Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Lâm Thanh Đình dừng chân đứng trước cánh cổng màu đen rất lâu.

Trước khi đến thôn này, trong đầu hắn ảo tưởng các loại hình ảnh, sợ muội muội bị ủy khuất, sợ muội muội không hạnh phúc.

Nhưng khi thật sự đến nơi đây thì trong lòng lại bình tĩnh một chút.

Nhìn cánh cổng đen bóng trước mắt và phòng ở tốt hơn rõ ràng so với những nhà xung quanh, cộng thêm nghe được một ít tin tức, hắn nghĩ muội muội ít nhất sống không kém đi.

Đổi thành hơn hai năm trước đây, đối với tình cảnh muội muội như vậy, hắn tuyệt đối sẽ giận dữ, cảm thấy muội muội bị ủy khuất. Đường đường là Lâm gia đại tiểu thư mà lại lưu lạc tới hoàn cảnh này.

Nhưng trải qua không ngừng tìm kiếm, các loại tâm linh tra tấn, hắn lúc này cảm thấy muội muội có thể ở trong này, gả người giúp chồng dạy con, không lưu lạc phong trần, đã là trong cái rủi có cái may rồi.

Mỗi khi nghĩ tới những thứ này, Lâm Thanh Đình liền căm thù đến tận xương tủy người mẹ cả, đích muội và cha trong nhà kia.

Vì chuyện muội muội mất tích, hắn thậm chí cắt đứt liên lạc với người nhà, không trở về nhà, giận dữ ra đi đến nay đã ba năm.

Hồi ức đến ký ức mấy năm trước, Lâm Thanh Đình không khỏi hoảng hốt…

Lúc trước vì tự cứu cũng là vì tranh một hơi, hắn báo danh tham quân.

Khi đó hắn còn ngây thơ non nớt, cho dù cảm thấy mình đã nhận rõ gương mặt xấu xí thực tế thế gian, nhưng vẫn còn quá ngây thơ rồi. Không có bối cảnh, không có hậu trường, hắn một tên lính quèn làm sao có thể lăn lộn xuất đầu. Thậm chí bởi vì đến từ các loại bất tiện khó xử trong quân, vài lần hiểm tử hoàn sinh. Những khó xử này là sau này hắn trải qua nhiều lần, nghiệm chứng nhiều mặt mới biết được là chuyện gì xảy ra.

Thì ra là mẹ cả vẫn không dễ dàng buông tha hắn như vậy, mà hắn báo danh tòng quân ngược lại làm cho đối phương dễ dàng xuống tay, càng thêm không kiêng nể gì.

Sao hắn lại quên chứ, Liễu thị kia tuy rằng gia thế không hiển hách, nhưng trong nhà có không ít huynh trưởng thân thích đều nhậm chức trong quân đội. Chức quan không lớn, nhưng đối phó một tên lính quèn như hắn vẫn cực kỳ đơn giản.

Chui đầu vào lưới, chính là nói hắn!

Trong đó gian nan và giãy dụa tất nhiên là không cần phải nói, hắn trăm phương ngàn kế muốn bảo mệnh, giống như thú bị nhốt tranh đấu. Sau này thực sự hết cách, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể trở thành một kẻ đào binh.

Khi đó hắn đã bị bức đến tuyệt cảnh, hắn biết rơi vào cảnh đào binh không đến mức liên lụy tới người nhà, nhưng về sau lại không được xuất hiện trước mặt người khác, tương đương với thành một người không có hộ khẩu, bỏ qua tất cả mọi thứ của mình, thậm chí muốn một lần nữa quay đầu về nhà cũng không thể.

Hắn đầy cõi lòng phẫn nộ nghẹn khuất phẫn hận trốn, lại không nghĩ rằng bọn họ vẫn còn không buông tha hắn. Trong quá trình bỏ chạy, có người lùng bắt hắn. Thủ đoạn ra tay ác độc, rõ ràng là không phải muốn bắt hắn về để quân pháp xử trí, mà là muốn lấy mạng hắn ngay tại chỗ.


Thấy rõ ràng điểm ấy, lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ, hắn lại một lần nữa rơi vào trong bẫy rập của địch nhân.

Nhưng ở trong quân là chết, trốn cũng chết, còn không bằng đánh cược mệnh một phen. May mắn trước kia hắn thấy rõ ràng gương mặt mẹ cả, bình thường tuy rằng dùng biểu tượng hoàn khố che giấu, nhưng vẫn ngầm mời sư phụ võ nghệ học không ít võ nghệ, ngược lại vẫn có thể ngăn cản một hai.



Cuối cùng là hai tay không ngăn được bốn đấm, hắn không thể nào chạy đi, trong lúc nguy cấp nhất thì được người cứu.

Cứu hắn là Cảnh vương.

Cảnh vương chỉ là một phiên vương ở trước mặt Thánh Thượng cũng không được sủng thậm chí cực kỳ vắng vẻ. Nhưng Cảnh Châu dù sao cũng là đất phong của hắn, quân sự biên quan hắn không thể nhúng tay, nhưng cứu một đào binh nhỏ thì vẫn có thể.

Lâm Thanh Đình không biết vì sao Cảnh vương lại cứu hắn, nhưng lúc hắn tỉnh lại đã ở trong Cảnh vương phủ.

Hắn liên tiếp muốn đáp tạ ân cứu mạng tận mặt nhưng không nhìn thấy Cảnh vương.

Tổng quản Cảnh vương phủ chỉ truyền đạt một câu, hỏi hắn có nguyện ý gia nhập Nghi vệ đội Cảnh vương phủ hay không.

Nghi vệ đội thuộc thân binh phiên vương, không có phẩm chất, cùng loại với hộ viện phủ vệ linh tinh. Nhưng hắn hiểu ý tứ của người ta, người ta là muốn cho hắn một con đường sống, một chỗ an thân.

Thiên hạ rộng lớn, hắn lại không có nơi để đi, vì thế đành phải đáp ứng lập mệnh an thân tại Cảnh vương phủ.

Lời thề son sắt lúc rời nhà đi bây giờ trở thành một trận chê cười. Đừng nói muốn tranh một hơi, hắn ngay cả nghĩ muốn làm chỗ dựa cho muội muội về sau xuất giá cũng không làm được.

Nhưng hắn không buông tha, cũng không nổi giận. Chung quy còn chưa mất mạng không phải sao, Nghi vệ thì thế nào, trên Nghi vệ còn có Nghi vệ Xá Nhân, có hộ vệ chỉ huy.

Một ngày nào đó hắn sẽ đứng lên, đương nhiên bấy giờ nói những cái này còn quá sớm…

Sau khi làm việc trong Cảnh vương phủ, hắn mới biết được Cảnh vương phủ là tình cảnh gì.

Đại Hi triều có chế độ cắt đất phong hầu, hoàng tử một khi trưởng thành sẽ được cách kinh làm phiên, chỉ giữ Thái Tử ở kinh thành. Đất phong cho Phiên vương căn cứ trình độ được sủng ái hay không, mà Cảnh vương rõ rệt thuộc về loại con trai không được sủng kia, bị phân phong đến Cảnh Châu một địa phương cằn cỗi như vậy.


Cảnh Châu xa xôi, khí hậu rét lạnh, nông không được thương cũng không được, thuộc loại đất phong cực kỳ cằn cỗi kia. Duy nhất đáng được ăn mừng là, đất phong phiên vương thuộc phong quốc, phiên vương được trị dân, phân chia lãnh thổ.

Trong phong quốc, thân vương có quyền tổ chức sử dụng người và binh quyền, chức quan từ trưởng sử và trấn thủ chỉ huy, hộ vệ chỉ huy do triều đình điều động bên ngoài, còn lại đều ở nội bộ đất phong hoặc tuyển dụng trong quân binh. Quan của Vương phủ được kiêm hành tỉnh và tham chính, là thủ trưởng hành chính địa phương, cũng kiêm chỉ huy sứ, chưởng binh quyền địa phương.

Nói trắng ra một chút, nói cách khác, Cảnh Châu là địa giới của Cảnh vương, mọi thứ đều do hắn định đoạt, triều đình đại khái là không quản được.

Đương nhiên, một phiên vương có thể trường tồn tốt, đó chính là phải an phận thủ thường.

Cảnh vương quả thật thực an phận thủ thường.

Mà Lâm Thanh Đình nhậm chức Nghi vệ kỳ thật coi như là người bên cạnh Cảnh vương, nói cách khác, nếu như có thể lăn lộn xuất đầu trước mặt Cảnh vương điện hạ, cũng là làm chức quan không tệ ở cảnh nội Cảnh Châu.

Vì xuất đầu, Lâm Thanh Đình dùng suốt 2 năm thời gian.

Từ một Nghi vệ thấp nhất đến nghi Vệ đội trưởng, đến phó chỉ huy sứ hộ vệ Cảnh vương phủ. Từ một khắc lên làm phó chỉ huy sứ kia, hắn mới nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình.

Cảnh vương đạm mạc lạnh lùng, ít lời đến gần như làm cho người ta không biết hắn có thể nói chuyện, nổi danh trong kinh ‘Người câm ngũ hoàng tử’ kia, ah, hiện tại không phải là ngũ hoàng tử, là Cảnh vương.

Cũng đến lúc này, hắn mới hiểu được sở dĩ hắn được một đường thông thẳng thăng chức không bị ngăn trở như vậy, hoàn toàn là bởi vì có người đề bạt. Mà nguyên nhân đề bạt hắn chính là làm cho hắn âm thầm mất quyền lực chức vị chính, giống như không có tác dụng.

Hắn đến lúc này mới biết được, thì ra Cảnh vương này ở kinh thành tin đồn vô hình đến cơ hồ không tồn tại, kỳ thật cũng không phải là một người đơn giản, ít nhất không an phận như mặt ngoài.

Bằng không cũng sẽ không biết rõ mấy chỗ chức vị chính đều là triều đình khâm phái phụ trách giám sát các hạng công việc Cảnh Châu, vẫn còn án binh bất động chậm rãi mất quyền lực.

Trong lúc Lâm Thanh Đình kích động trong lòng cùng rục rịch không cần nói, vì báo đáp ân cứu mạng và ơn tri ngộ của Cảnh vương, hắn một lòng một dạ chuẩn bị đền đáp Cảnh vương.

Hắn không biết là, kỳ thật lúc trước cứu hắn, Cảnh vương là lơ đãng làm một hành động. Thẳng đến khi chứng kiến hắn dần lớn lên trong phủ, mới làm cho Cảnh vương động chút tâm tư.

Mặc kệ bắt đầu là thế nào, ít nhất kết quả không tệ, không phải sao?




Lâm Thanh Đình bên này vừa mới ổn định lại, liền vội vàng từ Cảnh châu lao tới kinh thành.

Hắn tính toán một chút, muội muội không sai biệt lắm cũng sắp đến lúc xuất giá. Khi hắn đi muội muội chưa được mười bốn, vừa đi hơn hai năm. Tiểu thư khuê các trong kinh xuất giá thường sẽ không quá sớm, cập kê nghi thân, năm sau thành hôn, hắn hẳn là còn kịp.

Ai ngờ đối mặt hắn lại là trong nhà không có một bóng người, chỉ còn mấy hạ nhân ở trong phủ làm việc, mà cha hắn và cả nhà đi phương Nam tiền nhiệm.

Sau đó hắn phi ngựa tới phương Nam nơi cha hắn Lâm Chí Hiền tiền nhiệm.

Đối mặt với sự xuất hiện của Lâm Thanh Đình, Lâm Chí Hiền và cả nhà kinh ngạc, không đồng nhất câu chuyện.

Lâm Thanh Đình lần nữa nhìn thấy người nhà dường như đã có mấy đời, phẫn hận mẹ cả tất nhiên là âm thầm che dấu, nhưng đối với người cha ruột này, Lâm Thanh Đình còn có chút tình cảm.

Nhưng khi hắn nhiều lần hỏi nơi ở muội muội, cả nhà đều ấp úng ra sức khước từ. Một khắc kia, phòng tuyến tâm lý của hắn hoàn toàn sụp đổ, rốt cuộc không thể duy trì hòa thuận mặt ngoài, ở trong nhà đại náo lớn tiếng ép hỏi.

Lấy được kết quả là, muội muội bị thất lạc trên đường trong lúc cùng người nhà đi tiền nhiệm, người nhà cũng tìm rất nhiều lần nhưng không tìm thấy tung tích.

Hắn không biết là, kỳ thật lúc trước Lâm Thanh Uyển mất tích, mẹ cả Liễu thị quả thật ‘An bài’ mất tích trên đường. Nhưng không đi tìm, cho đến khi tới phương Nam Lâm Chí Hiền ngẫu nhiên một lần hỏi trưởng nữ, Liễu thị mới khóc rống thất thanh nói thực xin lỗi lão gia, đại cô nương mất, lạc ở trên đường. Bà âm thầm an bài người tìm kiếm như thế nào cũng không thấy, sợ lão gia thương tâm khổ sở mới không báo cho biết.

Loại cách nói này lừa được Lâm Chí Hiền như thế nào, mọi người không rõ ràng lắm, có lẽ bởi vì vừa đến địa phương nhậm chức, công sự bận rộn, ông ta ngoại trừ ở nhà phát một trận tính tình, sau đó không hỏi tới nữa.

Lâm Thanh Uyển dần dần thành cấm kỵ của Lâm gia, thống nhất cách nói đối ngoại là bị bệnh bỏ mình.

Sâu xa trong đó, chuyện này không khác mấy so với suy đoán của Lâm Thanh Uyển lúc trước, Lâm Thanh Uyển cứ như vậy ‘Bị bỏ mình’.

Không có người để ý đến cô nương ở nhà như người vô hình này, chỉ có Lâm Thanh Đình còn băn khoăn muội muội cùng một mẹ này.

Nghe họ nói như thế, Lâm Thanh Đình tâm thần thất thủ lá gan đều nứt. Thấy Lâm Chí Hiền từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, lại hoàn toàn coi là việc không đáng lo, còn thầm oán hắn chuyện bé xé ra to, mẹ cả mặt ngoài hòa ái, trên thực chất nói chuyện không chỗ nào không phải là châm ngòi ly gián, hắn tại chỗ nháo phiên cùng người nhà.

Trong lòng hắn biết tất cả đây đều là mẹ cả Liễu thị làm, chỉ tiếc hắn không có chứng cớ.

Lần nữa tức giận ra khỏi nhà, lúc này đây, Lâm Thanh Đình triệt để mờ mịt.

Muội muội của hắn, Uyển Uyển nhỏ yếu hay cười nhìn hắn kia, đến cùng ở nơi nào?

Chuyện cách đã hơn 2 năm, con đường đi lại dài, trong thời gian ngắn hắn không biết đi đâu để tìm hiểu tin tức của muội muội. Ở nơi này hắn không quen, ở kinh thành cũng giống như ở nơi này, nếu như ở Cảnh Châu hắn còn có chút lực lượng, ngoài Cảnh Châu, hắn ngoại trừ vô lực còn lại cũng chỉ là vô lực…

Trước khi xuất hành, hắn báo cho Cảnh vương mình cần hồi kinh một chuyến, cũng định ra ngày về. Lúc này ngày về định ra đã đến, Lâm Thanh Đình đành phải nhịn xuống nghẹn khuất cùng bất đắc dĩ trong lòng, khởi hành trở về Cảnh Châu.


Lúc này đây trở về, hắn không cam tâm chỉ làm phó chỉ huy sứ hộ vệ Cảnh vương phủ, hắn muốn làm phó chỉ huy sứ trấn thủ Cảnh Châu.

Trước khi hắn xuất hành Cảnh vương đã tiết lộ tin tức này cho hắn, bởi vì nóng vội sợ không kịp muội muội xuất giá, hắn nhận lời sau khi trở về lập tức chuẩn bị.

Hắn lúc này là không thể chờ đợi, bởi vì hắn biết chỉ có vào thời điểm đó, dưới tay hắn mới có chút quyền lợi, mới có lực lượng tìm kiếm muội muội.

Mà tình cảnh muội muội sau khi mất tích, Lâm Thanh Đình không dám tưởng tượng.

Hắn chỉ cần nghĩ tới có loại khả năng kia, hắn liền hận không thể quay đầu đi xé Liễu thị… Hắn chỉ mong muội muội trước khi hắn tìm được, tính mạng không lo… Mặc kệ nàng gặp cái gì, đụng phải cái gì, về sau hắn sẽ giúp nàng đòi lại toàn bộ…

Uyển Uyển chờ ta, ca ca rất nhanh sẽ đến…



Lâm Thanh Đình lại tốn 2 năm thời gian mới đạt tới yêu cầu của Cảnh vương.

Chân chính trở thành tâm phúc của Cảnh vương, Cảnh vương cũng biết chút ít chuyện của hắn. Việc hắn phái người từ Cảnh Châu đi ra ngoài tìm người cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Đương nhiên Lâm Thanh Đình cũng biết tình cảnh trước mắt của Cảnh vương, phái người đi đều là tâm phúc và mặt ngoài không có quan hệ với Cảnh vương phủ.

Lúc này đây, Lâm Thanh Đình nhắm thẳng vào điểm trọng yếu, sai người thủ hạ điều tra từ đầu. Từ một khắc Lâm Thanh Uyển biến mất trước mắt mọi người kia, mà không phải là nghe Liễu thị nói trên đường lạc đường.

Vì thế cuối cùng sau mấy tháng, nhà Bảo Vượng và bà vú Vương mẹ của Lâm Thanh Lan lặng yên không tiếng động rơi vào trong tay Lâm Thanh Đình. Trải qua tra hỏi, lại liên lụy tới Tiền mẹ mìn, một đường tìm hiểu nguồn gốc tra được Đổng mẹ mìn.

Lấy đến lời khai của Đổng mẹ mìn, Lâm Thanh Đình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Biết tiện nha đầu Lâm Thanh Lan kia còn chưa làm tuyệt, để lại cho muội muội một con đường sống.

Lời khai của Đổng mẹ mìn là ở phụ cận chợ trấn Lạc Vân có người mua đi, Đổng mẹ mìn không biết người nọ rốt cuộc là ai, nhìn cách ăn mặc bề ngoài là hán tử chân đất trong thôn phụ cận.

Biết đại khái phạm vi thì dễ tra tìm hơn, Lâm Thanh Đình tính toán trực tiếp tra hộ tịch trước, hộ tịch tra không được lại ngầm tìm người. Chỉ là hắn thân ở Cảnh Châu, Vân Châu là địa giới của Vân vương, lại xưa nay không hợp với Cảnh vương, Lâm Thanh Đình chỉ có thể âm thầm làm việc, cũng cẩn thận không để lộ dấu vết.

Để thủ hạ mua chuộc người nội bộ huyện nha, tra hộ tịch tất cả mọi người mười dặm tám thôn quanh đó. Bởi vì lúc trước Lâm Thanh Uyển có hôn thư, cũng có hộ tịch. Lúc trước báo hộ tịch thì nàng không sửa đổi tên họ.

Cũng bởi vì cái này, mới để cho Lâm Thanh Đình rốt cuộc tìm được Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Đình chậm rãi thu hồi nỗi lòng mơ hồ của mình, lại hít sâu một hơi một lần nữa, gõ vang cổng.

Uyển Uyển, muội muội của ta, không biết giờ phút này muội có tốt hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui