Diệp lão phu nhân vứt chuỗi Phật châu xuống đất, giận dữ quát: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Rời đi? Đi đâu?"
Diệp Di Châu hoảng sợ, vội vàng thu lại tiếng khóc.
Sắc mặt Dung Hoa vẫn không thay đổi: "Ở nơi này để người khác chỉ vào mặt cháu, nói cháu không bằng một đứa nha đầu sao? Để người khác nói cháu ăn không uống không của nhà đại bá đại bá mẫu sao?"
Diệp phu nhân nghe nàng nói càng thêm tức giận: "Đây là nhà ngươi, ngươi rời đi, đi đâu? Ngươi là một đại cô nương, không ở nhà thì đi đâu hả?"
"Cho dù có chết ở đầu đường xó chợ, cháu cũng không muốn ở đây bị người ta chỉ vào mặt mũi mắng." Dung Hoa kiên trì.
"Mẫu thân, người bớt giận, đứa nhỏ này chỉ là giận dỗi nên mới nói thế thôi." Kỷ thị gả tới Diệp gia đã hai mươi năm, với tính tình của Diệp lão phu nhân bà ta biết vô cùng rõ. Kỷ thị vội khuyên, "Con bé là cháu gái ruột thịt, là nữ nhi của Nhị thúc, đây là nhà của nó, nó có thể đi đâu? Mẫu thân, người uống ly trà để bớt giận đi."
Kỷ thị vừa nói vừa rót một ly trà đưa cho Diệp lão phu nhân, sau đó quay đầu nói chuyện với Diệp Dung Hoa: "Dung Nhi, có phải Tứ tỷ của con nhất thời lanh mồm lanh miệng làm con buồn bực hay không? Bá mẫu sẽ giáo huấn nó, kêu nó nhận lỗi với con." Nói xong, bà ta quay đầu nhìn Diệp Di Châu, nghiêm khắc, "Châu Nhi, con là tỷ tỷ, con xem bản thân làm Ngũ muội tức giận thành gì rồi kìa? Còn không mau nhận lỗi?"
Diệp Di Châu bị Diệp lão phu nhân làm cho hoảng sợ, lúc này nghe Kỷ thị nói mới hoàn hồn, nàng ta cắn môi nhìn Diệp lão phu nhân, gọi một tiếng: "Tổ mẫu." Hai mắt sưng đỏ, nước mắt cứ thế chảy xuống, hơn nữa dấu tay hồng hồng in trên gương mặt càng khiến nàng trông thêm ủy khuất.
Cho cầu thang để leo xuống nhưng nữ nhi của mình lại không thuận theo, Kỷ thị quát: "Châu Nhi, mau xin lỗi Dung Nhi!"
"Con..." Diệp Di Châu định phản bác, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Kỷ thị nàng ta chỉ đành nuốt lời định nói về, có điều xin lỗi thì không, nàng ta chỉ trừng mắt nhìn Diệp Dung Hoa, rồi quay đầu.
"Dung Nhi à, tính tình Tứ tỷ con hấp ta hấp tấp, nếu con bé có nói gì thì con cũng đừng để trong lòng, lát nữa trở về ta sẽ giáo huấn nó. Con cũng là nữ nhi của Diệp gia ta, đây là nhà của con, sao có thể nói là ăn không uống không chứ?" Kỷ thị dịu dàng nói. "Con đừng tức giận, ngoan, mau xin lỗi tổ mẫu đi, nói con từ nay không bao giờ làm vậy nữa." Kỷ thị đưa tay định nắm tay Dung Hoa.
Dung Hoa lui một bước tránh đi: "Bá mẫu, sau này con sẽ thường xuyên về thăm tổ mẫu, đại bá và người."
Nhìn bộ dáng không biết hối lỗi của Dung Hoa, Diệp lão phu nhân càng thêm tức giận, nếp nhăn trên mặt khắc xuống càng sâu, bà ta lạnh giọng: "Mặc kệ Tứ tỷ ngươi có nói cái gì, ngươi thân là muội muội cũng không được động thủ, động thủ cũng có thể bỏ qua, nhưng hiện tại lại dám làm càn, nói cái gì là dọn đồ rời đi hả? Ngươi mau cúi đầu nhận lỗi với Tứ tỷ ngươi đi!"
Hai tỷ muội cãi vả là chuyện nhỏ, Diệp lão phu nhân sẽ không quá nghiêm khắc, nhưng Dung Hoa lại nói muốn dọn đồ bỏ đi, điểm này khiến bà không thể nguôi giận.
Dung Hoa vẫn đứng thẳng người, vừa định lên tiếng đã thấy Kỷ thị bên cạnh xoay người, duỗi tay tát Diệp Di Châu một cái: "Con thân là trưởng tỷ, không yêu thương muội muội thì thôi, sao lại đi chọc nó tức giận như vậy? Còn không nhận lỗi với muội muội hả?"
"Bang" một tiếng, gương mặt lại truyền tới cơn đau nóng rát, Diệp Di Châu không tin mà nhìn Kỷ thị, đôi môi run rẩy, hai mắt ngấn nước: "Mẫu thân, người đánh con?"
"Ngươi động thủ làm gì?" Diệp lão phu nhân phẫn nộ nhìn Kỷ thị, sau đó quay đầu nhìn Diệp Dung Hoa, ngữ khí hòa hoãn vài phần, "Châu Nhi đáng thương của ta, có đau lắm không?"
"Tổ mẫu." Diệp Di Châu nức nở.
"Mẫu thân, là con dâu không dạy dỗ nữ nhi đàng hoàng, là lỗi của con. Con dâu đánh nó là để nó nhớ kỹ chuyện này, tương lai không được phạm lỗi nữa." Kỷ thị tuy đau lòng nhưng vẫn cúi đầu cung kính, "Mẫu thân, hôm nay con bé có thể nói không biết lựa lời, cũng may đó là muội muội của nó, là người trong nhà, nếu cứ tiếp tục, không biết chừng tương lai sẽ đắc tội với người bên ngoài."
Diệp lão phu nhân nhìn Kỷ thị, sau đó nói với Diệp Di Châu: "Châu Nhi, con nhận sai với muội muội đi! Các con là tỷ muội, có cãi nhau thế nào vẫn là tỷ muội, nhận sai rồi thì chuyện này liền qua thôi."
Diệp lão phu nhân đương nhiên không phải hồ đồ, bà ta đương nhiên biết chuyện ngày hôm nay là vì Diệp Di Châu gây nên, ngay từ đầu chỉ vì Diệp Di Châu ăn tát, lại bởi vì Nhan gia không ngừng lôi kéo Dung Hoa cho nên mới thiên vị, nhưng nghe Dung Hoa muốn dọn đi, bà lúc này mới thật sự nổi giận.
"Người bị đánh là cháu, dựa vào đâu cháu phải xin lỗi!" Diệp Di Châu che mặt, trong lòng ủy khuất tới cực điểm. Người ăn hai cái tát là nàng, dựa vào đâu nàng phải nhận lỗi với Diệp Dung Hoa.
Kỷ thị vừa đau lòng lại vừa tức giận: "Trần ma ma, đưa tiểu thư tới Phật đường."
"Mẫu thân!" Diệp Di Châu không tin đưa mắt nhìn Kỷ thị.
Kỷ thị hạ quyết tâm nói: "Châu Nhi, khi nào con biết sai thì mẫu thân sẽ cho con ra ngoài."
"Tổ mẫu." Diệp Di Châu vội cầu cứu Diệp lão phu nhân.
"Mẫu thân, hôm nay con bé làm Dung Nhi tức giận, đáng chịu phạt." Kỷ thị lập tức lên tiếng. Lời đồn bên ngoài còn chưa dịu đi, cháu gái lại kiên quyết đòi rời khỏi Diệp gia, vậy Diệp gia và bà sẽ bị người trong thiên hạ mắng.
Kỷ thị có thể nghĩ đến, Diệp lão phu nhân đương nhiên cũng vậy, thấy Diệp Di Châu trước mắt khóc lóc cũng không nói gì thêm, chỉ ngước mắt nhìn Dung Hoa: "Tứ tỷ con phạt quỳ, con về phòng chép hai mươi lần nữ tắc! Chuyện này kết thúc tại đây, không ai được nhắc lại nữa!"
Trần ma ma liền mang hai nha đầu đỡ Diệp Di Châu ra ngoài.
Ra tới cửa, Diệp Di Châu quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Dung Hoa.
Kỷ thị dịu dàng nói: "Dung Nhi, sau này cho dù có tức giận cũng không được nói lời đó nữa, tỷ muội cãi nhau là chuyện thường, sao có thể đòi thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà chứ? Lời này làm tổ mẫu con đau lòng lắm..."
Diệp lão phu nhân không chút kiên nhẫn mà cắt ngang: "Về hết đi."
Dung Hoa uốn gối cáo từ, thời điểm trở về Hải đường uyển, đúng lúc Túy Đồng từ bên ngoài trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...