Lúm đồng tiền rõ ràng xinh tươi như hoa lại khiến Diệp Di Châu lại hoảng sợ, nghĩ tới cái tát lần trước, cả gương mặt tựa hồ nóng rát lên, nhưng vẫn ương ngạnh: "Diệp Dung Hoa, ngươi... Ngươi dám? Ngươi dám thì đánh cho ta xem?"
Tuy nói là vậy nhưng nàng ta vẫn đề phòng mà lui một bước, e sợ Dung Hoa sẽ thật sự ra tay đánh mình.
"Ngũ tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy, đừng xúc động." Diệp Di Nguyệt bên cạnh ra vẻ nôn nóng, đi lên phía trước nắm ống tay áo của Dung Hoa, giảng hòa, "Ngũ tỷ tỷ, Tứ tỷ thật sự không có ác ý, là đại bá sắp trở về, bọn đại ca hôm nay cũng vậy, tổ mẫu nói tỷ không cần chép nữ tắc nữa, kêu tỷ qua đó đón đại bá. Muội và Tứ tỷ tỷ cố tình qua đây rủ tỷ, tỷ đừng nóng giận như vậy."
Có Diệp Di Nguyệt bên cạnh, lá gan của Diệp Di Châu như lớn lên: "Hôm nay bọn ta tới đây là ý của tổ mẫu, phụ thân ta sắp trở về, ta biết ngươi còn chưa chép xong, nhưng tổ mẫu đã nói không cần ngươi chép nữa."
Dung Hoa hất tay Diệp Di Nguyệt, liếc nhìn Diệp Di Châu: "Tỷ sợ sao?"
Thấy Dung Hoa không để ý tới mình, Diệp Di Nguyệt tức giận tới cắn môi, nàng ta rũ mí mắt xuống, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Diệp Di Châu. Khó xử giữa đôi bên, nàng ta đành nói: "Tứ tỷ tỷ, hay là chúng ta về trước đi? Ngũ tỷ tỷ... Chúng ta truyền lời cho tỷ ấy là được rồi, hơn nữa, Tứ tỷ cũng biết đấy, những gì Ngũ tỷ đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi... Giống như lần trước..."
Tuy Diệp Di Nguyệt không nói rõ, nhưng Dung Hoa và Diệp Di Châu đều hiểu ý, lần trước mà nàng ta nhắc tới chính là chuyện Lâm Luật tới phủ.
"Hừ, ai sợ?" Diệp Di Châu liếc nhìn Dung Hoa, "Hôm nay phụ thân ta về nhà, ngươi đừng hòng làm trò ở đây!"
Diệp Di Nguyệt vội khuyên: "Ngũ tỷ tỷ, muội không có ý gì khác, chỉ là muốn khuyên tỷ cùng bọn muội tới chỗ tổ mẫu, dù sao đại bá cũng ra ngoài mấy tháng..."
"Lục muội muội, đừng nói nữa!" Diệp Di Châu kéo tay Diệp Di Nguyệt, cắt ngang lời nàng ta.
"Ta nói không đi khi nào?" Diệp Dung Hoa nhướng mày nhìn hai người đối diện.
Diệp Di Châu cả giận: "Diệp Dung Hoa, ngươi chơi bọn ta?"
"Ngũ tỷ tỷ, thật sao?" Diệp Di Nguyệt kinh hỉ mở to hai mắt.
"Tất cả đều do các ngươi tự nói." Dung Hoa xoa xoa cổ tay của mình, khẽ cười, "Hơn nữa, ta cũng chép xong rồi."
Nếu đã chép xong, vậy lệnh cấm túc sẽ được bãi bỏ, chuyện này không liên quan tới đại bá có về hay không! Hơn nữa trong trí nhớ của nàng, đại bá Diệp Thế Lâm là trưởng bối uy nghiêm, tuy nhiên có hơi mơ hồ.
"Hừ!" Diệp Di Châu tuy tức giận nhưng không dám manh động như lần trước, chỉ nói, "Lục muội, chúng ta đi."
"Ngũ tỷ tỷ, vậy bọn muội đi trước." Diệp Di Nguyệt không quên quay đầu nói một tiếng.
Hai người cứ thế vội vàng rời khỏi Hải Đường uyển.
"Ma ma, Lê Hoa, hai người không sao chứ?" Dung Hoa nhìn Hoa Lê và Thạch ma ma, hỏi.
"Lão nô và Lê Hoa đều không sao, cũng may tiểu thư về kịp lúc." Thạch ma ma lắc đầu.
Lê Hoa còn sợ hãi trong lòng: "Có điều Tứ tiểu thư..."
"Không sao." Diệp Di Châu tuy kiêu ngạo nhưng hôm nay Diệp Thế Lâm trở về, nàng ta cũng không có gan nháo ra chuyện gì! Dung Hoa cười nói: "Túy Đồng, ngươi vào chuẩn bị đi, lát nữa cùng ta đi qua đó. Ma ma và Lê Hoa, hai người giúp ta thay y phục."
Xong xuôi mọi chuyện, Dung Hoa mang Túy Đồng tới sân viện của Diệp lão phu nhân. Lúc này tỷ muội Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt đang đùa vui với lão phu nhân.
Dung Hoa đi vào, hành lễ: "Tổ mẫu."
Diệp lão phu nhân thu lại ý cười: "Đứng lên đi."
"Tổ mẫu, đây là hai mươi bản nữ tắc cháu gái đã chép." Dung Hoa ra hiệu cho Túy Đồng, kêu nàng trình đồ trong tay lên.
"Diệu Châu." Diệp lão phu nhân phất tay, ngay cả xem cũng không thèm mà chỉ kêu nha đầu Diệu Châu cầm xuống.
Dung Hoa cũng không để ý, dù sao đó cũng là hai người Túy Đồng và Lê Hoa chép.
"Đứa nhỏ này, sao lại bướng bỉnh như vậy?" Diệp lão phu nhân nói với nàng một câu, sau đó đưa mắt nhìn tỷ muội Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt, kêu nàng ngồi xuống bên cạnh, "Mấy đứa là tỷ muội, về sau phải thân thiết hơn, đừng tức giận trong lòng, có chuyện gì cứ nói ra là được."
"Vâng, tổ mẫu." Ba người cùng đáp.
Hàn huyên thêm mấy câu, ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng cùng trở về, Diệp lão phu nhân nói cười càng không khép miệng, quan tâm hỏi han cuộc sống của ba người ở thư viện.
Mặt trời ngã về Tây, một nha đầu cao hứng chạy vào bẩm báo: "Lão phu nhân, lão gia đã về, ngài ấy nói trở về thay y phục trước rồi sẽ tới đây."
Diệp lão phu nhân tươi cười, nhìn Lý ma ma: "Ngươi đi xem phòng bếp đã chuẩn bị tới đâu rồi? Nhớ làm các món vịt nhiều một chút, lão đại rất thích những thứ này."
Nhất thời, trong phòng ngoài phòng đều ngập tràn không khí vui vẻ.
..................
Không bao lâu, lại có nha đầu vào bẩm báo: "Lão phu nhân, lão gia và phu nhân tới."
"Mau dẫn người vào."
Kỷ thị cầm tay Diệp Thế Hiên đi tới, vào phòng, Diệp Thế Hiên hất áo quỳ xuống: "Mẫu thân."
"Mau đứng lên." Diệp lão phu nhân dịu dàng quan sát Diệp Thế Hiên, "Ra ngoài lâu như vậy, con gầy đi nhiều rồi."
"Để mẫu thân lo lắng, nhi tử mọi thứ đều tốt." Diệp Thế Lâm đứng lên, trả lời.
Dung Hoa cùng đám vãn bối chào hỏi ông ta.
"Được rồi." Diệp Thế Lâm đáp một tiếng.
Dung Hoa cẩn thận quan sát ông ta, tuổi tác khoảng ba mươi, dáng người cao lớn, anh tuấn nho nhã, ngay cằm có một chòm râu, nét mặt mang theo một chút mệt mỏi.
Dung Hoa chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.
Diệp lão phu nhân hỏi han cuộc sống hằng ngày của ông ta, sau đó liền sai người dọn cơm.
Nam nữ một bàn, Diệp gia là danh môn vọng tộc, cho nên khi ăn không hề nói chuyện.
Diệp Thế Lâm vừa trở về, ăn xong Diệp lão phu nhân cũng không giữ bọn họ ở lại.
...............
Trở về chính viện, Kỷ thị tự mình hầu hạ Diệp Thế Lâm. Chờ nha đầu bưng trà lên, bà ta cho toàn bộ lui xuống, rồi ngồi kể chuyện trong nhà của mấy tháng nay, sau đó lại nhắc tới việc Lâm Luật tự mình đưa quà tới cửa, liền lo lắng hỏi: "Thiếp đã thảo luận với mẫu thân, ý của mẫu thân là cứ đáp lễ bình thường, nhưng nhiều năm như vậy..."
Diệp Thế Lâm nghĩ nghĩ: "Hẳn là ý của Quốc Công gia, mấy ngày nữa ta sẽ tự mình tới thăm Quốc Công phủ."
Kỷ thị gật đầu, sau đó lại nhíu mi: "Ngũ nha đầu dù sao cũng là con dâu tương lai của Lâm gia, nhưng tính tình của nó... A, thiếp thật sự lo lắng cho nó."
Diệp Thế Lâm bưng ly trà, suy nghĩ thật lâu: "Mối hôn sự này với Quốc Công phủ không thể để ra sai lầm, còn về phần... Ngũ gia đầu không hiểu chuyện, nhưng Diệp gia cũng không phải chỉ có một cô nương là nó!"
Ánh mắt Kỷ thị lập tức sáng lên: "Ý của lão gia là..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...