Tưởng Ngữ chết dưới kiếm của hầu cận, ở đây ngoài tùy tùng của mình thì chính là nha đầu Tước Âm, mà miệng lưỡi nàng ta lại không ngừng nói hắn cố ý giết Tưởng Ngữ.
Thoạt nhìn, hắn đúng là hết đường chối cãi.
Tưởng Ngữ tuy chỉ là con vợ lẽ của Tưởng gia nhưng cũng là cô nương danh môn vọng tộc, không phải nô tỳ có thể tùy ý đánh giết, người ta mất mạng ở chỗ này, hắn có thể đứng ngoài cuộc sao?
Tưởng gia cũng sẽ vì vậy mà trở mặt.
Kế sách này đúng là khiến hắn suy sụp hoàn toàn.
Hắn tuy là hoàng tử, nhưng trên lưng một khi đeo cái tội danh giết người, tới lúc đó khẳng định chạy không thoát luật pháp chế tài.
Đúng là mưu kế hay.
Cho dù không chỉnh ngã hắn, nhưng giữa hắn và Tưởng gia cũng tồn tại khúc mắc.
Người ở đây không ngừng kêu báo quan, mà Ngũ Thành Binh Mã Tư cũng đã tới.
Người trong các cửa tiệm gần đó cũng ra xem náo nhiệt, Tước Âm kia kêu trời gọi đất, tuy không trực tiếp nói đây là án giết người, nhưng nàng ta rõ ràng ám chỉ Tưởng Ngữ chết oan.
Lý Du tức giận, thiếu chút đã phát tiết, nhưng trước mặt bao người, hắn tạm thời chỉ có thể lựa chọn đi theo người của Ngũ Thành Binh Mã Tư.
Hắn là hoàng tử, hiện giờ người của Ngũ Thành Binh Mã Tư cũng ở đây, bọn họ đương nhiên trực tiếp tới nha môn Hình Bộ.
Bằng không, tới lúc đó bị đám người kia nhân cơ hội thêm mắm thêm muối, đối với hắn càng thêm bất lợi.
Hơn nữa, hắn vốn trong sạch, hắn không sợ.
Vì thế, hắn lập tức phân phó người đi báo một tiếng, sau lại sai người vào cung truyền tin cho Trinh Phi, lại phân phó người trở về đem sự tình nói với Trường Lại, thỏa đáng mọi việc xong mới theo người rời đi.
Trường Lại biết chuyện này sẽ lập tức tìm người của hắn thương lượng đối sách.
....................
Chuyện Ngũ hoàng tử Lý Du giết Tứ cô nương nhanh như gió mà truyền khắp nơi.
Thời điểm biết tin, Dung Hoa vừa tỉnh giấc, đang xử lý công việc vặt trong phủ. Nàng ngây ra, sau đó nhanh chóng giải quyết sự tình rồi đứng dậy qua thư phòng của Hạ Noãn Viện.
Nơi này tọa bắc hướng nam, ánh sáng rất tốt, đối diện còn có một hoa viên nhỏ, phía sau trồng một rừng hạnh, mùa xuân, hạnh hoa như tuyết, hiện tại mênh mang xanh thẳm khiến người ta phải đắm chìm.
Chu Hành đang vẽ tranh, đợi y hạ bút, Dung Hoa mới lên tiếng: "Chàng vẽ rất đẹp." Nàng tự mình rót ly trà, sau đó cầm sách ngồi xuống giường nệm.
Vẽ một lúc, Chu Hành cũng buông tay.
Dung Hoa gác sách trong tay xuống, kéo y ngồi cùng, nói chuyện của Lý Du với y, sau đó hỏi: "Việc này có phải chàng, phụ thân và nghĩa huynh an bài không?"
Chu Hành ôn nhu cười lắc đầu: "Không phải, phụ thân chỉ an bài người bên cạnh Lý Lân và Lý Du, còn cụ thể làm thế nào, ta và phụ thân, Phó Cửu Lận đều không phân phó."
