Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Tề gia có Tề Quý Phi, Tề Quý Phi lại sinh dưỡng một đôi nhi nữ, nhận được thánh tâm, kẻ tới lấy lòng và nịnh bợ Tề gia không thiếu, vì vậy, ngày tháng của Tuyên Bình Hầu có thể nói là tiêu diêu tự tại, con đường làm quan thế nào ông ta không màng tới, chỉ cần có mỹ nhân, ông ta liền thỏa mãn.

Có điều, Tuyên Bình Hầu vẫn còn chút lý trí, cô nương nhà quan ông ta đương nhiên sẽ không chạm vào.

Ngũ cô nương Diệp gia ông từng gặp, dung nhan quả thật khuynh quốc khuynh thành, nhưng nàng lại là cô nương Diệp gia, tuy Diệp Thế Hiên đã chết, nhưng Diệp phủ vẫn còn Diệp Thế Lâm.

Trừ phi trưởng bối Diệp gia đưa nàng tới giường của mình, nếu không ông ta tuyệt đối không chạm vào nàng, tuy rằng trong lòng rất muốn.

Nhưng hiện tại nghe Kiều Nguyệt nói vậy, tâm tư của ông ta liền lung lay.

Trước kia nàng là cô nương Diệp gia, nhưng lúc này nàng chỉ là một hài tử mồ côi không nơi nương tựa.

Tuyên Bình Hầu thở dài: "Điều Nguyệt Nhi lo lắng cũng có đạo lý, gả cho Chiêu Vương quả thật ủy khuất cho Ngũ cô nương."

Tuy hiện tại nàng không nơi nương tựa, nhưng được Hoàng Thượng tứ hôn, nàng sẽ trở thành Chiêu vương phi cao quý.

Thật là đáng tiếc!

Trên mặt Tuyên Bình Hầu lộ rõ vẻ tiếc hận.

Trong lòng lại như sóng cuộn mãnh liệt.

Nữ tử đang ở độ tuổi thanh xuân phải thủ tiết, dung mạo lại tuyệt sắc như vậy, hơn nữa còn là Vương phi...

Dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia quả thật khiến người ta dục hỏa khó nhịn.

Tuyên Bình Hầu nuốt nước bọt, đè nén tâm tư trong lòng, nói: "Ta biết Nguyệt Nhi lo lắng cho nàng, nhưng nói là nói vậy thôi, bản hầu không có tâm tư gây rối."

Kiều Nguyệt nhìn đôi mắt nhiễm đầy dục vọng của ông ta, trong lòng hừ lạnh, bên ngoài vẫn ôn hòa cười nói: "Trước kia ở nhà, vì quan hệ với Diệp gia, hơn nữa thân mình không tốt nên thiếp không thân thiết với nàng, hiện tại..." Nàng ta dùng cặp mắt ngưỡng mộ nhìn Tuyên Bình Hầu, "Muội muội tuyệt sắc như vậy, thiếp thật sự cảm thấy chỉ có nam nhân như hầu gia mới xứng với nàng...  Nếu chuyện có thể thành, tỷ muội bọn thiếp có thể chung sống hòa thuận, thiếp cũng có thể chiếu cố cho nàng..."

Tuyên Bình Hầu bị nàng ta gãi đúng chỗ ngứa.

Kiều Nguyệt mỉm cười đứng dậy rót cho ông ta ly trà, tiếp tục nói: "Mệnh Vương gia không dài, ai cũng nói không sống qua năm, hiện tại đã là tháng chín, năm nay còn lại mấy tháng nữa chứ? Không đến ba tháng, chưa tới một trăm ngày, đại hôn của bọn họ lại là mùa xuân sang năm, tới lúc đó không lẽ nàng phải ôm bài vị thành thân sao? Thật đáng thương. Hầu gia, Quý Phi nương nương trước nay đều một lòng hướng về ngài, ngài muốn nạp thiếp không phải chỉ cần nói một câu với nương nương, ngài ấy sẽ giúp thôi sao?"

Một cổ khí nóng trong lòng dâng lên, Tuyên Bình Hầu uống ngụm trà, sắc mặt thay đổi: "Đây... Đúng là ý kiến hay!" Ông ta lại uống thêm một ngụm, "Nếu Hoàng Thượng biết thì phải làm sao? Còn Ngũ cô nương, nàng ấy nháo lên thì làm thế nào?"

"Bên phía Hoàng Thượng không phải còn nương nương ư?" Kiều Nguyệt cười nói, "Hầu gia đi cầu tình với nương nương, nương nương chắc chắn sẽ giúp ngài an bài chu toàn, dù sao chúng ta cũng đang làm một việc tốt."

Hoàng Thượng? Ông ta ước gì Chu Hành sớm chết một chút, còn về Chiêu vương phi này hồng hạnh xuất tường, có chết ông ta cũng sẽ không quan tâm. Tới lúc đó, nói không chừng Hoàng Thượng còn vui vẻ mở một mắt nhắm một mắt!

Dung Hoa dù sao cũng là Vương phi, Tuyên Bình Hầu dù hưng phấn nhưng vẫn cố kỵ. Nghĩ tới Tề Quý Phi, ông ta lại thở dài: "A, cũng không biết Thất điện hạ khi nào mới lấy lại trong sạch." Vinh hoa phú quý của Tuyên Bình Hầu phủ đều dựa vào Quý Phi nương nương và Thất điện hạ!

"Điện hạ trong sạch, trong lòng Hoàng Thượng chắc chắn rõ ràng." Kiều Nguyệt mỉm cười, trong lòng lại có suy tính khác.

Chu Hành là cái gai trong mắt Hoàng Thượng, không trừ không được!

Nếu như...

Ánh mắt Kiều Nguyệt trầm xuống, quay đầu tươi cười với Tuyên Bình Hầu: "Mấy ngày nữa là Tết Trùng Dương, chúng ta tổ chức yến hội thưởng cúc thì thế nào? Lượng Nhi và Mộc Nhi cũng đã tới tuổi thành thân, nhân yến hội này chúng ta cũng có thể giúp chúng lựa chọn..." Dừng một chút, Kiều Nguyệt mới tiếp tục, "Thiếp sẽ mời Diệp muội muội tới."

"Ý kiến hay." Tuyên Bình Hầu buông ly trà, rất nhanh liền hiểu ý của Kiều Nguyệt, trái tim như nở hoa, "Vậy hôn sự của chúng làm phiền nàng."

Kiều Nguyệt bày ra dáng vẻ từ mẫu: "Thiếp là mẫu thân của bọn họ, đây là việc thiếp nên làm. Hầu gia yên tâm, thiếp sẽ lựa chọn thật kỹ càng."

Chưa vào cửa đã cho Chu Hành đội mũ xanh, lần này không làm Chu Hành tức chết mới lạ!

Nha đầu Diệp Dung Hoa kia thật đáng giận, Chu Hành cũng thế.

Y một người sắp chết, chính nàng nguyện ý gả cho đã là không tồi, y còn nói cái gì là không muốn liên lụy mình.


Toàn là nói dối!

Đôi cẩu nam nữ kia, bọn họ khẳng định đã sớm thông đồng ở bên nhau!

Cho nên mới làm nàng mất hết mặt mũi!

"Vất vả cho nàng." Tuyên Bình Hầu đưa tay sờ mũi của kiều thê, dặn dò, "Đúng rồi, đừng quên đưa thiệp mời Từ gia."

"Vâng, hầu gia." Kiều Nguyệt nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia không vui nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười.

Thất cô nương Từ gia kia thiếu chút đính hôn với thế tử Tề Lượng, nhưng nàng lại lấy cớ dưỡng bệnh, chạy tới thôn trang né tránh.

Người đi lại thân thiết với Diệp Dung Hoa có thể tốt đẹp sao?

Tuyên Bình Hầu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Kiều Nguyệt, đôi môi dừng bên cái cổ trắng ngần của nàng ta.

Đáy mắt lộ rõ chán ghét, Kiều Nguyệt hờn dỗi một câu: "Hầu gia, đang là ban ngày." Nói xong nàng ta liền đẩy Tuyên Bình Hầu ra, "Bây giờ thiếp đi thương lượng với mẫu thân, thời gian quá gấp."

"Ừ, đi đi." Tuy trong lòng Tuyên Bình Hầu có dục hỏa, nhưng nghĩ tới tiểu thê tử mình yêu thương, ông ta liền gật đầu.

Huống chi, chính sự quan trọng!

Kiều Nguyệt vào trong thay y phục, trước khi đi còn mỉm cười với Tuyên Bình Hầu: "Hầu gia cũng tranh thủ thời gian gửi thiệp cho bằng hữu và đồng liêu đi, nếu đã làm thì phải làm lớn một chút, bên phía Vương gia cũng cần gửi thiệp, tới lúc đó hai người bọn họ cùng tới mới tốt."

Tuyên Bình Hầu dùng ánh mắt nóng rực nhìn theo Kiều Nguyệt. Nàng ta đi rồi, ông ta liền kéo nha đầu tư sắc không tồi bên cạnh lại gần.

......................

Nghe ý kiến của Kiều Nguyệt, Tề lão phu nhân đương nhiên gật đầu đồng ý, dù sao hôn sự của hai tôn tử là đại sự! Có điều... Tề lão phu nhân nhíu mày nói: "Nương nương và Tiểu Thất còn bị giam cầm, hiện tại mở yến hội, e rằng không ổn."

Kiều Nguyệt cười nói: "Chỉ là yến hội mà thôi, hơn nữa Thất điện hạ và nương nương trong sạch vô tội, đúng lúc chúng ta có thể thử lòng người trong kinh thành này, để xem những kẻ đi theo Thất điện hạ là thật tình hay giả ý! Hơn nữa, nếu nhân cơ hội này mà kết được hai mối lương duyên, nói không chừng có thể giúp đỡ nương nương và Thất điện hạ."

Tề lão phu nhân suy xét một lúc lâu, cảm thấy lời Kiều Nguyệt nói cũng có đạo lý, vì thế vỗ tay nàng ta: "Ta lớn tuổi rồi, phiền con nhọc lòng vì huynh đệ bọn chúng."

"Mẫu thân vẫn còn trẻ, nơi nào già rồi?" Kiều Nguyệt mỉm cười, "Đúng rồi, yến hội lần này vẫn nên là mẫu thân phát thiệp, con dâu dù sao cũng mới gả tới, tuổi còn nhỏ, lại không có kinh nghiệm."

Yến hội liên quan tới hôn sự của hai tôn tử, đương nhiên Tề lão phu nhân sẽ gật đầu: "Con làm việc ta rất yên tâm, lần này thiệp mời dùng danh nghĩa của ta, nhưng yến hội phải nhờ con lo liệu."

"Vâng, vẫn là mẫu thân thương con."

"Đứa nhỏ này." Từ ngày Kiều Nguyệt gả vào cửa, thân thể nhi tử ngày càng tốt, hơn nữa Kiều Nguyệt mang tới niềm vui cho bà, vì vậy Tề lão phu nhân rất thích đứa con dâu này, hiện tại còn từ ái dặn dò một câu, "Con cũng đừng quá vất vả, cẩn thận thân mình, đừng để mệt nhọc."

Thân thể này quá đơn bạc, cũng không biết khi nào mới giúp Tề gia khai chi tán diệp! Tề lão phu nhân nhìn Kiều Nguyệt, "Chờ bọn chúng thành thân rồi, chuyện trong nhà con cứ giao cho tức phụ, bản thân chỉ cần điều dưỡng thân thể, sớm ngày vì hầu gia hạ sinh hài tử." Hiện tại bà chỉ có hai tôn tử Tề Lương và Tề Mộc, đương nhiên không đủ.

Kiều Nguyệt thẹn thùng cúi đầu, trong mắt hiện lên khinh thường.

Nha đầu và bà tử bên cạnh cũng nhấp miệng cười.

Qua một hồi lâu, Kiều Nguyệt mới ngẩng đầu, trên mặt vẫn mang theo tia xấu hổ: "Đúng rồi, mẫu thân, con muốn mời dưỡng nữ của mẫu thân ở nhà Diệp muội muội tới."

