Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Editor: Táo đỏ phố núi

Răng môi quấn quít, hơi thở rối loạn, nụ hôn bá đạo tiến quân thần tốc tới cực điểm.

Lê Nhược chẳng biết đã hoàn hồn từ lúc nào, há miệng, cắn vào môi Thẩm Ngạn, trong nháy mắt, một mùi máu tươi tràn ra từ răng môi của hai người.

Thẩm Ngạn bị đau, rời khỏi, ngón cái xẹt qua cánh môi, là vết máu đỏ thẫm.

Còn chưa hồi phục lại tinh thần, 'bốp' một tiếng, một cái tát vang dội đã rơi vào mặt, đặc biệt vang lên ở trong xe. leê quý d0n9

Hốc mắt Lê Nhược đỏ lên, toàn thân đều đang run rẩy, thật sự cô đã đánh một cái tát này, lòng bàn tay của cô đã đỏ ửng lên đau rát, nhưng mà cũng không đau bằng nỗi đau từ đáy lòng của cô.

Thẩm Ngạn anh ta coi Lê Nhược cô là ai chứ?

Cắn cắn môi dưới, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm Thẩm Ngạn, "Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, đồ đâu?" leê quý d0n9


Cả người Thẩm Ngạn đều có cảm giác thất bại, ngước mắt lên nhìn Lê Nhược một cái, "Không có."

"Có ý gì?"

"Ngay từ đầu là anh đã lừa dối em, không có hình khiêu dâm gì ở đây hết."

"Thẩm Ngạn!" Die nd da nl e q uuydo n

Gò má người đàn ông ẩn hiện trong ánh sáng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, chỉ thấy anh ta nhếch môi tự giễu, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rút ra một điều thuốc, ngón tay run run, điếu thuốc từ trên tay anh ta mấy lần suýt rơi xuống.

Lấy ra cái bật lửa, 'tạch' một tiếng, ngọn lửa phun ra, chiếu sáng lên khuôn mặt người đàn ông, đáy mắt anh ta tuyệt vọng, hút một hơi, hạ cửa xe xuống, lúc khói thuốc từ trong miệng tràn ra, trong xe vang lên tiếng đàn ông khàn khàn mà vỡ vụn, "Thật xin lỗi, em đi đi."

Anh ta cho rằng ít nhiều gì cô cũng hiểu rõ tâm tư từ đáy lòng của anh ta, cho rằng ít nhiều gì cô cũng có chút cảm động, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra đều là anh ta tự cho mình là đúng, đến cùng là do anh ta đánh giá bản thân quá cao, cho rằng dù cô là một khối băng, cũng sẽ có ngày bị sự ấm áp của anh ta làm cho tan chảy, nhưng mà anh ta đã sai rồi, sai một cách nghiêm trọng, Lê Nhược cô không có trái tim. Die nd da nl e q uuydo n

Lê Nhược im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Ngạn, ánh sáng mờ nhạt làm cho sự mệt mỏi trong ánh mắt anh ta càng phóng đại ra, trong lòng khẽ nhúc nhích, há to miệng ra, câu xin lỗi định mấy lần nói ra, nhưng lại bị cô nuốt vào.


Không có một chút do dự nào nữa, mở cửa xe ra, bước xuống xe.

Âm thanh thất bại và tuyệt vọng của người đàn ông theo khe hở truyền ra, giống như một lời thở dài đã kéo dài trong một thời gian dài, "Nhược Nhược, sau này, chúng ta, còn có thể gặp mặt nhau nữa không?" Dieendaanleequuydonn

Thân thể mảnh khảnh của Lê Nhược dừng lại, bước chân mọc rễ tại chỗ.

Rất lâu sau, cửa lại mở ra một lần nữa, bước đi dứt khoát, chỉ để lại cho Thẩm Ngạn một bóng lưng cao ngạo.

Cửa xe đóng lại kêu "cạch" một tiếng, trong không khí chỉ còn lại tiếng gió xào xạc, cánh tay Thẩm Ngạn để ở ngoài cửa kính xe, tàn thuốc lá dài ra một khúc dài, lung lay sắp đổ, một giây sau rơi xuống.

Bóng dáng Lê Nhược càng ngày càng nhỏ, Thẩm Ngạn không tiếng động nhếch nhếch miệng, khóe môi mỏng cong lên khiến cho người ta đau lòng.

Anh ta chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, sinh nhật Lê Nhược, cũng là ban đêm tối đen như thế này, cũng là ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như thế này, anh ta dùng tiền để dành mua cho cô chiếc váy cô thích nhất, cô lại phất tay với anh ta một mình ngồi lên xe Tống Mạc, cũng là cô đã lưu lại cho anh ta cái bóng lưng cao ngạo như thế này. Dieendaanleequuydonn

Anh ta đợi cô nhiều năm như vậy, cô lại chỉ nhớ rõ cô và Tống Mạc là thanh mai trúc mã, cô không nhớ anh đã chơi cùng cô hai mươi sáu năm thanh mai trúc mã, trong mắt cô, chỉ có mình Tống Mạc, vậy anh ta ở đâu? Anh ta làm sao bây giờ?

Anh ta cười si ngốc, mắt từ từ nhắm lại. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Anh ta nên buông tay phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui