Phó Cửu Lận này còn có quan hệ với Đổng Trầm Chu?
Cũng đúng, Đổng Trầm Chu là Trạng Nguyên lang, Phó Cửu Lận tới kinh thành rèn luyện, biết nhau cũng không có gì lạ.
Nhưng Dung Hoa lại nhịn không được mà nhìn theo phương diện khác.
Phó Cửu Lận này có thể quen biết phụ mẫu thân sinh của nàng, nếu không lần đó cho dù là ngoài ý muốn, nhưng nguyên nhân kết giao với Đổng Trầm Chu hẳn là vì nàng.
"Mẫu thân." Đổng Trầm Chu hành lễ với Đổng phu nhân trước, sau đó giới thiệu, "Mẫu thân, đây là Phó Cửu Lận, Tam công tử Phó gia tới kinh thành rèn luyện."
"Gặp qua phu nhân." Phó Cửu Lận ôm quyền hành lễ.
"Mau đứng lên." Đổng phu nhân tươi cười thân thiết, "Phó gia? Là Phó gia của Lâm Thành sao?"
"Đúng vậy, phu nhân." Phó Cửu Lận tươi cười ôn nhã khiến người nhìn nhanh chóng có hảo cảm.
"Còn trẻ đã đi xa rèn luyện, chỗ ở có quen chưa?" Đối với bằng hữu của nhi nữ, Đổng phu nhân trước nay đều quan tâm.
"Tạ phu nhân quan tâm, đều rất tốt." Phó Cửu Lận trả lời.
"Ừ, sau này có thời gian cứ tới chơi, nhà chúng ta không thể so với phủ đệ văn nhân khác, không có nhiều quy củ như vậy, ngươi tới cứ coi đây là nhà mình, có gì muốn ăn cứ trực tiếp nói với ta." Đổng phu nhân hòa ái cười nói, sau đó lại nhìn Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa, "Hai đứa mau hành lễ với Phó Tam công tử đi."
Nói xong, bà duỗi tay giới thiệu hai người: "Đây là tiểu nữ, còn đây là chất nữ của ta."
Dung Hoa ở ngay bên cạnh, Đổng phu nhân thấy nàng một mình lẻ loi, cứ cách hai ngày lại kêu Đổng Ngọc Lan mang đồ ăn qua, Dung Hoa có món gì lạ cũng sai người đưa tới. Thường xuyên qua lại như vậy, bà càng ngày càng thích Dung Hoa, càng đau lòng cho nàng mấy phần, nói là chất nữ đương nhiên không quá.
"Phó Tam công tử." Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa đứng dậy hành lễ.
Đổng phu nhân chỉ nói Dung Hoa là chất nữ, không giới thiệu họ, cho nên Phó Cửu Lận chỉ mỉm cười, ôm quyền đáp lễ: "Hai vị cô nương hữu lễ." Ánh mắt hắn không còn nhìn Dung Hoa, cũng không có biểu cảm kinh ngạc như lần trước.
"Vào kinh thành khi nào? Định khi nào trở về?..." Đổng phu nhân quan tâm hỏi han.
Phó Cửu Lận trả lời: "Vào kinh được nửa tháng, hiện tại vẫn chưa quyết định khi nào trở về..."
Hàn huyên một lúc, Đổng Trầm Chu liền đứng dậy cáo từ: "Mẫu thân, bọn con ra ngoài nói chuyện."
"Ừ, đi đi, tiếp đãi Tam công tử cho tốt." Đổng phu nhân gật đầu, dặn dò.
Hai người chắp tay thi lễ rồi cáo từ.
Trong màn mưa, bóng lưng hai người đĩnh bạc như tùng.
"Hôm nay không thêu nữa, hai đứa cũng lui xuống nghỉ ngơi đi." Đổng phu nhân xoa xoa khóe mắt, cười nói với Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa.
"Vâng." Đổng Ngọc Lan nhảy nhót.
"Dung Hoa, con xem nha đầu này, một chút bộ dáng của tỷ tỷ cũng không có, con mau giúp bá mẫu khuyên giải nó đi." Đổng phu nhân trừng mắt nhìn Đổng Ngọc Lan, sau đó lại mỉm cười với Dung Hoa.
"Vâng." Dung Hoa gật đầu, sau đó cùng Đổng Ngọc Lan uốn gối cáo từ.
"Công tử Phó gia này lịch sự văn nhã, tuấn tú tiêu sái, không biết đã đính hôn chưa." Đợi hai người rời đi, Đổng phu nhân mới cười nói với Lư ma ma bên cạnh, "Là hài tử không tồi, có điều Lâm Thành xa quá."
Bà chỉ có một nữ nhi bảo bối này, đương nhiên không nỡ gả xa, hơn nữa người ta ngày ngày đọc sách, đương nhiên không phải mẫu người nữ nhi mình thích.
Nghĩ tới hôn sự của đôi nhi nữ nhà mình, tới hiện tại vẫn không tìm được người thích hợp, Đổng phu nhân thở dài chán nản.
Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa vào phòng liền tới bàn gần cửa sổ ngồi xuống, bên trên bày đủ điểm tâm và trái cây, ngoài trời lại mưa tí tách, cảnh vật thích ý làm sao.
Đổng Ngọc Lan chống cằm, quan sát biểu tình của Dung Hoa, hỏi: "Dung Hoa muội muội, muội quen Tam công tử này sao?"
Dung Hoa vừa rồi có chút khác thường, nàng đều thấy cả.
Đương nhiên nàng cảm thấy muội muội tốt của mình không phải vì Phó Cửu Lận tuấn lãng nho nhã mà coi trọng.
Dung Hoa không phủ nhận, gật đầu nói: "Ừ, mấy ngày trước có gặp ở Lâu Ngoại Lâu."
Bởi vì phản ứng của hắn quá đặc biệt, cho nên nhớ rõ là chuyện không thường tình.
"Vậy sao?" Đổng Ngọc Lan nhìn Dung Hoa đầy thâm ý.
"Tỷ nghĩ bậy bạ gì vậy?" Dung Hoa duỗi tay gõ lên trán nàng một cái.
"Ta đây là vì tốt cho muội, Phó Tam công tử này thật sự không tồi." Đổng Ngọc Lan nghiêm túc, "Có thể trở thành bằng hữu của ca ca đương nhiên phải là người tốt... Tuy Chiêu vương gia không tệ, nhưng ta không hi vọng muội trở thành quả phụ, đúng không? Nhà của Tam công tử ở Lâm Thành, cách xa nơi này, ở đó cũng không còn những tin đồn bậy bạ kia nữa. Có điều Lâm Thành xa quá, sau này muốn gặp muội thật sự không dễ dàng gì."
Dung Hoa khẽ cười, nhẹ giọng: "Vương gia rất tốt." Lúc nói chuyện, ánh mắt vô cùng kiên định.
Đổng Ngọc Lan nhìn nàng, vỗ lên mu bàn tay nàng an ủi: "Ừ, Thái Y Viện nhiều thái y như vậy, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ngài ấy."
Dung Hoa lắc đầu, áp chế chua xót trong lòng, lại nhìn Đổng Ngọc Lan cười cười: "Tỷ tỷ vẫn là lo cho hôn sự của mình trước đi."
Đổng Ngọc Lan, mình và Từ Lưu Quang, nàng là người lớn tuổi nhất, còn mình lại nhỏ nhất, người nên sốt ruột phải là nàng.
Đổng Ngọc Lan nằm xuống, xua tay: "Thôi đi, giả làm người thích đọc sách ta không thích." Nàng quay mặt nhìn mưa ngoài cửa sổ, than, "Sao muốn tìm một nam nhân tốt cũng khó như vậy? Ta sắp mười bảy, sắp thành gái lỡ thì rồi."
Dung Hoa bật cười: "Sắp mười bảy thì sao? Đó mới là thời điểm hoa nở đẹp nhất."
"Hừ." Đổng Ngọc Lan trừng mắt, duỗi tay cù lét nàng, "Muội muội còn chưa cập kê, đương nhiên không hiểu nỗi khổ của ta, muội cứ chê cười ta đi."
Dung Hoa vừa trốn vừa duỗi tay cù lét lại.
Hai người hi hi ha ha náo loạn một trận, cuối cùng nằm ngửa ra thở dốc.
Đổng Ngọc Lan nhìn ra ngoài, nói: "Cũng không biết Lưu Quang ở thôn trang thế nào rồi nhỉ? Không thấy muội ấy gửi thư cho chúng ta."
Nghĩ tới khả năng Bạch Lẫm vào kinh, Dung Hoa có chút lo lắng, sợ ra khỏi thành sẽ gặp chuyện, vì thế nghĩ nghĩ rồi nói: "Chờ thời tiết mát mẻ hơn chúng ta sẽ đi thăm tỷ ấy."
"Ừ." Đổng Ngọc Lan gật đầu, lại nhìn nàng, "Đến lúc đó mang cả rượu nho theo. Đúng rồi, rượu kia thế nào rồi?"
"Đang lên men."
"Vậy khi nào xong ta sẽ đi xem."
"Ừ." Dung Hoa đồng ý.
"Đúng rồi, đại hôn của Lục hoàng tử muội không phải cũng đi uống rượu mừng sao?" Đổng Ngọc Lan nằm sấp lại, hai tay chống cằm, hỏi.
Đại hôn của Lục hoàng tử là chuyện lớn, theo quy củ mọi người đều sẽ đi, hiện tại Diệp gia còn có Di Tần nương nương, đương nhiên không thể vắng mặt, cô nương trong nhà sẽ theo trưởng bối tới uống rượu mừng, các công tử cô nương cùng độ tuổi có thể gặp gỡ nhau. Dù sao đây cũng là lễ thành thân của hoàng tử, người tham dự đều là đại quan quý nhân.
Nhưng Dung Hoa lại ở bên này, lần trước Diệp Di Nguyệt tới còn nháo lớn như vậy, Đổng Ngọc Lan lo trưởng bối Diệp gia căn bản không muốn dẫn nàng đi.
"Không, ở nhà an tĩnh hơn." Dung Hoa lắc đầu.
Thật ra buổi sáng Lục hoàng tử có phái người tới đưa thiệp cho nàng, tất nhiên là vì quan hệ với Chu Hành, có điều nàng không có ý định đi, nhưng lễ vật vẫn phải chuẩn bị tỉ mỉ.
"Muội không đi, Lưu Quang cũng không ở kinh thành, một mình ta đi thật không thú vị." Đổng Ngọc Lan bĩu môi.
"Đi xong về kể muội nghe." Dung Hoa cười nói.
"Không thành vấn đề." Đổng Ngọc Lan gật đầu.
Hai người ghé vào nhau nói chuyện một lúc, Dung Hoa mới đứng dậy cáo từ.
Ngày mưa, nàng đương nhiên không thể dùng thang trèo tường.
Ra khỏi cửa lớn Đổng phủ, Dung Hoa dừng bước, nhếch miệng cười, ánh mắt hướng về Phó Cửu Lận đứng cạnh xe ngựa cách đó không xa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Phó Cửu Lận xoay người nhìn lại, gật đầu coi như hành lễ: "Diệp Ngũ cô nương."
Dung Hoa cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười đi về trước hai bước: "Tam công tử."
"Ngũ cô nương muốn đi sao? Cô nương ở đâu? Nếu tiện tại hạ có thể tiễn một đoạn." Phó Cửu Lận tươi cười như gió xuân, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
"Đa tạ hảo ý của Tam công tử, ta ở ngay bên cạnh, đi vài bước liền tới." Dung Hoa nhìn tòa nhà bên cạnh, thu lại ý cười, "Tam công tử là cố ý chờ ta sao?"
Thấy nàng nghiêm túc hỏi, Phó Cửu Lận cũng thu lại nụ cười trên mặt: "Cố ý thì không dám nhận, sợ sẽ làm bẩn khuê danh của Ngũ cô nương, chẳng qua là trùng hợp mà thôi. Ta cũng vừa cáo từ chuẩn bị trở về, xa xa thấy Ngũ cô nương nên dừng lại chào hỏi một tiếng."
"Vậy sao?" Dung Hoa cười, "Ta còn tưởng Tam công tử cố ý chờ ta."
Vậy kết giao với Đổng Trầm Chu cũng là trùng hợp?
Nàng không tin!
Phó Cửu Lận lẳng lặng quan sát nàng, qua một lúc lâu mới nói: "Ngũ cô nương thật thông minh." Sau đó hắn lại nhìn Lưu Tô và Túy Đồng đi theo phía sau, khen ngợi, "Thật không ngờ người bên cạnh Ngũ cô nương đều là ngọa hổ tàng long."
Mưa đánh vào mặt dù phát ra thanh âm như châu ngọc lạc bàn.
Dung Hoa khẽ cười: "Sống một mình bên ngoài, đương nhiên phải cẩn thận." Đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác, nàng cũng không muốn tiếp tục khách sáo với hắn, liền trực tiếp hỏi, "Trước đây Tam công tử từng gặp ta sao? Không, có phải Tam công tử gặp người trông giống ta đúng không?"
Quả là một nữ tử vừa thông minh lại vừa mẫn cảm! Phó Cửu Lận nhấp môi cười nhìn Dung Hoa, ánh mắt trong trẻo: "Nếu nói là từng gặp thì mấy ngày trước chúng ta có chạm mặt nhau, còn về việc Ngũ cô nương nói mình giống một người nào khác..."
Phó Cửu Lận dừng lại.
Trái tim Dung Hoa căng chặt nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười, sắc mặt bình tĩnh.
Phó Cửu Lận cười: "Nói thế nào nhỉ? Người thì chưa gặp qua, có điều Ngũ cô nương rất giống một nữ tử trong bức họa."
Dung Hoa siết chặt hai tay, hỏi: "Là bức họa của ai?"
"Mong Ngũ cô nương thứ lỗi, không thể phụng cáo." Phó Cửu Lận lắc đầu.
Không thể nói? Dung Hoa nhìn hắn: "Là ta nhiều lời." Nói xong, nàng uốn gối, chuẩn bị xoay người cáo từ.
"Ngũ cô nương, ta không có ác ý."
Dung Hoa dừng bước, mỉm cười: "Vậy sao? Thế vì lý do gì Tam công tử lại cố ý ở đây chờ ta?"
"Ta nghĩ Ngũ cô nương sẽ có lời muốn hỏi."
"Tam công tử đúng là thần cơ diệu toán!" Dung Hoa liếc mắt nhìn hắn, sau đó cùng Túy Đồng và Lưu Tô về nhà.
Phó Cửu Lận cũng không cản nàng, trên gương mặt hiện lên tán thưởng.
Gã sai vặt bên cạnh đi tới, nói: "Công tử, thân thủ của hai nha đầu bên cạnh Ngũ cô nương không giống bình thường."
"Không sao." Phó Cửu Lận lắc đầu, "Ngũ cô nương cũng không thể tự nhiên biến mất."
Nói xong, hắn xoay người lên xe ngựa.
"Các ngươi có phải cũng cảm thấy Phó Cửu Thân xem ta là người thân hay không?" Về nhà, Dung Hoa thay y phục bị dính mưa ra, hỏi.
"Nô tỳ cũng cảm thấy như vậy, ánh mắt hắn nhìn tiểu thư còn có chút cảnh giác." Túy Đồng gật đầu.
Lưu Tô lại nhíu mày nói: "Thân thủ hắn không thua kém nô tỳ, còn gã sai vặt bên cạnh, thân thủ cũng bất phàm."
Nghĩ nghĩ, Dung Hoa lắc đầu: "Trước mắt cứ chờ tin tức bên Vương gia đã."
Hiện tại các nàng chỉ là đoán già đoán non.
Túy Đồng và Lưu Tô gật đầu.
..........................
Thành Quốc Công phủ.
Thành Quốc Công tức tới hộc máu đi qua đi lại, đột nhiên dừng bước, đen mặt nhìn kẻ hầu đứng giữa phòng, nói: "Lâm Bạch, Bạch Lẫm kêu chúng ta chống đỡ thêm đoạn thời gian? Không nói gì khác nữa sao?"
"Mấy năm nay Lâm gia ta giúp hắn nhiều như vậy, lần này hắn cư nhiên phủi tay mặc kệ?" Lâm phu nhân tức giận quát.
"Bạch Lẫm nói khi nào vào kinh?" Thành Quốc Công lại hỏi.
Lâm Bạch trả lời: "Lần này tiểu nhân không gặp Bạch công tử, chỉ tiếp xúc với thuộc hạ của ngài ấy. Bạch công tử nói Quốc Công gia chỉ cần đi tìm đại chưởng quầy của Bạch gia ở kinh thành là được, còn nói nếu đã có người cố ý chèn ép, chi bằng Quốc Công gia bán hết cửa hàng, sau đó mua lại những chỗ khác, như thế có thể tra ra là ai đang đứng phía sau. Hiện tại Bạch công tử không thoát thân được, không thể nhanh chóng tới kinh thành."
"Người Bạch gia kia đúng là không bớt lo được, một đám không có tiền đồ, gánh không được đại sự còn giữ chân Bạch Lẫm." Thành Quốc Công mắng một câu rồi xua tay, "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
"Quốc Công gia, làm sao đây?" Lâm phu nhân hỏi.
Thành Quốc Công trầm tư thật lâu, mới nói: "Bán hết đi, sau đó đặt mua chút sản nghiệp là được." Chống đỡ thêm đoạn thời gian sao? Bạch Lẫm nói đúng, bán hết ít nhất có thể tra ra được người đang nhắm vào Lâm gia.
Hai mắt Lâm phu nhân đỏ lên, không cam lòng nói: "Cứ bán vậy sao?"
"Mua cái khác là được."
"Nhưng..." Lâm phu nhân nhìn sắc mặt không tốt của Thành Quốc Công, chỉ đành im lặng không nói tiếp. Nhưng tạo sản nghiệp mới nào dễ như vậy?
Những thứ này đều do tổ tông tích góp mà có.
"Có thể sắp xếp người, trước mắt chuyển danh nghĩa cửa hàng cho người khác, sau này lấy về là được." Thành Quốc Công nói.
"Ý kiến hay." Lâm phu nhân gật đầu, lúc này mới cảm thấy có chút hi vọng. Nhìn sắc trời dần tối, bà lập tức gọi nha đầu lên dọn cơm.
Mưa đêm, toàn bộ kinh thành vì thế mà bị một màu đen kịt bao bọc, Thất hoàng tử cũng đen mặt, sắc mặt không được tốt.
Vất vả lắm mới cài được người vào tiền trang Hằng Thông, hiện tại Ngự sử lại buộc tội, đúng là họa vô đơn chí!
Thất hoàng tử vứt chén rượu trong tay vào tường, phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
Hai gã sai vặt đứng ngoài cửa nhìn nhau, có điều Thất hoàng tử chưa lên tiếng, bọn họ đương nhiên không thể mạo muội đi vào.
Thất hoàng tử còn chưa giải được hận, duỗi tay cầm bầu rượu đập nát.
"Điện hạ, có người cầu kiến." Một gia đinh từ bên ngoài vội vàng chạy tới, đứng trước cửa chờ một lát mới duỗi tay gõ cửa.
"Vào đi."
Người hầu tiến vào, hai tay trình bái thiếp lên: "Điện hạ."
Thất hoàng tử nhận lấy, mở ra đọc, khóe miệng ngậm một nụ cười nhạt: "Mời hắn vào."
Người hầu vội gật đầu ra ngoài.
Hai gã sai vặt ngoài cửa vội vào trong thu dọn sạch sẽ.
Chờ tới thời điểm gia đinh đã mời người vào tiểu thính bên cạnh, Thất hoàng tử mới đứng dậy.
Bạch Lẫm đứng trong phòng xoay người, chắp tay hành lễ: "Thảo dân tham kiến Thất điện hạ."
"Miễn lễ." Thất hoàng tử duỗi tay, mời hắn ngồi xuống.
Chờ người hầu dâng trà xong, Thất hoàng tử nháy mắt ra hiệu, tất cả lập tức cúi đầu ra ngoài, canh giữ trước cửa.
"Đêm khuya tới thăm, làm phiền điện hạ rồi." Bạch Lẫm cười nói.
"Bạch công tử không cần khách khí, người tới là khách." Thất hoàng tử tươi cười hiền lành, "Bạch công tử vào kinh khi nào?"
"Cũng vừa mới tới." Bạch Lẫm vuốt vuốt chòm râu, nói, "Có chút chuyện riêng nên phải bí mật vào kinh xử lý, bất đắc dĩ thay đổi dung mạo, còn thỉnh điện hạ thứ lỗi."
"Bạch công tử khách khí." Thất hoàng tử cười cười, cũng không hỏi hắn có chuyện riêng gì.
Hai người khách sáo một phen, cuối cùng cũng đạt được hiệp nghị.
Bạch Lẫm nâng ly trà: "Lấy trà thay rượu, ngày nào đó điện hạ muốn thành nghiệp lớn, Bạch mỗ nhất định sẽ dốc túi tương trợ."
Lâm gia đang gặp vấn đề, đáng tiếc Tứ hoàng tử hắn nhìn trúng lại không thèm để mắt.
Như thế, hắn chỉ đành đầu quân cho Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử cũng tươi cười nâng ly, vừa rồi hắn còn tiếc vì mất mật thám gài trong tiền trang Hằng Thông, không ngờ Bạch Lẫm lại tìm tới cửa.
Đúng là tới đúng thời điểm!
Hàn huyên thêm một lúc, Bạch Lẫm mới đứng dậy cáo từ.
............................
Ngày thứ hai, trời vẫn đổ mưa.
Buổi trưa, Dung Hoa nhận được tin tức Kim chưởng quầy đưa tới, mỉm cười, phân phó Lưu Tô: "Kêu Kim chưởng quầy sắp xếp người tiếp nhận."
Nàng tưởng Lâm gia sẽ tiếp tục duy trì thêm một đoạn thời gian, không ngờ lại từ bỏ nhanh như vậy.
Mà cũng đúng, Lâm gia dù sao là Quốc Công phủ, đương nhiên không phải người trong thương trường.
Nếu vậy, Bạch gia không ra tay giúp đỡ sao?
Lần đó thật sự chỉ là ảo giác?
Lắc đầu, Dung Hoa cùng Lưu Tô và Túy Đồng ra khỏi thư phòng về phòng. Thạch ma ma đang cùng Lê Hoa, Hồng Đậu và Hàm Tiếu làm búp bê.
Dung Hoa mỉm cười: "Nghỉ ngơi chút đi."
"Không cần." Bọn họ ngẩng đầu nhìn nàng, lắc đầu.
Dung Hoa đi tới, cũng cầm kim chỉ.
Hôm qua Lục hoàng tử phái người đưa thiệp, mời nàng tham dự hôn lễ.
Vì lễ vật này, nàng phải hao tổn tâm huyết.
Của hồi môn Nhan thị để lại nàng đều đã trả, lúc rời khỏi Diệp gia, nàng cũng chỉ mang theo đồ của mình, trong kho lúc này không lấy ra được thứ gì làm lễ vật. Hơn nữa, có đồ tốt nào Lục hoàng tử còn chưa thấy qua? Nghĩ tới hài tử kia đối tốt với Chu Hành như vậy, nàng liền chuẩn bị một đôi búp bê, rất có ý nghĩa.
Lục hoàng tử phi Tằng Mính nàng từng gặp, có điều ấn tượng không sâu, cho nên chỉ đành nhờ Đổng Ngọc Lan tìm một bức họa của nàng ấy.
Hiện tại, Thạch ma ma và Lê Hoa đang đẩy nhanh tốc độ, cũng may kỹ thuật may vá của bọn họ đều rất tốt.
Tới chính ngọ, định hình bên ngoài đã làm xong.
Làm cả buổi sáng, Dung Hoa nói: "Được rồi, ăn cơm trước đi, nghỉ ngơi rồi tiếp tục làm."
"Vâng, tiểu thư chắc cũng đói bụng rồi." Thạch ma ma buông kim chỉ trong tay, đứng dậy đi phân phó người dọn cơm.
Ăn trưa xong, ngủ một giấc, Dung Hoa vừa chải đầu rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài xem đám người Thạch ma ma làm tới đâu rồi thì Lưu Tô đi vào, thấp giọng nói: "Điện hạ tới."
Dung Hoa dừng bước, theo bản năng đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Trong đình hóng gió, Chu Hành một thân gấm vóc màu đen, gương mặt lạnh lùng càng thêm thanh quý, trường thân ngọc lập ở giữa màn mưa mênh mông.
Dung Hoa đi qua.
Nghe tiếng bước chân, Chu Hành xoay người, ánh mắt chậm rãi sáng lên.
"Tới lâu rồi sao?" Dung Hoa mỉm cười đi vào, "Mưa lớn như vậy, y phục của ngài có ướt không? Đừng để cảm lạnh."
Sự quan tâm đột nhiên trở nên mất tự nhiên.
Chu Hành mỉm cười, tự nhiên duỗi tay cầm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống: "Không có, nàng không cần lo lắng."
"Ừ." Dung Hoa đáp lời, trong lòng đột nhiên không yên tâm mà nhìn ống tay áo của y.
"Hôm nay ta tới là muốn nói với nàng một chuyện." Thấy nàng không rụt tay, Chu Hành càng thêm cao hứng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của nàng.
"Chuyện gì?" Dung Hoa hỏi.
"Bên Phó gia đã có tin tức." Chu Hành nắm chặt tay.
Dung Hoa ngẩng đầu.
Chu Hành nhẹ giọng: "Tam công tử Phó gia bệnh tật triền miên, mười mấy năm qua luôn ở biệt viện Phó gia tĩnh dưỡng."
"Sao có thể?" Bệnh tật triền miên, vậy hắn không có khả năng tới kinh thành rèn luyện. Dung Hoa kinh ngạc hỏi: "Nếu hắn khỏe lại thì sao?"
"Ở biệt viện Phó gia đang có một Tam công tử." Chu Hành nói.
"Vậy có nghĩa là trong hai người có một kẻ là giả?" Có lẽ là Phó Cửu Lận giả bệnh, hoặc cũng có thể Phó Cửu Lận ở kinh thành này là giả! Cả hai đều có khả năng. Nàng lại hỏi: "Phó Cửu Lận hiện tại là thật hay giả?"
"Hộ tịch và thông tin của hắn đều đúng, nhưng người này..." Chu Hành nhíu mày, nói, "Nàng cẩn thận một chút."
Dung Hoa gật đầu, lại hỏi: "Vậy phụ mẫu của ta có tin tức gì không?"
Chu Hành lắc đầu: "Bên Phó gia không có người khả nghi."
Dung Hoa thở dài: "Nếu tìm được đương nhiên là chuyện tốt, tìm không được thì coi như là ý trời." Huống hồ bản thân cũng không phải Diệp Dung Hoa thật sự.
Ánh mắt Chu Hành trở nên nhu hòa, duỗi tay sờ đầu của nàng, nhẹ giọng: "Ừ, có ta ở đây."
Lúc này Dung Hoa mới phát hiện tay của mình vẫn còn nằm trong lòng bàn tay y, gương mặt đỏ lên, muốn rút lại nhưng bị y nắm càng chặt.
Dung Hoa ngẩng đầu trừng mắt nhìn y: "Chờ ngài giải độc xong rồi nói."
Cái liếc mắt này đương nhiên là hờn dỗi.
Chu Hành nghiêm túc gật đầu: "Ừ."
...........................
Ngày hai mươi tám tháng sáu, cát, thích hợp để thành hôn.
Mới sáng sớm mưa đã ngừng lại, không khí tươi mát, ánh mặt trời rực rỡ.
Sau khi hành đại lễ, Lục hoàng tử tươi cười ra ngoài kính rượu.
Đại hôn của Lục hoàng tử, khách khứa tất nhiên đông đủ.
Chu Hành kính một chén rượu rồi rời đi sớm. Biết trên người y có bệnh, Lục hoàng tử đương nhiên không để trong lòng, những người khác cũng không tiện nói nhiều.
Mãi tới hoàng hôn, nữ quyến mới tan.
Bên phía nam tân lại vô cùng náo nhiệt, rượu đương nhiên đều là ngự tứ, uống say chắc chắn sẽ dễ nói sảng. Lâm Luật kéo tay Dương Hựu, nói: "Tên quỷ đoản mệnh kia muốn cướp người của ta, không có cửa đâu."
Lời này đúng lúc bị Lục hoàng tử đang kính rượu bàn bên cạnh, gương mặt đỏ như hoa đào lộ ra nụ cười lạnh, xoay người cầm bầu rượu trong tay gã sai vặt ném qua: "Tiểu hoàng thúc của ta là quỷ đoản mệnh? Hiện tại ta sẽ biến biểu cữu cữu ngươi thành quỷ đoạn mệnh!"
"A, ai đánh ta?" Mang theo men say, còn bị bình rượu đập vào đầu, Lâm Luật đứng lên, quát.
"Ngươi còn cảm thấy mình bị oan hả?" Lục hoàng tử lạnh lùng nhìn hắn, "Cho dù có phụ hoàng và hoàng tổ mẫu ở đây, ta cũng cảm thấy mình không đập nhầm người."
"Điện hạ, hắn uống say nên mới nói bậy thôi." Dương Hựu vội hòa giải. Lần trước không phải vì ba chữ quỷ đoạn mệnh, Lục hoàng tử và Phương Húc đánh nhau một hồi sao? Hiện tại thương tích trên người Phương Húc vẫn còn chưa lành.
Rượu làm lá gan lớn thêm, Lâm Luật duỗi tay cầm chén đĩa ném qua: "Ta nói sai ở đâu?"
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
"Mau, mau giữ bọn họ lại." Đại hoàng tử phân phó.
Hai người đều đang say rượu, ai mà kéo được? Ngươi tới ta đi, cả hai xốc hết mấy cái bàn.
Đại hoàng tử đen mặt, cùng Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử, Dương Hựu và hạ nhân ngăn cản, khó khăn lắm mới tách được bọn họ ra.
Sự tình đã như vậy, mọi người liền vội vàng cáo từ.
...................
Hôm sau, Lục hoàng tử tiến cung kính trà tạ ơn. Chính Đức Đế âm trầm nhìn hắn, ánh mắt của Lâm Thái hậu cũng mang theo tia lạnh lẽo.
Nể mặt con dâu, Chính Đức Đế đương nhiên không trách phạt.
Uống trà, ban thưởng, Chính Đức Đế dặn dò vài câu rồi đứng dậy cùng bốn nhi tử và Chu Hành rời đi.
Lục hoàng tử phi Tằng Mính ở lại Phượng Tường Cung nói chuyện.
Đối với vẻ mặt âm trầm của Chính Đức Đế đi trước Lục hoàng tử không để trong lòng, hắn thậm chí còn đắc ý phơi phới tới cạnh Chu Hành, nhẹ giọng: "Tiểu hoàng thúc, thay con cảm tạ Ngũ cô nương, lễ vật nàng ấy tặng bọn con đều thích." Đặc biệt là búp bê thê tử của hắn, đáng yêu không tả được.
Chu Hành nhướng mày: "Hả? Tặng cái gì?"
"Không nói thúc biết." Lục hoàng tử cười hì hì.
Chu Hành nhìn hắn một cái, cũng không truy hỏi, sau này tìm cơ hội trực tiếp hỏi Dung Hoa là được.
Tới Ngự thư phòng, Chính Đức Đế đương nhiên nổi trận lôi đình.
Mà ở Phượng Tường Cung, mọi người đều vui vẻ trò chuyện.
Tại Diệp phủ, Diệp lão phu nhân gấp tới chờ không được, nhíu mày nói: "Sao nương nương còn chưa có tin tức chứ?"
"Lão phu nhân đừng sốt ruột, trong cung nhiều quy củ." Lý ma ma khuyên.
"Cũng đúng, hai ngày nữa sẽ tiến cung thỉnh an, không vội." Diệp lão phu nhân gật đầu.
...............
Nhoáng cái đã tới mùng một tháng bảy, mệnh phụ bên ngoài tiến cung thỉnh an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...