Vân Thù nhìn Quan Chí Cần, cảm thấy tính cách tiểu tử này thật sự không giống mẹ hắn chút nào, tốt xấu gì "cô cô" Liễu Ý Nghiên cũng là một người cứng rắn, nói nàng ta cứng rắn cũng không phải là sẽ không bao giờ mua hàng trong cửa hàng của Vân Thù, mà trái lại, nàng ta vẫn mua đồ như một khách hàng bình thường, cũng không có ỷ vào quan hệ mà chiếm tiện nghi này nọ, nhưng vẫn không quên bày ra tư thái cao ngạo, hận không thể ném bạc vào người ta rồi đuổi đi cho khuất mắt.
Bất quá Vân Thù cũng rất vui vẻ khi nàng ta ném bạc vào người mình như thế, còn hơn là suốt ngày chạy đến cửa hàng của nàng ầm ĩ.
Giờ xem ra, con của nàng ta thật sự không kế thừa được nửa điểm cốt khí nào, nhìn như hận không thể ôm hết đồ trong cửa hàng về nhà, cũng không biết là ai dạy ra tật xấu như vậy nữa.
"Biểu ca, ngươi họ Quan, chúng ta họ Liễu, không phải người hai nhà thì là gì?" Vân Thù vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quan Chí Cần, "Được rồi biểu ca, cửa hàng này cũng không phải của một mình ta, cho dù là cửa hàng của mình ta thì cho dù ta cần dùng đến cũng phải bỏ tiền ra mua.
Lúc trước cô cô mua đồ trong cửa hàng đều trực tiếp thanh toán hết, nếu hôm nay biểu ca không đủ tiền ta cũng có thể châm chước, biểu ca có thể lập một cái chứng từ để mỗi tháng trả một ít, rốt cuộc buôn bán cũng không dễ dàng a!"
Vân Thù nói lời này cũng không giả, nếu nàng đã chọn cùng hợp tác với Tạ Cẩn Họa và Tạ Hoài Ẩn thì các điểu khoản đều phải giấy trắng mực đen mà viết rành mạch ra, Vân Thù cũng không muốn tự mình làm ra một ngoại lệ ngược lại với những quy củ đã đặt ra từ trước, tất nhiên càng không muốn vì một Quan Chí Cần mà phá hủy quy củ này.
Hơn nữa nàng và người Quan gia cũng không thân cận, mà cái người tên Quan Chí Cần này cũng thật sự giống mẫu thân hắn, từ đầu đến giờ đều không đối đãi nàng như người Liễu gia, đối với người như vậy nàng trước giờ đều không lãng phí tình cảm của mình.
Quan Chí Cần bị Vân Thù nói như vậy cũng tự thấy không còn mặt mũi, hắn lập tức đập mạnh cây trâm lưu ly xuống bàn, giọng nói không giấu được tức giận: "Biểu muội, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi tính toán rành mạch như vậy có từng để ta và biểu ca vào mắt không hả?"
"Nếu không đặt biểu ca ngươi vào mắt thì sao ta lại bảo người chiết khấu cho ngươi chứ, phải biết rằng chiết khấu như vậy cũng chỉ có lúc trong cửa hàng tổ chức hoạt động mới có thôi, biểu ca còn thấy chưa đủ sao?" Vân Thù thản nhiên nói, "Biểu ca hành động cũng phải chú ý một chút, thứ này quý giá lắm đấy, ngươi đập mạnh như thế nếu hỏng hóc ở đâu thì cứ theo quy củ, ai làm hỏng người đó chịu trách nhiệm."
Quan Chí Cần tức gần chết rồi, hắn chỉ thẳng tay vào Vân Thù nói: "Ý của ngươi là ngay cả biểu ca lấy đồ ở đây cũng đòi tiền sao?"
Vân Thù dứt khoát gật đầu nói: "Tất nhiên, đừng nói là ca ca, cho dù là phụ thân đến đây mua cũng phải trả tiền.
Ca ca, ngươi cứ nói xem ngươi thích gì đi, ta cũng sẽ bảo người chiết khấu thấp nhất cho huynh."
Vân Thù nhìn những thứ đang bày ra trước mặt Liễu Vân Hiên, đa số là trang sức bằng lưu ly, chủ yếu là cho nữ tử dùng, ngoài ra còn có vài cây trâm vấn tóc cho nam tử, xem ra trang sức cho nữ tử vẫn dễ bán hơn.
Vân Thù cảm thấy hơi kỳ quái, Liễu Vân Hiên vẫn chưa có định ra hôn sự, hình như cũng không có ái mộ nữ tử nào cả, trước mặt hắn đều là mấy thứ mà chỉ các cô nương trẻ tuổi mới thích, hắn đây là tính toán đưa cho ai?
Sắc mặt Liễu Vân Hiên cũng có vài phần khó coi, hắn vốn là không muốn vào cửa hàng này, cũng không nghĩ sẽ gặp Vân Thù ở đây, càng không nghĩ đến Quan Chí Cần sẽ làm ra chuyện thế này, hôm nay mặt mũi hắn đều ném xuống đất hết rồi.
"Không cần!" Liễu Vân Hiên nhìn Vân Thù như vậy cũng thấy tức giận, sao hắn còn muốn ở lại đây mà mua hàng nữa.
"Đi thôi." Liễu Vân Hiên kéo Quan Chí Cần ra ngoài.
Vân Thù cũng không ngăn cản nhưng Quan Chí Cần còn tức giận nói: "Ngươi cứ ôm đống bạc của ngươi vào quan tài đi."
Vân Thù mỉm cười, bình tĩnh liếc hắn một cái, nàng chẳng thích cái vị biểu ca này, hắn cũng chẳng mấy khi đến Liễu gia, nghe nói từ nhỏ hắn đã không thích đến rồi, cha nàng rất quan tâm đến việc học hành của hậu bối nên đối với vấn đề này rất nghiêm khắc, cũng vì lý do này mới khiến hắn ít đến Liễu gia, hôm nay vừa thấy nàng đã cảm thấy tính nết hắn không tốt lắm, nghĩ thế nào cũng không ra, Liễu Vân Hiên cũng đâu phải ngốc lắm đâu mà cả ngày kết giao với mấy hồ bằng cẩu hữu này, chẳng lẽ vẫn còn ở thời kì phản nghịch?"
Quản sự thấy người đã đi ra ngoài cũng thở phào một hơi, nói: "Cũng thật mất công Liễu tiểu thư đến đây một chuyến, nếu không cũng không biết làm sao mới tốt."
"Ngươi không cần khó xử, nếu đã định ra quy củ từ trước thì mọi ngưởi đều nên tuân thủ, những lời này lúc trước ta đã nói qua cũng không phải chỉ nói mồm." Vân Thù lắc đầu nói, "Sau này bọn họ có tới nữa, các ngươi cứ xem như khách nhân bình thường mà đối đãi."
Nghe xong Vân Thù dặn dò, quản sự cũng đáp một tiếng, cảm thấy Liễu gia tiểu thư thật là một người hiểu lễ nghĩa, an bài như thế không còn gì tốt hơn, khó trách vương gia cùng công chúa nguyện ý làm ăn cùng nàng.
Vân Thù nhìn quản sự cất đống đồ trên bàn đi, không nhịn được nhìn thêm vài lần nói: "Vừa rồi bọn họ xem chủ yếu là đồ vật nữ tử thích sao?"
Quản sự cười gật đầu nói: "Biểu thiếu gia có xem nhiều đồ khác nhau nhưng lại muốn chúng ta đem mấy món thịnh hành nhất mà nữ tử thường dùng ra cho Liễu thiếu gia chọn, chắc là muốn đưa cho nữ tử tri âm nào đó."
Quản sự nói câu kia cũng là vô tâm, theo hắn thấy thì ở đây đa số là đồ vật mà nữ tử trẻ tuổi thích, một nam tử trẻ tuổi đến đầy chọn lựa những thứ này tất nhiên là để tặng cho cô nương mình thích, không thì là để đưa cho tỷ muội trong nhà, nhưng nhìn không khí vừa rồi giữa Liễu đại thiếu gia cùng Liễu tiểu thư, quản sự nghĩ rằng khả năng đưa cho ý trung nhân so với đưa cho Liễu tiểu thư là lớn hơn, rốt cuộc hai người vừa rồi gần như là không nói chuyện với nhau, hơn nữa Liễu thiếu gia hình như có chút bất mãn với Liễu tiểu thư, làm sao có thể đi chọn lựa vật phẩm trang sức cho Liễu tiểu thư.
Lời này của quản sự khiến Vân Thù suy nghĩ, hôm nay Liễu Vân Hiên đúng là có hơi cổ quái, cho dù hắn không cổ quái thì cũng là người bên cạnh khiến hắn kì quái.
Quan Chí Cần ôm một bụng uất khí ra ngoài, hắn còn không cam lòng, đi thật xa rồi vẫn nhắc mãi: "Hôm nay ta xem như cũng hiểu sao mẫu thân lại chán ghét nàng ta như vậy, người này đúng không phải thứ tốt đẹp gì, mỗi ngày trong đầu chỉ toàn nghĩ chuyện tiền bạc! Cũng mất công biểu ca huynh còn nhịn xuống, nàng ta đến mặt mũi huynh cũng không thèm cho! Huynh tốt xấu gì cũng là ca ca của nàng ta, nàng ta lại không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời bạc bẽo như vậy."
Cũng không biết Quan Chí Cần là bởi vì mình không chiếm được chỗ tốt nào, hay là vừa rồi Vân Thù đòi thu bạc của hắn mà tức giận, có thể là cả hai đi, hắn vẻ mặt Liễu Vân Hiên lại càng buồn bực, chính mình tự nhiên ôm một cục tức không đâu mà biểu ca hắn cũng không biết an ủi hắn mấy câu, thậm chí nếu vừa rồi biểu ca không kéo hắn ra ngoài, hắn nghĩ mình còn phải lý luận một trận với nha đầu kia, đúng là buồn cười.
"Nàng ta là người yêu tiền như mạng, làm gì cũng chỉ nghĩ đến hiệu quả và lợi ích, thủ đoạn còn nhiều vô cùng, phụ thân lại khắp nơi che chở nàng ta.
Chúng ta không có việc gì thì không nên đi trêu chọc nàng ta thì hơn, miễn cho đến lúc đó lại bị phụ thân lại răn dạy một trận, người như thế chúng ta trêu không được còn không thể trốn sao?" Liễu Vân Hiên khuyên giải hắn hai câu, hắn thật sự không muốn xung đột với Vân Thù, hắn cũng chưa từng nghĩ mình có thể chiếm được chút tiện nghi nào từ chỗ Vân Thù, nàng vẫn là người có thù tất báo.
Nhưng mấy lời trấn an của Liễu Vân Hiên cũng không làm tiêu đi lửa giận của Quan Chí Cần, ngược lại còn như đang đổ thêm dầu vào lửa, hắn oán giận nói: "Sao cữu cữu có thể bị hai mẹ con này mê hoặc như vậy, lúc trước mẫu thân đệ cũng đã khuyên cậu rất nhiều rồi mà không được.
Để hai mẹ con này vào cửa thì thôi đi, cũng không thể để họ tác oai tác quái trong phủ như vậy chứ? Biểu ca, ngươi nhìn xem, bây giờ thành cái dạng gì rồi, ngươi cứ thoái nhượng như vậy thì còn giữ được cái gì nữa?"
Quan Chí Cần thấp giọng nói nhỏ với Liễu Vân Hiên: "Cữu cữu làm quan nhiều năm như vậy, tiền bạc trên tay chắc không ít, biểu ca huynh nên trông chừng thật kĩ mới được, này nọ của cậu sau này đều là muốn để lại cho huynh, đừng để hai mẹ con tâm cơ này chiếm làm của riêng.
Hơn nữa, nàng ta mở mấy cái cửa hàng này không biết cậu còn đổ bao nhiêu tiền bạc vào đây, ngươi cũng nên làm gì để nàng giao ra đi, mấy cửa hàng này nên là của ngươi mới đúng, sao có thể để cho nàng ta chiếm lấy như vậy."
Liễu Vân Hiên trước giờ vẫn mặc kệ sổ sách Liễu gia, hắn đối với kinh thương không thấy hứng thú cho nên nhà mình rốt cuộc có những gì hắn cũng không rõ lắm.
Trước kia đều là Liễu quản gia cùng Phó mụ mụ trông coi chuyện này, nhưng từ sau khi mẹ con Vân Thù vào cửa thì việc hậu việc đã giao hết cho chính thất phu nhân Vạn Thục Tuệ để ý, thực tế là giao vào tay Vân Thù, vừa nghe Quan Chí Cần nói như vậy Liễu Vân Hiên không nhịn được có vài phần nghi hoặc, lúc trước Vân Thù cùng Vạn Thục Tuệ từ Vân gia đi ra trừ bỏ đồ cưới nhiều năm trước thì cũng không còn gì nữa, nhưng bây giờ từng cái từng cái cửa hàng được Vân Thù mở ra, lại còn lấy đâu ra nhiều đồ vật giá trị như vậy tới, chẳng lẽ nàng ta thật sự động tay chân vào gia sản Liễu gia?
Suy nghĩ này như một hạt giống được gieo trong đầu Liễu Vân Hiên, từ từ bén rễ.
Dọc đường Quan Chí Cần còn lảm nhảm bậy bạ không ít về mẹ con Vân Thù, không quên dạy Liễu Vân Hiên rằng tiền tài Liễu gia đều phải nắm giữ trong tay, hắn nói: " Biểu ca, cho dù ngươi không lấy được số tiền bạc đó thì cũng không được tiện nghi hai mẹ con kia, thà rằng tiêu hết trên tay ngươi cũng không được để hai mẹ con kia lấy làm của riêng."
Quan Chí Cần trong lòng cũng thật sự nghĩ như vậy, phụ thân không phải chỉ có mình mẫu thân hắn, trong phủ còn có mấy di nương cùng đệ đệ, nếu không phải nương có thủ đoạn cùng nãi nãi đau yêu hắn, chỉ sợ Quan gia không có chỗ cho hắn tung hoành, hắn là đích tử Quan gia, sau này gia nghiệp cũng sẽ rơi vào tay hắn, nếu phải tiện nghi cho bọn đệ đệ, còn không bằng tiêu từ bây giờ luôn.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào một cửa hàng trang sức, Quan Chí Cần khuyên mãi Liễu Vân Hiên mới đành móc bạc ra mua một cái trâm vàng, cũng không biết có phải lúc nãy trong cửa hàng của Vân Thù đã xem qua một lượt trang sức lưu ly tinh xảo không mà giờ Liễu Vân Hiên cảm thấy mấy cây trâm làm toàn bộ bằng vàng có vài phần tục khí, lớp tráng lưu ly trong suốt kia có một loại trang nhã khác biệt.
Quan Chí Cần đã sớm cam đoan với mấy người kia rằng hắn nhất định sẽ dẫn biểu ca đến nên cũng đã hẹn sẵn thời gian rồi, đến lúc đó hắn chỉ cần đưa Liễu Vân Hiên đến là được.
Mấy người kia nhìn thấy Quan Chí Cần đưa Liễu Vân Hiên đến thì cười đùa không ngừng, đợi sắc trời vừa tối liền lôi kéo nhau đi một mạch đến Bách Hoa lâu.
Lúc này ở đó đã đèn hoa rực rỡ, Bách Hoa lâu cũng bắt đầu mở cửa làm ăn, Cầm Khanh sớm đã trang điểm xong, miếng mồi nàng ta ném ra mấy ngày nay chắc chắn sẽ thu được cá lớn trong vòng hai ngày tới.
Dung mạo vốn đã xinh đẹp qua bàn tay của nàng lại càng tinh xảo động lòng người, vừa trang điểm xong một lúc thì tỳ nữ thân cận vào thông truyền, nói Liễu thiếu gia rốt cuộc cũng tới rồi.
Cầm Khanh nghe xong, ánh mắt thoáng qua một tia u sầu nhưng rất nhanh lại bị che giấu đi, lăn lộn trong hoa lâu này ngần ấy năm, nàng ta cũng biết rõ bây giờ phải làm thế nào.
Cầm Khanh đi theo tỳ nữ đến một gian phòng, người trong đó đã uống không ít, vừa tiến vào đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, sắc mặt nàng ta không hề thay đổi, còn nở một nụ cười dịu dàng, người trong phòng này trừ Liễu Vân Hiên thì đã sớm gặp qua Cầm Khanh, nhưng mỗi lần gặp vẫn luôn cảm thấy mỹ mạo của nàng làm người ta không thể dời mắt, trong chốc lát không ai nói chuyện, từng người từng người cứ ngây ngốc mà nhìn Cầm Khanh.
Đối với những ánh mắt như vậy, Cầm Khanh sớm đã tập thành thói quen, cho dù là ai, nhìn thấy nàng cũng chỉ có một vẻ mặt kia, đứng trước ánh mắt của đám đàn ông này Cầm Khanh vẫn thập phần trấn định, dù trước mặt có là đại tài tử, đại học nho cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt Cầm Khanh quét qua một đám người bên trong, dừng một lát trên người một thanh niên mặc bạch y, người nọ cũng đang nhìn nàng, nhưng ngoài ý muốn là trong mắt không hề có chút si mê hay tham lam nào, ngược lại có vẻ hơi ngu ngơ, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, thậm chí ánh mắt còn hơi nhìn sang một bên, chỉ là hai má cùng lỗ tai có chút phiếm hồng như là ngượng ngùng.
Chắc hẳn người trước mắt chính là công tử nhà Liễu Ngự sử, Cầm Khanh trong lòng nói một câu, nhìn qua có vẻ là một người dễ lừa gạt, nhìn bên ngoài cũng thật non nớt.
"Nô gia thỉnh an các vị công tử." Cầm Khanh cúi người thi lễ, dáng vẻ liễu yếu đào tơ, thật sự là đẹp không tả xiết.
Nàng ta nói câu này mới kéo lại suy nghĩ của mọi người, thi nhau buông ly rượu trong tay xuống mà đáp lễ, Liễu Vân Hiên cũng bị kéo lên đáp lễ một cái.
"Cầm Khanh cô nương, đây là người mà cô nương ngày đêm thương nhớ, Liễu công tử." Sau khi đáp lễ có người không nhịn được, cười hì hì nói, "Vân Hiên, lúc trước Cầm Khanh cô nương vẫn luôn nhắc đến ngươi, hôm nay vất vả lắm ngươi mới tới đây một chuyến, nhất định phải để Cầm Khanh cô nương nhìn kĩ ngươi mới được nha."
Liễu Vân Hiên nào đã gặp trường hợp này, toàn thân không thoải mái, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt dịu dàng ẩn ý đưa tình của Cầm Khanh, hắn là cảm thấy người mình không ngừng nóng lên, luống cuống không biết tay chân để chỗ nào.
"Liễu công tử mạnh khỏe, lần trước ta có nghe thấy mấy vị công tử đây đàm luận thơ ca, cũng biết được xưa nay Liễu công tử có danh học giả, trong lòng không khỏi kính mến, liền muốn gặp mặt một phen.
Hôm nay có thể nhìn thấy công tử, lòng ta xem như mãn nguyện rồi."
Liễu Vân Hiên không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cầm Khanh bên tai, lại càng cảm thấy đầu lưỡi mình như bị thắt lại, một câu cũng không nói nên lời.
Bộ dáng khốn quẫn của hắn rơi vào trong mắt mọi người, tất nhiên là không tránh được một trận cười nhạo, sau trận cười này hắn lại càng xấu hổ, suýt nữa ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.
"Các vị công tử chớ có trêu ghẹo, nô gia cũng không vội vàng, để Liễu thiếu gia không vừa lòng với ta thì không hay."Cầm Khanh cười nói, "Không bằng nô gia vì các vị công tử đánh đàn trợ hứng được không?"
Cầm nghệ của Cầm Khanh ở trong Bách Hoa lâu thậm chí là trong Ung đô đều cực kì nổi danh, những người nghe qua cầm khúc của nàng đều khẳng định, qua ba ngày mà tiếng đàn vẫn văng vẳng bên tai, chỉ là xưa nay Cầm Khanh cũng chỉ đánh đàn những lúc muốn tiêu khiển, người có thể được Cầm Khanh đánh đàn trợ hứng cho đã ít lại càng ít, bây giờ nghe được nàng vì bọn họ mà đánh đàn, không khỏi làm bọn họ trợn tròn mắt ngạc nhiên, trong đầu nghĩ hôm nay ra ngoài nói cô nương đầu bảng Bách Hoa lâu đã đánh đàn cho mình nghe, chỉ sợ không ít người hâm mộ muốn chết rồi, tiếng khen ngợi trầm trồ lập tức vang lên.
Cầm Khanh gọi người mang cây đàn mà mình thường dùng đến, cử chỉ tự nhiên hào phóng ngồi xuống ghế, lập tức bắt đầu.
Tiếng đàn du dương vang lên, âm thanh réo rắt như tiếng nước chảy trong núi sâu, khiến người ta cảm thấy như gặp được tri âm tri kỷ của đời mình.
Liễu Vân Hiên nghe được tiếng đàn kia thì tâm cũng dần bình tĩnh lại, tuyệt đối không nhìn ra biểu tình túng quẫn như vừa rồi, hắn đối với âm luật coi như có hiểu biết, đó là một loại trong lục nghệ (*), trong Thái học cũng có phu tử chuyên nghiệp dạy dỗ, trên phương diện cầm nghệ hắn học hành thật sự nghiêm túc, lúc nghe Cầm Khanh gảy đàn, trong lòng hắn không khỏi thấy hảo cảm.
(*) Lục nghệ gồm lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số
Hắn cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng đàn có nhịp điệu như tri âm tri kỷ, nhưng ẩn sâu bên trong dường như còn có chút sầu khổ, Liễu Vân Hiên nhìn dáng vẻ cụp mi rũ mắt của Cầm Khanh, cũng minh bạch chút ý tứ trong tiếng đàn của nàng, nàng tuy là đầu bảng trong Bách Hoa lâu, nhưng rốt cuộc ở nơi thế này không phải kế lâu dài, nàng cũng là thân bất do kỷ mới phải ủy thân chỗ này, trong lòng sao có thể không chán nản, cầm cũng như người, nỗi đau khổ trong lòng người này dường như được thể hiện hết trong âm thanh của tiếng đàn êm ái này.
Nghe tiếng đàn của Cầm Khanh, Liễu Vân Hiên không khỏi phiền muộn trong lòng, hắn cũng hiểu được Liễu gia bây giờ đã không còn là Liễu gia ngày xưa, thậm chí hắn còn có chút hoài niệm thời điểm lúc trước, khi mà hai mẹ con Vạn Thục Tuệ cùng Vân Thù vẫn chưa vào Liễu gia, trong nhà chỉ có hắn cùng phụ thân với mấy lão nô cùng sinh hoạt, ngày ấy so với hiện tại cũng thật sự thư thả hơn rất nhiều, lúc đó, quan hệ của hắn và phụ thân còn không tồi, sao có thể giống như bây giờ, cả ngày cứ như đi trên băng mỏng, thậm chí hiện giờ hắn ở Liễu gia nói gì làm gì còn phải cân nhắc kĩ lưỡng, miễn cho chọc đến chuyện gì làm phụ thân mất hứng, tưởng tượng hắn đường đường là Liễu gia thiếu gia mà ở trong nhà mình cũng phải cẩn thận như vậy, sao có thể không nghẹn khuất tích tụ trong lòng, bây giờ nghe được tiếng đàn của Cầm Khanh, hắn không khỏi cảm thấy nàng cũng giống như hắn vậy, cũng là một người không được như ý, có chút thương hại nàng.
Cầm Khanh nhìn qua như là đang chăm chú đánh đàn nhưng khóe mắt vẫn không ngừng đánh giá Liễu Vân Hiên, thời điểm nhìn thấy hắn nghe được tiếng đàn của mình mà nhíu mày, thậm chí còn có cảm giác ủ rũ chán chường, nàng đã hiểu tại sao chủ tử lại muốn nàng ra tay từ nam nhân này, hắn đích xác là một người chưa trải sự đời, căn bản là không biết đến thế gian hiểm ác, nhất là vẻ mặt hắn lúc này, nhìn qua là biết hắn có điều tích tụ trong lòng, chuyện tình của Liễu gia chỉ cần hỏi thăm qua loa trên đường cái cũng có thể nghe được tin tức so với nghe kịch nói còn rõ ràng hơn, Liễu gia này nhìn qua thì yên ổn nhưng bên trong chỉ sợ chướng khí mù mịt, nhìn vẻ mặt hắn cũng biết hắn không hề thích ở nhà, nếu không sao lại có bộ dáng tích tụ khó tiêu như vậy.
Nhưng chính vì thế, nàng muốn nhúng tay vào có lẽ cũng không phải chuyện quá khó khăn, ít nhất cái vị thiếu gia không rành thế sự trước mắt này đối với mình cũng không chút cảnh giác.
Cầm Khanh vừa đàn xong một khúc, Liễu Vân Hiên là người đầu tiên hồi thần lại mà vỗ tay, vừa rồi hắn mượn tiếng đàn mà nghĩ đến tình cảnh của mình, cũng khó trách người ta nói trong Ung đô này, luận cầm nghệ thì đứng đầu không phải là thiên kim nhà ai, mà chính là hoa khôi Cầm Khanh trong Bách Hoa lâu này.
"Cầm nghệ của Cầm Khanh cô nương quả thực lợi hại, khó trách lại nổi danh như vậy, hôm nay may mắn nghe được tiếng đàn của cô nương, thật không uổng công đi chuyến này." Liễu Vân Hiên không còn dáng vẻ mất tự nhiên như vừa nãy, mở miệng nói chuyện cũng tự nhiên hơn, hiện tại hắn đã đặt Cầm Khanh và mình ở cùng một tình cảnh nên mới không có bối rối như vừa nãy.
Liễu Vân Hiên nói xong, những người khác cũng dần lấy lại tinh thần, đua nhau khen ngợi, nhưng trong lòng vẫn thấy tài đánh đàn của nàng cũng không hấp dẫn bằng con người nàng, lại nghĩ tới bình thường khúc đàn thế này là vạn kim khó cầu, hôm nay đến Bách Hoa lâu một chuyến thật không uổng công, chẳng những gặp được người lại còn được nghe đàn, nghĩ đến đã thấy thật vẻ vang.
"Nô gia chỉ có chút tài mọn này, có thể lọt vào tai các vị công tử đã thật cao hứng, các vị không chê là được." Cầm Khanh nở nụ cười ưu nhã, "Không biết Liễu công tử cảm thấy cầm nghệ của nô gia thế nào?"
Cầm Khanh lạ hỏi một câu, vẻ mặt có chút do dự, dáng vẻ đó khiến Liễu Vân Hiên cảm thấy việc này đối với nàng rất quan trọng.
Tuy còn là học sinh nhưng bọn họ cũng hiểu biết không ít, lúc trước nghe hí kịch đã gặp không ít kịch bản về nữ tử phong trần và thư sinh tuấn tú, trong đầu đều đem cái kịch bản đó áp vào trên người hai người này, cảm thấy nữ tử phong trần chính là đa tình, lại gặp được người tuấn tú, thầm tán dương trong lòng cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Từng người từng người nhìn sang chỗ Liễu Vân Hiên, thầm hâm mộ tiểu tử này hảo phúc khí.
Hơn nữa, mấy người này còn không nhịn được nghĩ đến mấy chuyện sâu xa, Cầm Khanh cô nương là một thanh quan, cho dù không thể cưới nữ tử phong trần vào cừa thì cùng nàng xuân phong mấy lần cũng là chuyện khiến người ta vui mừng không thôi, càng nghĩ lại càng thêm hâm mộ vận may của tiểu tử này, hận không thể thay thế hắn ôm mỹ nhân tuyệt thế trong ngực mà yêu thương một phen.
Liễu Vân Hiên bị mấy ánh mắt trêu chọc kia làm cho mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy Cầm Khanh cô nương phong tư như vậy mà lại lăn lộn ở chốn hồng trần thật là đáng tiếc, nhưng trong lòng cũng không có chút tạp niệm, nhưng hắn da mặt mỏng, lại bị người ta nhìn như vậy, cả khuôn mặt lập tức đỏ lên như bị bỏng, gần như muốn thiêu cháy hắn.
Quan Chí Cần còn sợ chưa đủ loạn, vỗ vai hắn cười nói: "Biểu ca ta đối với Cầm Khanh cô nương cũng hâm mộ đã lâu, hôm nay còn đặc biệt đến cửa hàng trang sức mua tặng cô nương một cây trâm, biểu ca, ngươi mau lấy ra cho Cầm Khanh cô nương nhìn xem!"
Quan Chí Cần một bên cười nói một bên kéo tay áo Liễu Vân Hiên lấy cây trâm ra, giống như hiến vật quý mà đưa cho Cầm Khanh.
Nha hoàn bên người Cầm Khanh nhận lấy, lúc nhìn đến cây trâm này thì có vẻ hơi khinh thường, chẳng qua là một cái trâm cài, không phải kiểu dáng mới nhất, thậm chí trên mặt trâm còn không có lấy một viên bảo thạch, sau khi tiểu thư nhà mình nổi danh, mấy ân khách ngoài kia cho dù không thấy được mặt tiểu thư thì đồ vật đưa đến đây có cái nào không phải là đồ vật tinh xảo hiếm lạ, một cái kim trâm như này đừng nói là tiểu thư, một nha hoàn như nàng ta còn không thèm để vào mắt.
Đúng là tên nghèo kiết hủ lậu!
Cầm Khanh cũng quan sát cây trâm mà nha hoàn vừa nhận, trong lòng hết sức khinh thường, thật là xem nàng chưa gặp qua hàng chợ sao, cái đồ vật chỉ đáng mấy lượng bạc này mà đòi có một đêm với nữ nhân, nghĩ rằng lấy cây trâm thế này ra là có được niềm vui của nàng sao? Thế thì nàng cũng quá rẻ mạt đi.
Cầm Khanh tuy trong lòng thập phần khinh thường nhưng trên mặt vẫn tỏ ra cực kì vui mừng,, cẩn thận nhận cây tram trong tay tiểu nha hoàn tay nha hoàn kia, nhẹ nhàng cúi người thi lễ với Liễu Vân Hiên, giọng nói êm ái: "Đây thật sự là Liễu công tử đặc biệt chọn cho nô gia sao?"
Liễu Vân Hiên định nói không phải, kỳ thật hắn cũng không định mua cây trâm này, là Quan Chí Cần một hai nói hắn phải mua gì đó đến, hắn mới đành phải mua, nhưng nghe thấy Cầm Khanh nói vậy hắn lại cảm thấy không ổn, hắn vừa mở miệng thì Quan Chí Cần đã cướp lời.
"Đúng vậy, Cầm Khanh cô nương, biểu ca ta vừa nghe bảo cô nương muốn gặp mặt đã vội vàng kéo ta đi vào cửa hàng rồi, thế nên mới mua cây trâm này đến."
Quan Chí Cần sao không biết biểu ca đầu gỗ kia của mình đang tính nói gì, hắn còn muốn kết bạn với Cầm Khanh cô nương này đây, nghĩ đến sau này có thể thường xuyên vào Bách Hoa lâu gặp Cầm Khanh cô nương, đi ra ngoài cũng có thể thổi phồng một phen, bây giờ chẳng may lời giải thích của biểu ca vừa nói ra chẳng may đắc tội Cầm Khanh cô nương, sau này hắn sao có thể ở đây lăn lộn.
Những người khác cũng thi nhau phụ họa theo, còn có người đánh mắt với hắn, nháo đến mức Liễu Vân Hiên không biết nên nói hay không, cuối cùng sau mấy lời nói nhảm của bọn họ Liễu Vân Hiên cũng không kịp nói ra mấy lời hắn định nói lúc nãy.
Cầm Khanh nhìn Liễu Vân Hiên, cũng biết mấy người bên cạnh hắn có ý đồ gì, mấy người này trong mắt Cầm Khanh đều chướng mắt như nhau, nếu là lúc trước, đừng nói là nàng sẽ ở trong này lá mặt lá trái, cho dù một ánh mắt nàng cũng không muốn nhìn thêm, nhưng hiện tại sắc mặt Cầm Khanh lại có chút hồng, như là bởi vì cây trâm vừa nãy mà cao hứng.
Nàng nói: "Liễu công tử thật có lòng, nô gia cảm tạ, không biết Liễu công tử thích uống rượu gì, trong lâu này thứ có thể đem ra tiếp khách cũng chỉ có rượu, công tử muốn uống rượu gì chỉ cần sai bảo một tiếng."
Cầm Khanh vừa nói xong liền đi đến bên người Liễu Vân Hiên, vén tay áo, cầm bình rượu trên bàn, chậm rãi rót rượu vào cái ly trước mặt hắn, nói: "Nô gia kính công tử một ly."
Liễu Vân Hiên cảm nhận được Cầm Khanh đến gần, lúc này nàng dựa vào hắn quá gần, hắn còn cảm giác chỉ cần nàng hơi tiến lên chút nữa là sẽ dựa hẳn vào ngực hắn, hắn không chỉ ngửi thấy mùi rượu thanh mát mà còn ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người nàng, lại nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn gầy guộc lộ ra bên ngoài, thật là hồng tụ thiêm hương.
Liễu Vân Hiên nghĩ đến đây, gương mặt kia lập tức đỏ bừng, vội vàng nhìn sang chỗ khác, cho đến khi Cầm Khanh đưa ly rượu đến trước mặt hắn, Liễu Vân Hiên trong đầu chỉ còn thanh âm dịu dàng kia vang lên bên tai, còn nàng nói cái gì hắn đã hoàn toàn không nghe ra rồi, theo bản năng cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Có lẽ là uống quá nhanh nên bị sặc, hắn vội vàng đứng lên ho khan, không ho thì không sao, càng ho khan mặt hắn lại càng đỏ, chỉ cảm thấy mới chỉ uống có một ly rượu thôi mà mùi rượu cũng lan khắp người rồi, hắn cảm giác như mình đã say.
"Cầm Khanh cô nương, cô nương sao có thể chỉ mời rượu biểu ca chứ, hôm nay nếu không phải ta mang hắn ra ngoài, hiện tại hắn còn ở nhà đọc sách đâu, Cầm Khanh cô nương muốn gặp cũng không thể gặp được nha." Quan Chí Cần thấy Cầm Khanh chỉ mời rượu Liễu Vân Hiên thì hâm mộ vô cùng, có một tuyệt sắc giai nhân như vậy rót rượu cho mình, thật là một chuyện hạnh phúc vô cùng.
Những người khác nghe thấy Quan Chí Cần ồn ào với Cầm Khanh thì cũng động tâm tư, mỹ nhân bực này cho dù không thường xuyên gặp được nhưng nếu được nàng tự tay rót rượu cho thì còn gì vui hơn, thế nên cũng nhao nhao lên nói mình mấy ngày nay liên tục đến cửa mời Liễu Vân Hiên ra ngoài, không có công lao cũng có khổ lao nên cũng muốn Cầm Khanh mời mình một ly.
Cầm Khanh trong lòng không kiên nhẫn, muốn trực tiếp đập cái bình này lên đầu bọn người này, nghĩ thầm bọn họ là cái thá gì mà cũng xứng để nàng đi mời rượu từng người một! Đúng là mới cho chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm!
Cầm Khanh kìm nén bực bội trong lòng, giả bộ ôn nhu đáp lời, lần lượt rót rượu vào ly của từng người, lại rót đầy ly của Liễu Vân Hiên, nhẹ nhàng nói: "Lần trước nghe các vị công tử đàm luận thơ ca đã cảm thấy thập phần tinh diệu, nô gia bất tài, hôm nay cả gan cầu một bản thư pháp của công tử để viết theo, còn thỉnh Liễu công tử đáp ứng.
Không biết Liễu công tử có thể đồng ý thỉnh cầu nhỏ bé này của nô gia không?"
Liễu Vân Hiên nghe Cầm Khanh nói, dù biết nàng cũng là người hiểu thơ ca, nghe nàng nói xong hắn không khỏi thấy mình được nâng cao lên một bậc, cảm giác được người khác coi trọng như vậy thật không tồi, ít nhất là so với ở Liễu gia thì thoải mái hơn nhiều.
Liễu Vân Hiên cực kì không ưa Vân Thù, cảm thấy nàng lúc nào cũng sực mùi tiền, mà phụ thân trước kia cũng không quá để ý chuyện kinh thương nay lại đối với mấy cái cửa hàng kia để ý hơn tất thảy, lúc này nghe Cầm Khanh cùng hắn đàm thơ, còn cùng hắn bàn về các bậc thi nhân kim cổ, đột nhiên có cảm giác như gặp được tri kỷ đời mình, cảm thấy dường như mình nói cái gì Cầm Khanh cũng biết, thậm chí còn có thể cùng hắn đàm luận.
Nữ tử như vậy mới là người thích hợp xuất hiện ở Liễu gia, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể đảm nhân cái danh thiên kim quý nữ! Liễu Vân Hiên nghĩ vậy, cũng uống hết ly rượu Cầm Khanh vừa rót, xem như là chấp nhận lời thỉnh cầu của nàng.
Cầm Khanh nhìn Liễu Vân Hiên như vậy, tươi cười trên mặt lại càng dịu dàng khéo léo, cái tên lỗ mãng này không đáng để nàng bán thân, mới tùy tiện dỗ ngọt hai câu đã đồng ý, chỉ cần một thời gian ngắn nữa người này còn không cần phải lo nghĩ thêm.
Liễu Vân Hiên tất nhiên không biết Cầm Khanh đang nghĩ gì, cái danh tài tử này của bọn họ cũng là bị người phủng ra tới, chính là muốn tương lai trở thành văn hào lưu danh muôn thủa, trên phương diện học hành còn chưa có thành tựu gì cũng đã bắt chước người ta phóng đãng không biết kiềm chế, vọng tưởng chính mình bên người cũng có một hồng nhan tri kỷ.
Liễu Vân Hiên chỉ cảm thấy Cầm Khanh hiểu biết rộng, tài danh lan xa, tuy là nữ tử thanh lâu nhưng tuyệt đối không có hơi thở thanh lâu, giơ tay nhấc chân cũng có ý vị đặc biệt nên hắn không có ý ghét bỏ, xem Cầm Khanh như tri kỷ mà đối đãi, một thời gian sau quan hệ gắn bó như vậy cũng không bị đứt đoạn, thỉnh thoảng Cầm Khanh lại gửi tặng mấy bài thơ tự mình làm, ngươi tới ta đi cũng sinh ra vài phần tình nghĩa, đương nhiên, chuyện đi gặp Cầm Khanh không thể để Liễu Bác Ích biết được nên chỉ có thể giấu kín.
Liễu Bác Ích còn đang vui mừng Liễu Vân Hiên yên ổn ở nhà đọc sách, kết quả mới mấy ngày đã ngựa quen đường cũ, học xong lại không biết chạy đi đâu, trong lòng thật sự chán ghét đứa con trai này, chỉ cảm thấy hắn như cái sẹo gỗ, nói thế nào cũng không nghe, tận tối muộn mới xách cái thân đầy mùi rượu về nhà thì lại càng răn dạy nhiều hơn, nhưng càng nói nhiều hắn lại càng nhơn nhơn ra đấy, ngược lại giống như càng phản nghịch hơn, hôm nào cũng phải uống say mềm mới chịu về.
Vân Thù từ sớm đã để mắt đến hắn, ngày nào cũng thấy bộ dạng say khướt của Liễu Vân Hiên, nàng cũng bí mật theo dõi hắn, phát hiện hắn thường xuyên đến Bách Hoa lâu nên mới đi hỏi thăm một chút, chỉ thoáng nghe ngóng chút đã rõ, trong Bách Hoa lâu có ai không biết công tử nhà Liễu Ngự sử sớm có quan hệ với hoa khôi Cầm Khanh từ lâu, thậm chí người thường tới đây đều biết Liễu thiếu gia đã trở thành người mới được vào trướng của Cầm Khanh cô nương rồi, chỉ là còn không có truyền ra ngoài thôi.
Bất quá lời đồn đãi như vậy truyền ra ngoài cũng là chuyện sớm muôn, có lẽ sáng mai ngủ dậy đã truyền khắp Ung đô cũng nên.
Nghe được tin này Vân Thù không khỏi nhíu mày, hùng hổ lao đến Tấn vương phủ.
"Tạ Hoài Ẩn, chúng ta bắt tay sửa trị cái tên Tiền Hạ Lan kia đi!"
Vừa mới hạ triểu, Tạ Hoài Ẩn triều phục còn chưa kịp thay đã nhìn thấy Vân Thù không thèm báo một tiếng đã đường hoàng xông vào phủ, không nghĩ tới Tạ Hoài Ẩn lại từ trên mặt Vân Thù tìm ra cảm xúc phẫn nộ.
Hắn lần đầu tiên thấy Vân Thù có sắc mặt thối như vậy, cơ hồ là cả mặt đều dài ra, từ lông mày đến ánh mắt đều lạnh lẽo, ngay cả giọng điệu trong lời nói cũng là khẳng định chứ không phải đang bàn luận.
Tạ Hoài Ẩn hí hửng, hóa ra Vân Thù cũng có lúc tức giận, hắn nói: "Không phải là không thể.
Tên này lại trêu chọc gì đến ngươi sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...