Dung Hoa cho nha đầu mời Đinh Ti Ngôn vào đại sảnh uống trà trước, còn mình dẫn theo Túy Đồng và Lưu Tô về phòng thay y phục.
"Không biết hầu phu nhân hôm nay tới là có chuyện gì?" Túy Đồng chọn cho Dung Hoa một chiếc váy màu hồng nhạt, một bên hầu hạ nàng thay, một bên nhẹ giọng hỏi.
"Có lẽ là tới thăm hỏi." Dung Hoa cười nói.
Nàng và đám người Ninh phu nhân, Đinh Ti Ngôn cũng coi là chiến hữu, trước là vì Ninh thị và Yến Phi, Ninh Chiêm cùng Đinh Ti Ngôn, Ninh phu nhân đều cố gắng không cường điệu, hiện tại sự tình đã qua đoạn thời gian, bọn họ cũng nên qua lại gần gũi, hơn nữa không phải Tết Trung Thu đang ở trước mắt sao?
Đây coi như là ngày lành tới thăm bằng hữu.
Túy Đồng khom người giúp Dung Hoa sửa lại làn váy: "Cũng đúng, có lẽ là nô tỳ nghĩ nhiều." Ấn tượng của bọn họ đối với Ninh phu nhân Đinh Ti Ngôn này không hề tồi.
Thay xong y phục, Lưu Tô nhanh nhẹn búi tóc cho Dung Hoa, sau đó cài thêm một cây trâm màu lam.
Thu thập thỏa đáng, Dung Hoa tới thư phòng nói với Chu Hành một tiếng rồi mới cùng Túy Đồng và Lưu Tô qua đại sảnh.
"Chậm trễ phu nhân." Vừa vào cửa, Dung Hoa liền cười nói.
Đinh Ti Ngôn mỉm cười buông ly trà trong tay xuống, vội đứng dậy: "Là ta mạo muội tới quấy rầy mới đúng, hi vọng Vương phi đừng trách."
"Phu nhân quá lời, người là khách quý, ta cao hứng còn không kịp." Dung Hoa đi qua, nói, "Mời ngồi.
Sau đó nàng ngồi vào chủ vị.
"Thật sự là ta mạo muội." Đinh Ti Ngôn cười ngồi xuống.
Đám người Túy Đồng và Lưu Tô lần nữa dâng trà và điểm tâm.
"Đã lâu không gặp, lão phu nhân vẫn tốt chứ?" Dung Hoa nâng ly trà uống một ngụm, sau đó quan tâm hỏi thăm.
Hiện tại, Ninh phu nhân tấn chức là lão phu nhân, mà lão phu nhân trước đây trở thành thái phu nhân, mà Đinh Ti Ngôn đường đường chính chính là Vĩnh An Hầu phu nhân - Ninh phu nhân.
"Đa tạ Vương phi nhớ thương, mẫu thân vẫn khỏe." Đinh Ti Ngôn cười trả lời, "Mẫu thân cũng nhớ thương Vương phi, thỉnh thoảng còn nhắc Vương phi với ta, chỉ là hiện giờ thân thể phụ thân không tốt, mẫu thân không có thời gian ra ngoài, cho nên hôm nay ta mới mạo muội tới thăm."
Dứt lời, nàng liền đẩy một hộp quà tới trước mặt Dung Hoa: "Sắp tới Trung Thu, chút thành ý mong Vương phi đừng ghét bỏ." Nói rồi, nàng chỉ hộp gấm màu lam bên trên, "Cái này là tâm ý của mẫu thân, vốn nên hạ thiệp với Vương phi trước, chỉ là tính ta vốn nóng nảy, thấy mẫu thân đã chuẩn bị lễ vật xong nên chờ không kịp mà tự mang tới đây, mong Vương phi đừng trách. Còn thứ này nữa, là chút tâm ý của ta và hầu gia, mong vương phi nhận cho." Nàng lại chỉ hộp gấm màu lục đậm bên dưới.
Ngoài ra còn vài hộp gấm khác, hẳn là lễ Tết Trung Thu.
Dung Hoa mỉm cười kêu Túy Đồng và Lưu Tô nhận, sau đó nói với Đinh Ti Ngôn: "Lão phu nhân và phu nhân thật là quá khách khí."
"Nên làm mà." Đinh Ti Ngôn tỏ vẻ cảm kích, "Nếu không nhờ Vương phi, Ninh gia còn không biết sẽ thế nào, ân tình của Vương phi, chúng ta đều khắc cốt ghi tâm."
