Editor: Trà sữa trà xanh
Cười nhạo trắng trợn, nhất là đằng sau câu anh Giang Nam kia, sao cô lại nghe, giống như một dòng... ghen tuông ê ẩm.
Cái ý nghĩ này nhất thoát ra đầu óc, Tần Ngu liền bị ý nghĩ của mình sợ hết hồn, làm sao có thể! Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều.
Mấp máy môi, đè xuống ý nghĩ kỳ lạ kia ánh mắt hơi né tránh nhìn về phía Tống Mạc, cố làm ra vẻ điềm tĩnh, "Đương nhiên là không, tôi chỉ là muốn hỏi anh quần áo của tôi ở nơi nào."
Dứt lời, bụng lại một lần hết sức hợp thời kêu lên hai tiếng.
Tần Ngu hận không thể hôn mê ngay lập tức, rủ mắt xuống hung hăng trừng cái bụng không có tiền đồ này, bĩu môi đưa tay đâm hai cái, bộ dáng hết sức đáng yêu.
Người nam ghé mắt lẳng lặng nhìn người phụ nữ lén lút, giữa lông mày thon dài, lan tràn ra nụ cười thản nhiên, thật giống như kết băng trên mặt hồ, một trận gió xuân thổi qua, trông rất đẹp mắt.
"Vú Trương, lấy quần áo cùng giày của cô ấy ra." Giọng nói nhàn nhạt rơi xuống, thiếu vài phần xa cách, nhiều phần tình cảm.
Tần Ngu nghe được lời nói đó, ngước mắt, nhìn về phía người nam, có chút sợ run, người đàn ông này, sao lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, không làm khó dễ cô? Oh, thật đúng là một người đàn ông biến ảo không ngừng.
Trong phòng vệ sinh d.;d'lq'd nhanh chóng thay quần áo cùng giầy, lúc rời đi, ánh mắt rơi vào quần áo đàn ông cùng quần ngắn năm phân, phía trên kia, còn nhuộm khí tức của cô, nghĩ đến việc cô cùng hơi thở của anh từng giao hòa lẫn nhau, triền miên quấn quýt, không hiểu sao, trong lòng một trận rung động.
Nhìn mấy lần, thu hồi ánh mắt, thở ra một hơi, đi ra nhà vệ sinh.
Vốn định mắt nhìn thẳng đi ra ngoài, ai ngờ, ánh mắt lại không bị khống chế trôi về bên cạnh bàn ăn, rơi ở trên người đàn ông.
Dưới ánh mặt trời, gò má người đàn ông sạch sẽ tuấn dật, ngón tay bạch hi (=đẹp) thon dài bưng chén sứ, thanh cao thanh nhã, làm người ta mê say không dời mắt được.
Đột nhiên, người đàn ông xoay đầu lại, trong không khí, cách một khoảng cách, tầm mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của người nam đen bóng, thâm thúy xa xăm, đột nhiên trên mặt Tần Ngu như bị phỏng, hơi ngẩn ra, nhanh chóng dời ánh mắt đi, trong lồng ngực, trái tim lại như bị điên vậy mãnh liệt nhảy dựng lên.
Rủ con mắt xuống, tăng nhanh bước chân, cố làm ra vẻ vô sự đi đến cửa.
Giọng nói d[d]l[q]d] lạnh nhạt của người đàn ông lại không nhanh không chậm truyền đến, vẫn dễ nghe như cũ, nhanh chóng mà lưu loát, thật giống như nốt nhạc lưu loát, "Nhớ kỹ còn tiền của tôi, tổng cộng là 13800 đồng, đã chiết khấu, không cần cò kè mặc cả, tạm biệt."
13800 đồng? Cái gì 13800 đồng, không phải chỉ là làm trầy ô tô một chút thôi sao? Người đàn ông này cũng quá... Phúc hắc !
Vừa muốn mở miệng, chỉ thấy con ngươi màu đen của anh không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, đen nhánh, u ám, liền chằm chằm nhìn thẳng cô như vậy, giống như nhìn thấu lòng của cô, lời nói của Tần Ngu xoay quanh ở đầu lưỡi, cũng quên nói ra khỏi miệng.
Người này cũng đã mở miệng, phảng phất như hiểu rõ nội tâm của cô, nói một hơi dài cực kỳ lưu loát, phảng phất như không cần suy tư, "Đầu tiên không cần vội vã biểu hiện một mặt thô lỗ của cô ra, ghế sô pha trong nhà, làm bể hai cái ly uống rượu cùng cây tiểu sam nước kia, bất luận giống nhau như thế nào, cũng không dừng lại ở cái giá này, cho nên, tôi cảm thấy cô cần phải cảm kích tôi, tôi cho cô thời gian ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau tôi sẽ đúng giờ xuất hiện ở nhà cô, đi thong thả, không tiễn, à, thuận tiện đóng cửa lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...