Trong lòng Kỷ thị có loại dự cảm không tốt.
Nha đầu chết tiệt này, không biết lại định giở trò gì?
Dung Hoa nhìn sắc mặt Kỷ thị, cười tủm tỉm: "Thật ra Nhị công tử không nói với con gì cả, chỉ có một câu muốn con truyền lời."
Dung Hoa vừa dứt lời Kỷ thị càng cảm thấy bất an, duỗi tay cầm ly trà vừa rồi uống một ngụm, tiếp tục giáo huấn: "Dung Nhi, con là thiên kim Diệp gia ta, tương lai phải kết thân với Lâm gia, bắt buộc phải tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt." Bà ta càng nói, ngữ khí càng bén nhọn, "Con là đích nữ của Diệp gia, tuy Nhị thúc không còn nhưng con có tổ mẫu, có đại bá, có ta ở đây, bọn ta không thể để con làm bậy! Nhị biểu ca con muốn nói gì, một hai phải nhờ con truyền lời sao? Nếu để người ngoài nhìn vào, không biết lại nói cái gì!"
"Bá mẫu muốn thanh danh con bị vấy bẩn hay sao?" Dung Hoa cười lạnh, "Có điều tin đồn bên ngoài đã ầm ĩ như vậy, thanh danh của con cũng sớm bị hủy rồi."
Sắc mặt Kỷ thị xanh mét, cả giận: "Nhìn xem con đang nói cái gì đây hả? Nãy giờ ta cũng vì muốn tốt cho con!"
"Bá mẫu, người đoán xem Nhị công tử muốn con truyền lời cho ai?" Nụ cười của Dung Hoa nhẹ nhàng như gió.
Nha đầu chết tiệt này! Kỷ thị siết chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, nếu là quá khứ, bà sớm đã cho nàng một cái bạt tai.
Dung Hoa nhìn Kỷ thị, cười nói: "Kỳ thật Kỷ nhị công tử muốn con truyền một câu cho Tứ tỷ tỷ."
Trái tim Kỷ thị bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
"Nhị công tử muốn nói với Tứ tỷ tỷ, nói tỷ tỷ cứ an tâm chờ tin tốt của huynh ấy, còn nói cữu mẫu đã gật đầu." Dung Hoa cười cười.
"Cái gì?" Kỷ thị nhíu mày, hắng giọng hỏi, sau đó lập tức hoàn hồn, quát, "Cái gì mà loạn xạ, không đầu không đuôi thế hả?"
"Bá mẫu cũng thấy vậy sao? Con cũng cảm thấy thế, trong lòng còn nghĩ lát nữa sẽ hỏi rõ Tứ tỷ chuyện này rốt cuộc là thế nào." Dung Hoa lộ vẻ rầu rĩ.
Sắc mặt Kỷ thị trầm xuống, hai tay siết chặt, khớp xương trở nên trắng bệch.
"Bá mẫu, người có phải mệt mỏi không?" Dung Hoa nhìn sắc mặt bà ta không tốt, quan tâm hỏi han một câu, sau đó mới đưa mắt nhìn ra bên ngoài, "Vậy con không quấy rầy bá mẫu nghỉ ngơi, hiện tại con còn muốn qua chỗ Tứ tỷ tỷ truyền lời nữa."
"Không cần." Kỷ thị vội vàng ngăn cản, lời định bật ra liền vội vàng nuốt lại, từ ái nhìn Diệp Dung Hoa, "Con mệt mỏi một ngày rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì cứ trực tiếp kêu bọn họ đi làm."
"Nhưng..." Dung Hoa do dự một lát, mới đồng ý, "Cũng đúng, Tứ tỷ tỷ cũng mệt mỏi cả ngày, hôm nay con không qua quấy rầy nữa. Ngày mai con sẽ đi chuyển lời của Nhị công tử cho Tứ tỷ tỷ."
"Không cần, ta sẽ nói với nó, chuyện này con đừng quản." Kỷ thị nghiến răng, gằn ra từng chữ.
"Vậy đại bá mẫu nhất định phải chuyển lời cho Tứ tỷ tỷ nha." Dung Hoa gật đầu, sau đó mới đứng dậy cáo từ.
"Đại tiểu thư, chiêu này thật lợi hại." Ra khỏi Tễ Huy viện, Túy Đồng nhìn Diệp Dung Hoa, khen ngợi, "Cho bọn họ tức chết."
Dung Hoa khẽ cười.
Chặn miệng Kỷ thị, lại tặng thêm bà ta một vỗ.
Chuyện này chắc chắn cũng đủ khiến Kỷ thị đau đầu! Biểu ca biểu muội sinh tình, nhưng tiếc Kỷ nhị công tử lại không phải con rể bà ta mong muốn.
Dưới gối Kỷ thị có hai trai một gái, mẫu tộc lại đủ mạnh, lời này rõ ràng là muốn châm ngòi ly gián Kỷ thị và Kỷ gia, bà ta sao có thể chịu đựng chuyện con vợ lẽ Kỷ Vũ Chương muốn cưới Diệp Di Châu? Nàng ta là nữ nhi thân sinh, là đích nữ duy nhất của đại phòng Diệp gia, là con vợ cả!
..............
Ánh mắt lộ vẻ âm ngoan, Kỷ thị lẩm bẩm: "Thì ra... Thì ra..."
"Phu nhân, người đừng nóng, sự tình vẫn chưa sáng tỏ, trước mắt người đừng vội." Trần ma ma duỗi tay giúp bà thuận khí, cẩn thận khuyên can.
Kỷ thị tức giận, đưa tay hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất: "Ta còn đang thắc mắc tại sao đại tẩu luôn tìm lý do khước từ."
Trần ma ma vẫn giữ được lý trí, vội khuyên: "Nói không chừng Ngũ tiểu thư vì oán hận trước đó mà ăn nói bậy bạ, người đừng để trúng kế."
Kỷ thị nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Nha đầu chết tiệt kia tuy hận ta nhưng không tới mức bịa ra chuyện này lừa gạt, lời này nói trắng ra kỳ thật không làm nổi sóng gió gì, nó cũng không nói rõ Châu Nhi và Kỷ Vũ Chương kia lén lút qua lại! Vũ Kình đã đính hôn, cho nên ta mới hi vọng Vũ Tú có thể gả tới Diệp gia, muốn hai nhà Diệp gia và Kỷ gia thân càng thêm thân. Nhưng ta chỉ mới mở lời với đại tẩu, bên phía lão phu nhân chưa từng đề cập, cho nên trên phương diện này không có gì chắc chắn cả."
"Nhưng khẳng định Cữu phu nhân không nghĩ như vậy." Trần ma ma nói, "Cữu phu nhân là hầu phủ phu nhân, trước nay đều yêu thương Tứ tiểu thư, đem Tứ tiểu thư gả cho con vợ lẽ, đây không phải ủy khuất tiểu thư sao?"
Kỷ thị cắn răng: "Ma ma, đám tiểu bối cùng lứa bên Kỷ gia chỉ có ba huynh muội Kỷ Vũ Kinh, đứa nhỏ Vũ Chương này tuy là con vợ lẽ nhưng đại tẩu chưa từng khắt khe với nó, đối với nó vô cùng rộng lượng, thậm chí còn mời người về phủ bồi dưỡng. Đại tẩu vì sao phải làm như vậy? Tẩu ấy chính là hi vọng huynh đệ bọn họ tương lai có thể nâng đỡ lẫn nhau, muốn Vũ Chương trợ giúp Vũ Kinh, trở thành trợ thủ đắc lực, cho nên hôn sự của Vũ Chương tẩu tẩu sẽ để để tâm."
Khó trách mấy lần mở lời muốn Diệp gia Kỷ gia thân càng thêm thân, muốn cưới Vũ Tú về Diệp gia, tẩu tử luôn lấy lý do Vũ Tú còn nhỏ không vội đính hôn, thì ra phía sau còn có mục đích như vậy? Dựa vào đâu mà chà đạp nữ nhi của bà? Kỷ Vũ Chương là đứa nhỏ từ bụng của một di nương bò ra, sao có thể xứng với nữ nhi của bà?
Trần ma ma biết rõ tính tình của Kỷ thị, vội nói: "Phu nhân, Tứ tiểu thư do người tự tay dạy dỗ, người còn không hiểu tiểu thư hay sao? Tiểu thư là người hiểu rõ quy củ nhất! Hay là chúng ta điều tra việc này trước?"
"Nhất định phải tra! Bà kêu Phương Tuyết và Phương Lan tới, cẩn thận đừng để Châu Nhi nhìn ra chuyện gì."
"Vâng, lão nô đi ngay." Trần ma ma gật đầu, trước khi đi thì nói, "Phu nhân cũng mệt rồi, thay y phục rồi dùng cơm đi."
Kỷ thị "Ừ" một tiếng.
Màn đêm bao trùm Diệp phủ, không khí nóng bức ban ngày cũng được cởi xuống, gió nhẹ thổi qua mang theo mát mẻ.
...........................
Hai đại a đầu bên Diệp Di Châu đột nhiên bị thay đổi, Dung Hoa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng không lên tiếng, chỉ đem mấy thứ viết vẽ lung tung bỏ vào phong thư, đưa cho Túy Đồng: "Giao cái này cho Liễu công tử."
"Diệp Dung Hoa, ngươi ra đây cho ta!" Túy Đồng vừa đi, bên ngoài liền truyền tới tiếng hét của Diệp Di Châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...