Hai đứa nhỏ rất thông minh, bọn chúng đã lớn như vậy nhưng quan binh phái đi đều không tra được gì, cơ hồ là đào ba thước tấc, tìm kiếm hai ngày một chút tin tức cũng không có. Vì vậy, kẻ đứng sau khẳng định giấu chúng ở nơi không dễ phát hiện.
Tựa như, chùa miếu, am ni cô.
Đều là nơi phù hợp.
Phật môn là nơi thanh tịnh, bình thường ít người tới quấy rầy Bồ Tát, cho nên, rất thích hợp để giấu người.
Ánh cô cô và Xuân Thiên bất động thanh sắc giả trang thành mẹ con đi tìm, khẳng định sẽ không để người bên trong hoài nghi và phát hiện, hơn nữa các nàng đều có năng lực bảo vệ mình, đây là biện pháp tốt nhất.
Hơn nữa, Phó Cửu Lận cũng dẫn người theo sau tiếp ứng, vậy càng tốt.
Dung Hoa chỉ đành gật đầu.
"Ta lập tức đi chọn người rời khỏi thành tới dưới chân núi Liên Hoa Am ẩn núp." Phó Cửu Lận nói, lại sai người ra ngoại viện đem đạn tín hiệu tới giao cho Ánh cô cô, "Nếu bọn Thần Nhi thật sự ở am, người cứ phát cái này..." Hắn đem cách sử dụng tỉ mỉ giới thiệu.
"Được." Ánh cô cô gật đầu nhận lấy.
Phó Cửu Lận liền rời đi trước lựa chọn nhân thủ, suốt đêm rời khỏi kinh thành.
Sau đó là Chu Hành, y cũng lập tức đi bố trí.
Còn nha đầu và bà tử Ánh cô cô và Xuân Thiên dẫn theo ra ngoài cũng phải được chọn lựa nghiêm túc.
Thời gian của bọn họ không nhiều, chỉ có một buổi tối, nhưng màn đêm chính là sự yểm hộ tốt nhất.
"Nàng không cần sợ hãi, có ta ở đây, ta nhất định sẽ không để nàng có chuyện." Chọn lựa người xong, Chu Hành thay đổi y phục ra ngoài, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Dung Hoa, ôn nhu nói, "Bọn Thần Nhi sẽ không sao."
Dung Hoa gật đầu, duỗi tay sửa sang vạt áo cho y: "Chàng cẩn thận một chút."
Chu Hành cúi đầu hôn nàng thêm một lần, lúc này mới rời đi.
..........................
Sáng sớm hôm sau, Ánh cô cô và Xuân Thiên từ cửa sau tướng phủ lên xe ngựa ra ngoài.
Không bao lâu, Dung Hoa cũng dẫn theo đám người Túy Đồng Lưu Tô ra cửa.
Tốn gần một canh giờ để tới núi Phượng Liên, bọn họ tiếp tục đi thẳng tới chân núi Cửu Liên Phong.
Dung Hoa vừa xuống xe ngựa, một mũi tên trực tiếp bắn tới dừng dưới đất trước mặt nàng - Đây là cảnh cáo nàng không thể dẫn Túy Đồng và Lưu Tô theo.
Dung Hoa khẽ cười, ngước mắt, mặt trời đã lên cao, rừng núi lúc này rực rỡ lung linh, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, ngồi bên ngoài là nam nhân trung niên, nhìn không ra dung mạo.
"Được rồi, các ngươi cứ chờ ở đây." Dung Hoa thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn hai thị nữ, phân phó.
"Vương phi?" Túy Đồng và Lưu Tô đều vô cùng lo lắng.
Vương phi không giống các nàng thân thủ lợi hại, chẳng qua là học được vài chiêu phòng thân, đấu với những kẻ trói gà không chặt thì có thể, nhưng gặp người trong nghề, đó chính là khoa tay múa chân.
"Không cần lo lắng, ta sẽ bình bình an an trở về." Dung Hoa mỉm cười duỗi tay vỗ vai hai người, sau đó xoay người đi về hướng chiếc xe ngựa kia.
Túy Đồng và Lưu Tô đều đỏ mắt.
"Vương phi, mời." Tới cạnh xe ngựa, xa phu kia nhảy xuống, khom người nói.
Dung Hoa không quay đầu, trực tiếp lên xe ngựa, sau đó xe ngựa lập tức chạy vào rừng sâu.
Thấy xe ngựa đã đi xa, Lưu Tô và Túy Đồng nhìn nhau, cùng lên xe ngựa.
Đường núi gập ghềnh, ước chừng khoảng nửa canh giờ, xe ngựa mới dừng lại, xa phu nhảy xuống, duỗi tay xốc màn xe lên: "Tiểu nhân chỉ đưa tới nơi này, đoạn đường tiếp theo Vương phi phải tự mình đi rồi."
Dung Hoa liếc nhìn hắn, xuống xe tự đi lên núi.
Xa phu không đi theo, xung quanh yên ắng chỉ có một mình Dung Hoa, bốn phía vắng vẻ không tiếng động, nàng cũng không vội, biết có người đang thầm theo sát mình, vì vậy dứt khoát vừa đi vừa ngắm phong cảnh, cũng may nàng sớm đã chuẩn bị, dưới chân mang giày da, trên người mang theo điểm tâm và túi nước, vì thế đi đường mệt nhọc, nàng liền lấy điểm tâm ra ăn lấy nước ra uống.
Leo lên đỉnh núi ước chừng tốn nửa canh giờ, đưa mắt nhìn ra xa, trời cao mây thấp, vách đá vực sâu, nếu là mùa hè, nơi này khẳng định là một màu xanh tươi đối lập.
Dung Hoa thu hồi ánh mắt, cong miệng cười, ánh mắt dừng lại trên người đứng cách đó không xa, dáng người yểu điệu... Là một nữ tử.
Nghe tiếng bước chân, nàng ta xoay người.
Áo ngoài màu hồng thêu hoa hải đường, váy hoa màu xanh, mũ làm từ lông hồ ly càng tô điểm gương mặt nhỏ nhắn thanh nhã, tóc chỉ dùng cây trâm đông châu buộc lên, hai tai đeo khuyên trân châu, dáng người yểu điệu, toàn thân khí phái, góc váy bị gió núi thổi tung bay như hoa, phảng phất như tiên tử đắm mình trong mây.
Gương mặt này thập phần quen thuộc, nhưng con người lại như thay đổi, không, đây mới là bộ mặt thật của nàng ta! Dung Hoa nhoẻn miệng cười: "Khoảng thời gian này xem ra là ủy khuất cho Tạ tẩu tử." Lúc trước ở Ti Cung Khuất Sơn đúng là ủy khuất cho nàng ta.
Tạ tẩu tử ở trước mặt ung dung hoa khí, nào giống tiểu nhị cong người ân cần tiếp khách?
Dung Hoa nghĩ mãi cũng không hiểu trước đây đã đắc tội với nàng ta khi nào.
Tạ tẩu tử đánh giá Dung Hoa một phen, chậm rãi nở nụ cười: "Vương phi đúng là người trọng tình trọng nghĩa, thật khiến ta bội phục."
Nụ cười lại như gió lạnh thổi qua, một chút ấm áp cũng không thấy.
Dung Hoa cười nói: "Ta nên gọi ngươi một tiếng Tạ phu nhân, hay là danh xưng khác?" Tạ tẩu tử khẳng định không phải thân phận thật của nàng ta!"
Tạ tẩu tử mỉm cười: "Nhà mẹ đẻ của ta họ Tạ, tên chỉ có một chữ Quỳ, mà bên nhà chồng..." Dừng lại giây lát, một chữ làm như phun từ kẽ răng ra, "Bạch."
"Bạch?" Dung Hoa ngây người, tất cả nghi hoặc khó hiểu lập tức trở nên rõ ràng. Nàng cười hỏi, "Thê tử của Bạch Lẫm?"
Ngữ khí thập phần chắc chắn.
Lúc trước, thời điểm Bạch gia thất bại thảm hại, thê tử và đôi nhi nữ của Bạch Lẫm biến mất không chút tung tích, cho nên nàng ta tới là vì nàng, không phải Chu Hành hay Yến Xước và Vân Như Tuyết.
"Vương phi thật thông minh, chỉ cần một chữ là ngươi có thể đoán ra thân phận của ta." Đáy mắt Tạ Quỳ mang theo cừu hận.
Toàn bộ Bạch gia đều vì hồ ly tinh trước mặt này làm hỏng.
"Phu nhân đã nhắc nhở rõ ràng như vậy, nếu ta còn đoán không ra, vậy sẽ khiến phu nhân thất vọng sao? Có điều phu nhân cũng rất thông minh, thỏ khôn có ba hang, nơi phu nhân ở có ám đạo thông với nơi khác đúng không?" Dung Hoa khẽ cười.
Bọn họ phái người theo dõi nơi ở của nàng ta, nhưng đã nhiều ngày lại không thấy nàng ta ra cửa. Nếu đã là thê tử của Bạch Lẫm, nàng ta chắc hẳn có bạc, đào một địa đạo trong tiểu viện kia vô cùng đơn giản.
"Vương phi tán thưởng." Tạ Quỷ khiêm tốn đáp lại một câu.
Tất cả đều là vì tiếp cận nàng! Dung Hoa hỏi: "Để báo thù cho Bạch Lẫm, ngươi mới bắt hai hài tử vô tội kia? Ngươi cũng là người làm mẹ, ngươi sao có thể xuống tay với hai đứa nhỏ? Ngươi muốn báo thù cứ việc hướng tới ta là được."
"Có thể báo thù cho vi phu, cái gì ta cũng có thể làm ra được, hai đứa nhỏ kia có tính là gì?" Ánh mắt của Tạ Quỳ đột nhiên trở nên tàn nhẫn, "Chỉ vì phu quân khuynh mộ với ngươi, cho nên ngươi liền trực tiếp xuống tay tàn nhẫn với chàng và cả Bạch gia?"
Tuy Bạch gia là thương nhân, nhưng hắn sở hữu tài phú vượt trội, vốn dĩ nàng đã là nữ nhân hạnh phúc nhất, phu nhân vừa có năng lực vừa có tướng mạo đường đường, dưới gối lại có đôi nhi nữ đáng yêu, tất cả đều vì nữ tử này mà mất hết.
Phu quân đã chết, Bạch gia cũng không còn.
Cũng may trước đó phu quân đã có chuẩn bị, cho người mang nàng và đôi nhi nữ rời khỏi Đại Chu.
Khi đó, nàng rất hận.
Hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ tử tên Diệp Dung Hoa kia, lột da của nàng, uống máu của nàng, đem nàng thiên đao vạn trảm.
Nhưng sau cùng, nàng lại cùng Chiêu vương gia đính hôn, nàng ta lại ở Đông Lăng xa xôi không thể trở về, chính mình cho rằng đời này không thể tự tay giết nàng để báo thù.
Nhưng, ngay cả ông trời cũng giúp nàng ta.
Diệp Dung Hoa này lại cùng Chiêu Vương Chu Hành tới Đông Lăng, đây không phải trời cao cho nàng ta cơ hội sao?
Mà không ngờ Diệp Dung Hoa kia lại là nữ nhi thân sinh của Thừa Tướng Đông Lăng, nàng ta hẳn nên gọi nàng là Yến Dung Hoa.
Nàng ta tin tưởng, chỉ cần trù tính kỹ càng, nàng ta có thể tự tay giết Yến Dung Hoa để báo thù cho trượng phu.
Vì thế, nàng ta đã thay đổi thân phận. Bạch gia tuy không còn, nhưng thứ nhà họ không thiếu nhất chính là bạc, chỉ cần có bạc, mọi việc đều trở nên dễ dàng.
"Khuynh mộ? Chẳng lẽ phu nhân không biết Bạch Lẫm từng làm gì sao?" Dung Hoa khẽ cười.
Tạ Quỳ cười lạnh một tiếng: "Tất cả phải trách gương mặt hại nước hại dân của ngươi, nếu không phải hồ ly tinh nhà ngươi đi câu dẫn, phu quân sao có thể mạo hiểm muốn mang ngươi đi? Không ngờ ngươi lại ngoan độc như thế, đem phu quân và Bạch gia hủy hoại toàn bộ!"
Như vậy mà cũng nghĩ ra! Dung Hao cười nhạo: "Xem ra phu nhân cũng biết hắn từng làm gì! Nếu đã biết, vậy ngươi cũng rõ, Bạch Lẫm hắn là gieo gió gặt bão! Câu dẫn Bạch Lẫm? Mắt ta mù à? Tuy ta không trưởng thành dưới gối phụ mẫu thân sinh, nhưng dưỡng phụ lại là tài tử nổi danh Đại Chu, Diệp gia là nhà quan, ta còn cần đi câu dẫn thương nhân đã có thê tử hả?"
"Hiện tại người đã chết, tất nhiên ngươi muốn nói thế nào cũng được!" Tạ Quỳ cười lạnh.
Dung Hoa lười dong dài với nàng ta, chỉ lạnh giọng hỏi: "Hai đứa nhỏ ở đâu? Ngươi mau thả chúng ra!"
Tạ Quỳ khẽ cười một tiếng: "Thương nhân trọng nhất lời hứa, nếu ngươi đã theo ước định một mình tới đây, ta khẳng định sẽ thả hai đứa nhỏ trở về."
"Cho nên..." Hôm nay Tạ Quỳ kêu nàng tới đương nhiên không phải cùng nàng hàn huyên về Bạch Lẫm, ngắm phong cảnh.
Tạ Quỳ chỉ tay về phía vực sâu đen thẳm: "Vương phi từ đây nhảy xuống, hai đứa nhỏ sẽ an toàn trở về."
Ngước mắt nhìn vực sâu bên kia, Dung Hoa bình tĩnh cười: "Ngươi thật là tự tin, nhảy từ đây xuống? Ta vì sao phải cứu hai người không cùng huyết mạch với mình?" Nhảy từ đây xuống, không chết cùng tàn phế! Cho dù có huyết mạch thân tình cũng không nhận định xả thân cứu giúp!
"Đã tới đây, Vương phi còn không phải rất rõ ràng sao?" Tạ Quỳ cười khanh khách, "Chẳng lẽ vương phi cho rằng tới đây, ngươi còn có thể bình an xuống núi không có việc gì?"
Dung Hoa cười nói: "Nếu ta xảy ra chuyện, chẳng lẽ phu nhân còn có thể toàn thân rút lui? Đôi nhi nữ của ngươi phải làm sao bây giờ? Phu nhân chẳng lẽ không suy nghĩ cho hài tử của mình sao? Nếu ngươi chết, bọn chúng sẽ biến thành cô nhi không cha không mẹ."
Tạ Quỳ bật cười: "Ngươi nói gì cũng vô dụng thôi, hài tử của ta đã có người chiếu cố, hôm nay mời vương phi tới đây, ta chưa từng có ý định sống sót trở về!"
Cho dù Yến Dung Hoa giữ lời hứa một mình tới đây, nhưng Chu Hành, tướng phủ sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta? Trước mắt cho dù không theo Yến Dung Hoa tới, nhưng dưới chân núi khẳng định đều có người của họ.
Hôm nay tới, chính mình đã ôm tâm cùng nàng đồng quy vu tận, tự tay giết nàng, vì phu quân và toàn bộ Bạch gia báo thù, bản thân cũng không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Bạch gia.
Một đôi nhi nữ, nàng ta tất nhiên đã an bài thỏa đáng.
Dung Hoa nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: "Trừ Tạ Quỳ ngươi và người Bạch gia, còn có ai hợp mưu trong vụ này!"
Chỉ bằng Tạ Quỳ và người còn sống sót của Bạch gia, muốn đi tới nước này, bọn họ không cần chờ tới hôm nay!
Nên sớm đã động thủ!
Thời điểm có Yến Phi và Ninh thị, cơ hội đó tốt như thế nào? Nàng ta có thể cùng Ninh thị và Yến Phi trong ứng ngoại hợp.
Nhưng nàng ta không hề động thủ.
Hiển nhiên, Tạ Quỳ có tiền, muốn làm ra chút sự tình đương nhiên không phải là không thể!
Nhưng lúc này, khẳng định là có người âm thầm giúp nàng ta!
Là ai?
Người Đại Chu?
Vì nàng có Đông Lăng làm của hồi môn, lo Chu Hành trở về sẽ thoái vị? Cho nên, Chính Đức Đế nhẫn nhịn không được, nhưng không làm gì được Chu Hành, ông ta mới xuống tay với nàng? Giết nàng, Chu Hành sẽ mất hậu thuẫn là Đông Lăng này?
Hay là đám thần tử trung thành với Can Phong Đế? Hay là hai vị công chúa của ông ta?
Trong lòng Dung Hoa nhanh chóng quét qua những kẻ khả nghi một lần.
Tạ Quỳ cười nhạo: "Thật khó trách ngươi có thể khiến Chiêu Vương mê mệt mình như vậy." Còn cả trượng phu cũng tâm tâm niệm niệm nàng! Có thể một mình tới đây đủ thấy nàng rất dũng cảm, có thể từ những dấu vết để lại nhìn ra chuyện này đủ thấy nàng thông tuệ và nhạy bén. Hơn nữa dung mạo tuyệt thế vô song này...
Ánh mắt Tạ Quý bị lệ khí bao trùm, chỉ xuống huyền nhai: "Vương phi muốn tự nhảy hay là có người tới giúp?"
"Ta không uốn chết." Dung Hoa cười cười, nắm chặt áo khoác, chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn ra ngoài.
"Ngươi đừng hòng ra vẻ." Tạ Quỳ đề phòng.
"Ở đây gió lớn như vậy, chẳng lẽ phu nhân không thấy lạnh sao?" Dung Hoa liếc mắt một cái liền thấy hai hắc y nhân đứng cách đó không xa, nói.
Trong núi không biết còn bao nhiêu mai phục của nàng ta.
"Ngươi biết thì tốt! Tốt nhất là đừng ra vẻ!" Tạ Quỳ lạnh lùng nhìn nàng một cái, quay đầu ra hiệu.
Hai hắc y nhân kia lập tức nâng bước đi về phía Dung Hoa.
Xột xoạt một tiếng, cây roi bạc như linh xà từ áo choàng lao ra quấn lấy eo Tạ Quỳ.
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, đợi hai hắc y nhân phản ứng lại, Dung Hoa đã dùng lực kéo Tạ Quỳ tới trước mặt mình, trực tiếp dùng roi siết cổ nàng ta, đưa mắt nhìn hai người kia: "Ai cũng không được nhúc nhích!"
"Các ngươi giết nàng cho ta!" Tạ Quỳ đỏ mặt, quát.
Dung Hoa lấy ra viên thuốc bỏ vào miệng Tạ Quỳ, sau đó lạnh lùng nhìn hai hắc y nhân, nói: "Nếu không muốn nàng ta chết, các ngươi lập tức phát tín hiệu, thả hai đứa nhỏ ra trước!"
Tạ Quỳ muốn phun ra, nhưng viên thuốc vừa vào miếng liền hòa tan, chỉ đành lạnh giọng quát: "Mau giết nàng, vì lão gia báo... Vì lão gia báo thù!"
Dung Hoa nhíu mày nhìn nơi xa sườn núi... Chỗ khói mù dày đặc rõ ràng là Liên Hoa Am!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...