Tề lão phu nhân gật đầu: "Ừ, tuy nàng không còn là cô nương Diệp gia nhưng phu nhân thông gia cũng từng nuôi dưỡng, với con cũng coi như tỷ muội, tỷ muội các con nên qua lại nhiều mới tốt."

Diệp Dung Hoa là Vương phi, tuy Chiêu Vương thân thể không tốt nhưng y ở Thương Châu nhiều năm, thế lực đương nhiên không thể coi thường.

Giao hảo với Chiêu vương phi đương nhiên là có lợi!

Tới lúc đó nếu cháu trai có thể nắm trong tay thế lực của Chiêu Vương, đó chính là như hổ thêm cánh!

Thời gian gấp rút, Tề lão phu nhân liền phân phó nha đầu viết thiệp, đưa thiệp, nhất thời bận tới tối mày tối mặt.


Mà bên phía Dung Hoa, Tề lão phu nhân phái ma ma tâm phúc của mình đi đưa thiệp.

"Lão phu nhân của Tuyên Bình Hầu phủ phái người tới đưa thiệp?" Dung Hoa đúng lúc đang xem sổ sách.

Ở thôn trang nhiều ngày, Nhất Phẩm Cư và Lâu Ngoại Lâu đã mở không ít chi nhánh, hơn nữa còn tiếp nhận chuyện của Bạch gia, cho nên lần này công việc rất nhiều.

"Vâng." Lê Hoa đưa thiệp tới.

Dung Hoa nhận lấy, tùy tay đặt sang một bên, nói: "Đuổi về, cứ nói ta đang ở nhà thêu của hồi môn."

Lê Hoa nhận lệnh, lập tức xoay người ra ngoài trả lời với ma ma Tề lão phu nhân phái tới.

Ngón tay Dung Hoa gõ gõ trên sổ sách, ngẩng đầu nhìn Lưu Tô: "Ngươi đi điều tra xem Tề gia muốn làm cái gì? À, còn Kiều Nguyệt nữa, nàng ta đang có ý đồ gì? Tra xem bọn họ mời những ai."

"Vâng." Lưu Tô nhận lệnh rồi rời khỏi thư phòng.

"Tiểu thư uống trà rồi nghỉ ngơi đi." Túy Đồng châm trà.

Dung Hoa duỗi tay nhận lấy nhưng không uống, chỉ nói: "Thương thế trên người còn chưa khỏi, kêu ngươi về phòng nghỉ ngơi ngươi lại không vâng lời."

"Nô tỳ không sao." Túy Đồng cười đáp.

Dung Hoa nhíu mi, chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Vậy ngươi đừng đứng nữa, ngồi đi, có chuyện ta sẽ phân phó."

"Vâng, tiểu thư." Lần này Túy Đồng không từ chối.

Dung Hoa cúi đầu uống ngụm trà, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục.

Biết Dung Hoa từ chối thiệp của hầu phủ, Kiều Nguyệt giận tới xanh mặt, trực tiếp ném ly trà trong tay: "Tiện nhân!"

Cái gì là thêu của hồi môn?

Chiêu Vương là thân vương, đại hôn do Nội Vụ Phủ và Lễ Bộ sắp xếp, sính lễ và của hồi môn cũng không cần bọn họ nhọc lòng.

Nha đầu chết tiệt!

Tự cho bản thân là Vương phi thì để lỗ mũi lên trời hả?

Liên Kiều và Cam Thảo đứng bên cạnh không dám lên tiếng.

Bản thân vừa đào cái hố, Dung Hoa không tới, nàng ta cũng không còn cách nào!

Kiều Nguyệt tức giận một hồi, cơn suyễn lại ập tới.

Liêu Kiều và Cam Thảo vội lấy thuốc, phân phó nha đầu đi mời thái y.

Dung Hoa không tới, Chu Hành tất nhiên càng không đi, vì vậy Tuyên Bình Hầu phủ vẫn bình tĩnh.

...........................

Chạng vạng, Lưu Tô trở về, bẩm báo: "Yến hội này do Tuyên Bình Hầu phu nhân đề nghị, nói là chọn cô nương cho Tuyên Bình Hầu thế tử và Tề Nhị công tử, thiệp của nữ quyến đều dùng danh nghĩa của Tề lão phu nhân phát, bên phía nam tân, Tuyên Bình Hầu cũng hạ thiệp." Lưu Tô đưa danh sách nữ quyến qua, "Đây là danh sách."

Dung Hoa nhận lấy, cúi đầu đọc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lưu Tô: "Từ gia?"

"Vâng." Lưu Tô gật đầu, "Tuyên Bình Hầu phu nhân cố ý hạ thiệp riêng cho các cô nương vừa độ tuổi của Từ gia."

Dung Hoa tiếp tục đọc, nhìn tới Đổng gia.


Nàng bật cười, Tề gia này thật đúng là biết tính toán cho Tề Lượng và Tề Mộc!

Xem xong, nàng đưa cho Lưu Tô.

Lưu Tô lập tức vứt danh sách vào huân hương.

"Ngươi đi hỏi Lưu Quang tỷ tỷ, xem tỷ ấy có đi không?" Dung Hoa phân phó.

Còn về Đổng Ngọc Lan, nàng đứng dậy tự mình qua Đổng gia một chuyến, đem chuyện của Tề gia kể lại một phen. Đổng phu nhân khinh thường không đi, Tề Lượng và Tề Mộc này, bà coi trọng sao?

Lưu Tô ra ngoài, tới lúc trăng mọc mới trở về.

"Thất cô nương nói hôm đó sẽ đi, bởi vì Từ lão phu nhân đã lên tiếng."

Dung Hoa nhíu mày: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống ăn cơm đi."

Qua hôm sau, Đổng Ngọc Lan tới, Dung Hoa liền nói với nàng: "Tỷ chọn mấy nha đầu thân thủ tốt đưa qua cho Lưu Quang tỷ tỷ, tới lúc đó tỷ ấy tới Tề gia dự tiệc có thể dẫn đi cùng."

Lần trước, Từ Lưu Quang vì hôn sự với Tề Lượng mà tới thôn trang dưỡng bệnh.

Kiều Nguyệt kia tâm tư đen tối, ngay cả Kiều Vũ Thần còn nhỏ cũng có thể xuống tay, yến hội lần này khó tránh sẽ xảy ra chuyện xấu.

Mà bên người nàng chỉ có Lưu Tô và Túy Đồng, bọn họ người ngoài đã gặp qua, nếu Từ Lưu Quang dẫn đi, ngược lại sẽ không tốt, hơn nữa đó là nội viện của Tề gia, Túy Đồng và Lưu Tô cũng không thể tùy tiện hành động, lần này dẫn theo ma ma của Đổng gia là hợp lý nhất.

Đổng Ngọc Lan hiểu ý, đứng dậy gật đầu: "Ta hiểu rồi, ta đây trở về chọn người đưa qua đó." Nói xong, nàng liền vội vã chạy ra ngoài.

.................

Thất hoàng tử dù sao cũng được Chính Đức Đế yêu thương từ nhỏ, hơn nữa hắn lại thành thật nhận sai, còn có Thanh Hà công chúa không ngừng cầu tình, qua khoảng thời gian điều tra cũng không tra ra được chứng cứ cấu kết giữa Thất hoàng tử và Tây Lương, huống chi sắp tới Tây Lương đặc biệt phái người tới mừng thọ Chính Đức Đế, nhiều năm qua Đại Chu và Tây Lương chiến hỏa liên tục, khi trước có Kính Huệ công chúa, mấy năm nay xung đột ngày càng căng thẳng, nhân cơ hội Tây Lương phái người tới, Chính Đức Đế cũng muốn giảng hòa, dù sao giao chiến nhiều năm cũng hao tốn tài của.

Vả lại, Chính Đức Đế chỉ có bốn nhi tử, Lục hoàng tử lại không đáng tin cậy, cho nên ông ta mềm lòng, chỉ phạt hắn hai năm bổng lộc.

Thất hoàng tử cảm động tới rơi nước mắt, tiến cung tạ ơn.

Nhưng Bạch Lẫm lại không có may mắn như vậy.

Chính Đức Đế vốn muốn đem tài sản của Bạch gia xung vào quốc khố, hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, ông ta làm sao bỏ qua?

Quan trong triều khi trước nhận không ít chỗ tốt từ Bạch gia nay không dám đứng ra nói một câu.

Nhân ngày mười lăm tháng mười sắp tới là thọ thần của Chính Đức Đế, để an ủi lòng dân, ông ta bỏ qua cho người Bạch gia, chỉ hỏi tội một mình Bạch Lẫm.

Bạch gia tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, tất cả đều bị biếm thành thứ dân, lưu đày Khâm Châu.

Mà vụ án của Diệp Thế Hiên vẫn khua chiêng gõ mõ tiếp tục.

................

Ngày chín tháng chín, Tết Trùng Dương, xe ngựa ra vào Tuyên Bình Hầu phủ đông như nước.

Dung Hoa và Chu Hành tới phủ của Kính Huệ công chúa.

Kính Huệ công chúa vừa thấy Dung Hoa liền kéo nàng ngồi cạnh mình: "Ta đã trông ngóng mấy ngày nay, nhưng Tiểu Cửu lại không chịu dẫn muội tới."

"Đây không phải là vì chờ sự tình định rồi, đệ sẽ quang minh chính đại dẫn nàng tới sao?" Chu Hành không nhanh không chậm trẩ lời một câu, sau đó ngồi xuống ghế, ưu nhã uống trà.

"Tiểu tử thúi này!" Kính Huệ công chúa cười mắng, lại kéo tay Dung Hoa, thân thiết nói, "Sau này thường xuyên tới đây chơi."

"Vâng." Dung Hoa mỉm cười đồng ý, sau đó kêu Lưu Tô mang rượu nho lên, "Đây là rượu nho Dung Hoa ủ, trước khi đi ngủ công chúa uống một chén nhỏ, có thể hỗ trợ giấc ngủ, tốt cho tâm mạch."

"Muội có lòng." Kính Huệ công chúa kêu Oanh Ca nhận lấy, lại nói, "Lát nữa chúng ta dùng cơm trưa xong liền cùng uống một chén."

"Vâng." Dung Hoa gật đầu, "Nếu công chúa không chê, Dung Hoa sẽ nói cho người cách ủ."

Kính Huệ công chúa cười cười vỗ mu bàn tay của nàng: "Còn gọi công chúa? Khách khí vậy sao?"

Gương mặt Dung Hoa đỏ ửng: "Hoàng tỷ."


"Tốt, tốt." Kính Huệ công chúa tươi cười nhìn hai người bọn họ, sau đó nói với Dung Hoa, "Tính tình Tiểu Cửu lãnh đạm, tương lai muội phải bao dung nó nhiều một chút."

Dứt lời, bà lại nhìn Chu Hành: "Sau khi thành thân, đệ phải đối xử tốt với Dung nha đầu, đây là tức phụ đệ tự nhìn trúng, không được để nàng ủy khuất."

Chu Hành ngước mắt, nghiêm túc trả lời: "Vâng, hoàng tỷ."

"Nếu nó khi dễ muội, muội cứ nói với ta, hoàng tỷ làm chủ cho muội." Kính Huệ công chúa từ ái nhìn Dung Hoa.

"Vâng." Dung Hoa gật đầu.

Hàn huyên tới chính ngọ, Kính Huệ công chúa kêu Oanh Ca mang ly lưu li lên dùng rượu Dung Hoa mang tới.

Hương thơm lan tỏa bốn phía.

Kính Huệ công chúa nhấp một ngụm, gật đầu khen: "Mùi thơm ngào ngạt, dư vị lâu dài, hương vị quả thật không tồi."

"Lát nữa muội sẽ ghi lại cách làm cụ thể cho hoàng tỷ." Dung Hoa cười nói.

Kính Huệ công chúa gật đầu.

Dùng bữa xong, Dung Hoa kêu Oanh Ca mang giấy và bút lên, đem công thức sản xuất rượu tỉ mỉ viết lại.

Kính Huệ công chúa uống hai ly liền có chút men say, kêu Thành cô cô nhận lấy công thức rồi nói với Chu Hành: "Hôm nay là Tết Trùng Dương, đệ mang Dung nha đầu ra ngoài đi dạo đi."

Hai người cáo từ rời đi, có điều không đi đâu khác, Chu Hành trực tiếp đưa nàng về Chiêu vương phủ.

Vừa vào phủ, y liền kéo nàng tới chính viện: "Mấy ngày nữa Công Bộ sẽ phái người tới tu sửa."

Dung Hoa vừa đi vừa nhìn, mỉm cười nghiêng đầu: "Chàng muốn ta tự thiết kế sao?"

Chu Hành ôm eo nàng từ phía sau: "Đây là tân phòng của chúng ta, là nhà của chúng ta, đương nhiên phải bố trí theo sở thích của nàng." 

Cách bài trí của Cẩm Tú sơn trang, Lâu Ngoại Lâu, Nhất Phẩm Cư đều dựa theo ý của nàng.

Đây là phủ đệ của bọn họ, là tân phòng của bọn họ, y đương nhiên muốn nàng vừa lòng, thoải mái.

Đây là nhà của bọn họ? Dung Hoa mỉm cười, gật đầu.

Xem xong chính viện, hai người đi dạo một vòng xung quanh, cùng nhau lên ý tưởng tu sửa, còn chọn luôn vị trí cho hài tử trong tương lai.

"Những nơi khác sau này lại tới xem." Thấy nàng mệt, Chu Hành liền dẫn nàng tới thư phòng, kêu người dâng trà, mỉm cười cầm một chồng giấy đưa cho Dung Hoa, "Đây là bản vẽ hỉ phục ta lấy bên Nội Vụ Phủ, nàng nhìn xem, có thích hay không?"

Hỉ phục? Dung Hoa duỗi tay nhận lấy: "Để ta làm." Sống hai kiếp người, lần này, nàng đương nhiên hi vọng chính mình trở thành tân nương xinh đẹp nhất.

Chu Hành không hề cảm thấy kỳ quái, chỉ kéo nàng cùng ngồi xuống, đổ nước vào nghiên mực, nhẹ giọng: "Ta mài mực cho nàng."

Hạnh phúc là thế, Dung Hoa đứng lên nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của y, sau đó an tĩnh trở về ghế ngồi, chống cằm suy nghĩ, lại hỏi: "Lễ phục của tân lang cũng do Nội Vụ Phủ phụ trách?"

"Ừ." Chu Hành mỉm cười, gật đầu.

Ánh mặt trời mùa thu bên ngoài ấm áp, trong phòng cũng vậy.

Dung Hoa dường như có chút linh cảm, vừa định đặt bút vẽ vài đường thì Lưu Tô ở bên ngoài gõ cửa: "Điện hạ, tiểu thư, nô tỳ có việc bẩm báo."

"Vào đi." Chu Hành thấp giọng.

"Sao vậy?" Dung Hoa gác bút xuống, ngẩng đầu nhìn Lưu Tô.

Lưu Tô trả lời: "Tuyên Bình Hầu phu nhân và Tuyên Bình Hầu thế tử bị bắt gian trên giường."Được Dung Hoa phân phó, Lưu Tô phái người chú ý động tĩnh bên kia, vừa có tin tức liền tới bẩm báo.

Dung Hoa nhướng mày: "Nàng ta vốn định hãm hại ai?" Nếu hôm nay nàng đi, đối tượng Kiều Nguyệt muốn hãm hại chắc chắn là nàng, có điều hiện tại...

Có lẽ là Lưu Quang tỷ tỷ!

"Thất cô nương." Lưu Tô đáp, "Thất cô nương không sao, tiểu thư yên tâm."

Quả nhiên là Lưu Quang tỷ tỷ! Dung Hoa cười lạnh.

Kiều Nguyệt đây đúng là tự mình làm bậy, không muốn sống nữa mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui