Dương Thiết Trụ tiễn bước người cuối cùng ra khỏi cổng mới vội vàng chạy về phòng xem vợ mình. Lâm Thanh Uyển uống rượu nên lung lay về phòng nằm một lát. Mọi người biết nàng sắp sinh nên không có ý tứ trách cứ.
Trở về mới thấy trên bàn bày đầy đồ ăn. Bận rộn từ sáng tới trưa nên mấy người Dương thị chưa ăn cơm, lúc trưa Lâm Thanh Uyển không đói bụng nên đợi tiễn bước mọi người rồi cùng nhau ăn.
Dương Thiết Trụ yên lòng, nhìn mọi người cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, cũng bưng một chén cơm ăn. Giữa trưa hắn có ăn mấy miếng nhưng uống nhiều rượu nên giờ cũng đói bụng.
Dương Thiết Căn đi tới: “Nhị ca, ta bảo ban tiệc rượu cũng ăn trước đã, đợi cơm nước xong lại thu dọn bên ngoài.”
Dương Thiết Trụ gật đầu ý bảo Dương Thiết Căn cũng ngồi xuống ăn chút. Dương Thiết Căn trưa nay cũng giống hắn, không phải vội vàng tiếp đón người, thì chính là vội vàng bưng thức ăn, cũng chưa ăn thứ gì.
Về phần ban tiệc rượu cũng vậy, lúc mọi người ăn thì bọn họ bận nấu ăn, cũng là bận từ sáng tới trưa. Nhưng chủ nhà này tốt còn biết bảo bọn họ ăn xong mới thu dọn tiếp. Có nhà keo kiệt, không muốn bọn họ ăn cơm ở đây, sẽ thúc giục bọn họ dọn nhanh rồi về đi. Chủ nhà có mời bọn họ cơm hay không bọn họ không quan trọng. Nhưng khác biệt ở chỗ là hành vi như vậy không làm ấm lòng người.
Mấy người ban tiệc rượu kia không có bởi vì chủ nhà lên tiếng mà giày xéo đồ của người ta. Chỉ là xới một bát cơm, tùy tiện gắp một ít thức ăn dư vào trong bát.
Đến khi Dương Thiết Trụ vào phòng bếp múc bát canh cho vợ mới nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn cảm thán những người này thành thật, lại đến phòng bếp bưng ra một ít thức ăn giữa trưa làm nhưng chưa ăn đến đặt vào một cái bàn trống, sau đó tới tiếp đón mấy người đó tới ăn.
“Đừng khách khí nha, các ngươi cũng bận rộn cả ngày rồi, không đến nỗi cả bữa cơm cũng không mời nổi. Muốn ăn cái gì thì tự gắp thôi, hôm nay mọi người cứ ăn no đi.”
Mọi người khách khí một chút rồi bắt đầu ăn.
Ăn no xong mọi người lại đi dọn bẩn loạn trong sân. Những người ban tiệc rượu kia cảm thán chủ nhà khách khí nên ai cũng nhiệt tình làm việc.
Nhóm hậu sinh buổi sáng hỗ trợ đi mượn bàn ghế cũng tới, mấy người tốp năm tốp ba đi trả đồ. Lúc sắp đi Dương thị lại gói cho họ một gói đồ ăn còn dư lúc trưa.
Tuy nói là đồ ăn dư nhưng không có người ghét bỏ, người nào cũng rất cao hứng. Chung quy bàn tiệc giữa trưa phong phú thế nào bọn họ cũng đã nếm qua. Mỗi người đều cảm ơn thẩm rồi vui vẻ đi về nhà.
Đợi thu dọn mọi thứ xong, Dương Thiết Trụ đi thanh toán tiền cho ban tiệc rượu, ban tiệc rượu cầm tiền cảm ơn xong thì cũng rời đi.
Đóng cổng lại mấy người về phòng nghỉ ngơi một lát, người nào cũng mệt rã rời.
Lâm Thanh Uyển biết bọn họ đều mệt mỏi, nhưng mình lại không giúp được gì, chỉ đành ngồi một bên nhìn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Hôm nay nàng cũng mệt mỏi, sáng sớm đã phải dậy, giữa trưa không được ngủ, nàng có thói quen ngủ trưa rồi. Nói với nam nhân mình một tiếng rồi cũng đi về phòng ngủ.
Bên này, Dương thị nói muốn về nhà nhưng Dương Thiết Trụ nói bây giờ sắc trời cũng không còn sớm, lát nữa ăn cơm xong rồi đi. Mấy người không chối từ, may mà phòng ở nhiều, có nhiều chỗ để nằm, mọi người tự đi tìm chỗ nghỉ tạm.
Lâm Thanh Uyển bị Dương Thiết Trụ đánh thức gọi dậy ăn cơm chiều.
Kỳ thật nàng bây giờ chưa đói bụng, biết mấy người Dương thị còn ở đây nên cũng dậy ăn cùng bọn họ.
Cơm nước xong, Diêu thị hỗ trợ mang bát đũa đi rửa, mọi người ai nấy tự trở về nhà. Dương Thiết Trụ tiễn mọi người về hết, kiểm tra đóng hết các cửa rồi về phòng mình.
Trở lại trong phòng thấy Lâm Thanh Uyển đã nấu nước tắm rồi. Phía sau phòng ngủ của bọn họ có làm một cái phòng tắm, bên trong cũng có bếp lò để nấu nước, có cái cửa nhỏ để đi ra phía sau, trong vườn rau có giếng nước, múc nước rất tiện.
Dương Thiết Trụ tắm rửa xong lại bưng một chậu nước ấm cho vợ ngâm chân. Từ lúc Lâm Thanh Uyển mang thai được nhiều tháng thì chân sưng phù thũng, mỗi tối hắn đều lấy nước ngâm chân cho nàng, sau đó mát xa cho nàng trong chốc lát.
Lâm Thanh Uyển cảm giác cường độ nam nhân mình xoa bóp cho nàng vừa hưởng thụ vừa nhắm mắt lại.
Thật là thoải mái, nàng liếc mắt nhìn nam nhân đang cúi đầu vất vả.
Nam nhân vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chuyên chú, tựa hồ còn có biểu tình đau lòng. Nàng biết hắn đau lòng nàng mang thai gian nan, đặc biệt hai tháng gần đây, cùng với bụng càng ngày càng lớn thì đi lại cũng không tiện, chân càng thêm sưng phù. Cho dù bận thế nào thì mỗi tối cũng sẽ bưng nước ngâm chân cho nàng, sau đó mát xa chân sưng kia.
Sao nàng lại có được một người nam nhân tốt như vậy chứ…
Suy nghĩ một chút rồi bất tri bất giác ngủ.
Dương Thiết Trụ thấy nàng dâu đã ngủ, cầm tấm khăn lau chân cho nàng, sau đó ôm nàng bỏ vào trong chăn. Một lát sau hắn đi đổ nước xong thì vào ngủ cùng.
Một ngày này hắn cũng mệt mỏi quá chừng.
********
“Thúy Lan, sao hôm qua ngươi không đi tới nhà Dương Thiết Trụ uống rượu thế?” Mĩ Phương hỏi.
Mĩ Phương này không tim không phổi, nhưng mà nàng chơi cùng Điền Thúy Lan mấy ngày nay, không nhìn ra Điền Thúy Lan có biểu hiện nhớ thương Dương Thiết Trụ. Cho nên lúc nói chuyện trước mặt Điền Thúy Lan không cố kỵ cái gì.
Điền Thúy Lan mím môi cười: “Ngày hôm qua ta hơi mệt nên không đi.” Nói chưa xong đầu đã cúi xuống.
Mĩ Phương không để ở trong lòng, bắt đầu kể lại cho Điền Thúy Lan biết tiệc rượu ngày hôm qua thịnh soạn cỡ nào, nói ngày hôm qua Điền Thúy Lan không đi thật là thiệt, còn nói nhà Dương Thiết Trụ tốt như thế nào, nói không thấy vợ Dương Thiết Trụ lộ diện, đi lộ ra được một lát thì nam nhân nàng đã đỡ vào phòng, sự khẩn trương kia làm cho người ta buồn cười…
Trong khẩu khí tràn đầy hâm mộ và cảm thán, Mĩ Phương tự mình nói không cảm thấy, nhưng Điền Thúy Lan ngồi một bên đã hiểu.
Tính tình của Mĩ Phương người ta sẽ không nghĩ là nàng nói nhiều, nhưng Điền Thúy Lan lại rất thích, bởi vì chẳng cần tí công sức nào cũng có thể móc hết được mọi chuyện từ miệng Mĩ Phương này.
Thiết Trụ ca của ả rất tốt, không phải sao? Làm Mĩ Phương này cũng hâm mộ đấy thôi!
Thiết Trụ ca thật có bản lĩnh, cho dù cánh tay không tốt vẫn kiếm được tiền xây nhà, còn yêu thương vợ…
Ả rất muốn chạy đi nói cho Thiết Trụ ca, ả không chê cánh tay hắn không tốt, thật sự không chê…
********
Chuyện hai huynh đệ Dương Thiết Trụ xây phòng xôn xao rất lâu trong thôn Lạc Hạp mới dần dần bình thường lại.
Trong lúc tình cảnh một nhà Dương lão gia tử hết sức khó xử, lúc trước Dương Thiết Trụ làm tiệc rượu không mời bọn họ đi. Dương lão gia tử thích sĩ diện, nghĩ rằng không mời bọn họ, bọn họ dán lên làm gì. Khi đó hắn quên mất, bình thường trưởng bối trong nhà sẽ biết đầu tiên, chính mình chủ động tới cửa hỗ trợ, đâu cần người tới mời.
Dương lão gia tử không lên tiếng bảo đi, hai người đại phòng muốn tới cọ bữa rượu thịt mà không dám đi. Hà thị kéo dài cái mặt già, miệng không dám cằn nhằn. Mấy ngày nay tính tình Lão già không tốt, bà mà cằn nhằn là lão mắng.
Một đám người không đi kể thì không sao cả. Nhưng sau này các thôn dân ăn xong một đám đi về, người Dương gia mới biết gần như cả thôn đều đi, duy chỉ có nhà bọn họ xem như ngoại lệ, nghe thôn dân bên ngoài nghị luận vừa rồi uống rượu náo nhiệt, những người Dương gia co đầu rụt cổ ở trong nhà uống cháo loãng ăn bánh ngô, trong lòng đặc biệt không biết tư vị gì.
Điều này cũng coi như xong, nhưng bây giờ người Dương gia ra ngoài hoặc đi làm đồng gặp người trong thôn, luôn có người không thức thời hỏi bọn họ lúc hai huynh đệ Dương Thiết Trụ bày rượu sao không thấy bọn họ.
Ngươi có thể nói là ngươi chọc đúng chỗ đau của người ta rồi đấy không? Ngươi có thể nói là vì sao ngươi biết rõ còn cố hỏi không?
Khẳng định không thể rồi, nói vậy khác nào tự vả miệng mình, người Dương gia chỉ có thể trầm mặc hoặc là pha trò đánh trống lảng thôi. Dương lão gia tử ra lệnh cưỡng chế mọi người ít ra ngoài thôi, chờ cho qua thời gian này hãy nói.
Trước không đề cập tới mấy người Dương gia này, bên kia Dương Thiết Trụ bãi rượu sau, ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày, hắn cùng Hạ Đại Thành ra ngoài một chuyến. Một là vì quen thuộc đường dẫn phát triển đồ sấy tiên, mặt khác chính là đi xem có tửu lâu nào muốn mua đồ sấy tiên không.
Trong nhà bên này giao cho Diêu thị và Dương thị chiếu khán Lâm Thanh Uyển, bởi vì thỉnh thoảng có buổi tối hắn không có nhà, chỉ có một mình Lâm Thanh Uyển ở nhà, Dương Thiết Trụ lại đi lĩnh Đại Hắc Nhị Hắc từ nhà Dương thị về.
Làm cho bọn chúng hai cái ổ, một cái ở phía trước viện, một cái ở phía sau. Đại Hắc Nhị Hắc ở hai bên đều được, không sợ nằm dưới đất ẩm ướt.
Kỳ thật Dương Thiết Trụ không muốn đi đâu, bụng vợ hắn càng lúc càng lớn, chưa đầy hai tháng nữa là sinh rồi. Nhưng hắn nghĩ tới vợ hắn sinh xong sẽ có một thời gian dài không ra ngoài được, nên phải nhẫn nhịn mang Hạ Đại Thành đi cho quen thuộc rồi hãy nói.
Nhìn Dương Thiết Trụ rời đi mà vẫn còn ánh mắt lo lắng, Lâm Thanh Uyển cảm thấy có chút buồn cười.
Tiểu tử này chưa yên tâm về nàng, nàng hiện tại ở nhà một mình cũng không có gì, có đại cô và tam đệ muội lại đây giúp đỡ, mặt khác đời trước nàng đã quen ở một mình, cho nên không tồn tại cái chuyện tịch mịch được, huống chi còn có Đại Hắc Nhị Hắc bồi nàng. Hơn nữa hắn không phải đi ra ngoài rất lâu, có cần phải lưu luyến không rời vậy sao?
Tiễn bước mấy người Dương Thiết Trụ đi, Lâm Thanh Uyển quay về phòng thêu thùa. Nàng tranh thủ lúc chưa sinh này làm mấy bộ cho bé con. Tuy rằng nàng đã làm mấy cái nhưng vẫn cảm thấy không đủ dùng.
Bụng nàng bây giờ mà nấu cơm thì có chút gian nan, nhưng ngồi một chỗ làm việc may vá thì vẫn được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...