Danh Môn Ác Nữ


Người nọ nhìn vẻ mặt Tiền Hạ Lan cũng đoán được thủ hạ của mình đang nghĩ đến cái gì, xác thực, sòng bạc với thanh lâu này làm ăn không tồi, lợi nhuận vẫn luôn rất tốt, nhưng loại kinh doanh này rốt cuộc vẫn là ngoài luồng.

Kinh doanh sòng bạc vốn chẳng phải làm ăn đứng đắn gì, việc cho vay nặng lãi tuy thu lợi rất lớn nhưng đồng nghĩa với mạo hiểm cũng lớn, bây giờ triều đình vẫn chưa có người tra ra chuyện này, nhưng chờ đến một ngày thật sự có người thanh trừng, đó chính là lúc người của bọn họ bị bắt liên tiếp, chẳng qua bây giờ chuyện này còn chưa buông ra ngay được, việc này liên lụy rất nhiều người, con đường này cũng thật sự có ích với hắn.

Nhưng hắn cũng rõ ràng hơn ai hết, mấy thứ ở trên tay Vân Thù mới thật sự là cái cây hái ra tiền, đó cũng là con đường tất yếu để hắn đem mọi chuyện trở lại quỹ đạo bình thường, có mấy thứ này, hắn có thể sẽ thu hoạch được lợi nhuận không tưởng.
Đây cũng là lý do hắn sẵn sàng hạ vốn gốc, nhưng đáng tiếc cái tên Tiền Hạ Lan này mấy năm nay thượng vị quá lâu, trở thành một tên ham ăn biếng làm còn chưa tính, đến nửa điểm đầu óc cũng không có, nửa điểm nhãn giới cũng không, chút xíu triển vọng cũng chả tìm ra, xem ra, người này có giữ lại cũng vô dụng.
Tiền Hạ Lan tất nhiên không hề biết rằng chủ tử đã có ý muốn vứt bỏ mình, cảm thấy không còn chuyện gì cần phân phó nữa, lập tức đứng lên, ngoan ngoãn nghe lời chủ tử đi tìm chiêu bài của Bách Hoa lâu, Cầm Khanh cô nương.
Cầm Khanh ở trong hoa lâu này được xem là một sự tồn tại đặc biệt, gần như là đối tượng mà toàn bộ các cô nương trong Bách Hoa lâu cực kì hâm mộ, nàng cực kì xinh đẹp, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang một ý vị khó tả, đích xác là kiểu được hoan nghênh nhất với mấy người muốn tầm hoan, bởi vì từ nhỏ đã được rèn luyện nên tài năng không tệ lắm, văn thơ cũng biết làm nên rất được đám văn nhân tài tử yêu thích, thanh danh theo đó nước lên thì thuyền lên, mà vị Cầm Khanh cô nương này cũng là một người có cá tính, không phải ai cũng chịu gặp, có tiếp khách hay không là do nàng quyết định, một câu không hợp thì trực tiếp đóng cửa tiễn khách, nhưng trớ trêu thay lại có không ít người thích tính cách như vậy, càng bị cự tuyệt thì lại càng muốn đến, tuy có người nói nàng tính khí lớn, nhưng lại càng nhiều người nói nàng có cá tínhhơn, người muốn gặp mặt nàng lại càng nhiều không đếm xuể, mỗi ngày bên trong Bách Hoa lâu cũng có không ít người vào đây chỉ mong có thể được Cầm Khanh cô nương liếc mắt một cái, hay lại may mắn hơn là được vào sau màn ngồi cùng nàng.
Lúc Tiền Hạ Lan vào trong phòng Cầm Khanh, nàng đang lười biếng ngồi tựa vào một bên bàn, thần sắc có chút không kiên nhẫn, nhìn thấy hắn vào cửa, nàng cũng không có lập tức đứng lên hành lễ.
Người khác có thể không biết, luôn nghĩ Tiền Hạ Lan là chủ nhân của Bách Hoa lâu, chỉ có tú bà mới biết thật ra chủ nhân của hoa lâu này là một người khác, lúc đầu Cầm Khanh cũng không biết, chỉ là một lần chủ tử thực sự đến đây, Tiền Hạ Lan nơm nớp lo sợ hầu hạ bên cạnh, nghe hắn gọi một tiếng chủ tử lúc này mới biết được người mà mình vẫn tưởng là ông chủ lớn chẳng qua chỉ là thủ hạ mà thôi.
Từ đó về sau, Cầm Khanh cũng không tôn kính hắn như trước nữa cho nên lúc hắn đến, nàng cũng không mấy chào đón.
Tiền Hạ Lan nhìn Cầm Khanh lười biếng dựa trên sạp hương, dáng vẻ đặc biệt hấp dẫn, nhất là cái áo kia còn hơi mở ra một chút, nhìn rõ cả xương quai xanh tinh xảo trắng nõn mềm mại, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy một hoạt sắc sinh hương như vậy thật là hiếm thấy trên đời, lại nghĩ đến sẽ tiện nghi cho cái tên thư sinh kia, hắn cảm thấy như bị ai đó xẻo mất một miếng thịt.
Cầm Khanh thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng cũng thập phần không vui, nàng lập tức ngồi dậy kéo kéo tấm sa mỏng trước ngực, che kín nơi hắn vừa nhìn chằm chằm, trừng mắt nói: "Ngươi tới đây làm gì, có việc thì mau nói, không có chuyện quan trọng thì đi đi."
Bộ dáng tức giận kia của nàng lại mang một tư vị khác, lúc nàng bày ra biểu tình kia, lại có một hương vị mê người, thật không hổ hai từ "mỹ nhân", cho dù có nổi giận cũng có cảm giác khác biệt, càng làm cho hắn yêu thích không thôi, trong lòng thích thú nhưng lại càng thương tiếc nhiều hơn.
Cầm Khanh nhìn hắn như vậy lại càng tức giận, lặp tức muốn đuổi hắn ra ngoài.
"Đừng giận, đừng giận!" Tiền Hạ Lan vội vàng trấn an Cầm Khanh, "Hôm nay ta tới là muốn báo cho ngươi một việc mà chủ tử muốn ngươi đi làm."

Cầm Khanh nghe được hai chữ "Chủ tử" thì mặt mày sáng ngời, vội nói: "Chủ tử đến đây sao?"
Tiền Hạ Lan thấy phản ứng của Cầm Khanh, sao còn không hiểu được tâm tư của tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi này, chủ tử là một nam nhân cực kì tuấn tú, lại có thân phận địa vị sờ sờ ra đấy, nếu bò lên được giường chủ tử, chưa nói đến làm phu nhân, chỉ làm một di nương cũng đủ vẻ vang rồi.

Nhưng nếu chủ tử có ý muốn chạm vào Cầm Khanh, mấy lần trước bảo nàng qua hầu hạ đã sớm ra tay rồi, nếu lúc trước đã không chạm vào, chính là chủ nhân không có suy nghĩ này, hơn nữa chủ tử lại vừa giao một nhiệm vụ như vậy cho nàng đã nói rõ người không quá yêu thích Cầm Khanh.
Thời điểm Tiền Hạ Lan bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, hắn cũng không nghĩ đến mấy chuyện vừa rồi nữa, nói: "Đúng là chủ tử vừa đến đây, còn muốn ngươi làm một việc."
Cầm Khanh vừa nghe thấy chủ tử đến đây đã vui mừng không thôi, lại nghe còn có việc giao cho mình làm, không khỏi uể oải, nhưng sau khi nghe Tiền Hạ Lan nói việc mà chủ tử giao cho mình thì lại càng ngạc nhiên mở to mắt, vẻ mặt không dám tin.
"Chủ tử, sao hắn có thể bảo ta đi làm loại chuyện này, ta..." Thật là chuyện ngoài ý muốn, sao nàng có thể ngờ tới, nàng luôn trông ngóng chủ tử đến đây, nhưng sau khi biết được nhiệm vụ này nàng lại tràn đầy hụt hẫng.
Sắc mặt Cầm Khanh tái nhợt, nàng vẫn biết mình cùng chủ tử khác biệt cực lớn, như mây trên trời cùng bùn dưới đất, nhưng trước giờ chủ tử vẫn đối xử với nàng rất tốt, nàng cứ tưởng trong mắt ngài nàng khác biệt với những người khác, xem ra, trong mắt chủ tử mình cũng chẳng là cái gì.
"Ta nói này Cầm Khanh, giấc mộng này của ngươi cũng nên tỉnh rồi, chủ tử là dạng người gì, ngươi lại là dạng người gì, chử tử sao có thể giống ngươi.

Tốt nhất ngươi cố mà hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao phó đi, xong việc chủ tử tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng nếu việc không thành, lúc đó chủ tử muốn mang ngươi đến khách điếm ở biên quan đấy." Tiền Hạ Lan nhìn Cầm Khanh, nghiêm túc nói, "Chính miệng chủ tử đã nói như vậy, ngươi nghĩ kĩ đi."
Tiền Hạ Lan nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cầm Khanh, cười nói: "Ngươi cũng không cần tuyệt vọng như vậy, ngẫm lại, chủ tử đối với ngươi cũng xem như rất tử tế.

Ngươi nghĩ lại xem, người muốn ngươi đi quyến rũ cũng không phải loại người thấp kém gì mà là đại thiếu gia Ngự sử phủ, ta đảm bảo bất cứ ai trong lâu này mà nghe xong cũng phải nói đây là một chuyện tốt?! Chuyện này mà làm xong, nếu chủ tử vừa lòng hay vị đại thiếu gia kia mà vừa ý ngươi không chừng còn có thể vào được cửa Ngự sử phủ, đừng nói là làm di nương, ngươi muốn làm chính thất phu nhân cũng có thể.

Nhìn thử cái khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi xem, từ trước đến nay ta vẫn cảm thấy ngươi là một quý nhân có phúc khí đó."
Tiền Hạ Lan nói lời này cũng thật xuôi tai, cuối cùng cũng trấn an Cầm Khanh một chút, nhưng cứ nghĩ tới chủ tử bảo mình đi làm loại chuyện này, trong lòng vẫn hơi khó chịu, rõ ràng chủ tử biết....

Tiền Hạ Lan thấy sắc mặt Cầm Khanh vẫn khó coi như lúc nãy, thậm chí còn có vài phần không cam lòng, cũng thấy hơi tức giận, hắn cũng đã nói hết nước hết cái, vốn dĩ Cầm Khanh này cũng có chút bản lĩnh kiếm tiền.

Cho dù nàng ba lần bố lượt từ chối gặp khách quý đã tiêu rất nhiều tiền vào hoa lâu này thì cũng thôi, hắn cũng thuận theo nàng, nhưng đến lúc này rồi nàng ta còn muốn sao nữa, nàng ta thật sự xem mình là thiên kim tiểu thư hay là nhân vật quan trọng nào hả? Quả thật chủ tử nói không sai tí nào, chẳng qua là một con điếm thôi.
"Ta nói này Cầm Khanh, ngươi đừng có tự nâng mình quá cao, trong mắt chủ tử ngươi cũng chỉ là một kỹ nữ, không hơn, chuyện này ngươi cố mà làm cho tốt, không thì ngày mai ta lập tức đưa ngươi đến biên quan, có thể dưỡng ra được một cái hoa khôi thì cũng có thể dưỡng ra cái thứ hai thứ ba." Tiền Hạ Lan giễu cợt một câu, "Cho nên, tốt nhất ngươi nên sớm nhìn rõ thân phận của mình đi, ngươi có muốn nhiều hơn nữa cũng không có đâu, tốt nhất là làm cho tốt nhiệm vụ lần này, xong việc cũng có thể đòi được chút lợi ích trước mặt chủ tử, miễn cho sau này cái gì cũng không có, lại còn đánh mất chén cơm đấy.

Loại chuyện này đối với Cầm Khanh cô nương ngươi cũng chả phải lần đầu tiên, chắc cũng không lạ lẫm gì nhỉ?"
Sắc mặt Cầm Khanh lại càng khó coi, nhưng vẫn cố chấp nói: "Ta phải làm thế nào cũng không phiền ngươi tới dạy dỗ."
Loại chuyện này cũng không phải mới làm lần đầu, nàng tất nhiên biết phải làm thế nào, chỉ là trong lòng không vui khi chính chủ tử bảo mình đi làm, người còn nói không để ý đến nàng làm cách gì, chẳng phải nói nàng có dùng thân thể đi đổi cũng được sao, chủ tử thật đúng là không thèm để ý đến.
Lúc này Cầm Khanh mới thật sự cảm thấy thê lương, tuy là nói nàng vẫn luôn nhận thức rõ thân phận mình, mình với chủ tử là không có khả năng, nhưng chủ tử đến giờ vẫn chưa thành thân, nàng ít nhiều cũng có chút mong đợi, cho dù không thể làm thê tử của người, cũng chỉ cầu làm một hồng nhan tri kỉ bên cạnh chủ tử mà thôi, nhưng hy vọng nhỏ nhoi đó bây giờ cũng hoàn toàn tan vỡ, sao nàng có thể không thương tâm khổ sở.
Đau khổ thì đau khổ, nàng cũng không quên tính cách chủ tử, người đã bảo Tiền Hạ Lan thông báo cho mình thì mặc kệ nàng có đồng ý hay không cũng phải làm, nàng cũng không có lựa chọn nào khác, bên người chủ tử không giữ người không có giá trị.
Nghĩ đến đây, Cầm Khanh mới trút bỏ được buồn bực, chuẩn bị sẵn sàng giúp chủ tử làm việc.
Sau vài ngày dò hỏi chuyện này, Cầm Khanh cũng đã lập ra một kế hoạch.
Ngày đó gặp Vân Thù ở Bách Hoa lâu, mỗi người đều biết một bí mật của đối phương, trước kia Liễu vân Hiên còn cảm thấy mình cao hơn Vân Thù một cái đầu, nhưng còn chưa kịp hưng phấn hắn đã bị dội cho một chậu nước lạnh, đêm đó, hắn cảm thấy ánh mắt Vân Thù nhìn mình như muốn nói "Ta đi làm chính sự, còn ngươi là đi chơi gái", hắn chản nản không thôi, lại sợ Vân Thù nói chuyện này cho phụ thân biết, nên dạo này hắn ngoan ngoãn không ít, thậm chí sau khi tan học bằng hữu rủ đi uống rượu hắn cũng từ chối khéo, ngoan ngoãn về thẳng nhà.
Dạo này Liễu Bác Ích cũng rất bất ngờ trước hành vi của con trai mình, hắn vốn chán ghét con trai suốt ngày đi uống rượu với mấy hồ bằng cẩu hữu của nó, nghe nói cái tuổi này đều rất mê rượu, cũng không biết làm thế nào với hắn.

Hơn nữa, người ta luôn nói mê rượu hỏng việc, Liễu Bác Ích nói mãi hắn cũng không nghe, trừng phạt cũng không có tác dụng, cuối cùng cũng chỉ biết than thở, không nghĩ tới mấy ngày nay hắn lại không có ra ngoài uống rượu, trong lòng tất nhiên là vui mừng hết sức.


"Vân Hiên cuối cùng cũng biết cố gắng, cứ thế này thì ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn rồi." Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Liễu Bác Ích không nén được vui mừng, cười nói: "Tuy không cầu tương lai hắn sẽ trở nên nổi bật, chỉ cần hắn an phận thủ thường, trong lòng ta cũng thấy an ủi phần nào."
Vạn Thục Tuệ nghe trượng phu nói như vậy, không khỏi cười nói: "Tài học của Hiên ca nhi vẫn luôn rất tốt, mai sau không chừng có thể làm nên chuyện lớn, bây giờ muốn quyết tâm học hành cũng là một chuyện tốt, nếu Thù nhi cũng chịu an phận ở nhà như Hiên ca nhi, ta cũng thỏa mãn lắm rồi."
Vạn Thục Tuệ vừa nói vừa nhìn thoáng qua Vân thù, tuy nàng không quá phản đối việc Vân Thù làm buôn bán nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, một cô nương gia cả ngày xuất đầu lộ diện bên ngoài cùng nam nhân ở chung một chỗ cũng không tốt, người làm mẫu thân như nàng thấy không ổn chút nào, nàng còn đang lo lắng hôn sự của Vân Thù, trong vòng một hai năm nữa là phải tìm một mối rồi nhưng có vẻ như mọi người trong Ung đô này đều không thích thú lắm với mối hôn sự này, chọn lực trong cả Ung đô này cũng khó mà tuyển được một người trong sạch thật thà, đến lúc đó có khi nên tìm một người ở nơi khác, nhưng nàng lại không chịu được việc nữ nhi sẽ cách mình quá xa, nghĩ lại thì tìm một mối trong Ung đô này vẫn tốt hơn, thế lại càng gần, hai mẹ con vẫn có thể thường xuyên gặp nhau.

Nàng thì lo lắng không thôi, nhưng nữ nhi hình như chả thèm để ý chút nào, cả ngày chân không chạm đất, vốn không hề đem chuyện này để trong lòng.
"Nương, ngươi còn không phải nhân cơ hội này mà nói cho cha biết con cả ngày không ở nhà sao, buổi tối con đều về nhà mà, người nói vậy là không chuẩn rồi nha."
Hôm nay đúng lúc Vân Thù cũng đang ở trong phòng Vạn Thục Tuệ, nàng đang xem sổ sách của cửa hàng son phấn, tiền lời ghi trong đây khiến nàng rất hài lòng, đang nghĩ có nên bổ sung mặt hàng gì mới vào đó không.

Năm nay nàng có trồng một đồng hoa, đã dùng một ít để làm son phấn bột nước, tuy rằng một số loài hoa có thể phát triển rất nhanh sau khi trồng nhưng các loài khác cũng sẽ không phát triển nhanh như vậy được.

Hơi thở mùa xuân ngày càng đậm hơn, không khí cũng ngày một ấm áp, vài tháng nữa sẽ đến mùa hè, trong đầu đã nghĩ ra mấy loại hàng mới, có thể sẽ làm thêm thuốc đuổi muỗi và nước hoa, còn có thể làm ra nhang đuổi muỗi nữa.
Vân Thù đang ghi nhớ mấy ý tưởng này trong đầu nhưng vẫn chú ý đến cuộc nói chuyện của cha mẹ, nàng sao còn không hiểu lời ám chỉ kia của Vạn Thục Tuệ.
"Con ăn điểm tâm xong mới ra cửa, tối lại về nhà đúng giờ, cũng không phải là mỗi ngày đều ra ngoài, cha nói xem có đúng không?" Vân Thù vừa nói vừa nhìn thoáng qua Liễu Bác Ích, "Cha, ngươi cũng không được ngồi im để nương giáo huấn ta như vậy nha."
Liễu Bác Ích chỉ cười cười, tỏ vẻ mình sẽ không tham gia cùng hai mẹ con họ.
"Ngươi cứ ỷ vào cha sủng ái ngươi, sủng ngươi đến vô pháp vô thiên, không còn quy củ gì nữa!" Vạn Thục Tuệ nói, “Sủng ngươi quá bây giờ ngươi đến kim thêu cũng không thèm cầm, cả ngày cầm bàn tính đánh qua đánh lại còn rất thành thạo phải không! Sau này ngươi muốn làm bàn tính tiên sinh đi làm quản trướng cho người ta hả?"
Vạn Thục Tuệ tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng Liễu Bác Ích có thể thương yêu Vân Thù, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng cho tương lai của nàng, nam nhân ra ngoài kiếm tiền là chuyện bình thường, nàng nhưng là một nữ hài tử, có bản lĩnh quá lớn cũng không phải là chuyện tốt, nữ tử vô dụng đúng là không có ai muốn nhưng quá giỏi giang lại càng ít người dám muốn a, thử nghĩ xem, sau này có khả năng phu cương không phấn chấn nha, còn có thiếu gia nhà nào bằng lòng cưới nàng đây.
Vấn đề này trước giờ Vân Thù vẫn không muốn nói nhiều cùng Vạn Thục Tuệ cho nên cũng thức thời ngậm miệng lại, dù sao nếu nàng nói với nương rằng nữ tử không nhất thiết phải gả chồng cũng sẽ bị nàng giáo huấn mãi, nên cũng chỉ đành tội nghiệp nhìn Liễu Bác Ích cầu cứu, hi vọng phụ thân có thể nói đỡ nàng vài câu.
Liễu Bác Ích nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Vân Thù, cũng nhìn ra ý tứ muốn hắn nói đỡ mấy câu của nàng, liền mở miệng nói: "Ta cảm thấy Thù nhi làm việc này cũng không tồi, đường xi măng kia đúng là rất tốt, còn có kỹ thuật thủy in ấn....Con cái đều có phúc của con cái, chúng ta quan tâm nhiều cũng không được, đến lúc đó chỉ cần cẩn thận chọn kĩ một người là được rồi, nếu thật sự không chọn được thì cũng có thể kén một rể hiền vào cửa, cả nhà ta cùng ở chung một chỗ không phải rất tốt sao."

Vân Thù vốn chỉ muốn Liễu Bác Ích nói vài câu giải vây giúp mình thôi, không nghĩ đến hắn lại nói mấy câu kia, không biết là đang giải vây hay là tạo một vấn đề mới cho nàng nữa, Vạn Thục Tuệ nghe Liễu Bác Ích nói vậy, mắt sáng ngời, nghĩ thầm nếu những cậu ấm cô chiêu trong Ung đô này thật sự chướng mắt nữ nhi nhà mình thì có làm sao, nàng còn luyến tiếc gả nàng đi đây, còn không bằng tuyển một hiền tế vào cửa, như vậy nữ nhi vẫn ở dưới mắt mình, cũng không sợ nữ nhi sẽ chịu thiệt thòi, chính mình còn có thể chăm sóc nàng.
Vân Thù nhìn ánh mắt sáng quắc của Vạn Thục Tuệ thì thầm kêu không ổn, một câu vừa rồi đúng là đã gợi lên tâm tư của Vạn Thục Tuệ, nàng thật sự đã bắt đầu có ý tưởng chiêu một hiền tế vào cửa rồi.
"Cha, ngươi nếu rảnh rỗi còn không bằng đi hỏi xem ca ca có muốn đi Đồ Thư Quán dạy học miễn phí không, hai ngày trước ta nghe Tấn vương điện hạ nói sách trong Đồ Thư Quán đã in ấn được hơn phân nửa, kệ sách cũng đã làm được không ít, tuy còn chưa hoàn thiện nhưng con dự định sẽ khai trương sớm để tiện cho việc dạy học, người dạy học cũng đã bắt đầu chiêu mộ, ca ca có học thức tốt như vậy, cũng xem như vật tẫn kỳ dụng, người đi hỏi thử ý của ca ca xem.

Nương, người không phải còn muốn đi dạo sao, con còn có việc, sợ là không tiếp tục bồi người được, nếu không người cùng phụ thân đi gặp ca ca đi?" Vân Thù nhìn Liễu Bác Ích nói, chuyện này nàng định đợi sau khi thư viện mở cửa mới nói, nhưng giờ xem ra nên nói trước một chút, cũng tiện cho mình lảng tránh đi, mẫu thân dạo này luôn thích cùng nàng nói mấy chuyện này khiến nàng phiền muộn không thôi.

Thân thể này mới có mười hai tuổi thôi mà, cho dù có đảo ngược lại Vân Thù vẫn cảm thấy nàng còn thanh xuân phơi phới, nhưng hiển nhiên, Vạn Thục Tuệ cũng không có nghĩ như vậy.
Có lẽ là bởi vì đang mang thai, bụng đã bắt đầu to ra, nội tiết tố thay đổi nên mới hay nghĩ mấy chuyện này chăng?
Liễu Bác Ích cũng nghe ra ý tứ của Vân Thù, cũng thuận theo mà mang Vạn Thục Tuệ ra ngoài, Vạn Thục Tuệ ra tới cửa vẫn không quên lẩm bẩm nói gì đó, Vân Thù cách xa không nghe rõ nhưng cũng đoán được đại khái chắc là vẫn đang nói chuyện của nàng.
Đợi Vạn Thục Tuệ cùng Liễu Bác Ích đi được một lúc, nàng cũng xem sổ sách được bảy tám phần, sổ sách cần nàng phải thống kê cũng không nhiều, việc hợp tác kinh doanh cùng Tạ Hoài Ẩn và Tạ Cẩn Họa cũng rất thuận lợi, bây giờ còn chưa được ba tháng, nàng cũng chẳng có hứng xem mấy sổ sách này, đợi đến cuối tháng ba xem cũng được, tiện thể chia lợi nhuận luôn.
Tỳ nữ bưng một ấm hồng trà mặt ong vẫn còn nóng lên cho Vân Thù, trong sân của nàng mới mua thêm mấy tỳ nữ, mỗi người đều do chính tay nàng lựa chọn kỹ càng, dù sao mấy người Cẩm Sắt Lưu Châu cũng bị điều đến cửa hàng cả rồi, hạ nhân bên người dĩ nhiên không đủ cho nên nàng mới mua thêm mấy nha hoàn từ bọn buôn người, dạy dỗ kỹ càng mới sắp xếp bên cạnh làm nha hoàn nhị đẳng, bên người Vạn Thục Tuệ có Chương ma ma cẩn thận hầu hạ tất nhiên không có vấn đề gì, vì vậy mấy nha hoàn này coi như còn dùng được.
Nha hoàn vừa bưng trà lên cho Vân Thù gọi là Mai Tử.
Vân Thù uống một ngụm rồi mới nhìn về phía Mai Tử, nói: "Đại thiếu gia đã ở nhà mấy ngày rồi?"
"Đã năm ngày rồi ạ." Mai tử ngoan ngoãn trả lời, sau khi được tiểu thư mua về, nàng vẫn luôn an phận làm một nha hoàn nhị đẳng, đây cũng không phải việc quá phức tạp, rất dễ dàng, chỉ là mấy ngày nay được Vân Thù phân phó phải chú ý đến động tĩnh trong phủ thôi, Mai Tử tuy hơi khó hiểu nhưng vẫn rất nghe lời, nửa điểm cũng không dám ngỗ nghịch Vân Thù, yên lặng mà ghi tạc những chuyện xảy ra trong phủ.
"Mấy đồng học trước đây có đến rủ hắn xuất môn không?" Vân Thù lại hỏi.
"Có ạ, từ ba ngày trước đã có bạn học của thiếu gia đến cửa, chỉ là lúc đi ra cũng không vui vẻ cho lắm, vẻ mặt người đó u ám nhưng hôm sau lại tới, làm như hôm trước không có chuyện gì vậy."
"Nhìn tiếp."
Vân Thù lời ít ý nhiều thốt ra hai chữ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui