Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Dưới ánh nắng chiếu rọi, tường cung đỏ rực, cung đình huy hoàng tráng lệ, dường như không thể nhìn tới điểm tận cùng.

Như Tuyết, nàng có phải bị giam giữ trong một điện các nào đó, hay là nàng vốn không ở trong cung, bị giam ở chỗ nào đó hay không?

Tuy Can Phong Đế hoang dâm, nhưng dù sao thánh tâm vẫn khó dò, ông ta nếu đã muốn một người thì sao có thể không che giấu được?

Lệ Kinh này lớn như vậy.

Can Phong Đế lại không thường xuyên xuất cung, quanh năm suốt tháng chỉ ra ngoài hai lần.

Hoặc tế tổ, hoặc là săn thú.

Hơn nữa trong tay ông ta có Ám Long Vệ, những kẻ chỉ trung thành với thiên tử Đông Lăng.

Vì vậy, đúng thật là đoán không ra Can Phong Đế giấu người ở chỗ nào.

Mà ông cũng không thể ép buộc, con thỏ nóng nảy sẽ biết cắn người, một khi tức giận, Can Phong Đế muốn đồng quy vu tận thì sao?

Ông đợi Như Tuyết lâu như vậy, khẳng định không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay thời điểm quan trọng.

Đứng lặng nửa ngày, Yến Xước khoanh tay tiếp tục tới Tuyên Ninh Điện xử lý triều chính, từng bước đi đều cực kỳ thong thả mà trầm ổn.

Có cung nữ ở xa si ngốc nhìn, lôi kéo bằng hữu bên cạnh, lẩm bẩm: "Nhìn kìa, là tướng gia."

Bằng hữu kia gật đầu, đáy mắt lộ tia si mê.

Tư thế đi đường anh tuấn như vậy, người như trong họa, tựa hồ cả hoàng cung cũng vì thế mà trở nên đẹp đẽ.

Điện các đã có trọng thần xử lý chính vụ, thấy Yến Xước tiếng vào, tất cả đều đứng lên: "Tướng gia."

Yến Xước gật đầu, đi tới chủ vị phía trước, ngồi xuống.

Những người còn lại bắt đầu ai bận việc nấy, thỉnh thoảng gặp chuyện khó xử mới mở miệng thảo luận một phen.

Ước chừng một canh giờ trôi qua, có người vội vàng chạy tới: "Tướng gia, tướng gia."

Bước chân gấp gáp, thanh âm càng gấp gáp hơn.

Yến Xước và người trong điện các đều đưa mắt nhìn.

Người tới là phó thống lĩnh cấm vệ quân Tiền Uy, một thân nhung trang, mặt mày oai hùng, giờ phút này trong ánh mắt sáng ngời có thần mang theo một tia vội vàng.

Yến Xước bưng ly trà lên, nhấp một ngụm, lúc này mới mở miệng hỏi: "Sao vậy? Chuyện gì mà gấp như thế?"

"Chiến báo tám trăm dặm bên Đông Hải." Tiền Uy duỗi tay trình điệp báo lên.

Thống lĩnh cấm vệ quân sáng nay được nghỉ, buổi tối mới trở về làm việc, nhưng điệp báo này lại là bên Đông Hải cấp tốc truyền tới.

Hôm nay hoàng đế không lên triều.

Hắn chạy tới tẩm điện của Hoàng Thượng một chuyến nhưng không gặp được người, ông ta kêu Uông công công nói với hắn trực tiếp tới tìm tướng gia.

Hoàng Thượng mấy năm nay đều không xử lý triều chính, triều vụ đều do một tay tướng gia giải quyết, nhưng quân doanh các nơi xảy ra chuyện, Hoàng Thượng vẫn là người tự mình đứng ra, nếu tới cuối cùng Hoàng Thượng nói mình lật lọng thì phải làm sao?

Người ở trong hoàng cung như đi trên băng mỏng, mọi chuyện đều phải cẩn thận, bằng không có một cái đầu cũng không đủ chém! Vì thế, hắn liền nói với Uông công công đây là chuyện của Đông Hải.

Uông công công sắc mặt nghiêm trọng kêu hắn chờ một lát, sau đó quay trở vào, một lát liền nghe tiếng đập đồ bên trong, cuối cùng Uông công công đi ra, nói Hoàng Thượng kêu hắn báo sự tình cho tướng gia và các vị trọng thần trước.


Lúc này, hắn mới vội vàng chạy tới đây.

Yến Xước kêu nội thị hầu hạ bên cạnh nhận lấy, mở ra nhìn, sau đó kêu nội thị đưa xin cho các vị đại thần cùng xem.

Các vị đại thần thay phiên đọc, sắc mặt đều cực kỳ ngưng trọng.

Ngón tay Yến Xước gõ nhẹ lên bàn, hỏi: "Bệ hạ nói thế nào?" 

Việc liên quan tới biên cương vùng duyên hải, Can Phong Đế trước nay đều có chủ ý. Tuy rằng mấy năm nay ông ta trầm mê luyện đan và nữ sắc, nhưng đại sự liên quan tới binh quyền, ông ta chưa từng thiếu cảnh giác.

"Bệ hạ không nói gì cả, chỉ nói tướng gia và các vị đại thần cùng nhau thương lượng trước." Tiền Uy trả lời.

"Ta biết rồi, lui xuống đi." Yến Xước phất tay.

Tiều Uy gật đầu, ôm quyền lui ra ngoài.

"Tướng gia..." Các vị đại thần đều nhìn Yến Xước.

Binh Bộ Thượng Thư nhíu mày lên tiếng: "Tướng gia, tình hình chiến sự không được lạc quan cho lắm. Vương Tử Đạt tử trận, Mao Khánh và Chương tướng quân lại trọng thương, việc này... Triều đình phải nhanh chóng phái người tới ứng cứu."

Mỗi năm, Đông Hải đều sẽ có chiến tranh nổ ra, rất nhanh được dọn dẹp, vào thu qua đông là tới năm mới, cướp biển đều hi vọng đoạt được thu hoạch của người dân trong năm.

Vốn có Chương tướng quân trấn thủ, bên đó hẳn sẽ không xảy ra đại sự.

Nhưng lần trước, trên biển nổi mấy trận cuồng phong, cướp biển so với các năm đột nhiên trở nên điên cuồng hơn.

Vương Tử Đạt và Mao Khánh là phụ tá đắc lực của Chương tướng quân, không ngờ lần này giao tranh, Vương Tử Đạt tử trận trên biển, Mao Khánh và Chương tướng quân cũng bị trọng thương, sĩ khí ở Đông Hải chịu ảnh hưởng không ít, đây là tin cấp báo tám trăm dặm Chương tướng quân truyền về, chính là hi vọng triều đình phái người tới trấn an, bình ổn sĩ khí.

Việc này đương nhiên được xử lý càng sớm càng tốt, chiến trường thay đổi chóng mặt, trễ một ngày sẽ không biết lại phát sinh thêm chuyện gì.

Nhưng hôm nay đúng lúc Hoàng Thượng không thoải mái, không thượng triều!

Không có Hoàng Thượng, vậy mọi việc đều do tướng gia định đoạt.

Yến Xước nghĩ nghĩ, nhìn Binh Bộ Thượng Thư nói: "Trước mắt chúng ta nghĩ ra mấy phương án, chờ ngày mai bệ hạ thượng triều lại để ngài ấy quyết định."

Binh Bộ Thượng Thư giật giật khóe môi, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý.

Vì thế, vài vị đại thần tiếp tục xử lý chuyện quan trọng của hai người, những người còn lại bắt đầu thương lượng kế sách.

Đối với phương án và người được chọn, Yến Xước đều không phát biểu ý kiến, cơ hồ tất cả đều do mấy kẻ trong nghề như Binh Bộ Thượng Thư đưa ra chủ ý, bọn họ ngồi thương lượng cùng nha một phen, cuối cùng cũng đề ra mấy phương án.

Lý Lân và Lý Du rất nhanh đều nhận được tin, hai người cơ hồ đều cùng bôn ba khắp nơi.

Đây là cơ hội rất tốt.

Nếu bản thân có thể xuất trận, lợi ích chắc hẳn sẽ không dừng lại.

Chương Hoàng Hậu cũng nhận được tin, không khỏi lo lắng, vội vàng phân phó cung nữ xuất cung hỏi thăm thương thế của huynh trưởng.

......................

Ở tướng phủ, Dung Hoa đang xử lý lễ Trung Thu.

Còn mấy ngày nữa mới đến Trung Thu, nhưng các nơi đã có người lục tục đưa lễ tới, có chỗ là quan viên nơi khác, cũng có chỗ là người trong kinh thành.


Bận rộn làm như đã tới tết Trung Thu.

Ninh thị đã bị hưu, tướng phủ không có phu nhân, vì vậy công việc vặt đều do nàng xử lý.

Người của Ninh thị đã được giải quyết hoàn toàn, nếu là của hồi môn thì trả về Ninh gia, nếu là mua thì đem bán đi, tóm lại trên dưới tướng phủ được tẩy rửa một lần, đem người của Yến Phi và Ninh Thị tất cả đều nhổ bó.

Có danh sách người tới lui năm vừa rồi, cho nên tặng lễ và đáp lễ cũng theo thường lệ mà làm, không có gì khó khăn.

Còn về bằng hữu và các phu nhân ngày xưa giao hảo với Ninh thị, tuy Ninh thị hiện tại đã bị hưu nhưng vẫn có người tới tặng lễ.

Dung Hoa phân phó Cố ma ma, bọn họ tặng lễ thế nào thì đáp lễ thế ấy.

Ninh thị hiện giờ đã không còn là nữ chủ nhân của tướng phủ, bọn họ còn tới tặng lễ, đây không phải là muốn giao hảo với phụ thân sao?

Còn về nàng, quan hệ với các quý nữ và phu nhân ở Đông Lăng đều hời hợt, không hề có giao tình thâm hậu, mà lễ vật tặng Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang nàng sớm đã phái người đưa về Đại Chu, tính toán thời gian hẳn có thể đến trước tết Trung Thu.

Dặn dò xong, Dung Hoa vận động gân cốt một chút đưa mắt nhìn vào trong phòng, lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cuối cùng thu hồi ánh mắt hỏi Túy Đồng: "Vương gia đâu?" Cả ngày hôm nay hình như không thấy y.

"Vương gia vừa tới ngoại viện, có cần nô tỳ đi xem không?" Túy Đồng hỏi.

"Không cần." Chu Hành ở Đông Lăng không cần xử lý công vụ, bình thường sẽ luôn quấn lấy nàng, hiện tại tới ngoại viện tất nhiên là có việc, hẳn là chuyện bên Đại Chu. Dung Hoa lắc đầu, nghe tiếng Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt cười nói, nàng liền phân phó, "Lấy chút điểm tâm cho bọn nhỏ lót bụng đi, chờ Vương gia trở về rồi dọn cơm trưa."

Hai hài tử đọc sách khẳng định sẽ rất đói bụng.

"Vâng." Túy Đồng gật đầu, mang điểm tâm tới, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt lập tức duỗi tay bóc ăn.

........................

"Lần này người hoàng huynh phái tới thật lợi hại, có thể thuận lợi tới tướng phủ sao?" Chu Hành đọc tin, trào phúng cười.

Người Chính Đức Đế phái tới đều chết ngoài ý muốn trên đường đi, đương nhiên bọn họ đều là chết trong cảnh nôi Đại Chu.

Có sát thủ, cũng có sứ giả.

Không ngờ lần này vẫn còn con cá lọt lưới thuận lợi tới Đông Lăng.

Lâm Hạ trả lời: "Hắn cải trang theo thương đội tới đây."

Thật thông minh, xuất phát ở kinh thành đã cải trang thành thương nhân theo thương đội tới đây, đương nhiên có thể tránh được tầm mắt của họ.

"Vương gia, có cần..." Lâm Hạ đưa tay lên cổ. Dù sao cũng chỉ là một sứ giả, bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay xử lý hắn.

"Không thể." Chu Hành lắc đầu.

Hiện tại Can Phong Đế đang đối đầu với họ, nếu lúc này sứ giả Đại Chu chết ở Đông Lăng, không khỏi cành mẹ sẽ đẻ cành con.

"Vậy Vương gia..." Lâm Hạ nhìn Chu Hành, hỏi.

"Cho hắn vào đi." Chu Hành nói.

Lâm Hạ gật đầu, xoay người tới cửa kêu gã sai vặt tới thiên thính mời sứ giả tên Trịnh Cầu Nguyên tới.


"Hạ quan tham kiến Vương gia." Trịnh Cầu Nguyên vào phòng, hành lễ.

"Miễn lễ." Chu Hành nhàn nhạt nâng tay, nói, "Trịnh đại nhân đi đường vất vả rồi."

Cũng không vất vả gì, trên đường có mang theo hạ nhân, hơn nữa còn đi cùng thương đội.

Ra ngoài làm việc nào có quan viên thoải mái như hắn?

"Vương gia quá lời." Trịnh Cầu Nguyên cười đáp, sau đó ngước mắt nhìn Chu Hành, "Nhìn khí sắc của Vương gia đã khá hơn nhiều, xem ra thân thể Vương gia đã khỏi hẳn rồi đúng không?"

"Thừa cát ngôn của ngươi." Chu Hành nhẹ giọng.

Trịnh Cầu Nguyên lại cười hỏi: "Vương phi có tốt không?"

"Ừ, rất tốt." Chu Hành mặt không cảm xúc.

"Hạ quan phụng mệnh Hoàng Thượng tới thăm Vương gia, Hoàng Thượng nói nếu khí sắc Vương gia đã tốt thì nên nhanh chóng về nhà, sắp tới là Trung Thu, Trung Thu qua rồi liền tới cuối năm, ngài không thể cứ phiêu linh bên ngoài như vậy, bệ hạ còn nói, Vương gia là thân vương của Đại Chu, địa vị tôn quý, ngài và Vương phi ở Đông Lăng tuy không tệ nhưng trở về vẫn sẽ tốt hơn, hơn nữa công chúa cũng rất lo cho ngài, ngóng trông ngài trở về sớm." Nói tới đây, Trịnh Cầu Nguyên cười hỏi, "Không biết Vương gia định khi nào lên đường?"

"Vất vả cho Trịnh đại nhân, có điều bổn vương tạm thời không thể lặn lội đường xa, hơn nữa vương phi của bổn vương mới cùng thân nhân tương nhận, nàng muốn ở cạnh người nhà lâu một chút, vạn sự đều lấy chữ hiếu đi đầu, mà bổn vương cũng muốn cùng vương phi tẫn hiếu với nhạc phụ lão nhân gia." Chu Hành nhẹ giọng, "Còn về hoàng tỷ, bổn vương đã phái người truyền tin, hẳn rất nhanh sẽ tới, làm phiền Trịnh đại nhân vất vả một chuyến rồi."

Nực cười, lo lắng gì hả?

Khi đó y nhỏ tuổi như vậy đã phải tới cái nơi Thương Châu hoang vắng kia ngây ngốc mười mấy năm, sau không thấy ông ta quan tâm, cho người tới đón y trở về kinh thành?

Hiện tại y tới Đông Lăng này chẳng qua chỉ mới mấy tháng, ông ta đã lo lắng như vậy, gấp tới chờ không nổi mà phái người đến đón mình về sao?

Còn dùng cả danh nghĩa của hoàng tỷ.

Nói rõ ràng như vậy, hắn phải tiếp tục khuyên thế nào đây? Ám sát y? Bản thân chỉ mang theo một gã sai vặt tới, đương nhiên ở tại Đông Lăng, chính mình tất nhiên không có bản lĩnh đó.

Muốn động thủ, đương nhiên phải vào quốc thổ Đại Chu mới có thể ra tay, bệ hạ chắc chắn đã an bài mọi thứ trên đường.

Nhưng y lại cự tuyệt rõ ràng như vậy, ngay cả chữ hiếu cũng lấy ra! Trịnh Cầu Nguyên nghẹn ở họng, suy nghĩ một phen, vừa định nói chuyện đã thấy Chu Hành bưng trà tiễn khách, đành phải ôm quyền: "Ngày khác hạ quan sẽ tới bái kiến Vương gia, Vương phi và Thừa Tướng"

"Ngươi mới tới Đông Lăng, sự tình khẳng định còn nhiều, không cần tới, khi nào ngươi trở về Đại Chu thì cho người đưa tin tới là được, bổn vương sẽ gửi vài lễ vật về cho hoàng huynh." Chu Hành nhàn nhạt nói.

"Vâng." Trịnh Cầu Nguyên đáp một tiếng, hành lễ cáo lui.

Chu Hành đứng dậy, thuận tay ném bức thư vào huân lò.

Ăn cơm trưa xong, Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần chơi đùa một lúc rồi trở về phòng nghỉ ngơi, Dung Hoa và Chu Hành rửa mặt xong cũng lên giường đi nghỉ.

"Bên Đại Chu có chuyện gì sao?" Dung Hoa nghiêng người nằm trong lòng y, hỏi.

"Ừ, hoàng huynh phái người tới Lệ Kinh." Ngón tay Chu Hành nghịch phá sợi tóc của Dung Hoa, nói.

"Sao có thể?" Chuyện Chu Hành cho người tiêu diệt sứ giả Chính Đức Đế phái tới đây nàng biết, vì thế không khỏi kinh ngạc.

Chu Hành mỉm cười, duỗi tay ôm nàng vào lòng: "Là cải trang thành thương nhân tới đây, ta đã xử lý xong xuôi, mấy ngày nữa hắn sẽ khởi hành trở về Đại Chu."

Dung Hoa tò mò hỏi: "Ông ta nói cái gì?"

"Nói là lo lắng cho ta, kêu ta về nhà đoàn viên." Vẻ mặt Chu Hành lộ vẻ châm chọc.

Trong lòng Dung Hoa chua xót, nắm lấy tay y.

Chính Đức Đế sẽ lo lắng cho Chu Hành sao? Mời là lạ!

Chu Hành mỉm cười ôn hòa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Nơi có nàng mới chính là nhà!

...................

Mặt trời chói chang đã lên cao, đây là thời điểm mọi người đều nghỉ ngơi, nhưng Chương Hoàng Hậu lại đứng ngồi không yên.

Ca ca bị thương?


Chắc chắn là rất nghiêm trọng!

Nếu không, ca ca sao có thể viết thư về cầu cứu viện?

Ca ca bị thương, rốt cuộc nghiêm trọng thế nào?

Có phải nguy hiểm tới tính mạng không?

Tay Chương Hoàng Hậu toàn mồ hôi lạnh, cơm trưa cũng ăn không vô.

Đúng ngay thời điểm nôn nóng, cung nữ tiến vào bẩm báo: "Nương nương, Ngọc Cầm đã về."

Chương Hoàng Hậu vội ngẩng đầu.

Ngọc Cầm sắc mặt ửng đỏ, đầu đầy mồ hôi đi tới, uốn gối hành lễ: "Nương nương."

"Mau đứng lên, ngươi có gặp được người không? Thương thế của tướng quân thế nào? Có nghiêm trọng không?"

"Hồi nương nương, nô tỳ đã gặp người truyền tin, hẳn là thuộc hạ của tướng quân, tướng quân kêu hắn nhắn với người rằng thương thế ngài ấy không nghiêm trọng, nói nương nương không cần lo lắng." Ngọc Cầm trả lời.

Sao có thể không có việc gì? Nếu không nghiêm trọng, ca ca sẽ phái người truyền tin cấp báo tám trăm dặm về sao? Chương Hoàng Hậu lại hỏi: "Người truyền tin kia nói thế nào?"

Hốc mắt Ngọc Cầm đỏ lên, đáp: "Vị đại ca kia nói tướng quân trúng ba tiễn ở bụng, đều là chỗ yếu hại."

Sắc mặt Chương Hoàng Hậu tái nhợt, tay chân run rẩy, qua nửa ngày mới thốt ra thanh âm: "Bị thương ở chỗ yếu hại? Đại phu đâu, đại phu nói thế nào?"

Ngọc Cầm cúi đầu: "Đại phu nói tướng quân bị thương rất nghiêm trọng."

Trước mắt Chương Hoàng Hậu tối sầm, giống như cả bầu trời sụp xuống, đưa tay đỡ bàn ổn định tinh thần, phân phó: "Đi xem Kim thái y có thời gian không?"

Ở Thái Y Viện, Kim thái y là người trị liệu ngoại thương số một.

"Nương nương, tối qua long thể Hoàng Thượng bất an, Kim thái y và Từ thái y phải túc trực cả đêm, sáng nay bệ hạ cũng thượng triều, hiện tại Kim thái y hẳn là ở Thái Y Viện." Ma ma bên cạnh duỗi tay rót trà cho Chương hoàng Hậu.

Chương Hoàng Hậu nhận lấy, lâm vào trầm tư.

Ma ma là đang nhắc nhở bà long thể Hoàng Thượng không tốt, Đông Hải kia lại xa cuối chân trời, Kim thái y trăm triệu không thể rời khỏi kinh thành.

Nếu long thể Hoàng Thượng khỏe mạnh thì việc này còn có khả năng.

Nhưng trước mắt với tình hình của Hoàng Thượng...

Kim thái y sao có thể rời khỏi kinh thành?

Chương Hoàng Hậu tâm loạn như ma, đáy mắt lộ rõ sự tuyệt vọng.

"Nương nương, tướng quân thân kinh bách chiến, bị thương há chỉ có lần này? Nương nương, tướng quân nói không sao thì chắc chắn không sao, hơn nữa y thuật của đại phu dân gian cũng rất vi diệu." Ma ma khuyên nhủ.

Đúng vậy, ca ca chinh chiến bên ngoài mấy chục năm, trên người toàn là thương tích, chắc chắn sẽ không sao? Chương Hoàng Hậu cũng an tâm một chút.

Nghe vậy, một cung nữ thấp giọng mở miệng: "Nghe nói bên cạnh Chiêu Vương gia có một đại phu y thuật không tồi, là danh y bên Đại Chu, am hiểu cả ngoại thương lẫn nội thương, hơn nữa..." Cung nữ kia dừng một chút, "Còn biết chữa trị phụ khoa."

Chương Hoàng Hậu giật mình.

Phụ khoa?

Sau khi hoàng nhi chết yểu, bà cũng uống không ít thuốc.

Nhưng những năm gần đây một chút động tĩnh cũng không có.

Hiện tại tuổi lớn, bà sớm đã dẹp bỏ cái tâm tư kia.

Nhưng thân là nữ tử, đặc biệt là nữ tử trong cung, có ai mà không hi vọng tương lai nhờ cậy vào nhi tử? Hơn nữa bà còn là trung cung Hoàng Hậu! Dù cho hiện tại tuổi già sắc suy, bà vẫn hi vọng có thể lần nữa hạ sinh hài tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui