Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Rika Rin
Vì sáng hôm sau không có cảnh quay của Phùng Vân Hi nên cô không đi đến phim trường. Không những vậy, cô còn phải ngủ bù nữa cơ.
Tuy nhiên, cuộc sống không bao giờ suôn sẻ, bạn đặt kế hoạch là một chuyện, còn nó có xảy ra như ý của bạn không lại là một chuyện khác. Kế hoạch của cô vốn là ngủ thẳng cẳng đến 10 giờ trưa rồi đi trang điểm. Xong xuôi thì đi ăn cơm trưa rồi mới thủng thẳng đến trường quay. Nhưng cô chưa kịp ngủ đã thì nhân viên trong đoàn đã đánh thức cô.
Phùng Vân Hi mở cửa cho họ, mơ mơ màng màng đi vào phòng, cô vừa đi vừa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phùng Vân Hi biết nhân viên tới thức cô dậy vì cô bé này luôn đi theo Lâm Chính Hào.
Sau khi thuận tay cầm hai chai nước khoáng trên bàn trà lên, Phùng Vân Hi ngồi ở mép giường. Cô đưa một chai cho Tiếu Lỵ, còn mình thì uống chai kia.
Nhìn cô bé nhân viên cũng không lớn - tầm 20 tuổi, tóc ngắn cũn. Lúc này, cô bé rất sốt ruột: "Chu Hạo Hiên đánh nhau với một người trong đoàn làm phim, đạo diễn bảo em tới nói chị ngăn anh ấy lại."
Nghe vậy, Phùng Vân Hi liền phun hết nước ra.
Cậu ta muốn chọc thủng trời sao?
Tuy nghĩ như vậy nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: "Cậu ấy có bị thương không? Bên chỗ phim trường có phóng viên không? Còn nữa, quản lý của cậu ấy có đồng ý giảng hoà với đối phương không?" Nói đến đây, Phùng Vân Hi cảm thấy sai sai nên hỏi lại: "Đối phương có xin lỗi cậu ấy chưa?!"
Nói xong, không đợi cô bé kia trả lời liền chuẩn bị gọi điện thoại.
Tuy rằng Chu Hạo Hiên hơi ngốc nghếch, nhưng cậu ta là một chàng trai yêu hoà bình. Nếu cậu đánh nhau với người khác thì chắc chắn là lỗi của đối phương.
Chỉ là, không ngờ Chu Hạo Hiên cũng biết đánh nhau đấy.
Cô bé kia ngăn Phùng Vân Hi lại: "Hôm nay, quản lý của anh ấy đã về thành phố A rồi, bây giờ quản lý đang gấp gáp chạy về đây. Người đánh nhau với anh ấy là Tô Duệ, chị mau ngăn họ lại đi."
Chu Hạo Hiên đánh nhau với Tô Duệ không phải là chuyện nhỏ đâu!
Phùng Vân Hi sửng sốt: "Em nói ai cơ?"
"Tô Duệ đó chị. Hôm nay anh ấy tới đoàn làm phim với vai trò khách mời. Nhưng không biết vì sao cả hai lại lao vào đánh nhau khi đang đóng phim nữa, bây giờ toàn bộ đoàn làm phim đều phải tạm ngừng."
Phùng Vân Hi nghiêm túc hỏi: "Ai ra tay trước?"
"Chu Hạo Hiên."
Phùng Vân Hi: "..."
Phùng Vân Hi vớ đại một bộ đồ rồi chạy vào nhà vệ sinh, Tiếu Lỵ cũng vội vàng chuẩn bị.
Chỉ trong vài phút, cả hai đã chuẩn bị xong xuôi, họ liền đi tới trường quay.
Lúc họ tới phim trường, không khí rất yên tĩnh, không có một ai nói chuyện.
Tô Duệ mặc áo bào trắng, cầm một cái quạt xếp, thản nhiên ngồi trên ghế. Chu Hạo Hiên đứng đối diện gã, tay cầm Ipad, miệng thì nói với gã: "Anh không xứng nói chuyện với tôi!"
Phùng Vân Hi: "..."
Lâm Chính Hào là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của Phùng Vân Hi, anh ta nắm ống tay áo của cô rồi hỏi: "Làm sao đây?"
Phùng Vân Hi: "Anh là đạo diễn mà còn hỏi tôi làm sao ư?"
"Tôi không trị được Chu Hạo Hiên..."
Khoé môi cô nhếch lên: "Trừng trị cậu ta làm gì? Cậu ta làm sai gì sao?"
Lâm Chính Hào: Σ( ° △°|||)︴, anh ta vẫn nên đợi quản lý của Chu Hạo Hiên đến đây thì hơn.
Cô không thèm hỏi chuyện gì đã xảy ra liền đi tới chỗ của Chu Hạo Hiên, khom lưng nhìn cậu đang cầm Ipad. Trên màn hình là một cái sticker bự chà bá, kèm theo một dòng chữ: "Tôi đưa cho anh một Tôn Ngộ Không, anh mau cút về thiên đình đi."
Phùng Vân Hi tịch thu Ipad của cậu rồi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của Chu Hạo Hiên từ không ai có thể quản lý được tôi thành cực kỳ tủi thân: "Anh ta cố tình đàn áp tôi." Nói xong, cậu còn chớp chớp mắt với Phùng Vân Hi.
Tuy cô không hiểu ý cậu là gì nhưng vẫn đẩy cậu ra sau lưng rồi nói: "Ngại quá, đã làm mất thời gian của mọi người rồi. Tâm trạng của cậu ấy khá tệ, hay là, đẩy cảnh quay của tôi và Tô Duệ lên trước rồi tiếp tục quay phim nhé?" Nói xong, cô liền nhìn về phía Tô Duệ.
Tô Duệ cười cười rồi gật đầu trả lời: "Được..."
Trong lúc chờ nhân viên sắp xếp bối cảnh, Phùng Vân Hi liền kéo Chu Hạo Hiên qua một bên để nói chuyện.
"Cậu mau nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Chu Hạo Hiên càng cảm thấy tủi thân hơn: "Tôi không phải là vì cô sao? Tôi sợ anh quản lý sẽ ngăn cản nên đã cố tình điều anh ấy đi xa nữa."
Phùng Vân Hi bất đắc dĩ thở dài: "Cậu về phòng đợi cơm trưa đi."
Nếu nói đầu đuôi câu chuyện thì phải quay ngược dòng về sáng sớm hôm qua. Phùng Vân Hi đang ngủ ngon lành thì tự nhiên Tiếu Lỵ cứ nằng nặc đòi nói chuyện về cái va li kia của cô. Không những thế, cô ấy còn bắt cô xem camera mà cô quên tắt.
Camera không thay đổi trong một tiếng nhưng hai người họ vẫn còn ngồi trước máy tính. Đương lúc Phùng Vân Hi đang thiu thiu thì bỗng nhiên Tiếu Lỵ lại thức cô dậy.
Vì có hai người đang cầm thêm một va li vào phòng của cô. Sau đó, họ đặt nó ở một góc rồi vội vã đi ra.
Tiếu Lỵ nói: "Cậu thấy chưa, tớ đã bảo là hôm nay lúc tớ vào phòng còn chưa có cái va li kia mà!"
Phùng Vân Hi xem đi xem lại video rồi chạy vào phòng Chu Hạo Hiên thức cậu dậy để cậu xem thử hai người đó có phải là chủ nhà không.
Cô nhớ mang máng ngoại hình của họ nhưng cô không chắc lắm.
Chu Hạo Hiên vỗ ngực bảo đảm rằng hai người đó là chủ nhà rồi kết hợp với mấy chuyện trước đó, cậu liền đoán ra chuyện này là do Tô Duệ làm.
Phùng Vân Hi mở hết những lọ điều ước trong va li ra, nếu không phải cô biết tờ giấy trong bình đã bị đổi thì e là cô và Thẩm Tử Mặc sẽ vướng mắc đến suốt đời.
Thế là, cả ba cầm theo bút ghi âm rồi đi căn nhà kế bên vào giữa đêm khuya. Sau khi nói hết lời khách sáo, cuối cùng họ cũng thành công ghi âm toàn bộ những điều họ cần.
Bây giờ, chỉ cần Phùng Vân Hi muốn thì Tô Duệ sẽ không thể nào lăn lộn trong giới showbiz được nữa. Nhưng đây không phải là điều cô muốn, điều cô muốn chính là Tô Duệ vĩnh viễn cũng không thể xoay người.
Huống chi, cô còn muốn lấy lại những tờ giấy trong lọ điều ước của mình trước khi khiến gã thân bại danh liệt!
Sáng nay, Chu Hạo Hiên cũng giật mình khi thấy Tô Duệ xuất hiện trong đoàn.
Chu Hạo Hiên: Tôi không thể nhịn khi có người muốn phá hoại cuộc sống hạnh phúc của Vân Hi thiện lương nhà chúng tôi!
Sau đó mới có chuyện cậu và Tô Duệ đánh nhau.
Cho nên, hành động hôm nay của cậu hoàn toàn là trút giận thay anh em của mình thôi.
Vai khách mời của Tô Duệ là một tu sĩ phe chính đạo. Khi đại chiến Nhân-Yêu xảy ra, đồng thời cũng là lúc Trần Vân bị bắt phải chọn lựa giữa hai phe. Cuối cùng, Trần Vân và tu sĩ này quyết chiến với nhau. Nhân vật này còn đối đầu với Bành Dao Tịch một lần trước khi thân phận thật của nàng bị lộ.
May là chuyên viên trang điểm cho cô là Tiếu Lỵ nên rất nhanh cô đã trang điểm xong. Tuy lớp trang điểm của cô trong cảnh này đơn giản nhưng vẫn thanh nhã.
Trang điểm xong, Tiếu Lỵ liền nắm lấy tay của Phùng Vân Hi: "Lát nữa cậu đừng xúc động quá nhé. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm về được những tờ giấy đó thôi."
Vì Phùng Vân Hi không che dấu nỗi oán hận của mình dành cho Tô Duệ nên Tiếu Lỵ vẫn nghĩ rằng là vì những tờ giấy. Nhưng cô ấy vẫn không hiểu vì sao Vân Hi lại không gọi cho cảnh sát. Bây giờ, chỉ cần gọi cho cảnh sát là Tô Duệ không thể ngóc đầu được trong giới này nữa rồi.
Phùng Vân Hi Hi cười cười: "Mình biết."
Rất nhanh đoàn làm phim đã chuẩn bị ổn thoả, mọi người chuẩn bị quay.
Sau khi Phùng Vân Hi dợt kịch bản với Tô Duệ, gã liền nhỏ giọng nói: "Anh biết em không tin anh nhưng em phải biết rằng, anh sẽ không bao giờ làm hại em. Đêm nay, anh sẽ nói hết sự thật cho em nghe!"
Phùng Vân Hi không trả lời. Sự thật? Chỉ e cái gọi là sự thật của gã chỉ là những lời giả dối để hãm hại Thẩm tiên sinh mà thôi.
"Đêm nay gặp ở đây thì anh sẽ bỏ qua chuyện của Chu Hạo Hiên!" Tô Duệ vui vẻ nói.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi sẽ cố gắng biến Tô Duệ thành vật hy sinh trong chương sau. Nếu không thì Thẩm tiên sinh không thể lên sàn được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...