Editor: Trà sữa trà xanh
Lê Nhược ngơ ngẩn, tay bưng tách cà phê run lên, có vài giọt cà phê bắn tung tóe ra ngoài, rơi trên mu bàn tay của cô, nhiệt độ nóng rực, theo bản năng cô buông tay ra, chén cà phê chợt từ trong tay rơi xuống, đập xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Tống Mạc nhàn nhạt lườm vụn tách cà phê, khẽ nghiêng người, cầm lấy khăn giấy đặt ở ngón giữa run rẩy của Lê Nhược, môi mỏng hé mở, "Lê Nhược, em là người phụ nữ thông minh, nhưng Tống Mạc anh cũng không ngốc, những năm này, không ít lần em động tay chân đến người cạnh anh, em cảm thấy, Tống Mạc anh sẽ làm bạn bè với em sao?"
Lê Nhược run rẩy lau cà phê trên tay, dùng sức đè đáy lòng khủng hoảng xuống, chống lại đôi mắt Tống Mạc, đáy mắt phức tạp, "Vậy chắc anh cũng biết vì cái gì em làm như vậy, không phải sao?"
"Thẩm Ngạn mới là người yêu em, anh không phải, anh sẽ không bao dung tất cả sai lầm của em, coi như em phạm những thứ sai lầm này đều là vì anh, cũng không bỏ qua được, Lê Nhược, nếu em cứ tiếp tục như vậy, em và anh, chỉ có thể là kẻ địch." Vẻ mặt Tống Mạc lạnh nhạt đến cực điểm, ánh mặt trời tạo bóng mờ dưới hốc mắt cùng cánh mũi của anh, càng tăng thêm vẻ nghiêm khắc.
Toàn bộ thành phố A ai cũng biết Tống đại thiếu nổi danh lạnh lùng tuyệt tình, nói một cách khác, người này không có tâm, coi như là đối với Lê Nhược, cũng giống vậy, cô thương anh, không có nghĩa là anh cũng muốn yêu cô, đối với người yêu, xưa nay anh không có quá nhiều kiên nhẫn, có thể cùng Lê Nhược tâm bình khí hòa ngồi ở chỗ này, cũng là nhờ trên mặt mũi bọn họ là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy.
Kẻ địch?
Đáy mắt Lê Nhược kinh ngạc cùng khủng hoảng giống như thủy triều xông tới, run rẩy lên tiếng, "Tống Mạc, chúng ta có hơn hai mươi năm giao tình."
Tống Mạc giương mắt, không có tâm tình gì, "Vậy thì như thế nào?"
Có thể lưu ở bên cạnh anh, chỉ có người phụ nữ của anh, tâm cơ Lê Nhược quá nặng, anh sẽ không lưu.
"Tống Mạc, anh..."
Tống Mạc bưng tách cà phê truớc mặt lên khí định thần nhàn nhã khẽ nhấp một cái, "Lê Nhược, anh sẽ cho em lời khuyên một lần cuối cùng, đi theo Thẩm Ngạn, đừng có quấn quít lấy anh."
Dừng lại mấy giây, ngước mắt, nhàn nhạt nhìn, môi mỏng manh, mang theo mênh lệnh thanh cao, "Còn có, đừng quên, đứa bé trong bụng em có khả năng trở thành con hoang."
Sững sờ mấy giây, đột nhiên Lê Nhược dường như không có khí lực, thân thể tiếp tục xụi lơ, quỷ dị bật cười, nhưng là mang theo thất bại rõ ràng.
Cô vĩnh viễn đều sẽ không quên đêm đó, sau khi cô bị Thẩm Ngạn cường bạo vài ngày, một đêm mê loạn, cô uống say không còn biết gì, bò lên trên người một kẻ đàn ông vô danh, sáng hôm sau, trên giường mềm mại chỉ còn một mình cô, những dấu vết mất trật tự lại chân thật rơi ở trên người của cô.
Đúng vậy, đứa con trong bụng cô có khả năng chỉ là một đứa con hoang, cô cho rằng cô có thể lừa gạt bản thân cả đời, nhưng cô đã quên, ngày đó lúc từ trong phòng đi ra, cô đụng phải Tống Mạc, Tống d.d.lq.d. Mạc thông minh đẳng cấp nào, cái gì tra không ra, cô cho rằng Tống Mạc sẽ giúp nàng giấu diếm điều bí mật này, như vậy, cô có thể coi đứa bé này là con của Thẩm Ngạn, vì mình lưu lại một con đường lui, cho dù có một ngày cô không thể gả cho Tống Mạc, còn có thể mang theo đứa con cao ngạo gả vào Thẩm gia, nhưng bây giờ, hết thảy đều vô ích ...
Đừng nói Tống Mạc không cần cô, ngay cả Thẩm Ngạn, đều xem thường Lê Nhược cô.
Hiện tại, ngoại trừ gả cho Thẩm Ngạn, cô còn có đư :dracular: ờng khác có thể chọn sao?
Gả cho người khác?
Cô không thể nào d.d.lq..d gả cho ai khác ngoài Thẩm gia danh môn.
Thẩm Ngạn nói, trừ anh ra, không có ai cần cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...