Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Vì chuyện của Quốc Công phủ, Ngũ nha đầu không thể tham tuyển. Sáng nay, Lục nha đầu lại bộc phát bệnh nặng, hôm qua còn tốt, hôm nay đã nằm trên giường thoi thóp, đại phu nói phải điều dưỡng một hai tháng mới khỏe lại, cho nên, đứa cháu này cũng không thể vào cung.

Vì thế, tâm tình của ông ta từ sáng tới giờ đặc biệt không tốt.

Để đáp tạ sự hỗ trợ của quan viên Lễ Bộ, hôm nay, Diệp Thế Lâm mời bọn họ tới Nhất Phẩm Cư này dùng bữa. Từ xa thấy chất nữ nói chuyện cùng một nam tử, ông ta tức giận tới không chịu được, muốn giáo huấn nàng một phen nhưng vừa tới gần lại bắt gặp Chiêu Vương.

Hơn nữa, vương gia còn từng cứu nàng!

Đây đúng là chuyện đại hỉ!

Diệp Thế Lâm mừng rỡ như điên.

Nhưng nghe cách nói chuyện của vương gia lúc này...

Diệp Thế Lâm nghi hoặc nhìn Dung Hoa.

Dung Hoa bình tĩnh mỉm cười, bộ dáng hết mực ngoan ngoãn, tựa hồ nhìn không hiểu ánh mắt của ông ta. 

Lòng ông ta nóng như lửa đốt, nhưng đứa chất nữ này hình như lại không hiểu ý!

Diệp Thế Lâm cẩn thận hồi tưởng, ông ta thật sự không đắc tội vương gia, hơn nữa hôm nay là lần đầu ông ta nói chuyện với y!

Chức quan ông ta không cao, vương gia lại mới hồi kinh mấy tháng, hơn nữa lại không thích giao tiếp, cho nên tuy có gặp trong các yến hội nhưng chưa từng tiếp xúc. Vốn tưởng y là ân nhân cứu mạng của chất nữ, sẽ dễ nói chuyện, tiện thể tăng thêm thân thiết, nhưng vương gia vừa lên tiếng đã đầy mùi thuốc súng.

Trăm ngàn lần cũng không hiểu!

Oan quá!

Thấy chất nữ không để ý tới mình, Diệp Thế Lâm chỉ đành tự mình hỏi: "Vi thần ngu dốt, không biết ý của điện hạ là..." Ông đương nhiên không thể buông bỏ cơ hội tốt này. Nỗ lực mấy năm nay còn không phải để kết giao với trọng thần quyền quý, còn không phải muốn thăng tiến, phát quang môn đại Diệp gia sao? Hiện tại Chiêu Vương đang ở trước mặt, hơn nữa còn là ân nhân của chất nữ, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ."

"Ý như mặt chữ." Chu Hành lạnh giọng.

Tươi cười trên gương mặt cứng lại, Diệp Thế Lâm cẩn thận nói: "Vậy... Ngày khác vi thần tự mình tới cửa bái tại vương gia."

"Phủ đệ của bổn vương không tới phiên chó mèo tùy tiện ra vào."

Gió xuân ấm áp thổi tới, trán Diệp Thế Lâm đã đầy mồ hôi lạnh: "Ý của vương gia là vi thần không có tư cách bước vào ngạch cửa vương phủ?"

Dung Hoa khẽ cười, hành lễ: "Vương gia, tiểu nữ cáo từ trước."

"Ừ." Chu Hành gật đầu.

Một chữ "Ừ" này Diệp Thế Lâm nghe vô cùng rõ ràng, ngữ khí đã hòa hoàn rất nhiều khiến ông ta không khỏi nhìn Dung Hoa.

Thiếu nữ này dưới ánh mặt trời đặc biệt tuyệt lệ, mi lộ ý cười, da như ngưng chi. Chiêu Vương đứng đối diện dung nhan tuyệt mỹ, trường thân ngọc lập, anh tuấn bức người, biểu cảm lạnh lùng càng tôn lên sự quý giá.

"Đại bá, vậy chất nữ xin đi trước một bước." Dung Hoa lại hành lễ với Diệp Thế Lâm.

"Ừ, cẩn thận một chút, ăn cái gì cứ gọi, lúc tính tiền cứ dùng danh nghĩa của đại bá, lát nữa ta sẽ trả." Diệp Thế Lâm tươi cười hòa ái, ánh mắt hiền từ, tâm trạng muốn giáo huấn đại chất nữ lập tức biến mất sạch sẽ.

Dung Hoa nhìn y, rồi dẫn Túy Đồng và Lưu Tô rời đi.

"Vi thần có hẹn với hai vị bằng hữu, nếu vương gia không ngại, chi bằng cùng uống chút rượu được không?" Diệp Thế Lâm không cam lòng từ bỏ như vậy, tiếp tục đưa ra lời mời.

"Không được, bổn vương đã hẹn với đại chất tử." Nói xong, Chu Hành gật đầu với ông ta rồi mang Lâm Hạ và Lâm Thắng rời đi.

"Cung tiễn vương gia." Diệp Thế Lâm khom người đưa tiễn, lúc đứng dậy ý cười đầy mặt.

Ân cứu mạng... Nên lấy thân báo đáp.

Dung mạo của Ngũ nha đầu không tầm thường, cùng với Chiêu Vương rõ ràng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!

Nghĩ như thế, tâm tình Diệp Thế Lâm như hoa nở rộ.

Ngũ nha đầu, hôn sự hủy bỏ tới thật đúng lúc!

Mãi tới khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Chu Hành, Diệp Thế Lâm mới dẫn người của mình bước vào tiểu viện bên cạnh.

"Ngươi không biết đâu, năm trước lúc tiểu thư cùng đám người tới Tướng Quốc Tự thắp hương, đúng lúc gặp điện hạ, đại phu nhân còn nói cái gì mà Diệp gia là thư hương danh đệ, gia đình cao quý, không phải chó mèo nào cũng có thể trèo cao..." Túy Đồng kể cho Lưu Tô nghe.

"Ừ." Lưu Tô chỉ đáp một chữ.

Dung Hoa khẽ cười. Với tính cách của Diệp Thế Lâm, ông ta chắc chắn sẽ điều tra nguyên nhân vì sao hôm nay Chu Hành lại nói như vậy, thật không biết ông ta sẽ xử lý Kỷ thị thế nào.

Lần này ba người vẫn dừng chân ở Thủy Các.

Hiện tại đã dọn ra ngoài, Dung Hoa không cần phải gấp gáp về sớm, cho nên ăn cơm xong, nàng dứt khoát ở lại Thủy Các ngắm cảnh. Gió xuân thổi vào mặt, ánh nắng tươi sáng. Tâm tình thật sự vô cùng thoải mái.

Có điều, thời tốt như vậy khiến người ta dễ chìm vào giấc, đặc biệt là khi sáng bị đánh thức sớm như vậy, Dung Hoa ghé vào lan can, vừa nhìn mặt hồ lóng lánh vừa híp mắt mơ màng.

Xa xa thấy Chu Hành từ hành lang gấp khúc tới đây, Dung Hoa không khỏi hoảng hốt, cứ tưởng bản thân đang nằm mơ.

"Vương gia." 

Nghe thanh âm của Túy Đồng và Lưu Tô, Dung Hoa lúc này mới hoàn toàn thành tỉnh, vội vàng đứng dậy: "Sao vương gia lại tới đây?"

"Đột nhiên muốn tới đây ngồi một lát, thuận tiện xem cô nương đã đi hay chưa." Chu Hành đi tới, nói.


Ngũ cô nương đi hay chưa hà tất phải tự mình tới, hỏi tiểu nhị một câu là được, rõ ràng trong lòng đang nhớ thương người ta! Lâm Thắng nhíu chặt cung mày.

Thuốc giải còn chưa phối ra, vương gia cứ như vậy... Hắn thật sự lo lắng vương gia nhà mình vì động tình mà độc phát thân vong.

Chờ hai người ngồi xuống, Túy Đồng và Lưu Tô mới dâng trà, sau đó cùng Lâm Hạ Lâm Thắng thối lui ra ngoài.

"Người hẹn với ngài đi rồi?" Dung Hoa hỏi.

"Ừ." Chu Hành ngước mắt, "Có phải nên nói tiếng chúc mừng với cô nương không?" Cuối cùng cũng dọn ra ngoài, tuy trước kia nàng chưa từng nhắc tới nhưng y vẫn biết được vài chuyện.

"Đa tạ." Dung Hoa cười cười, lại nói, "Nếu hôm nay đã gặp, thuận tiện hỏi ngài một câu, ngày khai trương Cẩm Tú sơn trang ngài có tới không?"

Cẩm Tú sơn trang đã bắt đầu xây dựng hôm Nguyên Tiêu. Bởi vì nhân lực là người của y nên tốc độ đều kinh người, mới hai tháng đã xong, hiện tại chỉ còn bố trí đồ vật bên trong.

Hai mươi sáu tháng này sẽ khai trương.

Thiệp đã gửi đi, hiện tại đã nằm trong tay các huân quý.

Y nói Cẩm Tú sơn trang bản thân không nên ra mặt, cho nên hiện tại cứ lấy thân phận là khách tham dự, thiệp của y nàng sớm đã kêu Lưu Tô gửi đi.

"Lúc đó ta sẽ tới." Chu Hành trả lời.

"Vậy thì tốt rồi, ta còn lo ngài không có thời gian." Dung Hoa mỉm cười, "Ta vốn định không đi cho nên hơi lo lắng, có điều ngài đi thì vừa lúc coi chừng vài chuyện, ta đây cũng an tâm."

"Không đi cũng không sao, Cao chưởng quầy có thể xử lý tốt."

Dung Hoa gật đầu, lại nhìn gương mặt của y, hỏi: "Sắc mặt ngài không tốt cho lắm, có phải không thoải mái không?" Nói xong, nàng lại nghĩ tới mấy tin đồn thân thể Chiêu Vương không khỏe.

Chu Hành nhìn nàng, nói: "Không sao."

"Thật sự không sao?"

"Ừ." Chu Hành chỉ đáp một tiếng, lồng ngực lại ẩn ẩn đau.

"Không sao thì tốt." Nếu y không muốn nói, Dung Hoa sẽ coi như bản thân nhìn lầm, lại nói, "Đúng rồi, hai ngày trước Kim chưởng quầy tới nói với ta có người muốn mượn tên mở chi nhánh, ngài có biết không?"

"Cô nương có biết ai đề nghị không?" Chu Hành không trả lời vấn đề của nàng, chỉ hỏi.

Ai chứ? Dung Hoa có dự cảm không lành, lạnh giọng nói: "Bạch Lẫm?"

Chu Hành gật đầu.

Dung Hoa khẽ cầm chặt ly trà: "Hắn biết quan hệ giữa ta và Lâu Ngoại Lâu, Nhất Phẩm Cư?"

"Không." Chu Hành thoáng nhìn ngón tay trắng nõn của nàng, bổ sung một câu, "Hắn không biết cô nương là người đứng sau, cho nên không cần lo lắng."

Vì thế, hắn ta là nhìn trúng tiềm lực của Nhất Phẩm Cư và Lâu Ngoại Lâu.

Dung Hoa nhấp môi quay đầu nhìn mặt hồ xanh thẳm, trầm tư.

Chu Hành cũng nhìn ra mặt hồ, không quấy rầy nàng.

Qua một lúc lâu, Dung Hoa mới nghiêng đầu nhìn Chu Hành, nói: "Nếu đã là hắn, vậy trực tiếp từ chối đi."

"Ừ." Chu Hành đương nhiên tôn trọng quyết định của nàng.

"Bạch gia đứng đầu về châu báu, tơ lụa, đồ sứ, dệt may; tửu lầu và quán ăn tuy có đầu tư nhưng so với những sản nghiệp khác của Bạch gia chỉ là bình thường, cho nên, nếu chúng ta muốn mở chi nhánh, người hợp tác bắt buộc phải có thực lực." Dung Hoa uống một ngụm trà, nói, "Hơn nữa, ta không định hợp tác với người khác, chúng ta đào tạo thêm người, tự mở chi nhánh... Chỉ là người này ta không thể đào ra được, còn phiền điện hạ vất vả."

Tự mình mở cùng hợp tác với người khác, nhân lực và những thứ cần trù tính cũng có phần tốt hơn, tin tức các nơi càng dễ nắm bắt. Nàng thật không biết Chu Hành sẽ chọn người thế nào.

"Tự chúng ta huấn luyện người, tự chúng ta khai trương..." Dung Hoa nghiêm túc nhìn y, "Có thể nắm tin tức khắp nơi trong tay không?"

Chu Hành nhíu mày, suy xét một lát mới nói: "Vậy cứ theo lời của Ngũ cô nương, người và mặt tiền cửa hiệu do ta chuẩn bị."

"Được." Dung Hoa khẽ cười, "Quyết định thế đi, nếu Cẩm Tú sơn trang có kết quả tốt thì cũng có thể mở thêm chi nhánh, có điều vị trí có suối nước nóng khó tìm, hơn nữa quy mô lại không nhỏ... Thôi, chờ sau này hãy nói."

"Được." Chu Hành quay đầu, đứng dậy, "Ta đi trước đây."

Dung Hoa cũng đứng lên: "Ta cũng nên trở về rồi."

Hai người cùng rời khỏi Thủy Các, tới hoa viên mới tách nhau ra.

.................

Giờ phút này Lâm phu nhân đang quỳ gối trước mặt Thái hậu, hai mắt đẫm lệ kêu cứu mạng.

Thái hậu vừa nhận thiệp, cung nữ đáp lời còn chưa đi thì Lâm phu nhân đã cầu kiến, Thái hậu cũng sốt ruột muốn biết xảy ra chuyện gì.

Lâm phu nhân vừa vào đã khóc sướt mướt quỳ xuống, gương mặt tuy hiền từ, đoan trang của Thái hậu tuy sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhưng cũng bị dọa: "Đệ muội, muội sao vậy?" Bà vừa nói vừa phân phó cung nữ đỡ bà ta đứng dậy.

"Thái hậu nương nương, người phải cứu Luật Nhi."

"Luật Nhi bị sao?" Thái hậu không có nhi nữ, hài tử trong cung với bà không chút huyết thống, cho nên đối với hai đứa cháu Lâm Luật và Lâm Nhược vô cùng yêu thương.

"Thái hậu nương nương, người nhất định phải cứu Luật Nhi, đứa nhỏ này bị Quốc Công gia ép tới tới Tướng Quốc Tự, nó nói muốn xuất gia làm hòa thượng." Lâm phu nhân xoa xoa khóe mắt.

Buổi sáng Lâm phu nhân đã sai người vào cung đưa thiếp, cũng biết Lâm Luật đã ra ngoài từ sớm, bà cũng không để ý, không ngờ tới giữa trưa đại a đầu trong phòng Lâm Luật cầm phong thư tới gặp bà khóc lóc. Lâm Luật nói tự mình tới Tướng Quốc Tự, muốn xuất gia làm hoàng thượng. Bà gấp tới độ ra ngoại viện tìm Thành Quốc Công. Thành Quốc Công tức giận mắng hắn một trận, còn nói cho dù nó có dọn khỏi nhà cũng phải cưới Ngũ cô nương, còn nói muốn hắn quỳ trước Diệp gia cưới Ngũ cô nương về.


Mắng xong, ông ta phái người tới Tướng Quốc Tự.

Lâm phu nhân không rảnh lo nhiều như vậy, trực tiếp thay y phục tiến cung cầu kiến Thái hậu.

"Đã xảy ra chuyện gì? Muội nói rõ đi."

Lâm phu nhân nức nở, sau đó lại nhìn nhìn chúng cung nữ và nội thị trong phòng.

Thái hậu nâng tay, ngoại trừ tâm phúc Vương ma ma, tất cả cung nhân đều lẳng lặng lui ra ngoài.

Lâm phu nhân lúc này mới dám nói: "Là vì chuyện của Ngũ cô nương Diệp gia, nương nương cũng biết đấy, từ nhỏ Ngũ cô nương này đã định thân cùng Luật từ nhỏ... Sáng sớm hôm kia, Ngũ cô nương đột nhiên cầm tín vật và canh thiếp tìm tới phủ, nói với thần phụ muốn từ hôn, ban đầu muội không đồng ý, nhưng thái độ của Ngũ cô nương quá cứng rắn... Thần phụ tức giận một cô nương như nàng lại dám tới cửa nói về hôn sự của mình, đây không phải là xem thường Luật Nhi và Quốc Công phủ sao? Vì thế thần phụ liền đồng ý, nhưng bình tĩnh ngẫm lại thấy không đúng. Hôm qua thần phủ tới Diệp phủ, nói chuyện với trưởng bối bên đó, chuyện từ hôn này không tính, nhưng Ngũ cô nương kia nào chịu đổi ý. Diệp lão phu nhân mới nói nàng một câu, nàng đã dọn đồ ra khỏi nhà, tối qua còn ngủ bên ngoài..." Lâm phu nhân vừa khóc vừa kể lái ự tình một lần, bên trong còn thêm mắm dặm muối.

Thái hậu nghe xong liền cau mày.

Lâm phu nhân quan sát thái độ của Thái hậu, nói: "Nương nương, người xem, cô nương không hiểu quy củ như vậy sao có thể vào cửa Quốc Công phủ? Luật Nhi được nương nương trông chừng từ nhỏ tới lớn, ngoại hình nhân phẩm đều là ngàn dặm mới tìm được một, Ngũ cô nương kia tính tình lại cương liệt, không hiểu lễ nghi nên thân phụ cũng thuận ý nàng ta đồng ý lui thân. Luật Nhi cũng vậy, nghe nói hôn thê của mình tới cửa từ hôn, nó cũng vô cùng tức giận. Từ nhỏ nó được nương nương và Quốc Công gia yêu thương, có khi nào chịu qua khuất nhục lớn như thế? Vì vậy Luật Nhi đã nói thẳng, nếu Ngũ cô nương đã mở lời, vậy thì lui đi, nó cũng sẽ không cưới nàng. Nhưng... Nhưng Quốc Công gia lại một mực tuân thủ lời hẹn, mặc dù Ngũ cô nương hành sự như thế ngài ấy vẫn nói tiếp tục cửa thân này. Tối qua phụ tử họ có cãi nhau vài câu, thần phụ cũng không để ý, chỉ nghĩ câu Luật Nhi nói cưới Ngũ cô nương chi bằng xuất gia làm hòa thượng là do tức giận mà nói, ai ngờ..."

Lâm phu nhân khóc tới đứt ruột đứt gan: "Nương nương, sáng nay Luật Nhi đã để thư lại nói tới Tướng Quốc Tự." Bà ta vừa khóc vừa dâng thư lên.

Vương ma ma nhận lấy đưa cho Thái hậu.

Thái hậu đọc qua một lần, nói: "Đứa nhỏ này..."

"Nương nương, Lâm gia chúng ta chỉ có một mình Luật Nhi, nếu người thương nó thì hãy giúp nó đi, giúp nó khuyên Quốc Công gia, Quốc Công gia nhất định sẽ nghe người, người khuyên nhủ ông ấy đi." Lâm phu nhân khóc lóc.

Thái hậu gác bức thư xuống bàn, nhíu mày nói: "Nếu đệ đệ đã quyết định như vậy chắc chắn là có dụng ý, đệ muội cũng không cần lo lắng, Luật Nhi là đứa nhỏ hiếu thuận, còn cha mẹ ở trên, nó sao có thể xuất gia chứ? Chẳng qua là giận dỗi thôi, muội cứ đón nó về, từ từ khuyên bảo là được."

Lâm phu nhân kinh ngạc nhìn Thái hậu, tiếng khóc lóc cũng im bặt, qua nửa ngày mới hoàn hồn, quỳ xuống: "Nương nương, người phải cứu Luật Nhi, nếu người không giúp nó thì không còn ai giúp được nữa, tính tình Luật Nhi từ nhỏ đã ngoan cố, nếu thật sự xuất gia thì phải làm sao? Nương nương, người cứu nó đi."

Thái hậu kêu Vương ma ma đỡ bà ta đứng dậy: "Đệ muội đứng lên trước đi."

"Nương nương, nếu người không đồng ý, thần phụ hôm nay sẽ không đứng lên." Lâm phu nhân đẩy tay Vương ma ma ra.

Đây là uy hiếp sao? Hoàng Thượng tuy không phải thân sinh của bà nhưng thân phận Thái hậu này là thật, người ngoài không dám coi thường, hơn nữa Hoàng Thượng và Hoàng hậu cùng các hoàng tử công chúa đều vô cùng hiếu thuận, cho nên mấy năm nay Thái hậu cũng coi như nhàn hạ, mà hiện tại... Thái hậu nhìn Lâm phu nhân, ánh mắt lộ rõ giận dữ: "Đệ muội, Quốc Công gia một hai làm vậy, chẳng lẽ muội không nghĩ tới phía sau còn có nguyên nhân hay sao?"

Lâm phu nhân gật đầu, đáp: "Quốc Công gia là người giữ chữ tín, ngài ấy chắc chắn sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa với Diệp Thế Hiên năm đó, hôn sự này không thành, người đời sẽ nói Lâm gia ta thất tín bội nghĩa... Nhưng lần này là Ngũ cô nương Diệp gia chủ động hủy hôn, đây vốn không phải lỗi của Lâm gia."

"Chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy, muội đứng dậy trước đi." Thái hậu nói.

Không phải như vậy? Lâm phu nhân bò lên, khó hiểu nhìn Thái hậu: "Ý của nương nương là, Quốc Công gia không phải vì lời hứa mà kiên trì bắt Luật Nhi cưới Ngũ cô nương?"

"Ừ." Ánh mắt Thái hậu trở nên âm trầm, "Đệ đệ làm vậy là vì Quốc Công phủ, vì toàn bộ Lâm gia."

"Toàn bộ Lâm gia?" Sắc mặt Lâm phu nhân cũng trở nên ngưng trọng, "Ý của nương nương là không cưới nàng ta, Lâm gia sẽ gặp nạn?"

"Có thể nói như vậy, đệ đệ tự mình có tính toán, cho nên đệ muội chỉ cần theo lời đệ ấy làm việc là được, đệ ấy là phụ thân của Luật Nhi, chẳng lẽ còn muốn hại Luật Nhi sao?"

Lâm phu nhân trầm tư vẫn không thể hiểu nỗi, một nha đầu không cha còn mẹ thì tái giá có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Diệp gia kia thì không cần phải nói, rõ ràng đã xuống dốc mấy năm nay!

"Ngũ cô nương này rốt cuộc có năng lực gì chứ? Có thể uy hiếp tới toàn bộ Lâm gia ta sao?"

"Nàng ta không có, nhưng phụ thân nàng ta lại là Diệp Thế Hiên." Thái hậu liếc nhìn bà ta, nhắc nhở, "Năm đó Diệp Thế Hiên được Tiên hoàng tín nhiệm, sau đó còn trở thành án sát sử ở Cẩm Châu."

Lâm phu nhân tự hỏi một phen, biểu cảm càng ngưng trọng: "Là đồ Diệp Thế Hiên để lại uy hiếp tới Lâm gia?" 

"Cũng không chắc, dù sao thời gian trôi qua đã lâu, nha đầu kia khi đó chỉ là một đứa nhỏ, có điều thà giết sai còn hơn bỏ sót!" Thái hậu bình tĩnh nhìn bà ta, "Muội hiểu thì tốt, trở về phái người đi đón Luật Nhi, từ từ khuyên nó."

Lâm phu nhân cuối cùng cũng hiểu câu cuối cùng của Thành Quốc Công: Sau khi cưới về mọi chuyện theo ý của mình... Chỉ cần đạt được mục đích, tới lúc đó nha đầu kia có sống hay chết cũng do bà quyết định! Nghĩ như vậy, Lâm phu nhân cũng nhẹ nhàng không ít, gật đầu nói: "Vâng, thần phụ sẽ phái người đón Luật Nhi về."

"Ai gia chỉ có một chất tử một chất nữ, đệ đệ sao có thể hai nhi nữ của mình, muội đó, chuyện gì cũng phải cẩn thận suy ngẫm, dụng tâm nhiều vào." Ngữ khí của Thái hậu mang theo vài phần răn dạy.

"Xin ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương."

Thái hậu kêu Vương ma ma cho cung nữ nội thị vào, phân phó hai cung nữ hầu hạ Lâm phu nhân qua thiên điện rửa mặt.

Tâm bệnh đi, sắc trời cũng không còn sớm, Lâm phu nhân nhanh chóng cáo từ xuất cung.

..........................

Trở về nhà, Thạch ma ma ra đón Dung Hoa, vừa hầu hạ nàng thay y phục vừa bẩm báo tình hình trong nhà.

Dung Hoa hài lòng gật đầu.

Thạch ma ma báo cáo xong, lại nói: "Lão nô đã phân phó Lê Hoa và Hồng Đậu làm chút điểm tâm, tiểu thư, lát nữa lão nô sẽ tự mình cầm qua Đổng phủ, được không?" Tiểu thư một mình dẫn theo hạ nhân ra ngoài, có Đổng đại nhân và Đổng phu nhân chiếu cố, đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.

"Ừ, kêu Túy Đồng đi đi, ma ma cũng mệt mỏi cả ngày rồi." Dung Hoa ngẩng đầu nhìn Túy Đồng, nói, "Gói một nửa đồ mang về từ Nhất Phẩm Cư qua đó luôn đi."

"Vâng, tiểu thư." Túy Đồng gật đầu.

Thời điểm Túy Đồng qua Đổng phủ, Đổng Ngọc Lan và Đổng phu nhân ngồi ngoài hành lang nói chuyện.

"Mẫu thân, hôm qua có người dọn tới tòa viện cách vách, người và cha lại cãi nhau sáng sớm như vậy, có phải nên qua đó hỏi thăm hay không?" Đổng Ngọc Lan nhìn về hướng tòa nhà bên cạnh, "Dù sao người ta cũng vừa mới chuyển tới."

Cha mẹ cãi nhau nàng đã sớm thành thói quen, nhưng người ta vừa mới chuyển tới, đừng dọa người ta mới tốt.


"Xin lỗi cái gì? Đúng lúc có thể thích ứng, nếu chịu không nổi thì sớm ngày dọn đi." Đổng phu nhân không chút để ý nói.

"Phu nhân, tiểu thư, Túy Đồng cô nương ở nhà bên cạnh tới." Đang nói chuyện, một nha đầu lại bẩm báo.

"Túy Đồng cô nương?" Đổng Ngọc Lan lập tức ngồi thẳng người.

Cùng tên sao?

"Đúng vậy, nói là phụng lệnh chủ tử qua đây tặng chút điểm tâm cho hàng xóm." Nha đầu kia trả lời.

"Mời nàng ấy vào đi." Đổng phu nhân lên tiếng.

Nha đầu lập tức ra ngoài mời người vào trong.

"Ngươi..." Đổng Ngọc Lan nhảy dựng lên, nghẹn họng duỗi tay chỉ vào Túy Đồng.

Đổng phu nhân cũng vô cùng kinh ngạc.

"Nô tỳ gặp qua phu nhân, gặp qua Tam tiểu thư." Túy Đồng bình thản hành lễ.

"Ngươi... Ngươi ở cách vách sao?" Đổng Ngọc Lan vừa hỏi vừa chỉ tòa viện bên cạnh, "Chẳng lẽ người mới chuyển tới là Diệp muội muội?"

Tin tức Ngũ cô nương Diệp gia bỏ nhà ra ngoài sáng sớm đã truyền khắp kinh thành, bản thân còn suy nghĩ nơi nàng ấy đi, chuẩn bị đi tìm, không ngờ lại dọn tới cách vách, trở thành hàng xóm!

"Vâng, hôm qua lúc dọn tới trời đã tối nên không tiện tới đây bái phỏng phu nhân và Tam tiểu thư." Túy Đồng mỉm cười, sau đó lại dâng hộp đồ ăn lên, "Đây là chút tâm ý của tiểu thư nhà ta, hi vọng phu nhân và Tam tiểu thư đều thích."

Đổng phu nhân trầm tư suy nghĩ, cười nói: "Ngũ cô nương có tâm, nếu đã chuyển tới gần đây, có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, sau này các ngươi cứ thường xuyên qua đây chơi."

Đổng Ngọc Lan lại nhấc váy chạy ra ngoài.

"Lan Nhi, con gấp gáp như thế là muốn đi đâu hả? Lỗ mãng như vậy nào giống một cô nương chứ? Chậm một chút, chậm một chút, buông váy xuống!" Đổng phu nhân gấp tới độ đứng dậy.

"Con đi gặp Diệp muội muội, lát nữa trở về lại nói chuyện với người." Đổng Ngọc Lan phất tay, trong nháy mắt đã chạy ra khỏi cửa.

"Các ngươi mau đi theo." Đổng phu nhân vội phân phó hai nha đầu bên cạnh Đổng Ngọc Lan.

Hai nha đầu còn chưa hoàn hồn, vừa nghe Đổng phu nhân lên tiếng liền uốn gối đuổi theo.

"Để cô nương chê cười rồi." Đổng phu nhân nhìn Túy Đồng, nói.

"Phu nhân quá lời." Túy Đồng uốn gối cáo từ, "Vậy nô tỳ xin cáo lui trước, phu nhân cứ yên tâm, nô tỳ sẽ đuổi theo Tam tiểu thư."

Đổng phu nhân gật đầu.

Ra khỏi viện, từ xa Túy Đồng đã thấy Đổng Ngọc Lan, liền lập tức đi theo.

Giữa hai tòa viện là một bức tường cao, Đổng Ngọc Lan mượn lực cành cây, dễ dàng nhảy lên trên.

"Tiểu thư, người cẩn thận." Hai nha đầu cũng vội đuổi theo, vừa nhìn là biết họ cũng hiểu chút quyền cước.

"Các ngươi đừng đi theo, chờ ở nơi này là được." Đổng Ngọc Lan quay đầu, vừa thấy Túy Đồng liền vẫy tay, "Tiểu thư của ngươi ở đâu?"

Túy Đồng khẽ cười, cũng vận khí nhảy lên: "Nô tỳ dẫn người đi."

.....................

Dung Hoa đang uống trà thì thấy Đổng Ngọc Lan hùng dũng chạy vào phòng, tới trước mặt mình gọi: "Dung Hoa muội muội, thật sự là muội sao?"

Dung Hoa cười nói: "Ta biết tỷ sẽ đến."

Đổng Ngọc Hoa nhận lấy ly trà đặt trên bàn, thân thiết ôm cánh tay của Dung Hoa: "Nếu biết người dọn tới đây là muội, hôm qua ta đã tới." Nói xong lại nhìn căn phòng, hỏi, "Đã thu dọn hết chưa? Có cần giúp đỡ không?"

"Đều thu dọn hết rồi." Dung Hoa cười cười, lại nói, "Nhìn tỷ chạy tới đỏ mặt luôn kìa, uống trà nhuận họng trước đi."

Đổng Ngọc Lan chậm rãi uống hai ngụm, mới nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới sáng sớm bên ngoài đã truyền tới tin ồn ào, nói Diệp gia muốn đưa muội vào cung tuyển tú, còn nói muội tự đi lui thân, có người lại nói quan hệ giữa Lâm Luật và thứ muội kia của muội không rõ ràng, cũng có người nói muội đại nghịch bất hiếu, vì mấy câu răn dạy của tổ mẫu mà bỏ nhà ra ngoài. Rốt cuộc là như thế nào hả?"

Đổng Ngọc Lan gác ly trà xuống, lại hỏi: "Muội chịu ủy khuất gì đúng không? Nhất định chuyện giữa thứ muội kia và Lâm Luật là thật, cho nên muội bị mới chọc tức! Muội muội kia của muội quả thật dịu dàng động lòng người, nhưng tâm tư quá linh hoạt, nói thẳng ra là nhìn bề ngoài giống đóa sen trắng, kỳ thật bên trong tất cả đều là đen, người như vậy có ngày sẽ dồn muội vào đường chết đây!."

"Kỳ thật... Tất cả lời đồn bên ngoài đều là thật." Dung Hoa khẽ cười.

"Thật? Đều là thật?"

"Đúng vậy, cho nên ta mới dọn ra ngoài." Dung Hoa gật đầu.

Đổng Ngọc Lan sửng sốt nửa ngày mới hoàn hồn, sau đó lại căm phẫn nói: "Vậy muội đừng về nữa, sau này cứ ở đây, chúng ta vừa lúc cũng có bạn, chỉ cách nhau một bức tường thôi, lúc nào cũng có thể qua lại. Đúng vậy, lát nữa trở về ta sẽ hỏi mẫu thân có thể bắt cái thang hay không, tới khi đó ta cũng tiện qua đây, không cần vòng ra cửa trước phiền phức đó."

"Đừng làm phiền phu nhân, đi từ cửa trước chỉ thêm vài bước chân, hơn nữa không phải ta còn có Túy Đồng và Lưu Tô sao?"

"Muội yên tâm, mẫu thân ta rất dễ nói chuyện, ta đi nói với bà ấy..." Nhắc tới mẫu thân của mình, Đổng Ngọc Lan liền nghĩ tới chuyện hồi sáng, sắc mặt âm trầm nhìn Dung Hoa, "Sáng nay có phải làm phiền tới các muội không..."

"Tam tiểu thư lo lắng rồi, tiểu thư và chúng nô tỳ đều quen dậy sớm cả." Thạch ma ma đứng cạnh nói.

Dung Hoa cũng gật đầu.

"Cha ta là người hào sảng, lại rất trượng nghĩa, nương lo ông ấy ra ngoài bị người ta tính kế, cho nên mới yêu cầu nghiêm khắc như vậy." Đổng Ngọc Lan quẫn bách giải thích, "Cũng không phải ngày nào cũng vậy."

"Không phiền, tỷ đừng lo lắng." Dung Hoa nhẹ nhàng vỗ tay nàng ấy.

Đổng Ngọc Lan xác nhận hai lần mới nói sang chuyện khác: "Chờ ngày mai tuyển tú xong, chúng ta mời Lưu Quang tới đây chơi."

"Lưu Quang lại bị bệnh?"

"Không còn cách nào khác." Đổng Ngọc Lan thở dài, "Mẹ kế muội ấy định đưa muội ấy vào cung, Lưu Quang đành phải giả bệnh để tránh một kiếp. Nói tới cùng, hai người đúng là đồng bệnh tương liên."

Bọn họ thân thiết nói chuyện rồi dùng cơm chiều, sau đó Đổng Ngọc Lan mới trèo tường về nhà.

.......................

Tới tối Diệp Thế Lâm mới hồi phủ, vừa vào nhà liền tới viện của Diệp lão phu nhân, đem chuyện Chiêu Vương là ân nhân cứu mạng của Dung Hoa kể lại.

"Thật sao?" Thanh âm của Diệp lão phu nhân mang theo vài phần kinh hỉ.


"Vâng." Diệp Thế Lâm lại miêu tả thái độ của Chu Hành hôm nay một lần.

Diệp lão phu nhân nghiêm túc hỏi: "Có phải con không cẩn thận đắc tội vương gia không?"

Diệp Thế Lâm lắc đầu, khẳng định không.

Mẫu tử hai người đều trầm tư, phân tích một phen. Diệp lão phu nhân kêu Lý ma ma gọi huynh muội Diệp Cẩm Hoằng tới, ngay cả Diệp Di Nguyệt đang bị bệnh cũng gọi.

Huynh muội bọn họ lần lượt tới, Diệp Thế Lâm liền quan sát năm người.

"Phụ thân, xảy ra chuyện gì sao?" Diệp Cẩm Bạc lên tiếng hỏi.

"Các ngươi ai trêu chọc Chiêu vương gia?"  Diệp Thế Lâm nghiêm khắc hỏi, bản thân không trêu chọc y, mà thê tử Kỷ thị trước khi vương gia hồi kinh đã bị nhốt lại, nguyên nhân cuối cùng chỉ có thể là huynh muội bọn họ. Tuổi tác ba nhi tử xấp xỉ vương gia, nhất định có khả năng quen biết y, mà tỷ muội Diệp Di Châu Diệp Di Nguyệt có thể đã gặp y trong yến hội. Còn Ngũ nha đầu, vương gia là ân nhân cứu mạng của nàng ấy, nàng ấy sẽ không đi chọc giận ân nhân của mình, hơn nữa hai người hôm nay thoạt nhìn nói chuyện rất vui vẻ.

Huynh muội Diệp Cẩm Hoằng đưa mắt nhìn nhau.

Ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng đều nói chỉ thấy y từ xa, không có giao tiếp. Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt cũng lắc đầu.

"Vậy vương gia vì sao lại giận Diệp gia ta hả?" Diệp Thế Lâm trầm giọng.

Diệp Cẩm Hoằng lắc đầu nói: "Phụ thân, không có đạo lý đó, bọn con ngay cả chào hỏi y cũng không có, tới lui lại chưa từng, sao có thể chọc giận y như người vừa nói chứ?"

"Tổ mẫu, đại bá." Khuôn mặt không chút huyết sắc, Diệp Di Nguyệt dùng khăn che miệng ho khan vài tiếng, cẩn thận nói, "Có phải Ngũ tỷ tỷ đắc tội vương gia không?"

"Không thể nào, vương gia là ân nhân cứu mạng của nó." Diệp Thế Lâm lập tức phản bác.

Ân nhân cứu mạng?

Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt cùng quay đầu nhìn đối phương, nhớ lại chuyện cũ.

Nha đầu chết tiệt kia sao lại có vận khí tốt như vậy?

Diệp Di Nguyệt cúi đầu, Diệp Di Châu cũng cắn môi.

"Còn không nói!" Diệp lão phu nhân tức giận đập bàn một cái.

Diệp Di Châu khóa môi càng chặt.

"Nguyệt nha đầu!" Diệp lão phu nhân nhìn Diệp Di Nguyệt, trầm giọng quát.

"Tổ mẫu..." Diệp Di Nguyệt lại ho khan, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Diệp lão phu nhân lại lạnh lùng nhìn Diệp Di Châu: "Châu Nhi, cháu nói đi, nếu nói dối nửa câu thì cháu không cần đi tham tuyển nữa!"

Lời này như đâm trúng tử huyệt của Diệp Di Châu.

Lần đó nhiều người như vậy, nếu nàng ta nói dối, tổ mẫu chỉ cần điều tra sẽ biết. Vì thế, nàng ta nức nở kể lại sự tình đi Tướng Quốc Tự năm trước, sau đó quỳ xuống, nói: "Tổ mẫu, phụ thân, khi đó mẫu thân và bọn con không biết thân phận của vương gia, vương gia cũng không nói rõ thân phận. Có câu người không biết thì không có tội, việc này không thể trách mẫu thân."

Diệp lão phu nhân tức giận tới lồng ngực lên xuống không ngừng.

"Được rồi, tất cả về phòng đi." Diệp Thế Lâm phất tay.

"Tổ mẫu, phụ thân, vương gia không phải người không biết thấu tình đạt lý, ngài ấy lại không nói rõ thân phận, việc này đương nhiên không thể trách mẫu thân, thỉnh tổ mẫu, mẫu thân..." Diệp Cẩm Hoằng nói.

"Đều lui xuống!" Diệp Thế Lâm lạnh giọng quát.

Diệp Cẩm Hoằng không dám tiếp tục, những người còn lại cũng không dám cầu tình, liền cùng nhau cáo lui.

"Lão phu nhân." Lý ma ma một tay vỗ lưng, một tay cầm ly trà giúp bà ta nhuận khí.

Diệp lão phu nhân uống hai ngụm trà, lúc này mới định thần, lập tức chửi ầm lên: "Đúng là Tang Môn tinh! Phúc khí của Diệp gia toàn bộ đều bị nó phá hư hết!"

"Đều do nhi tử quản giáo không nghiêm, đều do nhi tử bất hiếu." Diệp Thế Lâm đứng dậy, "Nhi tử sẽ tự mình xin lỗi vương gia, cũng may thiện duyên của Ngũ nha đầu vẫn còn, hôm nay nhi tử thấy thái độ của vương gia đối với nó vẫn không tồi."

"Chiêu vương gia này mười mấy năm không hồi kinh, lúc trở về cũng không xuất hiện trước mặt người khác, cách làm việc của ngài ấy... Thật khiến người ta không đoán được." Diệp lão phu nhân càng nói càng hận Kỷ thị, "Con đi chuẩn bị hậu lễ trước đi."

"Nhi tử nhất định sẽ nhận lỗi với vương gia đàng hoàng, mẫu thân xin cứ yên tâm." Diệp Thế Lâm khom người cáo từ.

Rời khỏi viện của Diệp lão phu nhân, Diệp Thế Lâm liền tới Tễ Huy viện.

Mấy ngày nữa nữ nhi phải tuyển tú, Kỷ thị đương nhiên lo lắng sốt ruột, nhưng nghĩ tới vẻ đẹp vũ mị động lòng người của nữ nhi, bà ta lại tràn ngập hi vọng, nhưng ngày này đều ngủ không được, ăn không ngon, cho nên sắc mặt vàng thêm vài phần. Lúc này nghe báo Diệp Thế Lâm tới, Kỷ thị vui mừng đứng dậy, ra cửa tiếp đón: "Lão gia, sao ngài lại tới đây?" Chẳng lẽ vì nữ nhi sắp tham tuyển, cho nên tới bỏ lệnh cấm sao?"

"Tiện nhân!" Một cái bạt tai đánh qua.

Máu tươi trào ra, Kỷ thị duỗi tay che mặt bị đánh tới chết lặng, kêu lên: "Diệp Thế Lâm, ngài điên rồi, sao vừa tới liền động thủ hả? Ta thành thật ở đây để ngài nhục mạ sao? Vừa tới liền động thủ đánh người, ngài điên rồi!"

"Kỷ thị, phụ nhân vô tri, vì ngươi mà Chiêu Vương hận toàn bộ Diệp phủ kìa." Ánh mắt Diệp Thế Lâm như dao muốn đâm xuống người bà ta.

"Ngài nói hươu nói vượn gì thế? Ta đắc tội Chiêu vương gia khi nào? Ta bị nhốt trong hậu viện này, một bước còn không ra ngoài được!"

"Phụ nhân vô tri! Đường đường là Chiêu vương gia, ngươi lại nói người ta là chó mèo không thể trèo cao tới Diệp gia chúng ta hả? Lần trước đi Tướng Quốc Tự ngươi rõ ràng nói thế!" Diệp Thế Lâm duỗi tay bóp cổ bà ta, "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, tiện nhân, chết đi!" 

Nếu vương gia vì câu nói của bà ta mà ghi hận toàn bộ Diệp gia, không bằng để bà ta lấy cái chết tạ tội.

Cảm giác hít thở không thông đánh úp, Kỷ thị duỗi tay bắt lấy cánh tay Diệp Thế Lâm: "Buông ra! Buông ta ra! Ngài điên rồi!" Nữ nhi sắp trở thành nương nương, bà sẽ lập tức được gỡ bỏ lệnh cấm, bà không muốn chết.

Cánh tay Diệp Thế Lâm chậm rãi dùng sức, ngữ khí lạnh như băng: "Miễn cho người liên lụy tới huynh muội Hoằng Nhi."

"Diệp Thế Lâm, ngài điên rồi, mau buông tay! Còn không phải chỉ nói một câu thôi sao? Khi đó ta không biết thân phận của ngài ấy!"

"Lão gia, ngài thả phu nhân ra đi." Hai người Hương Vân và Hương Lăng hoảng sợ kéo Diệp Thế Lâm lại.

"Cút." Diệp Thế Lâm quát, tay còn lại đẩy các nàng ra, bọn họ thiếu chút đã ngã xuống mặt đất.

"Buông tay, Diệp Thế Lâm, tên điên này, ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi." Cả mặt Kỷ thị đỏ lên, hai mắt trợn lớn.

Diệp Thế Lâm trừng mắt nhìn bà ta, bàn tay chậm rãi buộc chặt? Tế Ninh Hầu không bỏ qua cho ông? Nếu Tế Ninh Hầu biết bà ta đắc tội Chiêu Vương, nhất định cũng sẽ mắt nhắm mắt mở!

"Lão gia, ngài buông phu nhân ra đi, nếu còn không buông tay, phu nhân sẽ chết." Hương Lăng và Hương Vân ôm chân Diệp Thế Lâm, khóc cầu xin.

Kỷ thị liều mạng bắt lấy tay ông ta: "Buông... Tay..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui