Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc Tần Ngu tới đón Tần Lãng, Tần Lãng đang nói chuyện gì đó với cô giáo, thần thần bí bí.
Thấy Tần Ngu đi tới, cô giáo xoa đầu Tần Lãng, đứng dậy cười, "Tần Lãng mẹ em tới đón em rồi kìa."
Mặc dù Tần Lãng chân ngắn, nhưng không ảnh hưởng tới việc bé chạy ào tới người Tần Ngu như một cơn gió. leê quý d0n9
Tần Ngu cúi xuống lấy tay xoa xoa khuôn mặt Tần Lãng, "Nói tạm biệt với cô giáo đi."
Tần Lãng ngoan ngoãn vẫy tay với cô giáo, sau đó xoay người trèo lên ngồi trên xe đạp điện.
Xe đạp điện vững vàng len lỏi trong dòng xe tấp nập chạy về hướng khoa y trong trường đại học, mắt Tần Ngu nhìn về phía trước lên tiếng hỏi, "Vừa nãy cô giáo nói nhỏ với con chuyện gì thế?"
"Cô giáo hỏi con khi nào chú Giang Nam sẽ tới?"
"..."
Tần Ngu không nghĩ tới Hứa Giang Nam chỉ đưa Tần Lãng đi học có một lần mà lại đưa tới vận đào hoa, bây giờ quả nhiên là thời đại nhìn vẻ bề ngoài, cô cảm thấy thật may mắn vì giáo viên của Tần Lãng không phải là thầy giáo.
Hai mươi phút sau. leê quý d0n9
Xe còn chưa chạy tới cửa của quán cũ, Tần Ngu đã nhìn xuyên qua ánh điện sáng trưng thấy Cố Uyển Uyển đang vẫy tay với cô.
Cố Uyển Uyển là một cô gái tính tình còn ngay thẳng hơn cả Tần Ngu, nếu như nói Tần Ngu là rượu nước thứ hai, thì Cố Uyển Uyển là rượu đỏ nước thứ hai, theo như lời Tần Ngu nói, Cố Uyển Uyển đi vào quán ăn mà mặc bộ quần áo tua rua rách bươm ở eo giống như vũ nữ, đương nhiên Cố Uyển Uyển cũng mạnh mẽ đáp trả, cô ta nói tiểu Ngu Tử à, cậu có thể đừng cả ngày ăn mặc giống như người công nhân bảo vệ môi trường không, thân thể nhỏ bé này, không khác gì khoác cái bao tải lên người.
Tần Ngu bị cô ta đáp trả lại một câu như vậy, cái này gọi là không cùng một loại người thì không chung một thuyền, hai cô đều được xem là hai người đẹp lập dị trong thời đại mới, Cố Uyển Uyển lập dị một phần vì nghề nghiệp của cô ta là nghề nghiệp truyền thống của Trung Quốc được người đời xem là nghề nghiệp trơ trẽn nhất – nữ bác sĩ khoa tiết niệu. Tại Trung Quốc, cái nghề này so với nghề nam bác sĩ phụ sản còn khiến cho người ta không thể tiếp nhận được. Về phần Tần Ngu, thì tự mua dây buộc mình, mộng du cũng không có gì kỳ lạ, nhưng khả năng mộng du tới mức có thể mang thai em bé, thì đó là kỹ năng thuộc đẳng cấp cao rồi, trên đời này ngoại trừ cô ra sẽ không người nào có khả năng như vậy.
Cái quán cũ không có chỗ để xe, nên Tần Ngu quyết định gửi xe ở khoa y trong trường đại học. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Lúc dắt Tần Lãng đi tới trước mặt Cố Uyển Uyển, Cố Uyển Uyển nhăn nhăn mày lại, "Sao lại còn mang theo người nhà, cậu lừa mình hả."
Tần Ngu quen cửa quen nẻo đi vào quán cũ, tìm một chỗ bàn trống ngồi xuống, vừa cầm khăn giấy kém chất lượng thong thả lau bàn vừa nói, "Cậu dù gì cũng là một bác sĩ, Tần Lãng nhà mình nhỏ xíu như vậy có thể ăn hết của cậu mấy đồng, xem cậu về điểm này không có tiền đồ gì hết."
"Tiểu Ngu Tử, không thể nói như vậy được, mình kiếm được đồng tiền cũng không dễ dàng gì, sờ biết bao nhiêu sinh mạng đàn ông mới có thể kiếm được chút tiền đó." Cố Uyển Uyển tự đắc vểnh lên giống như Nhị Lang.
Bên cạnh có không ít ánh mắt nhìn qua, chỉ vì hâm mộ tiếng tăm Cố Uyển Uyển, cô gái này lại có thể nói chuyện sờ biết bao sinh mạng người đàn ông mà bình thường như chuyện chiếm núi giữ sông. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tần Ngu lặng lẽ cầm chén lên che mặt mình và Tần Lãng lại, "Chén, bọn mình dù gì cũng học xong tiểu học, trước mặt mọi người đừng nói nói những lời thô tục như vậy chứ?"
Cố Uyển Uyển trợn trắng mắt đối với Tần Ngu, hừ một tiếng, vỗ tay vang lên một cái, "Chú Cát!"
"Đến đây!" le^e quyy do^nn
"Giống như cũ, thêm một suất nữa."
"Được rồi."
"Đợi chút." Lúc chú Cát xoay người rời đi Tần Ngu bổ xung thêm một câu, "Lại làm thêm một suất nữa, đóng gói mang về."
Chú Cát rời đi, Cố Uyển Uyển ừng ực uống mấy ngụm nước, "Đây là thế nào, đóng gói một phần mang về làm bữa khuya à, cậu vơ vét tiền của mình như vậy sao?" le^e quyy do^nn
Tần Ngu còn chưa lên tiếng, ngược lại Tần Lãng lại nói ra một câu, "Muốn mang một phần về cho chú Giang Nam ăn."
Cố Uyển Uyển lên tiếng kinh hô, "Hứa Giang Nam đã trở về? !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...