Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Đại cung nữ tên Ngọc Sắt, tới chiều mới trở về.

"Tra được gì chưa?" Thanh Hà công chúa hỏi.

Ngọc Sắt có chút do dự.

Nếu nói thật, công chúa chắc chắn sẽ nháo lớn, nhưng việc này không có chứng cứ, nếu nháo lớn đến lúc đó không thể vãn hồi thì sao?

Diệp Di Nguyệt kia là phi tần của bệ hạ!

"Không nói? Thành thật trả lời, một câu cũng không được che giấu!" Chủ tớ nhiều năm, Thanh Hà công chúa vừa nhìn liền biết Ngọc Sắt đang do dự.

Ngọc Sắt đành phải trả lời: "Tối qua, Chiêu Nghi nương nương vì Sương Hà công chúa mà rời khỏi Ngự Hoa Viên, nàng ấy đi trước phò mã."

"Cẩu nam nữ!" Thanh Hà công chúa đập đổ mọi thứ trên bàn xuống đất.

Lâm Luật dám nói dối!

Tối qua không thấy Lâm Luật, hẳn là đã trốn đâu đó!

Tiện nhân, nếu không có vấn đề gì, vì sao phải trốn trốn tránh tránh! Nếu thanh thanh bạch bạch, thời điểm hắn hắn, hắn lừa gạt nàng làm gì?

"Phò mã công chúa đi nhanh, hoặc là không cùng hướng với Chiêu Nghi nương nương đi trước." Ngọc Sắt nhẹ giọng khuyên nhủ.

Thanh Hà công chúa liếc nhìn nàng, lạnh giọng: "Đi đường khác?" Đó là con đường bắt buộc phải đi! Nàng ta quay đầu gọi người vào, lệnh, "Phò mã đâu? Kêu chàng tới đây!"

Ngọc Sắt cắn môi, cuối cùng lại không nói gì thêm. Ở cạnh công chúa mười mấy năm, nàng biết lúc này không thể nhiều lời.

Lâm Luật đúng lúc nói chuyện với Lâm phu nhân, hắn nghiêng đầu nhìn ánh chiều tà bên ngoài, nói: "Đi mời công chúa tới đây, cơm chiều dùng ở bên này."

Nhi tử hiếu thuận, Lâm phu nhân đương nhiên cao hứng, có điều vẫn từ chối: "Công chúa tìm con khẳng định có chuyện, con mau đi đi." Tuy đau lòng cho nhi tử, nhưng hiện tại Lâm gia phải dựa vào công chúa mà sống, vì vậy, tuyệt đối không thể khiến công chúa phật ý.

"Được, vậy lát nữa nhi tử và công chúa sẽ tới cùng mẫu thân dùng cơm."

"Được được, ta kêu phòng bếp làm món ngon chờ các con." Lâm phu nhân liên tục gật đầu.


Lâm Luật đứng dậy qua chỗ Thanh Hà công chúa, vào phòng, thấy bên trong không có hạ nhân hầu hạ, hắn cười nói: "Thanh Hà, sao một người hầu hạ cũng không có vậy?" Hắn vừa nói vừa đi tới ngồi đối diện nàng ta.

Lửa giận trong lòng cuồn cuộn giận lên, Thanh Hà công chúa vẫn cố kiềm chế cảm xúc, hỏi: "Tối qua thời điểm chàng qua Nhân Thọ Cung, trên đường thật sự không đụng phải ai hoặc gặp chuyện gì sao?"

"Buổi sáng không phải đã nói rồi ư? Sao còn hỏi lại?" Lâm Luật không muốn trả lời, có điều vẫn cười nói, "Ngoại trừ cung nữ và nội thị thì không gặp ai hết, cũng không đụng phải chuyện gì."

Cho hắn cơ hội, hắn thế mà vẫn nói dối! Thanh Hà công chúa cầm ly trà trực tiếp hất về phía hắn.

Lâm Luật không kịp phòng bị, cả mặt đều dính trà, trực tiếp nhảy dựng lên: "Nàng làm gì vậy?"

Cũng may trà không nóng, nếu không khẳng định hắn sẽ bị hủy dung.

"Làm cái gì?" Thanh Hà công chúa lạnh lùng nhìn hắn, "Bổn cung muốn xem da mặt ngươi rốt cuộc dày bao nhiêu."

Lúc này Lâm Luật mới hiểu nàng ta tìm mình vì chuyện tối qua, thời gian một ngày, nàng ta khẳng định đã cho người tiến cung điều tra rõ ràng. Hắn duỗi tay lau trà trên mặt, nén giận nhìn Thanh Hà công chúa: "Nàng lại làm sao thế hả? Không phải đã nói với nàng rồi sao? Rốt cuộc nàng muốn ta phải thế nào? Muốn ta phải nói thế nào nàng mới vừa lòng đây?"

Dù sao bản thân cũng chưa chạm mặt Diệp Di Nguyệt, nàng ta có thể điều tra được gì?

"Chàng nói chàng không gặp ai, nhưng rõ ràng chàng đi sau Diệp Di Nguyệt, vậy chàng nói xem chàng tới Nhân Thọ Cung bằng cách nào?" Thanh Hà công chúa tức giận quát, "Chàng coi người trong cung đều mù hết sao? Chỉ cần chàng trốn đi, lúc đó không ai nhìn thấy người của chàng, điều đó có nghĩa mọi người đều không biết?"

Chẳng lẽ bị nhìn thấy rồi? Hay Kiều Vũ Đình đã nói ra? Hay là nha đầu bên cạnh Diệp Di Nguyệt? Lâm Luật thầm suy nghĩ, có điều trên mặt vẫn để lộ tức giận: "Nàng đúng là không thể nói chuyện."

"Bổn cung không nói lý? Lâm Luật, nếu không phải chột dạ, gặp Diệp Di Nguyệt, ngươi sao phải nói dối?" Thanh Hà công chúa đứng lên, "Ngươi nói đi, ngươi nói rõ ràng cho bổn cung, ngươi rốt cuộc qua Nhân Thọ Cung thế nào? Đừng hòng nói ngươi đi đường khác, đường đi trong cung thế nào bổn cung quen thuộc hơn ngươi!"

Thấy nàng ta kết luận như vậy, Lâm Luật đoán nàng ta vẫn chưa có chứng cứ, mặc kệ tất cả, hắn chắp tay cúi đầu: "Vi thần phải trả lời thế nào công chúa người mới vừa lòng?"

Thanh Hà công chúa biết đây là biểu hiện khi hắn tức giận, chỉ có khi tức giận, hắn mới lấy ra bộ dạng quân thần này, nhưng càng như thế, nàng ta càng phẫn nộ: "Sao hả? Ngươi không dám nói? Nếu ngươi không có gì, tối qua thấy chúng ta, tại sao phải trốn?"

"Vi thần không trốn." Lâm Luật nói chuyện có chút xa cách.

Kiều Vũ Đình ra tay cứu hắn, khẳng định sẽ không nói ra chuyện này. Bằng không, hà tất phải là chuyện thừa? Trực tiếp để đám người Thanh Hà công chúa bắt gặp là được. Vì thế, Kiều Vũ Đình sẽ không nói ra ngoài.

Mà nha đầu của Diệp Di Nguyệt càng chắc chắn không phải, nếu nàng ta hai lòng, muốn nói còn chờ tới bây giờ sao? Bọn họ qua lại dã hơn hai năm!

Vì thế, Lâm Luật tin rằng cho dù Thanh Hà công chúa tra được gì cũng không có chứng cứ rõ ràng! Cho nên, một mực phủ nhận là được!


"Ngươi còn dám chối cãi!" Lâm Luật càng như thế, Thanh Hà công chúa càng đố kỵ, căm tức nhìn hắn: "Đó là nữ nhân của phụ hoàng bổn cung, Lâm Luật ngươi ăn gan hùm mật gấu dám tư thông với ả! Hay là trước đó các ngươi đã qua lại?"

Lâm Luật ngẩng đầu nhìn Thanh Hà công chúa, gân xanh đã nổi đầy thái dương.

"Bị bổn cung nói trúng rồi?" Thanh Hà công chúa tức giận tới cả người run rẩy, "Bổn cung phải vào cung giết dâm phụ kia." Nói rồi, nàng ta giáng một cái tát qua, "Lâm Luật, đồ không có lương tâm, bổn cung toàn tâm toàn ý với ngươi như vậy, ngươi còn tư thông với nữ nhân khác, hơn nữa còn là nữ nhân của phụ hoàng ta, đôi cẩu nam nữ các ngươi, ta phải giết hết!"

Lâm Luật bắt lấy tay nàng ta, tức giận nói: "Công chúa muốn đánh vi thần, vậy tùy tiện đánh là được, nhưng những lời tư thông với nương nương có thể tùy tiện nói bậy sao! Chu Hành Hà, đầu óc người có phải hỏng rồi không?" Nàng ta là muốn hại chết Lâm gia sao?

Thanh Hà công chúa không hề bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, ngược lại còn nổi trận lôi đình, nhào qua: "Lâm Luật, ngươi dám động thủ với bổn cung!"

Thanh Hà công chúa cào mặt Lâm Luật mấy cái, lập tức có máu tươi chảy ra, vừa nóng rát vừa đau, Lâm Luật liền đẩy nàng ta ra: "Ngươi điên rồi!" Bộ dáng này còn giống công chúa sao? Rõ ràng là chó cái điên!

"Lâm Luật, ngươi mới là kẻ điên lòng lang dạ sói! Tiện nhân Diệp Di Nguyệt kia có gì tốt? A, bổn cung biết rồi, có phải vì trước kia ả gọi Yến Dung Hoa một tiếng tỷ tỷ, ngươi không quên được nàng, cho nên mới thông đồng với tiện nhân Diệp Di Nguyệt kia? Có phải không? Vì tỷ tỷ không để ý tới ngươi, ngươi liền dứt khoát coi muội muội là thế thân? Có phải không? Lâm Luật, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho bổn cung."

Lâm Luật lưu loát tránh đồ nàng ta ném qua, chán nản: "Hồ ngôn loạn ngữ! Công chúa vẫn là tự suy nghĩ lại đi, sau đó hãy tìm vi thần hỏi chuyện." Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.

"Ngươi không được đi, ngươi phải nói rõ ràng cho bổn cung!" Thấy thế, Thanh Hà công chúa lập tức chạy qua nắm chặt ống tay áo của hắn.

Người hầu trong viện sớm đã về phòng của mình, chỉ có Ngọc Sắt và đại cung nữ khác tên Yên Sắt canh giữ dưới hành lang, nghe động tĩnh trong phòng, sắc mặt cả hai đều tái nhợt, không ngừng run rẩy.

"Công chúa thế nào làm sao nói chuyện? Vẫn là chờ công chúa bình tĩnh, vi thần sẽ qua đây." Lâm Luật theo bản năng vung tay.

Thanh Hà công chúa bị đẩy ngã xuống đất.

Lâm Luật không hề quay đầu, nâng bước ra ngoài.

Thanh Hà công chúa ngã ngồi dưới đất, hét lớn: "Lâm Luật, ngươi quay lại cho bổn cung! Nếu không bổn cung sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!"

Lâm Luật lại mắt điếc tai ngơ, rất nhanh đã rời khỏi viện.

Ngọc Sắt và Yên Sắt vội về phòng, thấy Thanh Hà công chúa ngồi dưới đất liền lập tức chạy qua: "Công chúa, người không sao chứ?"

Thanh Hà công chúa được bọn họ dìu dậy, lạnh lùng nói: "Hồi cung!"


Ngọc Sắt nhìn chiều hôm bên ngoài: "Sắc trời đã tối, công chúa vẫn là đợi ngày mai mới tiến cung vấn an Quý Phi nương nương đi."

Thanh Hà công chúa liếc nàng một cái: "Tiện tì, bổn cung hồi cung còn phải xem canh giờ nào sao?"

"Nô tỳ không dám." Ngọc Sắt vội cúi đầu.

Yên Sắt thầm suy xét, cẩn thận nói: "Vậy nô tỳ cùng Ngọc Sắt hầu hạ công chúa thay y phục."

"Không cần! Cứ thế này mà hồi cung!" Châu thoa hỗn loạn, quần áo nhăn nhúm, nàng ta chính là muốn cứ thế này mà trở về!

Yên Sắt và Ngọc Sắt không còn cách nào khác, chỉ đành cùng nàng ta ra cửa tiến cung.

Vừa nhận được tin, Lâm phu nhân lập tức đuổi tới nhị môn ngăn cản Thanh Hà công chúa, có điều vẫn chậm một bước. Thời điểm bà ta tới cửa thùy hoa, nàng ta đã lên xe ngựa rời đi.

Lâm phu nhân hỏi hạ nhân mới biết Lâm Luật đã tới thư phòng ở ngoại viện, liền vội vàng qua, vừa vào phòng lại thấy trên mặt Lâm Luật có vết cào đang rỉ máu, đau lòng không thôi: "Luật Nhi, con sao vậy? Đã bôi thuốc chưa?"

Trong phủ này, ngoại trừ Thanh Hà công chúa thì còn ai dám ra tay với nhi tử?

Nha đầu đanh đá kia! Sao có thể ra tay nặng như vậy chứ!

"Không sao, mẫu thân người không cần lo lắng, chỉ là chút thương tích ngoài da, nhi tử bôi thuốc rồi." Lâm Luật cười an ủi.

Lâm phu nhân lau nước mắt, gật đầu: "Công chúa đã ngồi xe ngựa ra ngoài, con mau đuổi theo đi, có chuyện gì hai người cứ từ từ nói." Thanh Hà công chúa hồi cung, đến lúc đó mặc kệ là chuyện gì, nhi tử đều là người sai.

"Không sao, nàng ấy hết giận sẽ tự trở về." Lâm Luật nói, "Mẫu thân không cần lo lắng, không có chuyện gì cả."

"Luật Nhi à... Nàng ta là công chúa, từ nhỏ đã được nuông chiều, các con là phu thê, con cố nhường nàng ta một chút.

"Vâng, nhi tử biết." Lâm Luật gật đầu, "Nhi tử tự có chừng mực, người không cần lo lắng, để nhi tử đưa người về."

Nhìn gương mặt tuấn lãng của nhi tử bị cào đến vết thương chồng chất, trái tim Lâm phu nhân thắt chặt, giật giật khóe miệng, lặng lẽ thở dài, nuốt lời định nói trở về.

Nếu không nhờ Thanh Hà công chúa, hiện tại mẫu tử ba người bọn họ còn không biết phải giãy giụa ở góc xó xỉnh nào.

............................

Thanh Hà công chúa trực tiếp tới cung của Tề Quý Phi, vừa vào điện liền đáng thương nhào vào lòng Tề Quý Phi: "Mẫu phi."

"Thanh Hà, con làm sao vậy?" Tề Quý Phi bị nàng ta dọa sợ, thấy bộ dáng chật vật của nàng ta, lập tức hỏi, "Có phải cãi nhau với Lâm Luật không?"


Thanh Hà công chúa nức nở: "Mẫu phi, Lâm Luật không phải người, hắn thế mà... Dám..."

"Nương nương, công chúa còn chưa dùng bữa tối, thân mình công chúa tôn quý không thể chịu đói, vẫn là ăn chút gì đó lót dạ rồi nói tiếp." Ngọc Sắt vội cắt ngang lời Thanh Hà công chúa.

Tề Quý Phi hiểu ý, vỗ vỗ mu bàn tay của Thanh Hà công chúa: "Mặt đã thành con mèo hoa như vậy, trước xuống rửa mặt rồi ăn một chút, sau đó nói rõ mọi chuyện với mẫu phi, mẫu phi nhất định sẽ làm chủ cho con." Nói rồi, bà ta sai ma ma tâm phúc dẫn theo người đưa Thanh Hà công chúa đi rửa mặt chải đầu, lại cho người chuẩn bị đồ ăn, đuổi hết cung nhân xuống, chỉ để lại hai cung nữ tâm phúc của mình cùng Ngọc Sắt Yên Sắt.

Đám người lui ra ngoài, Tề Quý Phi mới hỏi: "Công chúa và phò mã sao vậy?"

Ngọc Sắt liền thành thật nói rõ mọi chuyện.

Sắc mặt Tề Quý Phi lập tức trầm xuống.

Kế này thật ngoan độc!

Nữ nhi tính tình ngang ngược kiêu ngạo lại thích Lâm Luật, trong mắt khẳng định không chứa được nửa hạt cát, cho nên cho dù không bắt tại trận, một chút hoài nghi cũng đủ khiến nữ nhi mất bình tĩnh.

Tề Quý Phi nhìn cung nữ của mình: "Đi điều tra xem là ai đang gây sóng gió."

Là Hàn Đức Phi hay Phương Hoàng Hậu?

Nói không chừng là Lý Thục Phi và Lục hoàng tử?

...............................

Tới hoàng hôn, Lâm Hạ bẩm báo những gì tra được với Chu Hành, chờ tới bữa cơm, Chu Hành kể mọi chuyện với Dung Hoa, sau đó lấy ra một tờ giấy: "Đây là người rời khỏi Ngự Hoa Viên lúc đó."

Dung Hoa nhận lấy, cẩn thận đọc một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Hành, nói: "Có phải Kiều Vũ Đình không? Tuy Kiều Nguyệt đã chết nhưng nói thế nào nàng ta cũng là mợ của Thất hoàng tử." Vì thế, Kiều Vũ Đình có khả năng ra tay nhất.

"Có khả năng." Nói rồi, Chu Hành duỗi tay chỉ hai cái tên trên tờ giấy, "Mấy kẻ này cũng là người của Thất hoàng tử."

Cho nên không chắc chắn là Kiều Vũ Đình. Dung Hoa gật đầu.

Chu Hành lại nói: "Có điều, Thanh Hà và Lâm Luật đã cãi nhau, Thanh Hà dẫn người hồi cung rồi."

Nháo lên lúc này! Dung Hoa cười lắc đầu, cảm khái một câu: "Xem ra người đứng sau rất rõ tính cách của Thanh Hà công chúa."

"Tề Quý Phi đã kiềm chế nàng ta. Hơn nữa, chuyện này Tề Quý Phi ra tay sẽ thuận lợi hơn."

Dung Hoa khẽ cười.

Có nhà mẹ đẻ Tuyên Bình Hầu phủ không đáng tin cậy như vậy, nhưng Tề Quý Phi ở thâm cung nhiều năm lại có thể được sủng ái, lại còn dưỡng dục được Thất hoàng tử, bà ta đương nhiên không phải người tầm thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui