Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Tuyên Bình Hầu thấy thế vội kêu Điền thái y tới bắt mạch.

Điền thái y tiến lên bắt mạch, lại dò xét hơi thở, đứng dậy lắc đầu với Tuyên Bình Hầu, sau đó cáo từ.

Nha đầu trong phòng lập tức quỳ xuống đất, ô ô khóc lên.

Kiều Vũ Đình nhìn Kiều Nguyệt đã ra đi, hai mắt đỏ ngầu.

Tuyên Bình Hầu lau nước mắt, không nói gì, duỗi tay vỗ vai Kiều Vũ Đình, sau đó phân phó bà tử chuẩn bị hậu sự.

Tề lão phu nhân vừa đến đại sảnh còn chưa kịp uống ngụm trà đã nghe tiếng khóc truyền tới, đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, trầm giọng phân phó bà tử bên cạnh: "Hậu sự làm phong quang một chút, kêu tỷ muội Nhụy Nhi tới hỗ trợ đi."

Bà tử vội đáp: "Vâng, lão phu nhân."

Phu nhân đã chết, mấy công tử đều chưa thành thân, trên dưới hầu phủ chỉ có mấy cô nương con vợ lẽ đứng ra giúp đỡ lão phu nhân.

Tề lão phu nhân cầm khăn xoa xoa khóe miệng: "Thật đáng thương." Trong lòng lại mừng thầm.

Khi đó nhi tử bệnh nặng, bất đắc dĩ phải cưới Kiều Nguyệt về xung hỉ, nhi tử khỏe trở lại, nhưng không ngờ lại cưới trúng một tang môn tinh.

Đường đường là đích nữ hầu phủ lại là thứ bỉ ổi không biết liêm sỉ!

Hiện giờ Kiều Nguyệt đã chết, vậy bà ta có thể an tâm lựa chọn một cô nương tính tình dịu dàng về cho nhi tử.

Ngồi một lát, Tề lão phu nhân được nha đầu dìu về viện.

Hạ nhân trong phòng vội tới luống cuống tay chân.

Trời đêm tháng bảy, cả người Kiều Vũ Đình lạnh lẽo thấu xương, lạnh tới trái tim hắn cũng muốn chết đi.

Kiều Vũ Đình không đi, Tuyên Bình Hầu cũng không tiện rời khỏi, khuyên hắn vài câu.

"Ta ở đây với Nguyệt Nhi." Qua nửa ngày Kiều Vũ Đình mới khàn khàn nói một câu.

Kiều Vũ Đình này không đi, muốn ở lại cùng Kiều Nguyệt, Tuyên Bình Hầu thân là trượng phu, ông ta rời đi không tốt cho lắm, rốt cuộc cũng không thể để Kiều Vũ Đình cảm thấy chính mình bạc tình.

Có điều, ông ta đúng là không chút khổ sở.

Kiều Nguyệt này, cộng thêm những người phía trước thê tử của ông ta đã chết bốn người, vì thế cũng chẳng có chuyện gì khiến người ta thương tâm khổ sở.

Nữ nhân cũ không đi, người mới không thể tới.


Kiều Nguyệt chết rồi, sẽ có tân nữ tử vào cửa!

Kiều Vũ Đình ngồi ở mép giường nhìn Kiều Nguyệt, Tuyên Bình Hầu ngồi cách đó không xa, hai người không nói gì.

Trong phủ rất nhanh được phủ một màu trắng xóa, linh đường đã được chuẩn bị.

Màn đêm sâu thẳm, Cam Thảo và Liên Kiều dẫn theo nha đầu mang y phục và trang sức tiến lên, hành lễ, nói là phải thay y phục và trang điểm lại cho Kiều Nguyệt.

Kiều Vũ Đình lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cùng Tuyên Bình Hầu ra ngoài.

Ra khỏi phòng, nhìn Kiều Vũ Đình sắc mặt âm trầm nhanh chóng rời đi, Tuyên Bình Hầu do dự một lát, cuối cùng nuốt lời định nói trở về.

Tuy rất tò mò Kiều Nguyệt kia có tâm nguyện kia, nhưng nhìn thần sắc Kiều Vũ Đình lúc này, tốt nhất là đừng hỏi.

Chờ đám người Cam Thảo chuẩn bị xong, Kiều Vũ Đình mới xoay người vào phòng.

Nhìn Kiều Nguyệt trên giường như đang ngủ, hắn cảm thấy cả người như vô lực, ngồi ở mép giường một lúc mới cáo từ trở về.

Tề gia sớm đã phái người tới Tây Ninh Hầu phủ báo tang, Kiều lão phu nhân và Kiều Nhân, còn cả hạ nhân trong phòng đều lau nước mắt.

Thấy Kiều Vũ Đình đã về, Kiều lão phu nhân lại lão lệ tung hoành một phen: "Muội muội cháu ra đi có nhẹ nhàng không?"

Cháu gái bị bệnh nhiều năm, trong lòng Kiều lão phu nhân sớm đã có chuẩn bị, Kiều Nguyệt xảy ra chuyện ở Tề gia khiến bà vô cùng thất vọng, chỉ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rốt cuộc cũng khiến người ta thương tâm, huống hồ chất nữ này do bà một tay nuôi lớn.

Kiều Vũ Đình trả lời: "Không đau đớn gì cả." Sau đó hắn đem tình hình kể lại đơn giản một lần.

Kiều lão phu nhân ôm Kiều Nhân, khóc lóc: "Nguyệt Nhi đáng thương của ta, sao cháu có thể vứt bỏ tổ mẫu mà ra đi như vậy?"

Kiều Nhân ở cạnh vội an ủi Kiều lão phu nhân: "Tổ mẫu, người đừng thương tâm, nếu để ảnh hưởng tới thân thể, tỷ tỷ ra đi sao có thể an tâm?"

Hạ nhân trong phòng cũng ô ô khóc lên, một bên trấn an Kiều lão phu nhân.

Kiều lão phu nhân khóc lóc một hồi mới thu lại nước mắt, dặn dò Kiều Nhân vài việc, sau đó xoa trán về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau, tin tức Tuyên Bình Hầu phu nhân chết truyền khắp nơi, Giang gia thương lượng một phen, Giang Ngọc Nguyên cố ý tới Tây Ninh Hầu phủ một chuyến, an ủi Kiều Vũ Đình, sau đó hỏi hôn kỳ giữa Kiều Vũ Đình và Giang Uy có cần lui lại hay không.

Dù sao Kiều Vũ Đình chỉ có một bào muội này.

Kiều Vũ Đình khẽ cười, không chút do dự mà đáp: "Không cần, cứ cử hành đúng hạn."


.............................

Tuyên Bình Hầu phu nhân đã chết, người trong kinh thành không quá để ý, lực chú ý của mọi người vẫn dồn về chuyện Lục hoàng tử phi và Chiêu vương phi gặp nạn.

Tề Quý Phi ở trong cung không chợp mắt được, lập tức phân phó ma ma tâm phúc xuất cung một chuyến.

Có một kẻ không đàng hoàng ở nhà mẹ đẻ, Tề Quý Phi đương nhiên không hề khổ sở, đừng nói có thể giúp đỡ mẫu tử họ, không kéo chân sau bà đã A di đà Phật.

Ma ma tâm phúc nhận lệnh, lập tức lui xuống an bài.

Tề Quý Phi mở miệng gọi bà ta lại: "Kiều thị này lúc trước làm không ít chuyện xấu hổ, lại không sinh được con nối dõi cho Tề gia, có điều ả ta cũng từng cứu ca ca một mạng, người chết coi như quá khứ cũng đi, không thể vì Kiều thị mà xa lạ với Kiều gia."

Đây là muốn Tề gia tiếp tục giữ quan hệ với Kiều gia, ma ma tâm phúc hiểu rõ, gật đầu: "Nương nương yên tâm nô tỳ sẽ truyền đạt ý của nương nương cho lão phu nhân và hầu gia."

Tề Quý Phi gật đầu, xua tay chờ bà ta lui xuống an bài.

Chu Hành không ở nhà, vương phủ sau ngày hôm đó đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ tiếp kiến Lý Thục Phi, mẫu thân của Tằng Mính, mấy người Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan.

Chúng phu nhân cũng biết sự tình, vì thế chỉ phái người tặng lễ, cũng có vài người hạ thiệp, chỉ là tất cả còn chưa tới trước mặt Dung Hoa đã bị quản gia trực tiếp từ chối.

Tuyên Bình Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của Tề Quý Phi, có điều quản gia là người rõ ràng, chỉ phái người tặng lễ qua, không dám làm phiền Dung Hoa.

Thời điểm biết tin, Dung Hoa đang cùng Tằng Mính đi dạo ngoài hành lang, Chu Chi Vũ dẫn theo nha đầu vui vẻ chạy nhảy ở chỗ gấp khúc.

Miệng vết thương của Tằng Mính đã khép lại, hiện tại có thể xuống đất đi lại.

Nghe được tin, Tằng Mính ngây ra, nói: "Hai năm trước sớm đã nghe nàng ta không xong, kéo dài như vậy cũng coi như được lời."

Dung Hoa khẽ cười: "Ừ."

Đối với sống chết của Kiều Nguyệt, nàng không muốn nói gì cả.

Chuyện năm đó, Tằng Mính cũng có nghe nói, thấy Dung Hoa không muốn nhắc tới Kiều Nguyệt, nàng liền khéo léo thay đổi chủ đề: "Qua hai ngày nữa con phải hồi phủ, thật luyến tiếc Tiểu hoàng thẩm."

"Khi nào rảnh rỗi cứ mang hài tử tới đây, dù sao chỉ là vài bước chân." Dung Hoa cười nói.

Tằng Mính gật đầu: "Mấy ngày nay làm phiền Tiểu hoàng thẩm rồi."


"Khách khí gì hả, là ngươi tới giải buồn cho ta mới đúng."

Hai người thân mật nói chuyện một hồi, cùng nhau dùng cơm trưa, sau đó ai nấy tự về phòng nghỉ ngơi.

"Ngày đó chúng ta đi rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Về phòng, Dung Hoa không lên giường mà hỏi Túy Đồng và Lưu Tô.

Dung Hoa biết Kiều Nguyệt bệnh tim, đó vốn là trái bom nổ chậm, có điều tinh thần ả ta hôm đó trông cũng không tệ lắm.

"Nghe nói sau khi Vương phi và Vương gia rời đi, ả ta liền ngất xỉu, nói là say nắng." Túy Đồng trả lời.

Bọn họ rời đi, Kiều Nguyệt liền té xỉu? Say nắng? Dung Hoa cười nhạo một tiếng, phân phó Lưu Tô: "Cho người điều tra tình hình Kiều Nguyệt gần đây."

Hậu viện Tuyên Bình Hầu phủ tương đối rối loạn, Dung Hoa ngủ trưa không bao lâu, Lưu Tô đã trở về bẩm báo: "Ngày đó sau khi ngất xỉu, buổi tối Tây Ninh Hầu tới thăm Kiều Nguyệt, khi ấy chỉ có hai nha đầu của ả ở cạnh, cho nên huynh muội bọn họ nói gì không ai biết, có điều Điền thái y người chẩn trị cho Kiều Nguyệt có nói Lâm Thắng trị khỏi cho Vương gia, trước đó Tây Ninh Hầu từng tới cầu xin Vương gia, chỉ là Lâm Thắng không đi... Thời điểm tắt thở, Kiều Nguyệt luôn miệng nói Tây Ninh Hầu phải giúp ả hoàn thành tâm nguyện cuối cùng."

Tâm nguyện? Dung Hoa nhíu mày, hỏi: "Là tâm nguyện gì?"

Lưu Tô đáp: "Hẳn có thể điều tra từ hai nha đầu của ả."

"Đã là nha đầu của Kiều Nguyệt, vậy tất nhiên là trung thành và tận tâm." Dung Hoa lắc đầu.

Kiều Nguyệt ở dưới gối Kiều lão phu nhân trưởng thành, lại có huynh trưởng Kiều Vũ Đình, nha đầu bên cạnh ả đương nhiên là được chọn lựa kỹ càng, một mực trung thành.

Túy Đồng ở bên cạnh hỏi: "Nô tỳ thấy ánh mắt ả nhìn vương phi người có oán hận, tâm nguyện này... Liệu có liên quan tới người không?"

Dung Hoa cho một quả nho vào miệng, từ từ ăn, sau đó nói: "Có khả năng. Lưu Tô, ngươi đi tra xem gần đây Kiều Vũ Đình có động tĩnh gì.

Sinh bệnh lâu ngày, tính cách dễ bị vặn vẹo.

Lú trước, Kiều Nguyệt sống chết cũng muốn gả cho Chu Hành, không chừng trong lòng kẻ điên đó sớm đã hận nàng.

Lưu Tô trả lời: "Vừa rồi nô tỳ đã cho người điều tra, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức."

Tới chạng vạng, tin tức trở về, Kiều Vũ Đình không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không phân phó người của mình đi làm việc.

Chỉ xin nghỉ lâm triều.

Bào muội chết, Kiều Vũ Đình xin nghỉ là bình thường, Dung Hoa không hỏi nhiều, chỉ kêu Lưu Tô phái người trông chừng Kiều Vũ Đình.

Hôm sau, Kiều Vũ Đình vẫn thượng triều như thường lệ.

Chỉ mới một ngày, Kiều Vũ Đình đã gầy đi hẳn, cả người u ám bao quanh khiến người nhìn không khỏi chua xót.

Chính Đức Đế còn cố ý quan tâm hỏi thăm hắn mấy câu.

Kiều Vũ Đình cảm kích tạ ân, chờ tan triều liền đi làm việc.

Lục hoàng tử vuốt cằm nhìn theo bóng lưng Kiều Vũ Đình, nói với Chu Hành: "Tiểu hoàng thúc, Kiều Vũ Đình này hình như thay đổi không ít."


"Ừ, đúng là thay đổi." Chu Hành bình tĩnh nói một câu.

Nếu nói trước kia Kiều Vũ Đình như kiếm ra khỏi vỏ thì hiện tại Kiều Vũ Đình là kiếm trong bao, trầm tĩnh tới mức làm người ta lãng quên.

"Muội muội hắn không phải là cái ấm sắc thuốc sao? Sớm đã không kiên trì được, còn tưởng hắn đã chuẩn bị tâm lý." Lục hoàng tử cảm khái, sau đó liền thu ánh mắt, cùng Chu Hành tới nha môn Hình Bộ, vừa đi vừa nhắc tới mấy nghi phạm.

Qua vài ngày, cuối cùng cũng có kẻ sa lưới.

Đó là một kẻ hành võ, được người ta thu mua giá cao, chờ ở ven đường bắn châm độc lên người ngựa.

Vốn sau khi hạ độc, hắn muốn rời khỏi kinh thành cao bay xa chạy, không ngờ đi chưa được bao lâu đã bị bắt lại.

Đồng thời, hắn đem chuyện được sai sử tỉ mỉ miêu tả một lần.

Đã có người bị bắt, những kẻ vô tội liền được thả ra ngoài.

Sau ngày phát sinh chuyện đó, kinh thành liền có giới nghiêm, chỉ cho phép người vào không cho người ra, đã có mục tiêu, điều tra phía sau liền trở nên dễ dàng.

Manh mối chỉ thẳng về Nghi Dư công chúa đang ở trong cung.

Nghe Kiều Vũ Đình phái người đưa tin trở về, Chính Đức Đế liền tức giận tới sắc mặt xanh mét: "Đi, kéo tiện nhân kia tới cho trẫm!"

Tiện nhân!

Thật to gan! Dám hạ độc thủ như vậy! Ả ta khẳng định sớm đã tính kế với người Tây Lương, chờ Đại Chu và Đông Lăng khai chiến, Tây Lương liền có thể tọa sơn quan hổ đấu, sau đó nhân cơ hội này một lần thu gọn Đại Chu và Đông Lăng!

Tiện nhân!

"Vâng, bệ hạ." Trương công công đáp, vội phân phó người đi truyền Nghi Dư công chúa.

Nghi Dư công chúa rất nhanh đã tới: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."

Lửa giận trong lòng Chính Đức Đế đã lớn ngập trời, đứng dậy tới trước mặt ả ta, một chân đạp qua: "Tiện nhân, ngươi thật to gan!"

Nghi Dư công chúa trực tiếp ngã xuống đất, thiếu chút trực tiếp hôn mê bất tỉnh, miệng phun ra ngụm máu tươi. Ả ta ôm ngực mang theo nước mắt nhìn Chính Đức Đế: "Bệ hạ..."

"Đừng làm vẻ vô tội trước mặt trẫm, ngươi tưởng việc mình làm thiên y vô phùng sao? Hại Chiêu vương phi, khơi mào chiến tranh giữa Đông Lăng và Đại Chu, sau đó Tây Lương ngươi có thể ngư ông đắc lợi? Lòng muông dạ thú!" Chính Đức Đế nhìn chằm chằm Nghi Dư công chúa.

"Bệ hạ nói gì vậy, thần thiếp không hiểu." Nghi Dư công chúa lệ rơi không ngừng, đôi mắt thanh triệt nhìn Chính Đức Đế, "Thần thiếp là người của bệ hạ, trái tim dành cho bệ hạ trời đất chứng giám, thần thiếp bị oan, bệ hạ, thần thiếp oan uổng."

Nghi Dư công chúa vừa khóc vừa bò tới kéo vạt áo của ông ta.

"Oan uổng? Tiện nhân này!" Chính Đức Đế một cước đá văng ả ta, lạnh giọng quát, "Người đâu, lôi tiện nhân này xuống, chém!"

"Chỉ chém, như vậy không phải quá tiện nghi cho ả sao?" Chu Hành trường thân ngọc lập, ưu nhã chậm rãi đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui