Nhiễm Khiết Nhất có một người mẹ kế bằng tuổi của cô và người đàn bà đó có đứa con gái xấp xỉ tuổi em cô.
Thật nực cười, hỏi sao cô không thấy thế giới này tuyệt vọng?
Năm cô 12 tuổi, mẹ bỏ đi theo một người đàn ông khác, quay lưng không một chút do dự chỉ vì lý lẽ của con tim, vứt bỏ tất cả, cô và ba ba, nhưng đổi lại, cuối cùng người đàn ông kia lại chọn trở về bên gia đình của mình.
Vậy mẹ cô được cái gì chứ?
Làm tình nhân trong bóng tối suốt 10 năm, đổi lấy một cái danh không phận, người vợ hờ và đứa con ngoài giá thú, cuối cùng, mẹ cô cũng chết trên bàn mổ vì tuổi đã cao.
“Chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, hãy xem nó như là con của mình và cho nó một gia đình hoàn chỉnh”. Đó chính là tất cả di ngôn của bà, không nhắc đến tài sản, không nhắc đến đám tang của bản thân… càng không nhắc đến cô.
Năm đó cô 21 tuổi, lưng đeo theo món nợ của mẹ để lại và trở thành người “mama” trên danh nghĩa của đứa nhỏ kia
Cùng năm đó, ba ba cưới bạn học cô.
Cô gái kia đã thành công lợi dụng cô để trở thành bàn đạp tiến vào nhà giàu có. Ngày ba thành hôn, cô tự mình tặng chiếc cd ghi lại những kỷ niệm ngọt ngào của người mẹ kế và bạn trai cũ làm lễ vật, phát trực tiếp trên chiếc màn hình to lớn ở trung tâm hội trường.
Tất cả quan khách đều ngạc nhiên, cô dâu xấu hổ, giận dữ muốn chết, còn chú rể thì nóng nảy ngút trời… Ở giữa sân, mặt cô không đổi sắc, đọc qua những gì đã chuẩn bị.
Ngay lúc đó, cô đã tự nói với mình, gia đình, bạn bè cô đều không cần, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần có anh, cô có thể sống sót.
Ba hung hăn tát cô một cái, cô chỉ nhếch khóe miệng đã ứa máu, không kiêng kỵ cười nhạo bang.
"Ba, chúc đám cưới vui vẻ." Đó là lời nói cuối cùng của cô với ông. Từ đó, cắt đứt cả đởi không liên lạc.
Cô đi ra khỏi hội trường, trực tiếp bay thẳng đến Thượng Hải.
Trì Thành, Trì Thành...... Trong Cabin yên tĩnh, cô thầm nhắc đi nhắc lại cái tên này trong lòng.
Từ khi cô 16 tuổi cái tên kia lên liền cắm rễ ở trong lòng, rút mãi không ra. Ký ức duy nhất tốt của cô liền dừng lại ở mùa đông năm 16 tuổi, mùa đông tuyết rơi nhiều tán loạn đầy trời ở Vancouver.
Mẹ của cô từng là cộng sự hợp tác trên danh nghĩa, và là người tình sau lung của đàn ông kia. Không phải mẹ cô không muốn tái hôn, mà là người đàn ông này —— rõ ràng ông ta và vợ một người ở Thượng Hải, một người ở Vancouver lâu ngày, nhưng lại chậm chạp không chịu ly hôn.
Nhưng người đàn ông kia cũng thật là vĩ đại, vừa muốn độc chiếm hết tình yêu của mẹ của đồng thời lại hi vọng có một ngày người vợ của mình sẽ quay đầu lại … Thế chả phải người vợ của ông ta càng vĩ đại sao?
Cô thật là tò mò muốn gặp người đàn bà kia
Khi đang tham gia trại hè ở Vancouver, châu Mỹ, cô gặp người đàn bà ấy, còn phát hiện chàng trai kia thật rất khác bà ta, bà ta có bề ngoài dịu dàng mỹ lệ nhưng cá tính lại lạnh nhạt.
Đứa con trai thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại là người duy nhất nguyện ý đưa cô đến bệnh viện khi bữa tiệc chưa tàn.
Đêm khuya, tuyết bay tán loạn đầy trơi, phủ dày làm kẹt cứng cả con đường, anh ôm cô chạy thục mạng. Trong cơn đau trước mắt cô chỉ thấy người con trai trẻ tuổi kiên quyết, gò má cong cong nhìn nghiêng đầy sắc nhọn.
Cả anh và cô đều bị đông cứng lại, mặt anh đã bị đông cứng từ lâu, nhưng vẫn còn dùng giọng nói nhẹ nhàng để an ủi: “Chỉ là bị viêm ruột thừa thôi”
Tiếng Anh của England đặc biệt cao ở cuối âm, nhưng trong tai cô nghe lại mềm mại mà chậm chạp… Khi biết cô là người Trung Quốc, hai người liền trở thành bạn tốt.
Chàng trai cô yêu, có khuôn mặt đầy sạch sẽ, xinh đẹp nhất vẫn là những ngón tay, mảnh khảnh lại ấm áp, khi cúi đầu vẽ vẽ, ngón tay giống như được trao cho sinh mạng, tạo nên thời gian đẹp đẽ.
Chàng trai cô yêu, biết nói năm thứ tiếng, biết nói tiếng Trung, nhưng lại không viết được, chữ Trung đầu tiên anh học được, là cô tự tay dạy anh: Nhiễm Khiết Nhất.
Cô nói: “Tên của em viết như vây, phải nhớ kỹ đó”
Chàng trai không nói gì, lẳng lặng rút tay trái về, ngồi yên không tiếng động.
Đậu khấu năm xưa, có ai còn nhớ lời thề vĩnh viễn năm đó?
Kể từ lúc cô dạy anh nét chữ đầu tiên thì tên của anh đã khắc sâu trong lòng cô rồi.
Cho tới mấy năm về sau, người đàn ông đó bởi vì vợ bị bệnh nặng mà quyết tâm sửa chữa sai sót ngày trước, trở về gia đình, chấm dứt liên lạc với mẹ cô, nhưng bản thân cô lại không thể cắt đứt được liên lạc cùng Trì Thành .
Người đàn ông một khi đã muốn rời đi, thì lý do thật sự rất đơn giản, đơn giản đến ngay cả đầu óc thông minh như mẹ của cô cũng không còn sức cãi lại, hết đường níu kéo: "Em nói em yêu tôi. Thì ra là yêu sự giàu có của tôi . Thật xin lỗi. . . . . ."
Yêu, yêu là cái gì?
Nhiễm Khiết Nhất phát hiện mình cũng không thay mẹ oán hận người đàn ông kia, bởi vì cô bắt đầu hiểu, chung quy tình yêu vốn ban đầu không nói lý nói tình.
Giống như người mẹ kiêu ngạo của cô, vì muốn hàn gắn đoạn tình cảm này, bà đã không tiếc đuổi theo người đàn ông đó đến Thượng Hải nhưng đổi lại bản thân suýt nữa bị tai nạn xe cộ, cuối cùng vẫn vì một người vứt bỏ mình mà sinh ra Nhiễm Nhiễm, dùng tánh mạng giữ được đứa bé này; vì ba cô đã cam tâm tình nguyện cưới một cô gái đầy thị phi, hứng chịu mọi sự dè bỉu bên ngoài cũng như mọi sự chỉ trích của họ hàng thân thuộc, thậm chí không tiếc vì thế quyết liệt với cô; nên hômnay cô mới can đảm tự mình bước lên máy bay rời khỏi nơi đó.
Lúc tới được Thượng Hải đã là sáng sớm.
Giữa không khí se lạnh dày đặc sương mù, cô đứng co ro trong gió rét run lẩy bẩy, mấy năm này cũng không thường xuyên liên lạc với Trì Thành, nhiều nhất chỉ có trao đổi vài câu qua MSN—— đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi.
Sau khi mẹ Trì Thành qua đời, anh vẫn ở lại Thượng Hải làm sinh viên trao đổi học tập, số điện thoại của anh vẫn còn tồn tại trong danh bạ, cô ấn gọi, một giọng nói phát ra.
Không ngờ lại nghe được một giọng nam xa lạ. Người này tự nhận là công an nói cho cô biết, Trì Thành đánh nhau bị bắt giữ, điện thoại di động cũng bị tịch thu.
Cô vội vàng chạy tới nộp tiền bảo lãnh, vừa đi tới đồn công an, liền thấy Trì Thành từ bên trong bước ra.
Nhìn xa xa, trên người của anh vẫn không tìm được một chút nhếch nhác, chàng trai này, trước sau vẫn anh tuấn mà lạnh lùng. Có lẽ, đã đến lúc không thể dùng từ chàng trai để hình dung về anh nữa.
