Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Yến hội sẽ được tổ chức vào ngày mười bốn tháng mười hai, Đại hoàng tử phi mời mọi người tới thưởng mai, phàm là tiểu thư và công tử của quan viên từ tứ phẩm trở lên đều nhận được thiệp.

Diệp Di Nguyệt cũng được mời.

Sang năm tuyển tú, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử đều chưa thành thân, hiện tại Chiêu Vương đã trở về, toàn bộ kinh thành đã bắt đầu có chút động tĩnh.

Yến hội lần này được tổ chức tại biệt viện của Đại hoàng tử, tuy nói là thưởng mai nhưng danh xứng với thực, toàn bộ biệt viện cơ hồ đều là rừng mai.

Nhìn nhóm quý nữ trang điểm lòe loẹt, Dung Hoa không khỏi khịt mũi coi thường, trời lạnh như vậy, thưởng mai gì chứ? Chẳng qua là treo đầu dê bán thịt chó, tìm thêm quan hệ mà thôi!

Kỷ thị hiện tại đang bị giam cầm nhưng bề ngoài bà ta đang bị bệnh nặng, cần phải tĩnh dưỡng, cho nên Diệp lão phu nhân tự mình mang theo cháu trai cháu gái đi dự tiệc.

Diệp lão phu nhân khí thế bừng bừng, ánh mắt đều quan sát chúng khuê tú thật kỹ. Hôn sự của ba tôn tử còn chưa định, bà ta đương nhiên phải quan tâm nhiều một chút.

Vào đại sảnh, đi thêm một đoạn, Dung Hoa mới được gặp mẫu thân thân sinh của mình, hiện tại là Tây Ninh Hầu phu nhân - Nhan thị.

"Lão phu nhân." Nhan thị hơn ba mươi tuổi, mắt hạnh mũi quỳnh, một thân màu làm đoan trang, tóc búi gọn gàng, bên trên cắm thêm trâm vàng, nụ cười trên mặt diễm lệ đẹp động lòng người, ung dung hoa quý.

Nữ tử bên cạnh là kế nữ Kiều Nguyệt, da trắng như tuyết, dung nhan như hoa lê sau mưa khuynh quốc khuynh thành, khí chất thoát tục.

"Hầu phu nhân hữu lễ rồi." Diệp lão phu nhân chán ghét nhìn Nhan thị nhưng không dám làm gì, ngại người xung quanh dòm ngó, hơn nữa hiện tại bà ta là Tây Ninh Hầu phu nhân, thân phận tôn quý.

"Gặp qua phu nhân." Dung Hoa cùng tỷ muội Diệp Di Châu, Diệp Di Nguyệt hành lễ.


"Mau đứng lên, không cần đa lễ." Nhan thị vẫn cười nhưng ngữ khí vô cùng lãnh đạm, ánh mắt nhìn Dung Hoa không có một tia dư thừa.

Nhan thị là vậy, Dung Hoa đương nhiên không dám nghĩ nhiều, hơn nữa nàng cũng không phải Diệp Dung Hoa thật sự, cần gì phải đau lòng cơ chứ?

Kiều Nguyệt cũng uốn gối hành lễ. Sau khi đứng dậy, nàng ta nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy thâm ý.

Dung Hoa cũng nhìn nàng ta, mỉm cười.

"Ta đi qua đó trước đây." Nhan thị hiển nhiên không muốn dính dáng tới Diệp gia, khách sáo một câu liền mang Kiều Nguyệt đi tìm các vị phu nhân khác.

Diệp lão phu nhân cũng tươi cười dẫn tỷ muội Dung Hoa đi vấn an Đại hoàng tử phi.

Đại hoàng tử phi đoan trang hào phí, trò chuyện vào câu liền kêu người dẫn ba tỷ muội tới vườn mai cùng nhóm khuê tú.

Diệp Di Nguyệt ôn nhu uyển chuyển, Diệp Di Châu vũ mị quyến rũ nhưng Dung Hoa khí chất thanh nhã mới là người xuất chúng nhất, có điều nhóm tiểu thư đều ăn mặc lộng lẫy, ba người bọn họ ngược lại cũng không gây sự chú ý gì.

Diệp Di Châu trực tiếp đi tìm Kỷ Vũ Tú và Lâm Nhược, Diệp Di Nguyệt cũng đi sang chào hỏi đám người Phương Gia Nhu.

Dung Hoa còn đang suy xét mình phải đi đâu thì Đổng Ngọc Lan đứng cách đó không xa đã vẫy tay, gọi: "Diệp muội muội, bên này."

Dung Hoa cười cười, nhanh chóng đi qua.

"May mà muội tới, nếu không ta sẽ buồn chết mất." Đổng Ngọc Lan một thân váy màu lam, óa choàng màu xanh biếc.


"Sao lại không thấy Từ tỷ tỷ?"

"Tỷ ấy chắc lại bị bệnh." Chuyện này Đổng Ngọc Lan sớm đã thành thói quen, nàng kéo tay Dung Hoa sờ gương mặt mình, "Muội sờ đi, nụ cười của ta cũng cứng luôn rồi. Mẫu thân ta hạ lệnh, kêu hôm nay cười nhất định không được hé răng, kêu ta phải giống một thục nữ văn tĩnh nhàn nhã."

Đổng Ngọc Lan vừa nói vừa kéo Dung Hoa tới mái đình ít người, đưa mắt nhìn nhóm quý nữ trong vườn: "Ta thật không rõ, không phải chỉ là mai thôi sao? Còn ngâm thơ đối câu, thật đau cả đầu."

Đổng Ngọc Lan đã sắp mười bảy nhưng còn chưa đính hôn, lòng Đổng phu nhân đương nhiên nóng như lửa đốt, cho nên Dung Hoa chỉ cười: "Phu nhân cũng là hy vọng tỷ tỷ có thể tìm được một đức lang quân như ý."

"Muốn làm phu quân ta? Để xem người đó có giữ được hai tay này không đã!" Đổng Ngọc Lan duỗi tay quơ quơ.

Dung Hoa cười cười. Đổng Ngọc Lan là người tập võ, chỉ sợ người bình thường không phải đối thủ của nàng, muốn tìm nam tử đánh thắng nàng sao? Thật không dễ!

"Ngày nào mẫu thân cũng lải nhải mấy chuyện này, hận không thể trực tiếp đóng gói ta gả đi." Đổng Ngọc Lan ngồi xuống, hâm mộ nhìn Dung Hoa, "Sao cha mẹ sớm định thân cho ta nhỉ?" Nếu giải quyết sớm hiện tại có cần sốt ruột vậy không?

Dung Hoa chỉ cười: "Tỷ mới mười sáu, cứ từ từ tìm." Mười sáu tuổi ở thời hiện đại chỉ là một học sinh cao trung mà thôi.

Nhưng ở Đại Chu, đó đã là nữ tử khó gả!

"Thôi, không nói việc này nữa." Đổng Ngọc Lan không muốn tiếp tục vấn đề này, liền nhích lại gần Dung Hoa, "Nghe nói Chiêu vương gia cũng tới."

"Vậy sao?" Nhìn đôi mắt kia sáng lấp lánh, chẳng lẽ nha đầu này... Dung Hoa không khỏi nhìn chằm chằm nàng


"Ừ, vị Chiêu Vương nay sáu tuổi đã tới Lương Châu, mười tuổi lên chiến trường, mười bốn tuổi danh tiếng lẫy lừng, kẻ địch vừa nghe tên đã sợ bỏ chạy... Một tay y huấn luyện cả thiết vân kỵ đấy..."

Chu Hành mới hồi kinh mấy ngày nhưng sự tích của y đã truyền từ đầu đường tới cuối ngõ, Đổng Ngọc Lan thân là nữ nhi của gia đình tướng quân đương nhiên biết nhiều hơn người bình thường. Thấy nàng như vậy, Dung Hoa không khỏi nghi ngờ.

Thấy Dung Hoa nhìn mình, Đổng Ngọc Lan dừng lời đang nói lại: "Diệp muội muội, muội nhìn ta như vậy làm gì... Muội không được nghĩ bậy, ta chỉ là..." Nàng chống cằm trầm tư, nhất thời không thể hình dung suy nghĩ của mình, chỉ đành duỗi tay kéo tay Dung Hoa, nói, "Tóm lại, muội đừng nghĩ bậy."

"Ta không nghĩ bậy." Dung Hoa nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, cười nói. Xuất thân tướng môn, lại thích học võ, chẳng qua sự sùng bái đó hoàn toàn không liên quan tới tình cảm nam nữ.

Đổng Ngọc Lan thở dài một hơn, nàng cũng không tiếp tục chuyện của Chu Hành, chỉ nói: "Chờ tới năm mới, muội, ta và Lưu Quang cùng tới thôn trang chơi đi. Thời tiết tốt, chúng ta có thể cùng nhau câu cá. Đúng rồi, thôn trang nhà ta có một trại nuôi ngựa, tới lúc đó chúng ta còn có thể cười ngựa..."

Nhìn thần sắc hứng thú bừng bừng của nàng, Dung Hoa cũng cười. Nàng ấy như vậy mới đúng là cuộc sống của thiếu nữ mười sáu tuổi nên có, mê chơi thích cười, cưỡi ngựa ca hát.

Đổng Ngọc Lan bỗng dưng im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau Dung Hoa.

Dung Hoa cũng không khỏi quay đầu.

Lâm Luật và Dương Hựu đứng bên ngoài, ánh mắt cũng nhìn hai người Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan.

Đổng Ngọc Lan thầm than, nhanh chóng thu lại tư thái bừa bãi, trên mặt hiện lên nụ cười khóe léo, đoan trang cùng Dung Hoa đứng dậy, uốn gối: "Lâm thế tử, Dương thế tử."

Dương Hựu và Lâm Luật cũng đáp lễ: "Ngũ cô nương, Đổng cô nương."

Đáp lễ xong, Dương Hựu xoay người rời đi, Lâm Luật đi vào đình hóng gió, nho nhã hỏi Đổng Ngọc Lan: "Không biết Đổng cô nương có tiện hay không? Ta có lời muốn nói với Ngũ cô nương."

Đổng Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt lại nhìn Diệp Dung Hoa.

"Lát nữa ta đi tìm tỷ." Dung Hoa nói với nàng, ánh mắt cũng ngầm ra hiệu cho Túy Đồng và Lưu Tô đang canh giữ bên ngoài.


Lúc này, Đổng Ngọc Lan mới mang nha đầu rời đi.

"Sao cô nương lại tới đây?" Lâm Luật ngồi phía đối diện, vừa mở miệng đã lộ ngữ khí không tốt, hoàn toàn không lễ độ nho nhã như vừa rồi.

"Đương nhiên là bị Hoàng tử phi nương nương mời tới." Dung Hoa kiên nhẫn giải thích.

"Cô nương đừng quên bản thân đã đính hôn với ta! Cô nương đừng có nói không biết yến hội hôm nay là vì chuyện gì đấy?" Nàng đã đính hôn lại dám tham gia loại yến hội này? Thật không biết xấu hổ.

"Sao Thế tử có thể, còn ta thì không?" Dung Hoa khẽ cười, "Ta đã đính hôn, chẳng lẽ Thế tử còn chưa sao?"

"Chuyện này không giống!" Lâm Luật tức giận.

"Sao lại không giống? Người đính hôn với ta là thế tử, nếu thế tử tới được, vậy ta cũng có thể, huống hồ nương nương đã tự mình hạ thiệp mời ta." Hắn chỉ cho quan phủ phóng hỏa, chẳng lẽ không cho bá tánh như nàng đốt đèn sao?

"Ngươi quả thật là... Vô sỉ!"

"Vô sỉ? Ngài và ta chẳng qua là kẻ tám lạng người nửa cân thôi." Dung Hoa phản bác.

"Nếu đã vậy, từ hôn đi." Lâm Luật duỗi tay xoa xoa thái dương, phu thân nhất quyết không cho từ hôn, vì vậy mục đích hắn tới tìm nàng chỉ có một: Khiến nàng biết khó mà lui, chủ động từ hôn!

Nghe vậy, Dung Hoa nhíu mày, khẽ cười: "Ta đã sớm nói với ngài, nếu ngài có bản lĩnh thì cứ lui đi, Diệp Dung Hoa ta không phải kẻ một khóc hai nháo ba thắt cổ quấn lấy ngươi không bỏ, cho dù đời này vì bị từ hôn mà không gả đi được, ta cũng không vì thế mà ăn vạ Lâm gia của ngươi!"

Lời nàng nói có nghĩa là sẽ không chủ động từ hôn! 

Ánh mắt Lâm Luật hiện lên một tia ngoan độc, trầm giọng: "Diệp Dung Hoa, ý ngươi là muốn gả cho ta? Ngươi là thứ gì? Sao không nghĩ tới những gì mình làm đi? Tàn hoa bại liễu, người như ngươi cũng mơ tưởng bước chân vào Lâm gia sao?"

Nghe xong, Dung Hoa không giận, ngược lại còn cười nhìn hắn, nhưng ánh mắt đã chậm rãi ngưng tụ thành sương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui