Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Editor: Trà sữa trà xanh

Ánh sáng mờ nhạt hòa với ánh trăng ngoài cửa sổ đổ xuống đầy giường, gian phòng ngủ được chiếu rọi giống như một thủy tinh cầu xinh đẹp.

Tần Ngu nằm trên giường lớn hỗn lộn, mà phía trên cô, thân thể to lớn của đàn ông dưới ánh sáng huyền ảo không ngừng đòi hỏi.

Ngôn ngữ đã không còn cách nào miêu tả được giờ khắc tuyệt vời này, mồ hôi đàn ông theo gò má bạch hi chảy tới cằm nhỏ xuống, chảy xuôi theo đường cong hoàn mỹ của cô, một đường xuống phía dưới, dung hợp lại cùng với mỗi một giọt mồ hôi trên người cô, mỗi một tấc da thịt của cô đều run rẩy không kiềm được, anh giống như chúa tể, mà cô là người cùng nhảy múa với anh, chậm rãi hòa theo tiết tấu của anh, cùng nhau sa vào vũ điệu điên cuồng mà tốt đẹp này.

Đau đớn ban đầu đã giảm bớt, càng về sau, càng khó nói nên lời, thân thể nóng bỏng, suy nghĩ mê loạn, cảm giác thực cốt, càng muốn nhiều hơn.

Mỹ nhân mềm mại như lan, chỉ vì quân tử khom lưng. Giữa hoan ái nguyên thủy nhất của nam và nữ, khoái lạc đến mức tận cùng.

Cô thở dốc chôn đầu trong đệm chăn, hơi thở đứt quãng, không cách nào ức chế được, vòng eo mảnh khảnh, gò má đỏ như lửa, hai chân vòng bên hông anh run rẩy, tuyết trắng mê người... Cô non mềm mê người như thế, khuôn mặt tuấn tú bạch hi của anh càng căng thẳng, trong tròng mắt đen tĩnh mịch ánh lửa lóe lên bập bùng.

Tần Ngu chỉ cảm thấy toàn thân đều đắm chìm trong hơi thở nóng hổi, hỗn loạn không che giấu chỗ nào, cơ thể anh chìm đắm trong người cô, mọi cái đâm mạnh mẽ của anh, là mãnh liệt nhất tồn tại chân thật nhất.

Màn đêm như nước, ánh trăng tựa như mộng, một đêm này, một lần lại một lần, cuối cùng cô cũng hoàn toàn thuộc về anh.

―――

Kết quả cả việc tham ăn cả đêm chính là vào sáng ngày thứ hai Tần Ngu hoàn toàn không xuống giường được.

Khi cô suy yếu mở mắt ra nhìn chằm chằm người nào đó tinh thần sảng khoái nằm bên người, nhìn thấy con mắt đen nhánh còn mang theo một tia tình dục thức tỉnh nhìn chằm chằm cô, lòng cô nhịn không được run rẩy, vẻ mặt này của anh cô quá quen thuộc, anh giống như là một con lang, một con lang dũng mãnh, tối hôm qua, anh chính là dùng ánh mắt này nhìn cô, sau đó áp chế cô dưới thân lần này tới lần khác.

Đàn ông thủ thân như ngọc năm năm, quả nhiên hết sức dũng mãnh.

Tần Ngu theo bản năng rụt rụt lui về phía sau, lại không cẩn thận chạm đến miệng vết thương tối hôm qua, đau đớn khiến cô hít một hơi khí lạnh, không dám cử động nữa.

Tống Mạc thấy cô nhăn lông mày lại liền hỏi, "Làm sao vậy?"

Tần Ngu liền đỏ mặt tròng mắt trừng như mắt thỏ, phẫn nộ liếc mắt nhìn anh, "Không có chuyện gì, chỉ hơi đau."


Anh quái dị liếc mắt nhìn cô mấy giây, "Đau sao? Chỗ nào?"

Nếu như không đau đớn toàn thân, Tần Ngu nhất định sẽ một cước đạp anh xuống gầm giường, tối hôm qua anh đã làm gì, bây giờ anh còn không biết xấu hổ hỏi cô đau chỗ nào, có thể là chỗ nào đây!

Thấy Tần Ngu trầm mặc một hồi lâu, lông mày của anh khẽ nhăn lại đứng lên, "Chỗ nào đau, nói cho anh biết."

Tần Ngu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, cô chỉ muốn nhắm nghiền hai mắt ngất xỉu cho rồi, cực kỳ chậm rãi mở trừng hai mắt, rũ lông mi xuống, từ trong cổ họng gạt bỏ ra một câu giống như muỗi kêu, "Chính là chỗ đó."

Tống Mạc ước chừng sững sờ mấy giây, trên mặt chợt lóe qua một tia vết hồng khả nghi, trong nháy mắt, anh liền biến thành bộ dạng lạnh nhạt mở miệng, "Đến, cho anh xem."

Tần Ngu lập tức lắc đầu giống như trống bỏi, nói giỡn sao, loại chuyện như vậy rất xấu hổ nha.

Anh cũng không đợi cô đáp ứng liền tự nhiên vén chăn mền lên.

Tần Ngu lập tức gắt gao níu lấy chăn mền, tức giận trừng mắt với anh, một đôi mắt trắng đen rõ ràng bởi vì trừng mà tròn xoe.

Anh nhìn cô vài lần, hiếm khi kiên nhẫn, cúi đầu phun ra một câu, "Ngoan ngoãn."

Trong lòng Tần Ngu khẽ run lên, cô lại bị ôn nhu của anh mê hoặc không dời mắt được.

Nhưng mà, trong lúc mấy giây háo sắc của cô, Tống Mạc đã thành công vén chăn mền lên, bắt được chân của cô.

Tần Ngu hoàn hồn, hoảng loạn chạy trốn, chỉ là mới hơi cử động, liền không nhịn được cúi đầu thở dài một hơi, thoáng chốc, trên trán liền rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Chớ lộn xộn." Anh dè dặt dời chân của cô.

Cẩn thận hướng tới chỗ kia xem xét tường tận.

Tần Ngu cảm thấy khuôn mặt mình như đang nóng cháy, bởi vì miệng vết thương xé rách mang đến đau đớn trong nháy mắt bị đè xuống không ít, nhìn thấy anh nhìn chăm chú không nháy mắt, lông mi của anh khẽ rủ xuống, trong tim một cảm giác khó nói lên lời lan tràn ra, ngọt ngào, ấm áp, mang theo một chút thẹn thùng.


Cũng may, anh cũng không nhìn lâu, mấy giây sau, kéo chăn mền qua che kín thân thể như ngọc của cô, "Thật xin lỗi, đã làm em sưng lên, bất quá không cần phải lo lắng, bây giờ anh liền đi mua thuốc."

Tần Ngu nhìn bóng lưng rời đi của anh, mặt lại nóng lên lần nữa, trong đầu của cô bỗng nhiên liên tưởng đến cảnh Tống Mạc đi mua thuốc mặt không chút thay đổi không e dè nói với người bán hàng chỗ cô bị thương, trầm mặc mấy giây, cô vô lực đưa tay bưng kín mặt.

―――

Vài phút sau, anh trở lại, sắc mặt cũng không tốt lắm, Tần Ngu rướn cổ lên như con rùa nhỏ nhìn về phía anh, nháy mắt, "Làm sao vậy?"

"Bị vài người phụ nữ kì lạ quấn lấy, còn đưa số điện thoại cho anh."

Tần Ngu sững sờ, con mắt cũng không nháy, mấy giây sau, cô quên mất bây giờ mình còn đang nhu nhược, như một viên pháo cỡ nhỏ lao ra giường, "Cho nên khi tiểu thê tử xinh đẹp của anh đang ở trên giường chờ anh mua thuốc thì anh đang lấy số điện thoại của người phụ nữ khác!"

"Anh không có lấy, ném đi rồi." Khuôn mặt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng một mảnh. Mới vừa rồi quả thật có vài cô gái xinh đẹp tiền gần lên chỗ anh kín đáo đưa số điện thoại cho anh, bất quá hắn đã ném vào thùng rác rồi.

Thái độ lạnh lùng của anh rất vừa ý Tần Ngu, Tần Ngu mấp máy môi, bất quá còn chưa kịp cười, cả khuôn mặt liền vặn vẹo.

Bôi thuốc xong đã là một lúc sau, cả người Tần Ngu bị quấn lại như một cái bánh chưng nằm ở trong chăn, cả cuộc đời, sống hơn hai mươi năm, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có lúc suy yếu như bây giờ.

Anh ngồi bên giường lẳng lặng nhìn cô, "Quá tuyệt vời, cả ngày hôm nay em cũng đừng nghĩ xuống giường."

Tần Ngu nhìn chằm chằm anh mấy giây, nhớ tới cảm giác xé rách đau đớn kia, cuối cùng vẫn phải kiềm nén xúc động muốn đứng lên đại chiến ba trăm hiệp với anh kia lại.

"Em đói bụng." Cô lẳng lặng nhìn anh.

"Chờ đó."

Sau khi cơm nước no nê, Tần Ngu mới nhớ tới, hôm nay là thứ hai, cô thế nhưng đến muộn, hơn nữa xem ra, đã muộn nguyên ngày. Cô liếc nhìn người đàn ông vẫn luôn cầm một cái quyển sách canh giữ ở bên người cô, "Tiểu bảo mẫu, đưa em điện thoại di động của em."

Tống Mạc nhìn cô mấy giây, cầm điện thoại di động đến, "Gọi anh là ông xã."


Tần Ngu vươn tay, "Đưa đây."

"Không gọi ông xã không đưa."

Tần Ngu là một dũng sĩ nhưng là ở bên trong tâm hồn, còn trong hiện thực cô chính là người lùn, nội tâm giận dữ sục sôi mấy giây, sau đó lại nhụt chí, trên mặt lộ ra vui vẻ nhu thuận, khom lưng uốn gối nhìn về phía anh, nhưng là cắn răng nghiến lợi ý tứ hàm xúc nói, "Ông xã, được chưa?"

Tần Ngu tiếp tục giơ tay, lại phát hiện, con ngươi đen nhánh của anh mỉm cười nhìn cô, nhưng hình như không muốn đưa cô.

Cho nên, cô là đang bị chơi xỏ sao?

Trên thế giới chuyện thống khổ nhất là cái gì, đại khái chính là bây giờ, cô muốn khóc lóc om sòm, điều kiện lại không cho phép, chỉ có thể bị người đàn ông này gắt gao bắt nạt.

Tần Ngu chậm chạp thu tay lại, con ngươi trắng đen rõ ràng giận dữ nhìn chằm chằm anh, "Sao không đưa điện thoại cho em?"

"Vừa rồi anh không có đáp ứng yêu cầu gì của em, kể cả việc em gọi anh là ông xã thì anh sẽ đưa điện thoại cho em."

"Anh..." Tần Ngu vô lực phản bác, qua mấy giây sau, mới hất cằm lên, "Em có việc gấp muốn gọi điện thoại."

"Nếu như anh không đoán sai, việc gấp trong miệng em là việc xin nghỉ phép không quan hệ khẩn yếu gì đúng không?"

Tần Ngu nhất thời trợn to hai mắt, cánh môi vểnh lên, ngu ngơ nhìn anh, "Làm sao anh biết?"

Tống Mạc để điện thoại trở về chỗ cũ, "Anh đã giúp em từ chức, từ hôm nay trở đi, em không cần đến công ty nhìn sắc mặt người khác."

"Em nên cám ơn anh sao?" Tần Ngu sắp khóc rồi, cô hết sức thích công việc này, cho dù nhận mọi hành hạ cũng không muốn nghỉ việc.

"Không khách sáo." Anh câu môi, lộ ra một nụ cười tao nhã, thoạt nhìn như muốn ăn đòn.

"... .Em muốn yên tĩnh."

―――

Sự thực chứng minh, đắc tội phụ nữ tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt gì, ngay đêm đó Tống Mạc phải đứng trong phòng tắm xối nước lạnh cả đêm mới thấu hiểu được đạo lý này.

Mà lúc đó, Tần Ngu đang thoải mái nhàn nhã nằm ở trên giường khuôn mặt tràn đầy giảo hoạt vui vẻ. Bực tức một ngày, cuối cùng cô cũng hòa một ván, xem ra khiến người đàn ông kiêu căng lại tự đại này ăn quả đắng tuyệt đối là chuyện làm người ta sảng khoái tinh thần nhất trên thế giới này.


Bất quá, Tần Ngu đã quên, Tống Mạc là một người đàn ông hẹp hòi còn hơn lỗ kim.

Mấy ngày sau đó, cô lại bị người đàn ông này áp chế dưới thân làm đến kiệt sức, lúc đó cô mới yên lặng chảy ra hai hàng nước mắt, đều do lúc ấy tuổi còn rất trẻ, quá ngu xuẩn mà.

―――

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, mùa hè đã đến, bộ tránh mang thai lần trước Cố Uyển Uyển đưa đã dùng xong.

Lần này, người lôi kéo Tần Ngu rong chơi mua bộ tránh thai, đổi thành Tống Mạc, đây là một việc làm cho Tần Ngu càng không cách nào tiếp nhận được.

Lúc tính tiền, trong giỏ mua hàng của anh, đều là bộ tránh mang thai, Tần Ngu đã tiếp thu kinh nghiệm sâu sắc từ vết xe đổ trước, yên lặng rời khỏi anh, đứng ở ngoài đoàn người, chờ anh tính tiền.

Nhưng mà, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Tống Mạc vừa mới đặt giỏ mua sắm trên quầy, liền đưa mắt hướng về phía Tần Ngu, "Đến đây."

Tần Ngu làm bộ như không biết anh, xoay người rời đi.

Lần này, anh đi thẳng tới, giữ chặt cô.

"Không phải anh phải tính tiền sao? Kéo em làm chi?" Trên mặt Tần Ngu đã lộ ra vết đỏ ửng vì thẹn thùng.

"Ví tiền của anh em giữ."

Tần Ngu hơi ngẩn ra, oh, đúng vậy, cho nên vừa rồi anh gọi cô là muốn cô đưa ví tiền sao?

Chậm rãi đi theo anh trở về, Tần Ngu cảm giác mình bị một ánh mắt nào đó ở xung quanh lăng trì thành ngàn mảnh.

Chuyện này khiến tâm trí cô xuất hiện bóng ma, cho tới lúc tối anh vẫn chưa phát hiện ra tâm tình này của cô, sau khi thử tư thế mới, anh chân thành mời mọc cô cùng nhau tắm, nhưng Tần Ngu lại vô tình cự tuyệt anh.

Tống Mạc xích lõa thân thể đến phòng tắm tắm rửa, Tần Ngu xoa eo thon nhỏ nằm lỳ ở trên giường ngẩn người.

Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên một hồi tiếng chuông điện thoại di động, đơn điệu, buồn tẻ, là di động của Tống Mạc.

Tần Ngu nghiêng người đi qua, khi thấy tên người gọi tới hiện trên màn hình điện thoại di động, cô ngây ngẩn cả người...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui