"Thần thiếp cung tiễn bệ hạ." Nháo nhào một ngày, lại phải qua chỗ Thái Hậu một chuyến, Phương Hoàng Hậu không khỏi mệt mỏi, không còn tâm lực tiếp đón Chính Đức Đế, thấy ông ta đứng lên liền vội cùng chúng cung nữ và ma ma, nội thị uốn gối hành lễ.
Chính Đức Đế đi được hai bước lại dừng lại, nói: "Đưa mấy tú nữ kia tới Nhân Thọ Cung đi." Nói rồi liền rời đi.
Phương Hoàng Hậu được cung nữ dìu ngồi xuống, uống một ngụm trà, phân phó ma ma tâm phúc: "Ngươi đi một chuyến, đưa người tới Nhân Thọ Cung đi." Một đám không có mắt nhìn! Không phải muốn ở lại trong cung sao? Vậy thành toàn cho các nàng!
Chủ ý của Thái Hậu kỳ thật cũng là chủ ý của Hoàng Thượng, mấy cung nữ này tham sống sợ chết không dám tới Chiêu Vương phủ, muốn ở lại hoàng cung cầu con đường sống, kỳ thật là vọng tưởng có ngày nhận được thánh sủng sao?
Hừ, một đám tiện nhân!
Các nàng làm mất thể diện của Thái Hậu, cũng khiến chủ ý của Hoàng Thượng sụp đổ, không muốn tới Chiêu Vương phủ, vậy qua Nhân Thọ Cung hầu hạ Thái Hậu nương nương đi!
Ma ma nhận lệnh rồi cùng hai cung nữ lui xuống làm việc.
Mấy tú nữ nghe ma ma nói xong, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hai chân đều nhũn ra.
Muốn các nàng đi hầu hạ Thái Hậu?
Về sau các nàng sẽ là con kiến trong tay Thái Hậu nương nương, sống chết còn không phải xem Thái Hậu nương nương có cao hứng không sao? Nhưng hôm nay các nàng đã làm mất mặt Thái Hậu, đường sống của các nàng nào còn?
Hai chân run rẩy, các nàng mang tâm tình chịu chết đi thu dọn đồ đạc, sau đó theo ma ma qua Nhân Thọ Cung.
Nhìn mấy tú nữ hoa dung nguyệt mạo quỳ bên dưới, tâm tình Lâm Thái Hậu cũng tốt lên một chút, lập tức nở nụ cười hòa ái, quay đầu phân phó: "Nếu đã là ý của hoàng đế, vậy dẫn các nàng tới nơi ở trước, sau lại dẫn họ đi làm quen hoàn cảnh nơi này đi."
Muốn tra tấn các nàng, còn thời gian.
Hiện tại người đã tới chỗ này của bà, cũng không vội trong nhất thời.
Đồ vô dụng!
Không phải tham sống sợ chết sao? Không phải sợ vào Chiêu Vương phủ bị tra tấn sao? Bà chắc chắn sẽ để các nàng sống tốt!
Một cung nữ cung kính nhận lệnh, lập tức dẫn chúng tú nữ lui ra ngoài.
Lâm Nhược cười nói: "Cô mẫu, vẫn là bệ hạ kính trọng người." Tiến cung đã mấy ngày, hiện tại nàng đương nhiên hiểu chuyện hơn khi ở nhà, đương nhiên cũng biết vì sao cô mẫu lại ôm việc này.
Cô mẫu làm như vậy, nói đến cùng đều vì Lâm gia, lại không ngờ sự tình lại đi tới nước này, cô mẫu không chỉ không báo thù được, ngược lại biến thành trò cười.
Nghĩ tới Hoàng Thượng hẳn cũng kinh ngạc.
Lâm Thái Hậu nhấp môi cười, nhưng nụ cười trên mặt lại không chút ấm áp.
Diệp Di Nguyệt cùng chung kẻ địch lên t tiếng: "Thái Hậu nương nương cho các nàng một phần ân điển, các nàng lại lớn mật dám cự tuyệt khổ tâm của Thái Hậu nương nương... Nói đến cùng vương phủ cũng không huy hoàng tráng lệ như hoàng cung. Thái Hậu nương nương, những kẻ không biết trời cao đất dày này, người nhất định phải dạy dỗ nghiêm khắc."
Hôm nay Diệp Di Nguyệt không tới buổi tuyển tú, thông mình cùng Sương Hà công chúa ở trong điện, sau khi nghe tin tức bên kia liền vội vàng tới đây thỉnh an Lâm Thái Hậu.
Lâm Thái Hậu hòa ái cười vỗ tay nàng ta.
"Thái Hậu nương nương người cũng đừng để trong lòng, các nàng không có phúc phận đó, khuê tú trong kinh thành này, người chậm rãi chọn, chắc chắn có thể vì Vương gia mà chọn người hợp ý." Diệp Di Nguyệt cười nói.
Lâm Thái Hậu gật đầu, đáy mắt lộ rõ lệ khí.
Chậm rãi chọn?
Phải có cơ hội mới được!
Lần này là ý của Chính Đức Đế, sự tình lại thất bại, Chính Đức Đế hẳn sẽ không hi vọng lặp lại việc này.
Cho nên, muốn đối phó Chiêu Vương, Chính Đức Đế sẽ nghĩ cách khác, hoặc cho kẻ khác đi làm.
Tóm lại, là bà sơ ý.
Không ngờ mấy cô nương đó lại nhát gan như thế, bị lời đồn vớ vẩn dọa thành bộ dáng này.
Đáng giận nhất vẫn là đám tiện nhân khua môi múa mép của Nhân Thọ Cung!
"Cô mẫu, người uống trà đi." Thấy sắc mặt Lâm Thái Hậu không tốt, Lâm Nhược vội săn sóc dâng trà.
Lâm Thái Hậu nhận lấy, uống mấy ngụm, sau đó cầm khăn lau khóe miệng, mắt nhìn Diệp Di Nguyệt, lại nói với Lâm Nhược: "Con cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này của ai gia có Chiêu Nghi là được."
"Đúng thế, Thái Hậu nương nương đã có ta, Nhược Nhi ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi." Diệp Di Nguyệt cười nói.
Lâm Nhược biết Lâm Thái Hậu có chuyện muốn nói với Diệp Di Nguyệt, ngoan ngoãn đứng dậy uốn gối: "Cô mẫu, Chiêu Nghi nương nương, Nhược Nhi cáo lui trước."
Lâm Nhược đi rồi, chúng cung nữ cũng tự giác lui ra ngoài, chỉ để lại tâm phúc của Lâm Thái Hậu và Diệp Di Nguyệt ở lại hầu hạ.
Người không liên quan đã đi, Lâm Thái Hậu liền ưu sầu thở dài một tiếng.
"Thái Hậu nương nương đừng vì chuyện hôm nay mà buồn bực, là các nàng ngu xuẩn không biết lòng tốt của Thái Hậu nương nương người." Diệp Di Nguyệt nhẹ giọng, "Vương gia và Ngũ tỷ tỷ... Tương lai họ sẽ lý giải khổ tâm của người, cho nên, Thái Hậu đừng để trong lòng, miễn hại tới phượng thể."
"Hai người Tiểu Cửu..." Lâm Thái Hậu lắc đầu, trong mắt lộ rõ chán ghét, không muốn nhắc tới phu thê bọn họ. Còn về mấy nha đầu kia, đã tới Nhân Thọ Cung của bà còn không phải nằm gọn trong lòng bàn tay sao?
Là có chuyện muốn nói với mình? Diệp Di Nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi: "Thái Hậu nương nương có chuyện phiền lòng khác sao?"
Lâm Thái Hậu lại thở dài: "Ai gia chính là lo lắng cho Nhược Nhi, Lâm gia hiện tại, mẫu thân nó đã ở góa, may mà có tẩu tử là Thanh Hà, nhưng nha đầu Thanh Hà từ nhỏ lớn lên trong cung, thuận mưa thuận gió, tuổi lại còn nhỏ... Ai gia vẫn không khỏi lo lắng, một ngày nào đó ai gia đi rồi, nha đầu này phải làm sao đây?"
Là lo lắng hôn sự của Lâm Nhược! Diệp Di Nguyệt cười đáp: "Thái Hậu nương nương nhất định thọ tỷ nam sơn, Nhược Nhi có Thái Hậu nương nương người nhớ thương, chắc chắn có thể tìm được phu quân như ý, con cháu mãn đường."
"Nếu được thế thì tốt, ai gia đón nó vào cung chính là muốn tìm hôn sự cho nó..." Lâm Thái Hậu than một tiếng.
Sự tình đã như thế, muốn hoàng đế và hoàng hậu ra mặt tứ hôn cho nữ tử cũng rất khó khăn, nếu chính mình ra mặt, những công tử thế gia đó khẳng định sẽ uyển chuyển cự tuyệt!
Hơn nữa, người bà cũng chưa chọn được!
"Nếu Nhược Nhi có thể được bệ hạ tứ hôn, đến lúc đó nhất định có thể gả đi vẻ vang!" Diệp Di Nguyệt cười nói, sau đó quan tâm hỏi, "Thái Hậu nương nương có người vừa ý rồi sao?"
Lời này chạm đến trái tim Lâm Thái Hậu, chỉ là, hoàng đế và hoàng hậu sẽ tứ hôn sao? Lâm Thái Hậu lắc đầu: "Người này, ai gia vẫn chưa định."
"Nhược Nhi cô nương dung mạo xuất sắc, quy củ càng không cần phải nói đến..." Diệp Di Nguyệt không thiếu một màn tán thưởng.
Lâm Thái Hậu cười đầu: "Nha đầu kia nào tốt như ngươi nói!"
Chẳng lẽ...
Thái Hậu muốn gả Lâm Nhược vào Lâm gia?
Rốt cuộc Diệp gia vẫn còn Diệp Cẩm Cần và Diệp Cẩm Bạc chưa đính hôn!
Tướng mạo hai người đương nhiên không cần phải nói, dáng người đường đường, vô cùng tuấn tú.
Có điều... Diệp Di Nguyệt nhấp môi cười, nghĩ nghĩ, nhanh chóng đè ép suy nghĩ này xuống. Lúc trước, Diệp gia và Lâm gia vì hôn sự của Yến Dung Hoa và Luật ca ca mà trở mặt, hơn nữa, Lâm Nhược là đích trưởng nữ, Diệp Cẩm Bạc đúng là con vợ cả, nhưng không biết kỳ thi mùa xuân năm nay có thể thi đậu hay không. Mà Diệp Cẩm Cần tuy đã qua Nhị phòng nhưng rốt cuộc vẫn là con vợ lẽ.
Cho nên, Thái Hậu hẳn sẽ không gả chất nữ tới Diệp gia.
Diệp Di Nguyệt điểm qua công tử trong kinh thành mình biết, sau đó dò hỏi: "Thái Hậu nương nương, người cảm thấy Tây Ninh Hầu thế nào?"
"Tây Ninh Hầu, Kiều Vũ Đình?"
Diệp Di Nguyệt gật đầu: "Thái Hậu nương nương, đúng là hắn, tuy tiên Tây Ninh Hầu làm ra chuyện hạ độc giết chết nguyên phối, nhưng tất cả đều không liên quan Tây Ninh Hầu, hơn nữa hắn và Tuyên Bình Hầu phu nhân cũng là người bị hại, huynh muội bọn họ tuổi nhỏ đã không có mẫu thân, còn phải sống dưới kiếm tiên Tây Ninh Hầu và Nhan thị... Tây Ninh Hầu là người hiếu thuận, năm đó phụ thân mất, hắn còn dâng tấu với bệ hạ, muốn giữ đạo hiếu ba năm, bệ hạ còn không ngừng tán thưởng hắn."
Diệp Di Nguyệt uống ngụm trà, thấy sắc mặt Lâm Thái Hậu không mấy thay đổi, liền tiếp tục: "Thái Hậu nương nương người cũng gặp qua Tây Ninh Hầu, bề ngoài phong thần tuấn lãng, tuấn tú lịch sự, năng lực không cần phải nhắc đến, tuổi còn trẻ đã được bệ hạ tín nhiệm, là thủ lĩnh của Kim Ngô Vệ."
"Ừ, hài tử kia đúng là có năng lực, cũng là người mệnh khổ." Lâm Thái Hậu cảm khái một câu.
"Hơn nữa, Thái Hậu nương nương người nghĩ xem, trong Tây Ninh Hầu phủ chỉ có mỗi lão phu nhân là trưởng bối, lão nhân gia khẳng định cũng sốt ruột hôn sự của hầu gia, gả qua lão phu nhân còn không thương như cháu gái sao?" Diệp Di Nguyệt cười nói, "Không có bà bà đè nặng, gả qua liền làm chủ đương gia."
"Ai gia sẽ suy xét." Trong lòng Lâm Thái Hậu vẫn còn khúc mắc chuyện xưa của Kiều gia.
Tây Ninh Hầu đời trước là kẻ hung tàn, ai biết Kiều Vũ Đình tương lai có giống phụ thân mình không? Gặp người khác liền động tâm, giống lão tử của hắn trực tiếp sát hại nguyên phối?
Diệp Di Nguyệt cười gật đầu: "Đây là chung thân đại sự của Nhược Nhi, đương nhiên phải từ từ suy xét và lựa chọn."
...............................
Rời khỏi chỗ của Phương Hoàng Hậu, Chính Đức Đức không về Ngự Thư Phòng, đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Hiện tại đúng lúc cảnh xuân tươi đẹp, Ngự Hoa Viên muôn hồng nghìn tía vô cùng đẹp mắt.
Biết chuyện xảy ra hôm nay, chúng phi tần tuy rằng rất muốn tới Ngự Hoa Viên tạo cuộc gặp mặt vô tình với Chính Đức Đế, nhưng mọi người đều biết tâm tình Chính Đức Đế không tốt, lo rằng xảo ngộ sẽ trở thành nơi trút giận, vì thế không ai dám đi ngược hướng gió.
Cho nên, Ngự Hoa Viên so với ngày thường càng thanh tịnh.
Chính Đức Đế ngồi trong đình hóng gió uống trà, trước mắt đều là hoa tươi kiều diễm, hơn nữa gió xuân thổi tới, tâm tình liền tốt lên không ít.
Tâm tình khôi phục, ông ta liền đứng lên, dẫn theo nội thị chậm rãi đi về phía trước.
Qua Ngự Hoa Viên, vừa xuyên qua nguyệt môn, đột nhiên có tiếng khóc bi thiết truyền tới, Chính Đức Đế dừng bước, chỉ thấy một góc có một nữ tử yểu điệu anh anh mà khóc.
"Ai to gan như vậy, dám quấy nhiễu thánh giá!" Trương công công theo sau Chính Đức Đế lạnh giọng quát.
Nàng vội xoay người, vừa thấy Chính Đức Đế ở trước mắt liền cả kinh rụt rè như con thỏ, bước lên trước hai bước, hành lễ: "Thần nữ Ngô thị Bảo Châu gặp qua bệ hạ. Quấy nhiễu thánh giá, thần nữ đáng chết."
Trương công công vội thấp giọng nói thân phận của Ngô Bảo Châu với Chính Đức Đế.
Chính Đức Đế xua tay: "Bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng." Ngô Bảo Châu tạ ơn đứng dậy, hai chân liền mềm nhũn ngã về hướng Chính Đức Đế.
"Làm càn!" Trương công công quát.
Tay ôm eo Ngô Bảo Châu, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm hết, mềm mại giống như không xương, trái tim Chính Đức Đế rung động, phất tay: "Không sao."
"Thần nữ đáng chết." Ngô Bảo Châu đỏ mặt, nói không nên lời càng thêm vũ mị.
Sao lại không phát hiện trong nhóm tú nữ có một vưu vật như vậy? Đôi mắt Chính Đức Đế trầm xuống, tay ôm eo nàng thoáng dùng sức.
...........................
Đêm đó, Chính Đức Đế lâm hạnh Ngô Bảo Châu.
Sau khi biết chuyện, Dung Hoa mới bừng tỉnh, thì ra mục tiêu của Ngô Bảo Châu là hoàng đế! Vì có thể lưu lại trong cung trở thành phi tần của Chính Đức Đế, nàng còn không tiếc câu dẫn ông ta.
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người từ chúng tú nữ dời tới kỳ thi mùa xuân, tất cả đều đoán xem Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa lần này là ai.
Có điều, tất cả đều không có liên quan tới Dung Hoa. Một ngày, hai người Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang cùng hạ thiệp, muốn tới vương phủ hỏi thăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...