Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Nói cho cùng thì Hạ Sâm vẫn đơn thuần, chỉ nghĩ Vệ Lang lấy thân phận biểu ca bảo vệ biểu muội, ngược lại cảm thấy xác thật bản thân hắn làm việc không ổn, dù sao lần trước đã xảy ra chuyện, mà bây giờ muội muội lại đề nghị, hắn vì muốn được thường xuyên nhìn thấy Lạc Bảo Anh thế nên mới suy nghĩ bậy bạ, vội xin lỗi nàng: “Là ta suy xét không chu toàn, chuyện này, Tam cô nương cứ coi như chưa từng nghe thấy.”
Hắn cáo từ rời đi.
Lạc Bảo Anh nhìn bóng lưng hắn một lát, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Lang: “Thế nhưng không biết Tam biểu ca sẽ nghe lén người khác nói chuyện.”
“Cũng không phải đang đóng cửa, còn không cho người khác đi qua?” Vệ Lang bình tĩnh tự nhiên, “Ta vốn muốn xuống lầu gặp mặt một người, ai ngờ vừa vặn nhìn thấy, vì sợ quấy rầy nên ta còn đứng ngoài đợi một lúc. Nếu không phải Hạ công tử có chút quá phận thì ta không định đi vào.”
Lạc Bảo Anh trợn mắt há mồm.
Quả thật là Trạng Nguyên, lời nói kín kẽ không để lọt một giọt nước, nàng còn có thể nói được gì?
Nàng hừ một tiếng: “Chuyện của ta, sau này không cần huynh quan tâm!”
Vệ Lang nhướn mày: “Theo ý muội, chẳng lẽ muội thật sự muốn đến Hạ gia dạy cưỡi ngựa? Muội có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không? Ở Đại Lương, có nữ tử mười ba tuổi đã gả ra ngoài, muội suốt ngày đến Hạ gia, dù là di tổ mẫu cũng không đồng ý, không sợ lời ra tiếng vào sao?”
“Nếu như biểu ca nói thì ngay cả các cô nương cũng không thể gặp nhau sao?” Lạc Bảo Anh tức giận.
“Có lý do chính đáng thì đương nhiên có thể gặp gỡ.” Vệ Lang rũ mắt nhìn nàng, “Hôm nay ta nhiều chuyện, nếu muội nhất định muốn đi thì không ai ngăn cản được, chỉ là ta đứng trên lập trường của một người làm biểu ca, thế nên mới suy nghĩ vài chuyện cho muội.”
Hắn cũng biết hắn là biểu ca của nàng cơ đấy, ca ca ruột của nàng còn chưa nói gì đâu, vậy mà hắn lại quản đông quản tây, Lạc Bảo Anh nhăn mày nói: “Huynh còn hai đường muội là Vệ Hạm và Vệ Liên, nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, không bằng suy nghĩ cho các nàng, không cần vì một mình ta…”
Nếu không có chuyện trước kia, có người quan tâm đương nhiên nàng sẽ cảm kích, nhưng Vệ Lang là người như thế nào? Hắn không phải là người hay để ý tới người khác, nhưng bây giờ lại giữ chặt nàng không buông, Lạc Bảo Anh thật sự không vui.
Tất cả cảm xúc đều thể hiện trên mặt, cực kỳ sinh động.
Ánh mắt Vệ Lang lóe lên, nhìn xuống mũi chân nàng.
Dưới váy dài màu xanh đậm lộ ra giày thêu hai đóa hoa sen mọc cùng một gốc, phía trên gắn mấy viên trân châu nhỏ, hôm nay chỉ có đôi giày này và khuyên tai của nàng là nổi bật. Nàng không thích La Thiên Trì, còn với Hạ Sâm thì không biết có tình cảm hay không. Dù sao trong lòng Hạ Sâm cũng tràn đầy khuynh mộ, mà thiếu niên đó vừa mới bày tỏ cùng nàng.
Vậy người nàng thích là ai?
Suy nghĩ này đột nhiên dâng lên trong lòng Vệ Lang, hắn không cách nào đoán được, rốt cuộc cô nương như Lạc Bảo Anh sẽ thích kiểu nam nhân nào?
Ánh mắt hắn một lần nữa dừng lại trên mặt nàng, yên lặng nhìn nàng.
Con ngươi sâu như biển, nhìn thế nào cũng không thấy đáy.
Lạc Bảo Anh hơi mất tự nhiên, nàng vung tay áo bỏ đi.
Phía sau truyền đến giọng nói của Cửu Lí: “Công tử, Mang Đại nhân ở lầu bốn nói có tin từ Hà Nam tới…”
Nghe được hai chữ Hà Nam, trong lòng Lạc Bảo Anh lay động, nàng xoay người lại nhưng Vệ Lang đã đi xuống lầu.
Thì ra hắn không nói dối, quả thật là đi gặp người khác.
Còn Mang đại nhân, chẳng lẽ là Mang Giai, tâm phúc của Thái Tử sao? Nhưng sao lại nhắc tới Hà Nam, phụ thân làm quan tuần án thị sát ở Hà Nam, lần trước gửi thư về đã cách đây ba bốn tháng, nghe nói Giang Thuận cũng ở đó, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Đương nhiên Lạc Bảo Anh lo lắng cho Lạc Vân, mà nàng cũng biết quan hệ giữa Thái Tử với đám người Giang Thuận.
Quả thật chuyến đi này của Lạc Vân hơi nguy hiểm.
Mang theo cõi lòng tràn đầy tâm sự trở về nhã gian, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hạ Chi Hoa, nàng hơi mỉm cười.
Hạ Chi Hoa vẫy tay: “Cô mau lại đây, dưới lầu đang múa đèn rồng!”
Nàng cúi xuống nhìn, chỉ thấy một con rồng lửa to lớn bay lượn giữa một biển đèn, xung quanh có rất nhiều người, vừa hoan hô vừa đi theo đội múa, khiến sự náo nhiệt của Tết Nguyên Tiêu được đẩy lên đỉnh điểm. Lạc Bảo Châu ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng Lạc Bảo Chương lại cảm thấy không thú vị, cười nhạt nói: “Nhìn từ trên cao xuống đúng là đẹp, nhưng đèn rồng náo nhiệt thế này, vẫn nên đi xuống dưới để tận hưởng.”
Nói xong, nàng dẫn hai nha hoàn đi thật.
Lạc Bảo Đường kinh ngạc: “Sao lúc này tỷ xuống được? Đại ca không ở đây, cô nương như tỷ…”
“Được rồi.” Lạc Bảo Chương hất cằm, “Ta không phải tiểu hài tử, có thể đi lạc sao?”
Nàng lập tức đi ra cửa.
Nếu là ngày thường, có lẽ Lạc Bảo Anh sẽ gọi lại, nhưng lần này thì không, chuyện lần trước khiến nàng phát hiện Lạc Bảo Chương không phải người ngu ngốc, Lạc Bảo Chương luôn nghĩ xấu cho tất cả mọi người, thật ra như vậy sẽ không dễ dàng bị người khác tính kế, hơn nữa Lạc Bảo Chương chưa gây ra tai họa nào, thế nên nàng không muốn khuyên can.
Cho dù khuyên thì Lạc Bảo Chương cũng không nghe.
Nàng vẫn chuyên chú ngắm đèn.
Khuôn mặt trắng tinh như ngọc của thiếu nữ được vô số ánh đèn chiếu vào giống như trong suốt, khóe môi ẩn hiện nét cười, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, nhưng lại vô cùng quấn hút. Hạ Chi Hoa bình tĩnh nhìn nàng, nhớ tới ca ca nhà mình, không hiểu sao lại đau lòng vì hắn.
Nếu không cưới được Lạc Bảo Anh, ca ca nàng phải làm sao đây?
Ở bên ngoài, Lạc Bảo Chương bước từng bước một xuống lầu.
Áo lụa màu xanh nhạt thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm ôm khít người làm nổi bật gương mặt tươi đẹp như hoa đào đầu xuân, nhưng giờ phút này tâm tình nàng không vui vẻ chút nào, nàng không tốt số như Lạc Bảo Anh, trời sinh đã là đích nữ, tài mạo song toàn, chỉ tới xem thả đèn mà đã có bao nhiêu công tử thế gia xoay quanh, mà nàng thì sao? Mấy ngày trước Viên thị đã nói rất rõ ràng, rất nhanh sẽ quyết định hôn sự của nàng.
Không phải gả vào nhà nghèo khó như Lạc Bảo Đường, mà là gả vào để làm kế thất cho người ta.
Nhưng nam nhân góa vợ, lại có mấy người có được cả dung mạo lẫn tài cán như phụ thân nàng?
Trong lòng nàng không phục, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, có rất nhiều con cháu nhà quyền quý, biết đâu nàng có thể tìm cho mình một con đường khác.
Nghĩ đến đây, gương mặt nàng lại hiện lên ý cười.
Kỳ thật, Lạc Bảo Chương không chỉ có dung mạo xunh đẹp mà bản lĩnh cũng không hề tầm thường, có sắc đẹp động lòng người của Kim di nương, lại kế thừa huyết mạch của Lạc Vân, thế nên dáng vẻ cực kỳ thu hút, nàng biết đâu là thế mạnh của mình, từ tầng năm xuống tầng một, đã có vài công tử nhà quyền quý hỏi thăm tên tuổi nàng.
Nhưng nàng không chủ động trả lời bọn họ, vì nàng biết, những người đó không thật sự coi trọng nàng, cũng giống như Vệ Hằng, chỉ muốn nạp nàng làm thiếp! Nhưng làm thiếp thà rằng không gả còn hơn, nàng chán ghét hoàn cảnh giống như Kim di nương, lúc trước có Vương thị chèn ép, bây giờ lại đến lượt Viên thị, chịu đựng khổ sở còn hơn cả dân chúng bình thường.
Nàng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng lại không mất vẻ đoan trang, ra tới cửa, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của nam nhân: “Lạc Đại cô nương không ở trên lầu ngắm đèn, nhất định phải xuống dưới sao?”
Lạc Bảo Chương kinh ngạc, quay đầu sang, nàng nhìn thấy một gương mặt hơi quen quen, suy nghĩ một lúc mới phát hiện đây là người đã gặp trên sông Bạch Hà lần trước.
Người này chính là thứ tử của Chương gia!
Nàng chỉ liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra, bị đích tử đích nữ bài xích, buồn bực thất bại không khác gì nàng.
Giống như đồng bệnh tương liên, thế nên lúc đó nàng mới cười với hắn.
Nàng nhàn nhạt nói: “Phải xem đèn rồng ở dưới lầu mới đẹp.”
“Phải không?” Chương Cữu nhướn mày, trong lòng biết rõ mục đích của nàng.
Ước chừng thứ nữ không thể gả cao, thế nên nàng phải tự tìm hôn phu cho mình, nhưng với thân phận này, sao có thể dụ dỗ được con cháu thế gia? Hắn nhìn Lạc Bảo Chương, phỏng đoán hẳn là yêu cầu của nàng rất cao, thế nên mới không vừa lòng với đích mẫu, không cam chịu vận mệnh.
Lạc Bảo Chương không muốn nhiều lời với hắn, nàng nhấc chân rời đi.
Chương Cữu lập tức đi thẳng lên tầng năm, bên góc phía tây, phu thê Chương Phi và Chương Bội đang ở đó, Chương Phi an ủi muội muội: “Ta đã nói với phụ thân, bình thường phụ thân luôn chiều theo ý muội, chắc chắn sẽ có cách.”
Ánh mắt Chương Bội sáng lên, nhưng nghĩ đến lần trước nhìn thấy La Thiên Trì và Lạc Bảo Anh mắt đi mày lại, trong lòng lập tức không thoải mái.
Nhưng đến lúc nàng gả cho La Thiên Trì, đương nhiên có cách thu thập hắn, làm cho hắn từ bỏ ý định, cũng phá tan giấc mộng đẹp của Lạc Bảo Anh!
Thấy không còn sớm, Lạc Nguyên Chiêu cảm tạ La Thiên Trì rồi dẫn mấy tỷ muội Lạc Bảo Anh về nhà.
Lúc xuống lầu, Lạc Bảo Anh nhìn thấy Vệ Lang ở phía trước, lập tức nhỏ giọng nói với Lạc Nguyên Chiêu: “Hình như Tam biểu ca biết chuyện của phụ thân ở Hà Nam, ca ca đi hỏi thử xem, để tổ mẫu và mẫu thân yên tâm, hai hôm nay tổ mẫu cứ nhắc đến phụ thân.”
Lạc Nguyên Chiêu có chút kỳ quái: “Sao muội biết?”
“Lúc nãy ở chỗ Hạ cô nương, muội nghe được thấp thoáng vài câu.” Lạc Bảo Anh không thể nói quá rõ ràng, nhưng nàng khẳng định, tuyệt đối không nghe lầm, nếu không phải có quan hệ tế nhị với Vệ Lang, nàng đã sớm tự mình đi hỏi, nhưng bây giờ chỉ có thể để Lạc Nguyên Chiêu đi.
Lạc Vân đi đã nhiều ngày, đương nhiên Lạc Nguyên Chiêu cũng lo lắng tới an nguy của phụ thân, nghe muội muội nói vậy, vội rời khỏi Trích Tinh Lâu để đuổi theo Vệ Lang, Lạc Bảo Anh không xa không gần theo ở phía sau, nàng muốn nghe xem có chuyện gì, ai ngờ Lạc Nguyên Chiêu mới nói vài câu đã trở lại.
“Tam biểu ca bảo không có việc này.” Lạc Nguyên Chiêu nói, “Rốt cuộc sao muội lại biết được?”
“Cái gì?” Lạc Bảo Anh giận dữ, rõ ràng nàng nghe thấy có được không? Rốt cuộc Vệ Lang muốn giấu diếm chuyện gì? Tại sao lại không nói cho ca ca?
Trong lòng sốt ruột, lo lắng Lạc Vân thật sự xảy ra chuyện, nàng suy nghĩ một chút, thừa dịp người nhà không chú ý, bước nhanh đến chỗ Vệ Lang, hạ giọng nói: “Ta ở nhã gian của Hạ cô nương, nghe thấy Cửu Lí nói Mang Đại nhân muốn gặp huynh, còn có tin từ Hà Nam tới… Tin gì tới, là cấp báo sao? Tại sao huynh không nói cho ca ca ta biết?”
Nàng nói rất nhanh, giống như tiếng hạt đậu văng tung tóe.
Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Nếu muội nghe thấy, sao phải để ca ca tới hỏi?”
Lạc Bảo Anh nghẹn lời.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (1), nàng muốn biết chuyện từ chỗ Vệ Lang, thế nên không thể nói là nàng ghét hắn.
(1) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn, được hưởng lợi từ người khác thì phải biết cảm ơn và báo đáp.
Nhưng nàng đã năm lần bảy lượt không đếm xỉa tới Vệ Lang, bây giờ muốn mở miệng xin xỏ, quả thật có chút khó khăn, nàng nghĩ thầm, thật ra không nhất thiết phải hỏi hắn, nàng còn đệ đệ La Thiên Trì, nàng không tin La Thiên Trì không có cách! Nàng cắn răng nói: “Không nói thì thôi, ta cũng không muốn biết.”
Nàng quay đầu đi, Vệ Lang giữ chặt tay nàng: “Nếu đã tới, sao lại không muốn nghe?”
“Không nghe!” Nàng muốn thoát khỏi cánh tay của Vệ Lang.
Hắn không muốn thả nàng ra, theo bản năng hơi dùng sức, hai người kéo qua kéo lại, chân nàng đi giày thêu, đạp lên mặt đất không có được tí sức lực nào, chỉ cảm thấy thân thể trống rỗng, đột nhiên bị hắn ôm vào lòng.
Hai người dính sát vào nhau, nàng kinh ngạc mở to mắt.
Đèn đuốc rợp trời rơi vào tròng mắt, giống như có vô vàn ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
Tiểu cô nương trước mặt giống như bị lạc mất hồn vía, giờ phút này không còn dáng vẻ kiêu ngạo của ngày thường, chỉ có mờ mịt cùng luống cuống, môi hồng hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hơi thở từ bên trong tràn ra, lướt nhẹ qua chóp mũi Vệ Lang.
Trong nháy mắt, đột nhiên hắn có một loại xúc động, hắn muốn cúi đầu âu yếm làn môi hồng trơn nhẵn của nàng.
Lần đầu tiên trong đời, hắn muốn hôn một cô nương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...