Vạn Thục Tuệ nhìn Vân Thù, lộp bộp nói: “Thù nhi con đây là có ý gì?”
Vân Thù nhìn Vạn Thục Tuệ, từ phản ứng mới đầu của bà đến nhìn thì nàng cũng biết cho đến bây giờ bà vẫn ôm ý niệm không nên có, thậm chí còn ôm hy vọng với Vân Hoằng, nàng cũng biết cho đến bây giờ mẫu thân vẫn không nghe lọt nhìn không thấu, vậy hãy để cho nàng tới giúp bà nhìn xem tất cả là được, cùng lắm chỉ có chết tâm một lần thì sau này mới có thể hiểu được.
“Mẫu thân cảm thấy sau khi phụ thân biết được người có thai nhất định sẽ có vài phần tình cảm với người đúng không?” Vân Thù hỏi, “Nữ nhi sẽ đánh cuộc với ngài chuyện này, cho dù sau khi phụ thân biết được ngài có thai vẫn sẽ không có bất kỳ thay đổi gì, cũng sẽ không có bất kỳ cảm tình gì với mẫu thân, người coi như thế nào?”
“Dĩ nhiên, coi như mẫu thân thua, nữ nhi cũng sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương tới mẫu thân, điểm này mẫu thân cứ yên tâm đi. Chỉ có điều lui về sau làm đương gia chủ mẫu bên cạnh mẫu thân cũng chỉ có một mình nữ nhi, nếu muốn làm chuyện gì phải hỏi qua nữ nhi.”
Vạn Thục Tuệ nghe những lời này của nữ nhi mình, trong lòng bà hơi bất an, nhưng sau khi nghĩ lại cảm thấy dù sao mình và Vân Hoằng có toàn bộ tình cảm mười năm cũng không thể so sánh với những người khác, cũng không đến nỗi bù không được sắc đẹp và nhất thời mê muội. Có lẽ mình nên đánh cuộc một lần như thế cũng không chắc không thể.
“Được.” Sau khi Vạn Thục Tuệ nghĩ thế cảm giác mình vẫn có vài phần thắng, bà gật đầu một cái, coi như đáp ứng đề nghị vừa rồi của Vân Thù, “Nếu phụ thân con không có một chút tình cảm nào, ta… Về sau tất cả ta đều nghe theo con.”
Vân Thù nghe Vạn Thục Tuệ nói như vậy, nàng gật đầu một cái, “Như vậy ngày mai vào giờ mùi mời mẫu thân tới tiệm trà Hâm Nguyên trong thành chờ nữ nhi, nữ nhi sẽ để cho mẫu thân biết đáp án của phụ thân là gì.”
Vạn Thục Tuệ chần chừ một lúc, vẫn gật đầu một cái.
Vân Thù thấy nét mặt hơi mệt mỏi của Vạn Thục Tuệ, nàng đỡ Vạn Thục Tuệ nằm xuống: “Mấy ngày nay mẫu thân vất va rồi, lại nghỉ ngơi thật tốt, cho dù như thế nào, rốt cuộc vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt thì hơn, nữ nhi ở đây với mẫu thân một lúc.”
Vạn Thục Tuệ thuận theo nằm xuống, bà thật sự đúng là mệt mỏi, mấy ngày nay bà đều không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa sáng sớm hôm nay phát hiện mình có thai, dưới đả kích luân phiên, sức lực cả người Vạn Thục Tuệ đều rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt, lần này nằm xuống chỉ trong chốc lát đã ngủ thiếp đi, vả lại ngủ rất say.
Vân Thù thấy Vạn Thục Tuệ ngủ thiếp đi, nàng cẩn thận từng ly từng tí dịch chăn cho bà, thấy Vạn Thục Tuệ vẫn ngủ thật sâu, nàng nhìn Chương ma ma ở bên cạnh vẫn hơi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Làm phiền Chương ma ma cẩn thận hầu hạ.”
Chương ma ma dĩ nhiên đồng ý, bà nhìn Vân Thù, há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng, bà liếc nhìn phu nhân, bà cũng coi như nhìn phu nhân lớn lên, tính tình phu nhân trước sau như một hèn nhát ứng với câu “Tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu”, bây giờ mới có thể ăn thiệt thòi lớn như vậy, có lẽ tiểu thư thật sự có thể thay đổi được một chút cũng không chừng.
Vân Thù ngồi một lúc sau rồi mới trở về Vân gia, người làm trong phủ này đã sớm nhận thức rõ tình hình trong phủ sau khi thấy tranh chấp giữa Vân Hoằng và Vân Thù hai ngày trước, tiểu thư dòng chính này dĩ nhiên không bằng được tân phu nhân sắp vào cửa, bọn hạ nhân dĩ nhiên không dám vì nhị tiểu thư mà đắc tội tân phu nhân, từng người từng người một đều coi như không thấy Vân Thù.
Vân Thù cũng không để ý tới những hạ nhân này, nàng trở về trong phòng mình, để Lưu Châu và Cẩm Sắt mang giấy và bút mực tới, Vân Thù cầm bút trong tay trầm ngâm một lúc, lúc này mới hạ bút.
Một bút viết thông thuận hết sức như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, Vân Thù cũng phải cảm tạ mẫu thân là giáo sư hệ văn học ở hiện đại, từ nhỏ nếu thư pháp này không phải do mẫu thân bắt luyện ra, bây giờ nàng thật sự không ưa giấy và nghiên mực công cụ viết thời đại này.
Vân Thù niêm phong xong thư giao cho Cẩm Sắt, “Cẩm Sắt, tỷ giao lá thư này đưa đến cổng Chu gia ủy thác giao cho Chu nhị tiểu thư, nói tiểu thư Vân gia mời, mời nàng ta ngày mai nhất định phải đến nơi hẹn.”
Cẩm Sắt nhận thư, nhưng trong vẻ mặt này có vài phần kỳ quái, “Tiểu thư, Chu nhị tiểu thư này là…”
Lời nhắc nhở của Cẩm Sắt chỉ đơn thuần hỏi, Chu nhị tiểu thư này chính là người chưa tới bốn ngày nữa sẽ gả vào cửa Chu gia, hơn nữa trước kia tiểu thư vẫn luôn không thể nào chung bàn với nàng ta, sao sau khi từ chỗ phu nhân về lại đột nhiên kêu mình đi đưa thư.
“Ta biết rõ bây giờ mình làm gì, nàng ta trước sau như một ta đều nhìn không vừa mắt, bây giờ ta chính là cho nàng ta một cơ hội này, xác định xem nàng ta có thể nắm chặt hay không.” Vân Thù khẽ mỉm cười, “Nàng ta muốn mượn tay phụ thân ta lưỡi dao không thấy máu mà trừ ta đi, ta dĩ nhiên cũng phải tử tế xem xem bản lĩnh của nàng ta mới được, dù sao hoàng tước ở sau cũng không dễ làm.”
Khi Cẩm Sắt nghe được Vân Thù nói vậy, cũng trấn tĩnh lại, nhưng dù sao vẫn hơi chần chừ: “Tiểu thư làm như vậy, sẽ không gây loạn gì sao?”
“Yên tâm, sẽ không gây loạn gì, ngày mai qua đi, ước chừng chúng ta không cần ở lại Vân gia rồi.” Vân Thù khẽ mỉm cười, đợi đến ngày hôm sau, nàng đại khái có thể hoàn toàn rời khỏi Vân gia.
Cẩm Sắt nghe lời Vân Thù nói, lại thấy dáng vẻ kiên định như vậy của tiểu thư, nàng không nghi ngờ gì cả, cầm thư trực tiếp ra ngoài.
Vân Thù giao chuyện này cho Cẩm Sắt làm, đó là bởi vì tính tình Cẩm Sắt trầm ổn hơn Lưu Châu, cũng sẽ không xuất hiện sai lầm gì.
Sau khi Cẩm Sắt rời khỏi Vân gia, nửa khắc cũng không dám xem thường, liền trực tiếp tới Chu gia, giao thư của Vân Thù cho người gác cổng, theo căn dặn của Vân Thù chuyển lời lại cho người gác cổng xong rồi rời đi luôn, chỉ giây lát sau, thư của Vân Thù đã tới tay Chu Bích Cầm.
Trong khoảng thời gian này Chu Bích Cầm nghe Cố ma ma phá hủy tín niệm cũng cảm thấy hơi không hiểu rõ, lẽ ra sau khi Vân Hoằng trở về náo loạn một trận như vậy sau, Vân Thù này rõ ràng phải hận nàng mới đúng, nhưng bây giờ lại muốn nàng ngài mai vào giờ Mùi một khắc đi tới tiệm trà Hâm Nguyên, hơn nữa nghe ý tứ của người gác cổng, còn là nha hoàn cận thân bên cạnh Vân Thù tự mình đưa thư tới, lại còn có thể dặn dò nàng ngày mai nhất định phải tới.
“Cố ma ma, ma ma nói nàng ta đây là có ý gì?” Chu Bích Cầm hỏi Cố ma ma, “Lẽ ra theo tính tình của nha đầu kia thì phải hận chết ta mới đúng chứ?”
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, trong này chỉ sợ có bẫy, tiểu thư ngài vẫn không nên đi thì tốt hơn.” Cố ma ma nói, khi mới vừa nhận được thư này thì bà còn sợ nha đầu kia có thể làm trò gì trên thư này hay không, dù sao không thể không có lòng đề phòng người, hiện giờ không xuống tay không có khả năng ngài mai sẽ không xuống tay.
Chu Bích Cầm suy nghĩ một chút, “Không, phải đi!”
Cố ma ma tỏ vẻ ngoài ý muốn nhìn Chu Bích Cầm: “Tiểu thư?”
“Cho dù nha đầu kia có ý gì, nhưng tương lai sau khi vào cửa vẫn phải sống chung dưới một mái nhà với nha đầu kia, nếu nàng ta thật sự định động chân động tay một chút thì chúng ta đề phòng được nhất thời chứ không đề phòng được cả đời, chẳng bằng thừa dịp cơ hội hiện tại lần này trừ bỏ hoàn toàn người này khỏi Vân gia đi!” Trong nụ cười của Chu Bích Cầm có chút âm hiểm, “Bây giờ nàng ta không phải phái người tới mời sao, ngày mai khi gặp nàng ta, nếu xảy ra chuyện gì để cho Hầu gia nhìn thấy, đến lúc đó không biết Hầu gia có thể dung hạ được nữ nhi này không!”
Cố ma ma nghe lời Chu Bích Cầm nói, cũng không nhịn được mà gian trá cười lên, “Mưu kế của tiểu thư thật hay!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...