Nếu không có Dung Hoa trước mắt, cô em chồng chỉ sợ đã bị kẻ xấu vũ nhục, còn cả Ninh thị và Yến Phi kia, nếu không phải nhờ nàng trợ giúp, Ninh gia còn không biết thế nào! Cho dù Ninh thị bị trục xuất khỏi Ninh gia, nhưng sau khi chuyện của Ninh thị và Yến Phi truyền ra ngoài, ít nhiều đối với Ninh gia cũng có ảnh hưởng.
Cho nên, đoạn thời gian này, trên dưới Vĩnh An Hầu phủ đều tận lực xử sự không cường điệu.
Ân tình mà Chiêu vương phi đối với Ninh gia, nàng, bà mẫu và phu quân đều ghi tạc trong lòng.
"Phu nhân quá lời, lão phu nhân giúp đỡ ta mới đúng, nhờ lão phu nhân, ta mới có thể biết được ít chuyện xưa về mẫu thân." Dung Hoa cười nói, "Xem chúng ta cứ khách khí kìa, được rồi, không cần nhắc lại nữa."
Đinh Ti Ngôn cười gật đầu.
"Thân thế lão hầu gia thế nào? Có tốt hơn không? Thái phu nhân thì sao? Tất cả đều khỏe chứ?" Đã như vậy, Dung Hoa liền thuận miệng hỏi thăm lão hầu gia Ninh Tư Nghiêm và thái phu nhân.
"Phụ thân... Phụ thân vẫn tốt, đa tạ Vương phi quan tâm." Phụ thân nằm liệt giường, vì chuyện của cô em chồng, tình cảm của mẫu thân và ông ta đã không thể cứu vãn, mẫu thân đương nhiên sẽ không hầu hạ ông ta, chỉ cử mấy mỹ thiếp như hoa như ngọc tới, còn có hạ nhân, phụ thân cũng xem như thoải mái dễ chịu.
Trong lòng nàng và Ninh Chiêm cũng có khúc mắc, nhưng bọn họ rốt cuộc chỉ là vãn bối, tất nhiên phải tôn kính ông ta, chỉ là có thể phụ thân cũng cảm thấy áy náy, vì vậy không cho bọn họ tới quấy rầy, nói là muốn yên tĩnh dưỡng bệnh.
Ông ta đã nói như vậy, nàng và Ninh Chiêm tự nhiên sẽ nghe theo.
Dung Hoa không tiếp tục truy vấn, chỉ cười gật đầu.
"Hiện giờ tổ mẫu một lòng lễ Phật, mặc kệ mọi chuyện." Trên mặt Đinh Ti Ngôn để lộ một tia ưu sầu, "Mẫu thân cũng vậy, từ khi muội muội ra đi, bà ấy vô cùng thương tâm..."
"Ninh cô nương tuổi còn trẻ đã ra đi như vậy, cũng khó trách lão phu nhân lại thương tâm..." Dung Hoa than một tiếng, sau đó lại nói, "Phu nhân vẫn là sớm hoài hài tử, có tôn tử, lão phu nhân khẳng định sẽ thoải mái một chút."
Có tôn tử, bà ấy đương nhiên có thể quên đi nỗi đau mất nữ nhi, dồn mọi tình cảm cho tôn tử này.
Sắc mặt Đinh Ti Ngôn ửng hồng, ngượng ngùng nhìn Dung Hoa: "Kỳ thật hôm nay tới tới cũng là muốn cầu Vương phi một chuyện."
"Phu nhân quá khách khí rồi, có chuyện gì cứ nói, nếu ta có thể hỗ trợ, khẳng định sẽ làm hết sức." Dung Hoa cười nói.
Đinh Ti Ngôn lộ vẻ ưu sầu: "Vương phi hẳn cũng biết, ta và hầu gia thành thân cũng gần một năm, nhưng ta..." Đinh Ti Ngôn đưa mắt nhìn cái bụng nhỏ nhắn của mình, cau mày, "Hầu gia không có thông phòng hay thiếp thất, nhưng ta vẫn không có tin tức, cũng may mẫu thân nói không vội, hài tử là do trời, kêu ta đừng gấp, còn an ủi ta."
Tâm tư tỉ mỉ mà khai sáng, xử sự quyết đoán, Ninh phu nhân xác thật là người tốt! Dung Hoa gật đầu.
"Ta cũng nghĩ như Vương phi, nếu ta có hài tử, mẫu thân cũng có thể thoải mái một chút, chỉ là ta tới giờ vẫn chưa có động tĩnh... Ta đã gặp không ít thái y và đại phu, nhưng bọn họ đều nói thân thể ta không có việc gì." Đại phu đã nói như vậy, bà bà và hầu gia cũng an ủi, kêu nàng đừng gấp, nhưng nàng sao có thể không vội? Người nhà mẹ đẻ đã gấp tới chờ không được, nhưng nàng vẫn không có động tĩnh! Đinh Ti Ngôn dùng ánh mắt mong chờ nhìn Dung Hoa, "Nghe nói bên cạnh Vương gia có đại phu y thuật cao minh, cho nên hôm nay ta mới mạo muội tới cửa."
"Phu nhân quá khách khí, có gì mà cầu với không cầu chứ? Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Dung Hoa cười nói một câu, sau đó quay đầu phân phó Lưu Tô, "Ngươi đi xem Lâm Thắng ở đâu, kêu hắn lại đây một chuyến."
"Đa tạ vương phi." Đinh Ti Ngôn cảm kích đáp. Nàng mạo muội tới cửa, vốn là có chút thất lễ, thật không ngờ Vương phi lại sảng khoái đồng ý như vậy.
"Phu nhân không cần khách khí, kỳ thật..." Dung Hoa dừng lời đang nói lại, cúi đầu uống ngụm trà, đưa mắt nhìn Túy Đồng.
Túy Đồng lẳng lặng lui ra sau mấy bước.
Đinh Ti Ngôn cũng vẫy tay với hai nha đầu của mình, bọn họ cũng lui đi.
"Thời điểm phu thân hành phòng..." Dung Hoa đem kiến thức học được ở kiếp trước tổng kết lại một lần, những chuyện về thời gian và tư thế giúp cho thụ thai, mọi thứ đều nói với Đinh Ti Ngôn.
Dung Hoa nói tới sắc mặt đỏ ửng.
Đinh Ti Ngôn cũng nghe tới sắc mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: "Như vậy sao..."
Biết Dung Hoa có việc tìm mình, Lâm Thắng đương nhiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, vừa tới cửa, thấy sắc mặt hai người Dung Hoa và Đinh Ti Ngôn đều hồng như cánh đào, Lâm Thắng ngây ra, sau đó lập tức cúi đầu đi vào, hành lễ với Dung Hoa trước: "Vương phi." Sau đó lại hành lễ với Đinh Ti Ngôn.
"Ừ, tới rồi." Dung Hoa cảm thấy gương mặt đã sớm thiêu cháy, thật không hiểu tại sao kiếp trước mỗi lần nói chuyện này mặt lại không biến sắc chứ?
Dung Hoa đưa mắt nhìn Đinh Ti Ngôn, phân phó Lâm Thắng: "Ngươi bắt mạch cho phu nhân đi."
"Vâng." Lưu Tô đã đem sự tình nói với hắn, cho nên Lâm Thắng có mang hòm thuốc tới đây.
Nha đầu phủ trên cổ tay nàng một miếng khăn lụa, lúc này Đinh Ti Ngôn mới vươn tay.
Lâm Thắng cẩn thận bắt mạch cho nàng, nói: "Thân mình phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là có chút hư hàn."
"Đại phu và thái y xem qua đều nói như vậy, cũng đã kê thuốc cho ta." Đinh Ti Ngôn cười khổ.
Chẳng lẽ hắn cũng không có cách sao? Nhưng cho dù thế nào Đinh Ti Ngôn vẫn không từ bỏ ý định, đưa mắt nhìn Lâm Thắng, hỏi: "Đại phu, ngươi có cách gì không?"
"Nếu tiện, tiểu nhân muốn xem phương thuốc của đại phu và thái y khác." Lâm Thắng suy tư một lúc, nói.
"Tiện, tiện." Đinh Ti Ngôn vội kêu nha đầu đem phương thuốc đại phu và thái y khác kê tới.
Đúng là chuẩn bị đầy đủ! Dung Hoa cười cười.
Trước kia vì muốn truyền tới tai Chương Hoàng Hậu, bọn họ đã tung lời đồn với bên ngoài, Lâm Thắng y thuật cao minh, hơn nữa còn am hiểu phụ khoa.
Cũng may, tướng phủ ngạch cửa đủ cao, người thường không dám tìm tới, bằng không các phu nhân nhà cao cửa rộng muốn sinh nhi tử sợ là đã đạp vỡ cửa tướng phủ!
Lâm Thắng cẩn thận đọc phương thuốc nàng đưa, sau đó nghĩ nghĩ, xuống bút viết một phương thuốc, lại dặn dò những thứ Đinh Ti Ngôn cần kiêng cữ.
"Làm phiền đại phu." Đinh Ti Ngôn tinh tế ghi nhớ, sau đó kêu nha đầu nhận phương thuốc, cảm tạ một câu, lại kêu nha đầu lấy ra một túi gấm nhỏ, "Ta biết ngươi là người của Vương gia, một chút tâm ý."
Nha đầu mở hộp gấm ra, là một gốc cây sơn tham.
"Đa tạ phu nhân." Lâm Thắng cũng không khách khí, duỗi tay nhận lấy rồi cáo từ lui xuống.
"Rất nhanh sẽ có tin tốt, phu nhân đừng sốt ruột." Dung Hoa cười nói.
"Thừa cát ngôn của Vương phi." Đinh Ti Ngôn đỏ mặt, lại hỏi, "Còn Vương phi thì sao? Có tin tức gì chưa?"
Dung Hoa lắc đầu: "Không có."
"Người và Vương gia chỉ mới thành thân mấy tháng, không vội." Đinh Ti Ngôn cười nói.
Kể từ đó, quan hệ giữa hai người thân thiết rất nhiều.
Đinh Ti Ngôn dung mạo thanh tú, tính tình lại ngay thẳng.
"Đúng rồi, thiếu chút đã quên lời dặn của hầu gia." Đinh Ti Ngôn vỗ trán, "Hầu gia nói, nếu tướng gia có chuyện gì chỉ cần phân phó, ngài ấy chắc chắn sẽ tận lực làm tốt."
Hai người hàn huyên thêm một lát, Đinh Ti Ngôn đứng dậy cáo từ.
Dung Hoa liền phân phó nha đầu tiễn nàng tới cửa.
"Đi rồi sao?" Về Hạ Noãn Viện, Dung Hoa liền tới thư phòng, Chu Hành buông sách, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, hỏi.
"Ừ." Dung Hoa dựa vào người y, gật đầu, đem ý tứ của Ninh Chiêm nói với y.
"Ninh gia xuất thân võ tướng." Chu Hành tỏ vẻ tiếc hận, "Nếu lần này Ninh Chiêm có thể theo tới Đông Hải thì tốt quá rồi."
Chủ tướng đương nhiên không có khả năng, Ninh Chiêm còn trẻ, không có kinh nghiệm, nhưng đi theo vẫn có thể.
Đáng tiếc, Ninh Chiêm không được chọn.
Nếu là Vĩnh An hầu phủ khi trước, Can Phong Đế còn có khả năng suy xét tới hắn, dù sao Ninh hầu gia cũng có thể nói là tâm phúc của Can Phong Đế.
Nhưng vì Ninh thị và Yến Phi, Ninh gia khẳng định bị Can Phong Đế ghi hận.
Nói chuyện một lúc, thanh âm của Kiều Vũ Thân và Mạnh Phi Triệt truyền tới, Dung Hoa và Chu Hành rời khỏi thư phòng, kêu nha đầu dọn cơm.
.........................
Mặt trời sau giờ ngọ đã không còn nóng bức như mùa hè, Lý Du cưỡi ngựa đi tới Vị Lâu, dung nhan được ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm tuấn mỹ.
Hậu cung, Đoan Phi và Trinh Phi ngầm ngươi tới ta đi, Chương Hoàng Hậu chỉ coi như không biết.
Hắn và Lý Lân cũng tranh đấu không ngừng, tranh tới khí thế ngất trời.
Hôm nay hắn là muốn tới Vị Lâu dự tiệc, người hầu cận cưỡi ngựa theo sát phía sau.
Hiện tại, đang chính ngọ, cơ hồ không quá nhiều người đi lại bên ngoài, một chiếc xe ngựa dừng giữa đường, một nha đầu ăn mặc tiếu lệ trán đầy mồ hôi mang ánh mắt mong chờ. Vừa thấy đoàn người Lý Du, nàng liền chạy qua: "Đại ca, giúp đỡ chút đi."
"To gan!" Người hầu phía sau Lý Du lập tức cưỡi ngựa lên trước, rút kiếm ra.
"Đại ca tha mạng." Nha đầu sợ tới mức ngã khuỵu xuống đất, run lẩy bẩy.
"Tước Âm, sao vậy?" Một thanh âm ngọt ngào từ trong xe ngựa truyền ra, sau đó một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi dung mạo vũ mị bước xuống.
Thiếu nữ vừa thấy người trước mắt liền ngẩn ra, ánh mắt dừng ngay trên người Lý Sướng, ngượng ngùng ngẩng đầu: "Tiểu nữ Tưởng Ngữ gặp qua điện hạ." Thanh âm mang theo vui sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...