Nước mắt luân chuyển quanh hốc mắt nhưng Phương Duyệt Nhiên vẫn cố nén không để một giọt rơi ra.
Nhìn Phương Duyệt Nhiên như vậy, trái tim Phương phu nhân đau như dao cắt, nữ nhi sau khi gả đi chính là người nhà khác, cho nên so với ba nhi tử, bà càng thương tiếc nữ nhi này.
Nữ nhi tuy là cô nương con vợ cả duy nhất của Phương gia nhưng một chút cũng không ngang ngược, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiếu thuận trưởng bối, tôn kính huynh trưởng, yêu quý đệ muội, khiến ai cũng nhịn không được mà yêu thương nàng.
Lại không ngờ hôn sự của nữ nhi lại gặp chuyện như vậy.
Vốn tưởng rằng nữ nhi có thể quang vinh chính đại gả vào hoàng gia, trở thành tức phụ của hoàng gia, lại không ngờ chỉ trong một đêm, mệnh của Đại hoàng tử đã ở trong sớm tối.
Nữ nhi phải làm sao đây?
Bà còn chưa kịp chuẩn bị gì để tiễn nữ nhi, trong cung đã tới truyền lời, nói muốn nữ nhi và Đại hoàng tử đại hôn sớm, hơn nữa còn là ngày mai!
Nói dễ nghe chính là xung hỉ.
Nhưng Đại hoàng tử không phải sinh bệnh, mà là trúng độc, tuy bà là nữ nhân hậu trạch nhưng cũng nghe qua Tam Nhật Duyên kia là kỳ độc không có thuốc giải.
Ba ngày, chỉ có ba ngày để chuẩn bị hậu sự cho người trúng độc mà thôi.
Nữ nhi gả qua đó, xung hỉ này có tác dụng sao?
Kết quả không phải là nữ nhi phải thủ tiết à?
Cho dù có thêm nhiều ngày hơn, nhưng nữ nhi hoài thai, hài tử không bị ảnh hưởng từ độc trong người Đại hoàng tử sao?
Nữ nhi đáng thương của bà.
Phương phu nhân lập tức mặt rơi đầy lệ.
"Mẫu thân, người đừng khóc." Phương Duyệt Nhiên cầm khăn tay giúp Phương phu nhân lau nước mắt, "Người đừng khóc."
Tới lúc này, nữ nhi còn an ủi và khuyên giải người làm mẫu thân như bà! Phương phu nhân khóc không thành tiếng: "Duyệt Nhi... Con đừng luẩn quẩn trong lòng."
Phương Duyệt Nhi ghé vào đầu gối bà, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Phương phu nhân, lắc đầu: "Nữ nhi không luẩn quẩn trong lòng, càng không làm ra việc ngốc nghếch.
"Vậy con cắt tóc làm gì? Còn nói tới am làm ni cô gì hả?" Phương phu nhân kéo nàng ngồi dậy, vỗ về gương mặt nàng, "Con yên tâm, Đại hoàng tử điện hạ... Nhất định sẽ khỏe lại thôi."
Nữ nhi từ nhỏ tới lớn đều cẩm y ngọc thực, chưa từng chịu khổ, cho dù nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại trầm ổn nhưng chẳng qua chỉ là cô nương hơn mười tuổi mà thôi, gặp chuyện như vậy làm sao có thể không hoảng sợ cùng sợ hãi?
Phương phu nhân quá hiểu tính tình nàng, ngoại trừ những lời Đại hoàng tử sẽ khỏe lại, bà thật không thể tìm ra lời nào tốt hơn an ủi Phương Duyệt Nhiên.
Phương Duyệt Nhiên lắc đầu: "Đại điện hạ không thể khỏe lại, mẫu thân không cần an ủi nữ nhi, nữ nhi từng đọc sách về kỳ độc." Đã không có thuốc giải, vậy Đoan Phi nương nương và Hoàng Thượng khẳng định chỉ muốn vì Lý Lân giữ lại con nối dỗi mà thôi.
Bọn họ là vì Lý Lân mà suy nghĩ, tất cả chỉ vì Lý Lân.
Nhưng Phương Duyệt Nhiên nàng vì sao phải như thế?
Cô độc sống hết quãng đời còn lại, hoặc là cùng hài tử nương tựa lẫn nhau?
Phương gia thê thiếp hòa thuận, hậu trạch vui vẻ, nhưng nhà cao cửa rộng khác việc xấu xa lại ùn ùn không dứt, nàng tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng từ miệng người khác nghe qua, mà mẫu thân sớm đã dẫn nàng cùng theo học quản gia, cũng dạy dỗ nàng chuyện của hậu trạch, cho nên nàng đều hiểu.
Nhà giàu còn như vậy, hoàng gia khẳng định càng đáng sợ.
Tới lúc đó nàng chỉ là hoàng phi không có trượng phu nương tựa, ngày tháng còn có thể êm đẹp sao?
Nàng không cam lòng!
Phương phu nhân cũng muốn muốn gả nữ nhi qua đó, nhưng Phương gia bọn họ có thể cự tuyệt sao? Bà không đành lòng nhìn Phương Duyệt Nhiên, cố gắng thu nước mắt về, nhẹ giọng: "Con đừng nghĩ loạn, Đại hoàng tử khẳng định sẽ không sao, tối qua Chiêu Vương gia đã đồng ý để đại phu của mình tới bắt mạch giải độc cho Đại hoàng tử."
"Mẫu thân... Nếu không giải được thì sao?" Phương Duyệt Nhiên không ôm may mắn như vậy.
"Sẽ, nhất định sẽ giải được." Phương phu nhân cầm tay nàng, lời nói như để Phương Duyệt Nhiên an tâm, cũng để chính mình được an lòng.
"Mẫu thân." Phương Duyệt Nhiên kiên định nhìn Phương phu nhân, nói, "Con không nghĩ như vậy, cũng không ôm kỳ vọng như thế, con quyết định rồi, con muốn tới am tu hành, thỉnh mẫu thân thành toàn cho nữ nhi."
Ánh mắt thanh triệt kiên định của nữ nhi khiến Phương phu nhân lại rơi nước mắt, lắc đầu: "Không, không được, nương sao có thể để con đi chịu không được chứ? Con đừng hướng tới ngõ cụt, cho dù Đại điện hạ bạc mệnh, con cũng có thân phận Đại hoàng tử phi tôn quý, hơn nữa bệ hạ và Đoan phi nương nương cũng vì vậy mà thương tiếc con thêm vài phần, chờ thêm một hai năm, con lại nhận nuôi một hài tử, như thế cả đời cũng có thể phú quý bình an."
"Như vậy con còn không bằng tới am làm ni cô." Phương Duyệt Nhiên bình tĩnh nói.
Nàng là nữ tử, cũng mong ước tương lai phu xướng phụ tùy, nhi nữ vòng đầu gối.
Nàng... Trong lòng vẫn luôn có một người, đó chính là Lâu công tử của tướng phủ.
Người khác chỉ biết nàng đoan trang, trầm ổn, hào phóng, kỳ thật thỉnh thoảng nàng sẽ tùy hứng một lần. Mùa xuân ba năm trước, nàng và mẫu thân lên chùa dâng hương, khi đó có lén trốn ra sau núi chơi, không ngờ lại gặp mấy tên ăn chơi trác táng, tại thời điểm mấu chốt, Phó Cửu Lận phân hoa phất liễu xuất hiện trước mắt, cứu nàng.
Một cái chớp mắt đó, trái tim nàng như gió xuân phất qua làm rực rỡ cả một vườn hoa.
Ngoại trừ nha đầu Bạch Lộ bên cạnh, không ai biết rõ chuyện này.
Ngay cả mẫu thân, phụ thân cũng không biết.
Rồi sau đó, nàng có ở yến hội gặp lại hắn, chỉ là hắn đối với nàng hay người khác đều tươi cười ôn nhã.
Sau, nàng lại bị chỉ hôn cho Đại hoàng tử, vì thế nàng liền cẩn thận chôn cất tình cảm thiếu nữ ở một chỗ sâu trong lòng.
Rốt cuộc giữa bọn họ chỉ là có duyên không phận, hơn nữa Phó Cửu Lận có lẽ sớm đã không còn nhớ chuyện năm đó, hơn nữa, kháng chỉ cũng không phải chuyện Phương gia có thể gánh nổi.
Vì thế, sau khi hôn sự được định, nàng liền không suy nghĩ nhiều, một lòng một dạ ở nhà thêu của hồi môn.
Chỉ là hiện tại, Lý Lân sắp chết, nàng vì sao còn phải gả qua đó rồi thủ tiết? Nếu phải cô độc sống hết quãng đời còn lại, vậy nàng thà tới am ni cô, cả đời thanh y Phật đèn.
Phương phu nhân nhìn biểu tình này của nàng, nhíu mày hỏi: "Duyệt Nhi, có phải con có chuyện gạt nương không?" Bà cũng là người từng trải, ánh mắt vừa rồi của nữ nhi, đó rõ ràng là biểu tình đã có người trong lòng.
Phương Duyệt Nhi cắn môi, trầm mặc một hồi mới gật đầu.
Phương phu nhân vội hỏi: "Là ai? Là công tử nhà nào? Hắn nói gì với con sao?"
"Không có, chàng... Không nói gì với con cả..." Mặt Phương Duyệt Nhiên đỏ bừng, nhấp môi, "Là nữ nhi... Là nữ nhi ái mộ chàng."
"Nha đầu ngốc này!" Phương phu nhân duỗi tay đánh bả vai nàng, sau đó thất kinh hỏi, "Con muốn tới am, chẳng lẽ là muốn..."
"Không có." Phương Duyệt Nhiên mở miệng cắt ngang, "Mẫu thân, con không nghĩ gì cả, con chỉ cảm thấy gả qua đó còn không bằng tới am làm ni cô, ở am tuy kham khổ nhưng nữ nhi ít nhất có thể tự do tự tại, hơn nữa con cũng nghĩ kỹ rồi, con tới am là để tụng kinh cầu phúc cho Đại hoàng tử."
Yết hầu Phương phu nhân như có gì đó chặn lại: "Nhưng..."
"Nếu Đại hoàng tử khỏe lại, nữ nhi chắc chắn sẽ không nghĩ như thế, khẳng định sẽ gả qua đó cùng ngài ấy chung sống hòa thuận, chỉ là hiện tại..." Phương Duyệt Nhiên dừng lại, khóe môi cong lên ý cười, "Có phụ thân, mẫu thân cùng ca ca, đệ đệ, con cho dù ở am cũng sẽ không phải chịu khổ, mẫu thân, nữ nhi nhất định sẽ sống tốt."
Phương phu nhân lại nắm tay nàng, trầm mặc.
Nếu độc trên người Đại hoàng tử không giải được thì sao?
Lời nữ nhi nói chưa chắc không phải biện pháp.
Giữ lại huyết mạch cho Đại hoàng tử không nhất định phải là nữ nhi, trong phòng Đại hoàng tử còn rất nhiều thông phòng xinh đẹp.
Hơn nữa... Độc trên người Đại hoàng tử giải không được, vậy tới am, nữ nhi cũng không cần cả đời ở đó! Một hai năm sau bọn họ chỉ cần treo đầu dê bán thịt chó, thay đổi thân phận cho nàng, để nàng gả chồng sinh con!
Công tử quyền quý đương nhiên không thể gả qua, nhưng gia đình bình dân hoặc gả xa đều được.
Chỉ là bà vẫn không nở! Trái tim Phương phu nhân đập loạn nhịp, nắm chặt tay Phương Duyệt Nhiên: "Được, hiện tại con đi ngay, hành trang đơn giản rồi lập tức lên đường." Phương phu nhân nghĩ nghĩ, nói, "Đi Liên Hoa Am." Giống như nữ quyến nhà cao cửa rộng đều đi thắp hương bái Phật, lúc này nữ nhi đi cầu phúc cho Đại hoàng tử, nàng đương nhiên phải tới am miếu hương khói cường thịnh, nếu đi chỗ khác không khỏi khiến mọi người hoài nghi.
"Cũng may thời điểm người trong cung tới truyền lời chỉ có ta và phụ thân con gặp." Nói rồi, Phương phu nhân liền đứng dậy, "Hiện tại con thu dọn mấy món đơn giản rồi thay y phục, lập tức đi từ cửa sau, những thứ khác ta sẽ cho người đưa qua cho con, còn những việc khác con không cần lo lắng, nương sẽ an bài."
Phương Duyệt Nhiên gật đầu, vội hai nha đầu vào thu dọn hai bộ y phục rồi cùng họ lên xe ngựa, từ cửa sau Phương phủ trực tiếp bay nhanh tới cửa thành.
Phương Duyệt Nhiên vừa đi, Phương phu nhân liền thay y phục, tiến cung.
"Cái gì?" Ánh mắt Đoan Phi âm trầm nhìn Phương phu nhân quỳ gối trước mặt, "Nhị cô nương tới am cầu phúc cho hoàng nhi?"
Chuyện quái quỷ gì vậy?
Là không muốn xung hỉ cho hoàng nhi!
Lòng Đoan Phi như bị lửa đốt, cọ cọ mà chuẩn bị bùng phát.
Phương phu nhân khổ sở mà nói: "Nha đầu đó sốt ruột, lo lắng cho Đại điện hạ nên muốn quỳ gối trước mặt Bồ Tát cầu phúc cho điện hạ, cho nên sáng sớm đã cùng nha đầu tới Liên Hoa Am. Khi nãy người của nương nương tới truyền lời, thần phụ nhất thời chấn kinh nên quên mất, hơn nữa... Nương nương, tối hôm qua nha đầu kia đã thề với trời đất, nếu bây giờ gọi nó về, liệu có khiến Bồ Tát tức giận không? Thần phụ thật sự lo lắng, vì thế mới tiến cung xin chủ ý của nương nương."
Đoan Phi tức giận tới đầu ngón tay run rẩy, trực tiếp hất đổ chung trà xuống đất: "Hay, hay lắm, Phương gia các ngươi thật to gan!"
Cái gì là thề với trời đất, đều là nói bậy!
Còn không phải Phương gia bọn họ không muốn gả nữ nhi qua sao?
Thật là to gan!
"Thần phụ đáng chết." Phương phu nhân dập đầu.
"Nương nương cẩn thận đừng làm chính mình bị thương." Ma ma tâm phúc vội đi qua cầm tay Đoan Phi, đồng thời kêu cung nữ bên cạnh thu thập mảnh vỡ dưới đất, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Nhị cô nương thành tâm, Bồ Tát và thần linh chắc chắn đều nhìn thấy, khẳng định sẽ phù hộ điện hạ. Nhị cô nương trọng tình trọng nghĩa là phúc của điện hạ, điện hạ nhất định sẽ khỏe lại."
Trên đầu ba thước có thần linh! Đoan Phi hoàn hồn, cười trừ, duỗi tay nói: "Phu nhân mau đứng lên."
"Tạ nương nương." Phương phu nhân cảm tạ một câu, đứng dậy.
"Thật là làm khó Nhị cô nương." Đoan Phi nghiến răng nghiến lợi cảm kích, sau đó nhíu mày hỏi, "Chỉ là tin tức đã truyền ra ngoài, đại hôn ngày mai phải làm sao đây?"
"Việc này..." Phương phu nhân khó xử nhìn Đoan Phi, uốn gối hành lễ, "Thần phụ nghe theo nương nương." Vấn đề trực tiếp đá về cho Đoan Phi.
Tân nương tử là người Phương gia bọn họ, chẳng lẽ còn muốn bà ta giải quyết? Đoan Phi tức giận tới muốn hộc máu.
Phương phu nhân rũ mắt nhìn sàn nhà sáng tới có thể soi rõ bóng người, bộ dáng chờ nghe bà ta quyết định.
Đoan Phi trừng mắt nhìn một hồi, trầm giọng: "Trở về đi."
Phương phu nhân vội hành lễ cáo từ.
"Nực cười!" Đoan Phi đánh một chưởng xuống bàn.
"Nương nương, Nhị cô nương là tụng kinh cầu phúc cho điện hạ, mới bắt đầu đã bị kêu trở về, nếu Bồ Tát tức giận thì phải làm sao?" Ma ma tâm phúc nói.
Phương gia này thật là vô sỉ, dùng Bồ Tát để tránh hôn kỳ, nếu gọi người trở về, tới lúc đó thật sự đắc tội thần linh thì thật không tốt. Đoan Phi xoa xoa thái dương: "Nhưng đại hôn ngày mai không có tân nương tử thì sao đây?"
Ma ma tâm phúc nghĩ nghĩ, đề nghị: "Chi bằng nạp trắc phi trước?"
Trái phải đều là vì giữ lại huyết mạch, Đoan Phi cảm thấy cũng có lý, vì thế gật đầu: "Vậy ngươi cẩn thận lựa chọn từ người của chúng ta đi."
"Vâng." Ma ma tâm phúc nhận lệnh, vội lui xuống an bài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...