Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Editor: Trà sữa trà xanh

Híp mắt nhìn người đàn ông như một con sói hoang dã, Tần Ngu nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, "Cái kia, Tống Mạc, bây giờ đang ở nơi công cộng, sẽ có paparazi đó, anh thả em ra trước đi."

Ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm Tần Ngu mấy giây, Tống Mạc đột nhiên lui về phía sau một bước, tay chống đỡ bên người Tần Ngu trượt xuông hông cô, nóng rực nhiệt độ, khiến toàn thân Tần Ngu run nhẹ lên một cái.

Anh duỗi tay mở cửa xe, đỡ eo của cô tống cô vào xe, ngay sau đó, nghiêng người tiến vào trong xe, trong người anh như có dã thú ẩn núp, đóng cửa xe, một lần nữa giam cô trong cánh tay mình.

Đáy mắt đen nhánh của anh lóe lên một đám lửa, không nói một lời nhìn chằm chằm cô, thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, Tần Ngu theo bản năng rụt rụt thân thể, lúc này cô cảm thấy, ở bên ngoài tốt hơn.

"Kéo tấm ngăn xuống." Giọng nói không cảm xúc gì của anh vang lên.

Trong lòng Tần Ngu run lên bần bật, này, đây là muốn làm gì nha, đừng nói là chuẩn bị chấn động xe với cô đi.

Kéo tấm ngăn xuống, trong không gian nhỏ hẹp còn bị phong kín, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người đan xen vào nhau.

Nhìn gò má của anh gần trong gang tấc, trong lòng Tần Ngu hoảng loạn một trận, trên mặt, nhanh chóng ửng đỏ.

Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, đột nhiên, thu tay lại, Tần Ngu vừa muốn thở phào một cái, cổ tay lại bị chế trụ, ngay sau đó, cô cảm thấy thân thể bị anh kéo mạnh, cô bị kéo đến gần người anh, đầu đụng phải lồng ngực rắn chắc của anh. Còn chưa đợi cô hồi phục tinh thần, ngang hông căng thẳng, cả người đột nhiên bay lên không, đảo mắt đã ngồi lên đùi của Tống Mạc.
Tư thế này... Khuôn mặt Tần Ngu đỏ bừng, vô ý thức giãy giụa.

Cằm lại bị chế trụ, nâng lên.

"Ưm..."

Một bàn tay lớn xuyên qua tóc đen của cô khẽ bóp cằm, thoáng dùng sức, cánh môi của Tần Ngu liền bị môi mỏng của Tống Mạc chặn lại. Lực đạo rất mạnh, trực tiếp cắn cánh môi cô, như một dã thú ngoan độc, trong lúc cô cố gắng hít thở, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng của cô, bao lấy lưỡi của cô, tham lam hút lấy.

Từ lúc cô đỏ mặt đôi mắt đen láy trừng anh, anh đã nghĩ phải làm như vậy.


Thân thể của anh so với lý trí càng thành thực hơn, phản ứng của anh nói cho anh biết, anh đang khát vọng, anh muốn cô.

Nhưng dục vọng này lại không đúng lúc rồi.

Mùi thuốc lá trộn lẫn hơi thở mát lạnh nam tính của anh như dây leo quấn quanh cô, làm cô hô hấp khó khăn. Cô muốn thối lui, cái ót lại bị anh gắt gao chặn lại, giãy dụa cũng vô dụng, chỉ có thể mặc cho anh tiến quân thần tốc, hôn cô đến đầu óc choáng váng.

Lưỡi bị anh mút đến tê dại, anh giống như mất lí trí, hung hăng cướp đoạt, không có một tia thương hương tiếc ngọc, mang theo nồng nặc dục vọng nhìn cô, lực đạo vừa ngoan độc lại mãnh liệt, căn bản không cho cô cơ hội né tránh.

Trằn trọc gian nan, cảm giác này, lại làm cho người nào đó tốt đẹp làm sao.

Môi lưỡi của anh, dần dần trở nên ôn nhu, mỗi một lần càng thâm nhập triền miên, đều làm cho Tần Ngu không nhịn được run rẩy.

Hô hấp, dần dần rối loạn.

Thân thể, từ từ nóng lên.

Tống Mạc hôn càng lúc càng sâu, trong đầu Tần Ngu càng trống rỗng. Chỉ còn lại môi với môi, giống như một ngọn lửa, nhen nhóm từng tấc trên người cô, nóng bỏng làm cho cô gần như mất phương hướng, chỉ có thể sít sao bấu víu anh, bám vào trên người anh, như một con thuyền nhỏ bồng bềnh trong biển rộng, theo từng đợt sóng, chìm nổi trôi giạt. Tất cả lý trí đều bị rút hết, rõ ràng biết không được, lại không có sức lực đẩy anh ra.

Không khí sau xe vốn mỏng manh, bởi vì nụ hôn nóng bỏng, không khí bên môi càng ít đi, Tần Ngu hô hấp càng dồn dập hơn, kèm theo tiếng thở gấp của anh, làm phía sau xe nhiễm lên một tầng ái muội. Nhiệt độ chỗ ngồi phía sau càng ngày càng cao, lực đạo càng ngày càng mất khống chế, càng ngày càng mất tự chủ.

Môi của anh dần dần dời xuống, lướt qua mỗi một tấc da thịt non mịn trên cỗ cô, thân thể Tần Ngu dần dần thất thủ, khẽ cắn môi dưới, những âm thanh xấu hổ dần dần tuôn ra từ trong miệng cô, đứt quãng, đè nén, quyến rũ người ta.

Đôi mắt của anh trở nên tĩnh mịch, bàn tay chống đỡ bên hông cô cũng chạy bừa.

Quần áo Tần Ngu đang mặc chính là váy ngắn công sở, cơ hồ không có một tia ngăn trở, tay anh lướt đến đùi cô.

Bỗng nhiên, ngay lúc thời khắc hết sức căng thẳng, tiếng chuông di động vang lên.

Đại não hỗn độn của Tần Ngu nghe chuông điện thoại mình vang lên, liền giống như bị tạc một chậu nước lạnh vào người, giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.


Nút áo áo sơ mi chẳng biết lúc nào đã bị cởi đi vài nút, mất trật tự trợt xuống bả vai, lộ ra da thịt nõn nà. Chẳng biết lúc nào anh đã dời đi, đang chôn người ở cần cổ của cô.

Sắc mặt Tần Ngu như bị phỏng, bàn tay nắm thật chặt đặt ở sâu lưng anh, hít sâu đẩy Tống Mạc ra.

"Em ... Điện thoại..." Giọng nói cũng trở nên mềm yếu.

Ánh mắt anh âm u kinh người, cánh tay vẫn đặt ngang hông cô, đáy mắt tràn đầy dục vọng, trên mặt anh rõ ràng viết vài chữ to, anh không vui.

Cũng không buông Tần Ngu ra, Tống Mạc mím môi, gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Tần Ngu đỏ mặt, không dám nhìn anh nữa, cúi người cầm lấy túi xách của mình, điện thoại di động vẫn đang vang lên, Tần Ngu lấy điện thoại di động ra, nhìn tên trên màn ảnh, cả người đều tỉnh táo lại.

Cầm điện thoại quơ quơ trước mặt anh, "Quên nói cho anh biết, hôm nay ba mẹ em sẽ đến, bây giờ xem ra đến rồi."

Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô mấy lần, cúi người, cắn nhẹ xương quai xanh của cô một cái, giọng nói mát lạnh trở nên thô ráp khàn khàn, "Hôm nay tạm thời bỏ qua cho em."

Nghe vậy, Tần Ngu mới thở phào nhẹ nhõm được.

"Ba mẹ ở đâu?" Anh hỏi một cách tự nhiên.

Tần Ngu cắn môi, ba mẹ... Đột nhiên cô không nhớ ra chỗ ba mẹ mình.

"Bến xe Thành Bắc."

―――

Cửa đại sảnh, Phó Quan cầm túi xách trong tay đứng trong khí lạnh, lẳng lặng nhìn Tống Mạc cùng một viên chức nhỏ bé trong công ty ngồi chung xe, một hồi lâu, xe mới lái đi.

Ngón tay cầm túi xách siết chặt, đốt ngón tay dần dần nổi lên khớp trắng.


Người phụ nữ mím môi, ánh sáng âm hiểm ác độc chợt lóe lên trong đáy mắt, trong chốc lát bình tĩnh lại, nện giày cao gót đi tới Maserati không xa.

―――

Lối ra bến xe, sóng người chen chúc.

Quần áo của Tần Ngu đã sửa sang lại gọn gàng, chỉ là, đôi môi còn hơi sưng đỏ, cho dù lấy son môi tô tô dậm dậm, vẫn vô ích.

Đương nhiên, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện bị cô uy hiếp sẽ mang theo Tống Lãng chạy trốn đang ngoan ngoãn chờ trong xe, không có xuống.

Cô sợ Tần ba Tần mụ thấy Tống Mạc sẽ nhịn không được thực thi bạo lực trước cửa bến xe, cô không muốn nhìn thấy mấy tin "Tổng giám đốc Tống thị bị mẹ vợ đánh trên dường".

Hai lão nhân gia vừa ra khỏi bến xe, Tần Ngu liền tiến lên nghênh đón.

Tần mụ thấy Tần Ngu, theo bản năng nhìn sau lưng cô, nhìn khắp mọi nơi nửa ngày, không thấy hình bóng con rể, lúc này khuôn mặt liền trầm xuống, "Không nói tiếng nào liền bắt cóc con gái của tôi thì thôi đi, mẹ vợ đến đây cũng không biết đi ra đón, con rể mới này làm sao vậy?"

Tần Ngu tiến lên khoác vào cánh tay của ba mẹ mình, "Con rể mới là thanh niên tài tuấn cũng có chút tiếng tăm, vài phút đã kiếm được trên dưới mấy trăm vạn, lúc này còn đang bề bộn công việc."

Tần mụ nghe lời này, sắc mặt mới hòa hoãn không ít.

Tần Ngu mang theo hai người gọi xe, "Đến 76 đường Vân Sơn."

Vừa đi không bao lâu, Tống Mạc liền gọi tới.

Tần Ngu mặt không đổi sắc nối máy, "Ngài khỏe, bây giờ tôi đang bận, không thể nói chuyện với ngài, có chuyện gì thì trực tiếp đến công ty."

Dứt lời, lưu loát cúp điện thoại.

Tần mụ đến gần đến, "Chuyện gì vậy?"

"Oh, là một khách hàng khó tính."


―――

Tống Mạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thần sắc phá lệ âm lãnh, người phụ nữ này có ý gì, bỏ anh một mình ở nơi này còn dám cúp điện thoại, có phải do gần đây anh quá cưng chiều cô quá?

Mím môi, đang chuẩn bị gọi lại một lần nữa, một tin nhắn được gởi đến, mở xem.

Người gởi: Tần Ngu.

Nội dung: Thật xin lỗi làm cho anh lái xe một vòng, anh đừng tức giận nha. Bây giờ anh lập tức đến công ty đi, bất kể là ngồi cũng tốt, đứng cũng tốt, trở về muộn càng tốt, đương nhiên, tối nay ở lại công ty càng tốt, trực tiếp ở công ty đi, em sẽ thừa dịp này cố gắng thuyết phục bọn họ nhanh chóng về nhà. Tóm lại, anh đừng xuất hiện trước mặt ba mẹ, chuyện này nói rất dài dòng, nguyên nhân cụ thể chờ ba mẹ đi em sẽ giải thích lại với anh.

Anh trầm mặc mấy giây, nhìn tài xế, "Đến công ty."

―――

Bóng đêm phủ xuống, lúc Tần Ngu về đến nhà, phát hiện Tần ba Tần mụ còn có Tống Lãng vú Trương mấy người đang vui tươi hớn hở ăn cơm, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Thấy cô trở về liền đóng sầm cửa lại, Tần mụ nhíu mày, "Sao chỉ có một mình con, con rể mới còn chưa trở về sao?"

Trong lòng Tần Ngu khẽ nhoáng một cái, suy tư mấy giây, vén tóc lộn xộn bên tai, mới hơi bất mãn nhìn về Tần mụ gắt giọng, "Con là con ruột mẹ hay con rể mới phải? Mở miệng ngậm miệng chỉ có con rể."

"Ba và mẹ con đến, chính là vì gặp mặt con rễ, gặp được, ba mẹ mới yên tâm." Tần ba cười nói.

"Hôm nay anh ấy ở công ty làm thêm giờ, không trở lại, đợi lát nữa con đưa hai người trở về, lần sau có cơ hội tạm biệt sau."

"Thiếu gia chưa bao giờ ngủ ở công ty, hôm nay sao sẽ..." Vú Trương ngược lại nhíu mày.

"Oh, nghe nói một người nghệ sĩ trong công ty phát sinh chuyện gì đó, phải cả đêm xử lý." Tần Ngu mặt không đỏ tim không nhảy trợn mắt nói dối.

Mấy người cùng gật đầu.

Tần Ngu mới vừa thở phào một cái, liền nghe Tần mẹ sâu kín nói, "Cái gì mà lần sau, mẹ và ba con hôm nay không đi liền, lúc nào gặp được con rễ mới, chúng ta mới về nhà."

"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui