Editor: Táo đỏ phố núi
Cụp đôi mắt xuống, Tần Ngu hé ra đôi mắt tràn đầy sương mù, đỏ mặt nhìn chằm chằm vào anh, hai vành tai đỏ ửng lên rất xinh xắn, giọng nói mềm mại chó chút sợ hãi, "Giang, anh Giang Nam, chúng ta, chúng ta không thể..."
Tống Mạc chợt hoàn hồn, giờ mới ý thức được bản thân mình luống cuống, trong đầu đột nhiên hiện lên một gương mặt xinh đẹp, giống như một kích thật mạnh, đem tất cả dục vọng của anh vỡ vụn không còn một chút, ánh mắt lạnh nhạt, đứng dậy khỏi người Tần Ngu, cũng không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng tới phòng tắm.
Sau lưng vang lên giọng nói lo lắng của Tần Ngu, "Anh Giang Nam, anh Giang Nam, anh muốn đi đâu? Anh giận rồi sao?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cửa phòng tắm đóng lại, giọng nói mềm mại của Tần Ngu bị ngăn cách ở bên ngoài.
Dưới vòi hoa sen, người đàn ông đứng thẳng tắp, rủ con mắt xuống nhìn nơi nào đó của mình đang đứng thẳng lên, con mắt sắc lạnh không thể nói ra được sự kinh ngạc của bản thân, anh sao lại có thể, làm sao lại có thể phản ứng với người phụ nữ khác, nếu như bốn năm trước anh vì uống rượu mà phạm sai lầm, vậy hôm nay thì sao, anh làm sao có thể động tình với người phụ nữ khác?
Ngón tay luồn qua mái tóc đen ngắn, người đàn ông nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ và rối rắm.
Người anh yêu, chắc chắn là Mộ Song, cũng chỉ có thể là Mộ Song, làm sao anh có thể thích loại phụ nữ như Tần Ngu. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, vốn là bình tĩnh như nước trong hồ lại bị một cục đá rơi vào tạo ra những vòng tròn sóng nước.
Tiếng nước chảy bên trong nhà tắm rào rào, đột nhiên, cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe hở nhỏ. Dieenndkdan/leeequhydonnn
Anh chợt mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng tắm, lên tiếng theo bản năng, "Ai?"
Đầu Tần Ngu từ bên ngoài cánh cửa chậm rãi thò vào, cười nhẹ nhàng, "Này, anh Giang Nam, là em."
Người đàn ông ngay lập tức cầm lấy cái khăn tắm quây bên hông, vẻ mặt lạnh nhạt lườm bóng người ở cửa, nhẹ giọng phun ra một câu, "Cút ra ngoài, ngay lập tức!"
Trong lòng Tần Ngu giật mình, không dám tin nhìn về phía bóng người mơ hồ đang đứng cách đó không xa, anh Giang Nam của cô sao lại hung dữ như vậy, anh làm sao lại nổi giận với cô được chứ.
Sợ run mấy giây, rồi giống như con nít, luống cuống ngồi xổm trên mặt đất mà khóc.
Tiếng nước chảy rào rào, Tống Mạc không nghe tiếng Tần Ngu cúi đầu khóc nức nở, nhưng lại nhìn xuyên qua hơi nước mờ ảo thấy bả vai Tần Ngu run run.
Lông mày cau lại, tắt vòi hoa sen.
Tiếng nức nở của Tần Ngu trong phòng tắm phóng đại ra, giống như là bị uỷ khuất rất lớn.d.d.l.q.d
Tống Mạc sợ run mấy giây, đi tới, thử cúi người dò xét vỗ vỗ đầu Tần Ngu, "Đừng khóc, rất khó nghe, ầm ĩ muốn chết."
Tần Ngu lại càng khóc dữ dội hơn, anh Giang Nam của cô vậy mà lại ghét bỏ cô.
Tống Mạc ngồi xổm nhìn Tần Ngu khóc cực kỳ bi thảm, vỗ trán, ở chỗ sâu trong đáy mắt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Có ai nói cho anh biết, làm như thế để dỗ một người phụ nữ khóc như cha mẹ chết, hai mươi tám năm anh sống trên đời, anh chưa bao giờ gặp vấn đề khó giải quyết như vậy.
Trước kia khi ở cùng Mộ Song, cô không bao giờ đùa giỡn giống như con nít, vĩnh viễn đều rất ngoan ngoãn nghe lời, tính tình thì rất độ lượng, chưa bao giờ rơi nước mắt, cho nên, anh chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ.
Tần Ngu càng ngày càng khóc lớn hơn, làm cho anh đầu anh ong ong đau, giống như muốn nổ tung ngay lập tức.
Vú Trương sau một hồi kịch liệt đấu tranh tư tưởng, run như cầy sấy mở cửa phòng tắm ra. Lq.d
Một màn trước cửa, khiến cho sắc mặt bà càng trở nên tế nhị.
Người phụ nữ ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc, người đàn ông bên hông chỉ vây một chiếc khăn tắm, thấy như thế nào cũng giống người đàn ông muốn cường bạo mà người phụ nữ thà chết cũng không đồng ý.
P/s: Trà sữa trà xanh làm em thất vọng rùi nhé. :sofunny:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...