Chẳng qua là châm ngòi thổi gió mà thôi, hai huynh đệ muốn chó cắn chó, bọn họ liền ở bên cạnh đổ dầu vào lửa.
Cụ thể ra tay thế nào, tất nhiên là hai huynh đệ Lý Lân và Lý Du kia mưu hoa.
Dung Hoa khẽ cười: "Xem ra lần này Lý Du vẫn có khả năng vùng dậy."
"Ừ, có thể thoát thân hay không còn phải xem ý tứ của Tưởng gia." Chu Hành gật đầu, "Chúng ta chỉ cần quạt gió thêm củi để mâu thuẫn của hai người bọn họ càng sâu."
Dung Hoa gật đầu, kêu Túy Đồng đi gọi Cố ma ma tới.
"Vương gia, Vương phi." Cố ma ma rất nhanh theo Túy Đồng tới, vào cửa hành lễ.
"Ma ma đứng lên rồi nói chuyện." Dung Hoa hỏi, "Chuyện của Tưởng gia ma ma có biết không?"
Tưởng Ngữ chết dưới kiếm thị vệ của Lý Du ở bên ngoài, Cố ma ma đương nhiên biết, vì sợ các chủ tử hỏi chuyện nên đã tìm hiểu Tưởng gia một hồi. Dung Hoa vừa hỏi, bà liền trả lời: "Di nương của Tam lão gia Tưởng gia trước đây rất được Tưởng lão thái gia sủng ái, mấy năm trước sau khi Tưởng lão thái gia qua đời, di nương kia cũng ra đi, trong phủ có người nghị luận rằng là Tưởng lão phu nhân ra tay, có điều bề ngoài bọn họ vô cùng hòa thuận vui vẻ. Tam lão gia là con vợ lẽ, tuy lão thái gia không còn nhưng bên trên vẫn có lão phu nhân, vì thế vẫn chưa phân gia, người một nhà sống cùng một chỗ... Tưởng Đại lão gia ở Lại Bộ giữ chức quan nhị phẩm, Nhị lão gia ở Quang Lộc Tự giữ một chức quan lục phẩm nhàn hạ, còn Tam lão gia giữ chức tam phẩm ở Công Bộ. Đại phu nhân họ Lý, là trưởng nữ của Lý thái phó, đoan trang hào phóng, trong kinh thành rất có danh vọng. Nhị phu nhân họ Vương, là bào muội của Hàn Lâm Viện Vương đại nhân, tính cách dịu dàng, năm đó cũng có tiếng là tài nữ. Tam phu nhân là nữ nhi của Đại Lý Tự Hứa đại nhân, là... Là người khá hiếu thắng. Mẹ đẻ của Tứ cô nương là người của lão di nương khi xưa, nghe đồn tính cách dịu ngoan, cùng Tam phu nhân quan hệ không tồi. Trước nay Tưởng gia rất ít cô nương, cho nên tuy Tứ cô nương là con vợ lẽ nhưng được Tam phu nhân sủng ái hết mức, xưa nay đều coi như đích nữ mà đặt bên mình để giáo dưỡng."
Cố ma ma nói không nhiều, nhưng tất cả trọng điểm đều đề ra.
Nhà giàu huynh đệ tỷ muội thường nhiều, đương nhiên sẽ có cọ xát, huống chi, đích thứ vốn có khác biệt, hiển nhiên, quan hệ giữa Tam phòng với Tưởng lão phu nhân, Đại phòng, Nhị phòng đều không được tốt lắm.
Lão di nương kia chết như thế nào khẳng định không phải tin đồn vô căn cứ, lão thái gia sủng ái thiếp thất, trong lòng lão phu nhân nhất định oán hận, trên đời này nào có nữ nhân vui mừng khi thấy trượng phu tới phòng của nữ nhân khác? Cho dù là thiếp thất hay thông phòng cũng vậy.
Cho nên, Tưởng lão thái gia vừa chết, Tưởng lão phu nhân liền xử lý cái đinh trong mắt lão di nương kia.
Tưởng Tam lão gia và Tam phu nhân bị Đại phòng và Nhị phòng đè nặng, trong lòng có thể thoải mái sao?
Muốn thay đổi cục diện, hiện tại là cơ hội rất lớn.
Dung Hoa gật đầu, phân phó Cố ma ma: "Thả chút tin ra ngoài, cứ nói Ngũ hoàng tử coi trọng Tưởng Tứ cô nương, đùa giỡn không thành, ngược lại ra tay giết chết người ta."
Lý Lân đương nhiên sẽ không án binh bất động, sự tình không phải phụ thân và Chu Hành an bài, vậy hiển nhiên chính là Lý Lân bố trí.
Lý Lân sao có thể chỉ đưa Lý Du tới nha môn thăm hỏi một chút rồi thu tay lại? Cơ hội tốt như vậy, Lý Lân sao có thể bỏ lỡ?
"Vâng, lão nô đi an bài ngay." Cố ma ma nhận lệnh, thấy Dung Hoa không còn chuyện gì khác liền khom người lui ra ngoài.
"Lý Lân đúng là có chút đầu óc." Chu Hành bình luận một câu.
Dung Hoa híp mắt cười, gật đầu tán thành, duỗi tay giúp y chỉnh lại cổ áo: "Có điều Trinh Phi và Lý Lân cũng không phải ăn chay. Nháo đi, nháo lớn mới tốt, bọn họ nháo càng hung, chúng ta càng có thể đục nước béo cò."
Chương Hoàng Hậu bên kia, hi vọng có thể góp chút sức lực.
Chu Hành khẽ cười nắm tay nàng.
Quân lâm thiên hạ, dụ hoặc lớn như vậy, Lý Du và Lý Lân sẽ tranh tới cùng, đương nhiên bọn họ nháo càng lớn càng tốt.
....................
"Ngươi nói gì? Hoàng nhi làm sao?" Trinh Phi nghe cung nữ tâm phúc Đông Nguyệt bẩm báo, chung trà trong tay phịch một tiếng lập tức rơi xuống đất.
"Tưởng Tứ cô nương chết dưới kiếm điện hạ, hiện tại điện hạ đang ở Hình Bộ." Đông Nguyệt một bên bẩm báo, một bên kêu tiểu cung nữ lại thu dọn mảnh vỡ dưới đất.
Trinh Phi ngồi thẳng người, mở to hai mắt: "Sao có thể? Hoàng nhi sao có thể làm vậy?" Sao có thể giết cô nương Tưởng gia?
"Điện hạ cho người tới báo nói chuyện này có người cố ý hãm hại ngài ấy, Tứ cô nương tuy chết dưới kiếm người hầu nhưng cùng ngài ấy không có quan hệ." Đông Nguyệt nhẹ giọng, "Điện hạ còn nói nương nương không cần lo lắng, lúc này ngài ấy chỉ qua Hình Bộ giải thích mà thôi, chờ sự tình tra rõ thì không sao nữa."
Tiểu cung nữ tay chân nhẹ nhàng thu dọn, sau đó lau khô nước rồi lui ra ngoài.
Trinh Phi xoa xoa thái dương.
Hôn sự với Tưởng gia là do bà chọn.
Tưởng Khuynh hào phóng khéo léo, Đại lão gia Tưởng gia lại có năng lực, nhi lang trẻ tuổi Tưởng gia cũng đều là nhân tài lớp lớp, hơn nữa với quan hệ thông gia, Tưởng gia sẽ là cánh tay đắc lực của hoàng nhi.
Làm ra chuyện hôm nay, kẻ đứng sau khẳng định hao hết tâm tư.
Tam phòng Tưởng gia...
Trinh Phi rất rõ ràng.
Năng lực của Tưởng Tam lão gia không hề thua kém Tưởng Đại lão gia.
Nếu Tưởng lão thái gia còn sống, Tưởng Tam lão gia này không chừng còn có tiền đồ hơn Đại lão gia, nhưng Tưởng lão thái gia đi rồi, Tưởng Tam lão gia này bị Đại phòng đè ép rất chặt.
Trinh Phi trầm tư nửa ngày, đột nhiên giật mình, ngước mắt nhìn Đông Nguyệt, hỏi: "Tam phòng Tưởng gia có phản ứng gì? Người đi theo Tứ cô nương kia có phản ứng gì?"
Tưởng Khuynh là hôn thê của hoàng nhi, Đại phòng Tưởng gia khẳng định sẽ không có dị tâm.
Chỉ là còn Tam phòng Tưởng gia? Bà thật không thể khẳng định, rốt cuộc chuyện của lão di nương cũng không tiện nói ra.
Chẳng lẽ Tam phòng Tưởng gia có tính toán gì? Hay là người Tam phòng muốn nhân cơ hội này báo thù cho lão di nương?
Chẳng lẽ Tam phòng là người của Đoan Phi và Lý Lân.
Nghĩ tới đây, Trinh Phi nhíu mày càng chặt.
"Tưởng phủ không có tin tức gì truyền tới, khi đó ở cùng Tứ cô nương cũng chỉ có một nha đầu..." Đông Nguyệt muốn nói lại thôi.
"Tiếp tục!" Trinh Phi tức giận quát.
"Nha đầu kia một mực nói là điện hạ giết chết Tứ cô nương."
"Ngoại trừ hoàng nhi và người của hoàng nhi, còn cả nha đầu đó, lúc ấy xung quanh không còn ai khác sao?" Trinh Phi nhíu mày hỏi.
Đông Nguyệt lắc đầu: "Người truyền tin nói lúc ấy là chính ngọ, đúng thời điểm dùng bữa trưa, cho nên ngoại trừ bọn người điện hạ và chủ tớ Tứ cô nương thì không còn ai khác."
Là không có ai?
Hay là mọi người đều bị kẻ cố ý dẫn dắt rời đi? Hoặc là có người cố ý lảng tránh, chờ chuyện xảy ra liền tới xem "náo nhiệt"?
Chuyện này, Tam phòng Tưởng gia khẳng định không đơn giản như vậy.
Tiện mẫu tử Đoan Phi và Lý Lân kia chắc chắn có nhúng tay vào!
Trinh Phi nghĩ nghĩ, phân phó Đông Nguyệt: "Ngươi vào kho lấy mấy thứ mang tới Tưởng phủ, thay bổn cung an ủi Tam lão gia và Tam phu nhân, còn nữa, với Đại phu nhân cũng phải nói chuyện một lần."
Tưởng gia bên này trước phải trấn an, để Đại phòng Tưởng gia chặn người của Tam phòng, bằng không, một khi Tam phòng nháo lớn, có hại cuối cùng vẫn là hoàng nhi.
Đông Nguyệt làm việc, bà rất an tâm.
Trầm ổn, hơn nữa còn biết nói chuyện thế nào.
"Vâng, nương nương." Đông Nguyệt gật đầu, hành lễ rồi lui ra ngoài.
"Nương nương, chuyện này vị kia khẳng định không thoát được quan hệ." Đông Vũ thoáng nhìn về hướng nơi Đoan Phi ở, sau đó đi tới trước mặt Trinh Phi đưa tay chuẩn bị xoa thái dương cho bà.
Trinh Phi phất tay, đứng dậy đi vào nội điện: "Thay y phục."
"Nương nương là muốn đi gặp bệ hạ sao?" Đông Vũ tâm tư tỉ mỉ, thấy bà muốn thay y phục liền hỏi.
"Ừ." Hoàng Thượng gần đây hỉ nộ vô thường, bà phải qua đó thăm dò ý tứ ông ta. Trinh Phi gật đầu, "Chọn kiện y phục màu hồng cánh sen." Màu hồng cánh sen tương đối nhẹ nhàng, mặc vào thoạt nhìn có thêm vài phần nhược liễu phù phong.
Đông Vũ vội đi lấy y phục.
Chuẩn bị ổn thỏa, Trinh Phi nhìn chính mình trong gương, vừa lòng gật đầu, phân phó: "Kêu bọn họ trông chừng Đoan Phi cho bổn cung."
Còn về Lý Lân ở ngoài cung, người của hoàng nhi sẽ tự biết làm việc.
Đông Vũ nhận lệnh, tiến lên dìu bà ra ngoài.
.......................
Nghe được tin, Đoan Phi tươi cười tới mặt cũng biến thành đóa hoa, cảm thấy ngày tháng vì tranh đấu gay gắt với Trinh Phi mà trong lòng một bụng tức giận tựa hồ thông thuận hơn rất nhiều.
Cười một trận, bà ta nhìn Lý Lân ngồi đối diện, nói: "Chúng ta nhất định phải bắt lấy cơ hội này lật đổ hắn hoàn toàn, khiến hắn không có cách nào trở người."
Lý Du ngã xuống, vậy chỉ còn lại nhi tử của mình, trữ vị còn không phải... Dễ như trở bàn tay sao?
Lý Lân cười gật đầu: "Mẫu phi yên tâm, nhi thần đã có an bài."
Đoan Phi nhấp ngụm trà đưa mắt nhìn điện các một lượt, tuy nơi này chỉ có tâm phúc hầu hạ, nhưng bà vẫn phất tay, nói: "Lui xuống đi."
"Vâng, nương nương."
Đám người lui ra ngoài, Đoan Phi mới tiếp tục: "Lý Du tuy đã tới Hình Bộ nhưng rốt cuộc bị định tội thế nào, chúng ta không thể thiếu cảm giác."
Bọn họ sớm đã sắp xếp cái đinh trong Hình Bộ, hiện tại coi như cũng có chỗ sử dụng.
Lý Lân gật đầu: "Vâng, mẫu phi không cần lo lắng, chuyện phía sau nhi thần đều đã an bài thỏa đáng."
"Hoàng nhi làm việc, mẫu phi đương nhiên yên tâm, có điều con phải cẩn thận một chút." Đoan Phi thu lại ý cười, nói, "Lý Du và Trinh Phi đều sẽ không ngồi yên."
"Vâng, dấu vết bên Tưởng gia phải xóa sổ sạch sẽ, mà cho dù Tưởng gia bại lộ, bọn họ cũng không thể tra tới đầu chúng ta." Lý Lân tự tin cười nói, "Lần này chắc chắn đủ để Ngũ hoàng đệ té ngựa."
"Trên triều, trước mặt phụ hoàng con, con phải vì Tiểu Ngũ nói thêm mấy câu tốt đẹp." Đoan Phi dặn dò.
Tại thời khắc mấu chốt này, giúp Ngũ hoàng đệ gặp nạn nói chuyện, hắn mới có thể thể hiện thủ túc tình thâm giữa họ!
Hỏi thăm một hồi, biết Can Phong Đế ở Trọng Hoa Điện, Trinh Phi trực tiếp qua đó.
Mấy ngày nay, vì chuyện của Đông Hải, Can Phong Đế vội tới sứt đầu mẻ trán, hơn nữa thời gian độc phát ngày càng nhiều, tâm tình càng lúc càng táo bạo. Can Phong Đế ở trước lò luyện đan, nghe nội thị bẩm báo nói Trinh Phi cầu kiến liền trực tiếp phất tay, nói: "Không gặp, kêu nàng ta về đi!"
Nội thị nhận lệnh, xoay người ra ngoài trả lời Trinh Phi: "Nương nương người trở về đi, bệ hạ hiện tại đang bận."
Trinh Phi đưa mắt nhìn cánh cửa điện các đóng chặt, đứng đó một hồi rồi nắm chặt khăn lụa xoay người rời đi.
Bận? Còn không phải bận luyện đan trường sinh bất lão gì đó sao?
Cái gì là trường sinh bất lão?
Trông cậy vào ông ta còn không bằng dựa vào chính mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...