Giờ phút này xuất hiện trước tầm mắt cô đã không còn là một Trì Thành trẻ trung nữa, anh giờ ngày càng trưởng thành, thuần thục.
Nhiễm Khiết Nhất ấm áp trong lòng, đang muốn xuống xe gọi Trì Thành, thì nghe thấy giọng nói của một cô gái khác, nhanh hơn cô một bước: "Trì Thành!"
Cô nhất thời sững sờ ở trong xe, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái cao gầy cách đó không xa, nhằm hướng Trì Thành vẫy tay ra hiệu.
Cô gái kia mặc bộ quần áo màu đen, nổi bật lên làn da nõn nà, mặt mày xinh đẹp, giống như nắng ấm đầu đông.
Từ góc độ nhìn của Nhiễm Khiết Nhất, gương mặt Trì Thành rõ ràng đã có chút ôn hòa, nhưng một giây kế tiếp lại đanh mặt nghiêm nghị, cố ý đi hướng ngược lại.
Cô gái kia liền đuổi theo, tóc dài bay trong gió như lá cờ đang phấp phới.
Trong chốc lát cô gái đã nhảy lên trên lưng Trì Thành, anh rõ ràng bị bất ngờ không kịp hứng lấy, suýt nữa thì ngã xuống, thật vất vả ổn định lại mình, lại vội vàng giữ chặt đầu gối của cô gái kia.
Nhìn qua thấy được anh rất cẩn thận cẩn thận, ôm chặt không để cho cô gái kia té ngã.
Mái tóc dài mượt của cô gái khẽ rủ xuống trên vai Trì Thành, đôi tay lập tức ôm chặt cổ anh không thả, "Để em nhìn xem, anh có bị thương ở đâu không?"
Nói xong liền đem đầu nhòm lên trước, chóp mũi tinh xảo cơ hồ cọ vàogò má và vành tai của Trì Thành.
Vẻ mặt Trì Thành ngay lúc đó, Nhiễm Khiết Nhất từ trước đến nay chưa từng thấy qua —— thật ấm áp, thật không hợp với ngày đông giá rét.
Ngay cả giọng nói của anh, Nhiễm Khiết Nhất đều không quen thuộc: "Lần sau đi ăn đêm em còn dám chọc những người đó, có tin anh lột da của em ra hay không?"
Đây không còn là Trì Thành mà cô biết.
Trong ký ức của cô đó là một chàng trai đối với mọi người đều lạnh lùng xa cách, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo cảm giác xa lạ, tuyệt không giống như bây giờ. . . . . . Cô gái kia không thèm để ý lời anh đe doạ, cười hì hì, mắt cũng muốn híp lại, chân mày cong cong mang theo giảo hoạt nơi khóe mắt: "Boss, em biết sai rồi, giao cho ngài xử trí. thế ngài muốn trừng phạt tôi thế nào. . . . . ."
"Nghiêm túc!"
Trì Thành cõng cô gái kia đi càng lúc càng xa, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ nữa. Nhiễm Khiết Nhất bước xuống xe taxi, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Một mình Nhiễm Khiết Nhất thật không biết phải đi nơi nào, cả buổi sáng tài xế cứ chở cô lòng vòng không mục đích, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Đêm đầu tiên trải qua ở Thượng Hải là ở trong quán bar. Cô đem lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông xa lạ, ngày hôm sau khi say rượu tỉnh lại, tất cả của cải đều bị trộm mất.
Chưa bao giờ tuyệt vọng lại chiếm lấy tâm trí, Nhiễm Khiết Nhất quấnchặt ga trải giường, khóc không thành tiếng.
Ở nơi phố thị này, đưa mắt nhìn ra cô vẫn không quen biết một ai, giờ đến ngay cả điện thoại di động cũng bị lấy mất, thứ duy nhất còn tồn tại trong đầu chỉ là số điện thoại của Trì Thành .
Lau khô nước mắt ấn nhanh dãy số, ngay sau đó liền vang lên giọng nữ: "Alô?"
Giọng nói này, Nhiễm Khiết Nhất đã nghe qua một lần, thật là cả đời khó quên —— chính là cô gái ở trước đồn công an hôm qua.
Cô cúp điện thoại "cạch" một tiếng.
Bất luận kẻ nào cũng có thể trở nên ác độc, chỉ cần bạn đã nếm thử ghen tỵ.
Sau khi gặp lại được Trì Thành, liếc thấy trên ngón tay anh có đeo nhẫn, cả tay Nhiễm Khiết Nhất cầm cái ly đều cứng ngắc .
Nhiễm Khiết Nhất nâng cằm nhìn chiếc nhẫn của anh một cái, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười: "Anh có bạn gái khi nào? Sao không nói cho em biết?"
Giọng nói đầy vẻ lo lắng.
Anh thông minh là vậy, nếu không phải đang có tâm sự, không rảnh quan tâm đến những việc khác thì sẽ dễ dàng phát hiện những biểu hiện khác thường của cô.
Trì Thành quả thật không yên lòng, mặc dù hẹn nhau tại quán cà phê, nhưng khi cà phê ở truớc mặt, anh một ngụm cũng chưa uống, cuối cùng chỉ qua loa trả lời vỏn vẹn có một câu: "Cô ấy gần đây có nhiều việc bận, chờ khi nào có thời gian, anh sẽ đưa cô ấy đến gặp em."
Từ lúc sinh ra tới giờ Nhiễm Khiết Nhất chưa từng có mong muốn hiểu biết một người khác mạnh mẽ đến như vậy, cô cố gắng điều tra cho được thân phận, hoàn cảnh của cô gái kia—— Tuy rằng có chút khó khăn, nhưng cũng không phải làm không được, thậm chí cô còn kết bạn với chị gái cùng cha khác mẹ của cô gái đó - Yết Thấm.
Cuối cùng Nhiễm Khiết Nhất cũng biết được cô gái kia tên là Thì Nhan hiện đang bận cái gì: mẹ cô ấy bị bệnh nặng nhập viện, hoàn cảnh túng quẫn phải vay tiền khắp nơi.
Cũng nhờ vậy mà Nhiễm Khiết Nhất tra ra được, trước đây mẹ cô đã từng tham gia một tai nạn xe làm cho em trai của Thì Nhan bị thương.
Nhưng người lái xe chính là Trì Thiệu Nhân.
Khoảng thời gian đó bệnh tình mẹ Trì Thành đã rất nặng, nên Trì Thiệu Nhân cũng không sợ mọi chất vấn từ quan tòa, ông ta có thể dễ dàng ứng phó tất cả, trừ bỏ —— người vợ mà hắn trăm đắng nghìn cay mong muốn bù đắp nhất.
Trì Thành thật không cam lòng để mẹ anh mang theo hận ý rời đi, cuối cùng tự mình nhận mọi hành vi phạm tội.
Gia đình bọn họ, tràn ngập dơ bẩn, lừa gạt —— đối với việc này, Nhiễm Khiết Nhất đã sớm tập mãi thành thói quen, điều may mắn duy nhất là Trì Thành vẫn không biết được, kỳ thật đối với quá khứ của mẹ mình cô đã quá rõ ràng.
Anh thương hại cô, xem cô là bạn thân mà che chở, chăm sóc, Nhiễm Khiết Nhất để tay lên ngực tự hỏi vô số lần, chàng trai như vậy, hỏi cô phải từ bỏ như thế nào?
Anh chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô. . . . . . Nhiễm Khiết Nhất cố ý nói những lời này cho Yết Thấm nghe để cô ta về thuật lại, cô không tin, cô gái kiên cường kia còn có thể tiếp tục qua lại cùng Trì Thành vô điều kiện.
Quả nhiên, không lâu sau đó, Trì Thành tuyên bố chia tay.
Cô gái kia đi theo ba mình, nhưng lại nói cho Trì Thành là muốn di dân với người con trai khác, cứ như vậy mà rời đi, không biết đã vô tình làm tổn thương anh sâu sắc.
Mãi cho đến khi máy bay cất cánh, Nhiễm Khiết Nhất mới biết được, mọi hành động của mình khi đó cũng không có ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì, bởi vì ngay từ lúc đầu, động cơ của Thì Nhan khi tiếp cận Trì Thành đã không trong sáng.
Nếu đó là tình yêu, cô ấy sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Cũng may người con gái này rốt cục đã đi rồi, Trì Thành nhìn phía sau, Nhiễm Khiết Nhất cũng nhìn theo, thẳng cho tới khi máy bay mang người con gái đó mất hút tận trời.
Khoảnh khắc đó cảm giác như tim Trì Thành cũng bị mang theo mất .
Nếu không phải vì Trì Thành, Nhiễm Khiết Nhất không nghĩ có cơ hội găp lại Trì Thiệu Nhân.
Cô không thể trả Nhiễm Nhiễm lại cho Trì Thiệu Nhân, thậm chí không thể để cho mọi người biết sự tồn tại của Nhiễm Nhiễm. Nhất quyết không thể hủy diệt sự thương tiếc của Trì Thành dành cho mình —— đó là lợi thế duy nhất của cô.
Ở trước mặt Trì Thiệu Nhân cô phải biểu hiện thật khôn khéo, nếu không, cô cũng không có cơ hội tiếp cận Trì Thành.
Trì Thiệu Nhân không quản được anh, như thế thành ra tạo cơ hội cho Nhiễm Khiết Nhất, một lần lại một lần đưa Trì Thành về nhà khi say rượu.
Căn nhà trước đây Trì Thành cùng cô gái kia chung sống.
Thì Nhan ra đi thật sạch sẽ, không lưu lại bất cứ đồ vật gì. Thật sự quá tàn nhẫn, ngay cả toàn bộ ảnh chụp chung của hai người đều mang đi.
Sàn nhà rải rác đầy tranh vẽ, anh trừ bỏ những lúc say, cũng chỉ biết vẽ để giết thời gian.
Nhiễm Khiết Nhất giúp anh sửa sang lại nhà ở, xoa trán cho anh, tại sao vào giờ phút này cô luôn cảm giác, mỗi một lần hô hấp của anh đều có liên quan cùng cô gái kia?
Anh nhăn mày, lại bởi vì ai?
Nhiễm Khiết Nhất bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cô cúi đầu xuống, muốn hôn mi tâm của anh. Dấu son môi hiện rõ trên trán, đang muốn tiếp tục hôn phía dưới, Trì Thành chợt chậm rãi mở mắt ra.
Khuôn mặt Trì Thành nhìn gần trong gang tấc thật đẹp, nháy mắt một cái, trong đầu anh như hiện lên vô số ảo giác, hoài niệm bao nhiêu ký ức tốt đẹp, lại nháy thêm một cái, anh hoàn toàn tỉnh táo.
Trì Thành suy nghĩ mông lung, rõ ràng nói: "Khiết Nhất, không được."
Anh từ chối, tưởng như vậy cô sẽ dừng lại sao.
Đi Thụy Sĩ trượt tuyết, là chuyến du lịch Nhiễm Khiết Nhất tỉ mỉ thu xếp vì Trì Thành.
Mắt thấy anh từng chút từng chút vơi đi đau xót, Nhiễm Khiết Nhất thật cẩn thận giấu kín mọi khát vọng của mình, cô có thời gian cả đời làm cho anh yêu cô, cũng không phải vội vàng nhất thời.
Bọn họ ngủ lại tại một khách sạn có phong cảnh rất đẹp, cảnh núi tuyết Alpes thu hết vào trong mắt, buổi chiều đầu tiên ở nhà ăn dùng cơm, khoảnh khắc anh tự mình đem miếng bít tết đã được cắt ra cẩn thận đưa đến bên miệng cô —— một màn này, bị máy ảnh ghi lại, sau này tấm ảnh đó cô đặt ở đầu giường, là ký ức mãi không thể quên.
Cho dù chỉ vì cô náo loạn muốn nếm thử bít tết của anh, cho dù, ngay lúc đó sắc mặt của anh vẫn thờ ơ như trước, nhưng đối với Nhiễm Khiết Nhất mà nói, những việc đó đều rất trân quý, một màn tốt đẹp như vậy mãi là hình ảnh không thể xóa nhòa trong tim cô.
Nhưng Nhiễm Khiết Nhất phát hiện, anh dần dần hết đau khổ thì cũng từng bước phong bế lại bản thân.
Khi tận mắt nhìn thấy anh vì mất đi bóp da, đã nổi điên lên ở khu trượt tuyết mà tìm kiếm cả buổi, nghe anh hốt hoảng dùng tiếng Đức tường thuật lại cho nhân viên công tác, cùng với vẻ mặt khẩn trương như có ai cướp mất tiền của mình —— thậm chí ngay cả ảnh chụp người con gái kẹp trong ví cũng được tả rõ ràng rành mạch, làm người ta có thể hình dung mồn một trước mắt —— lúc đó Nhiễm Khiết Nhất cảm giác giống như bị xối một ca nước lạnh vào đầu không thương tiếc.
Trong lòng anh, chẳng lẽ cô không chiếm được một vị trí nào? Người con gái đó, đã ra đi rồi vì sao vẫn, vẫn chiếm lấy tim anh. . . . . . Bởi vì bị mất đi ảnh chụp, đêm nay làm anh nhớ tới hình ảnh người con trai suy sụp tinh thần, suốt ngày say xỉn ngày trước.
Lần này, anh thật sự muốn say đến chết.
Nhiễm Khiết Nhất cũng rất muốn uống say đến mơ mơ màng màng, không tỉnh lại.
Nhưng trước sau cô vẫn là tỉnh táo.
Cuối cùng cũng vẫn là Nhiễm Khiết Nhất mang Trì Thành về phòng.
"Nếu đến năm em 35 tuổi mà còn không gả được, vậy anh lấy em được không?" Cô không ngại anh đang say rượu, cố chấp hỏi, anh trầm mặc thật lâu, sau đó cực kỳ thong thả, gật gật đầu thật nhẹ.
Nhiễm Khiết Nhất cười ngọt ngào: "Cám ơn. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Cười cười, nhưng nước mắt lại chảy.
Ngoài cửa sổ chính là núi Alpes, màn đêm buông xuống, ánh sáng nóng rực phát ra từ trên đỉnh núi tuyết giống như ánh mắt nóng bỏng dừng lại ở khuôn mặt cô, nhẹ nhàng vươn tay ra, thay cô lau nước mắt: "Đừng khóc. . . . . . Thì. . . . . . Nhan. . . . . ."
Tay anh thật là lạnh, bụng dường như có chút khô nóng, Nhiễm Khiết Nhất cho rằng đó là tác dụng của cồn, nhưng ánh mắt của anh, lóe lên tia phóng túng như đóa Long Thiệt Lan đang tỏa hương ngào ngạt.
Cô đắm chìm trong con ngươi đó. . . . . . Cơ thể xảy ra vô số phản ứng,cao trào trước nay chưa có từng có, trái tim cũng chưa từng xúc động đến thế.
Cuối cùng Khi cơ thể mệt mỏi, lòng lại đang phấn khởi, Nhiễm Khiết Nhất trắng đêm không ngủ được thẳng cho đến ngày mai. Trợn tròn mắt nhìn bầu trời rực rỡ, cô không cam lòng đem hết thảy mọi chuyện quy về tình một đêm, nhưng, nếu không phải tình một đêm, vậy bọn họ là quan hệgì?
Khi say rượu qua đi, anh thức dậy, mọi hành động trở nên tỉnh táo vô cùng, Nhiễm Khiết Nhất đơn giản nhắm chặt mắt, mãi đến nghe thấy tiếng bước chân anh xuống giường rời đi.
Trì Thành bước vào phòng tắm, cho tới một lúc lâu cũng chưa có đi ra. Đập vào tai Nhiễm Khiết Nhất chỉ có tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Lúc này cô chợt sáng tỏ, đây chính là cái “đáp án” của anh.
Bọn họ quả thực rất ăn ý, đối với mọi việc xảy ra đêm đó đều duy trì trầm mặc, giữ kín như bưng, mỗi người một suy nghĩ chưa từng đề cập qua.
Cô lại giới thiệu với anh bạn trai mới quen biết lần nữa, trong sâu thẳm suy nghĩ cô chỉ mong anh nhíu mày tỏ ra quan tâm một chút, cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
Nhưng anh không có, một lần cũng không có.
Cô không thể nhớ rõ anh chàng bác sĩ tâm lý kia là bạn trai thứ mấy mình đã quen, nhưng có một điều cô còn nhớ, khi dẫn anh ta giới thiệu với Trì Thành, anh ta đã nói với cô một câu: "Là anh ta? Khiết Nhất, từ bỏ đi."
Vị bác sĩ tâm lý kia chính là người mà cô hẹn hò lâu nhất, nhưng giờ phút này ngay cả hình dáng mặt mũi anh ta như thế nào cô cũng không hình dung ra nổi.
Trong lòng của cô, tại sao lúc nào cũng nhầm tưởng một hình bóng khác?
Bạn trai của cô từng người từng người cứ đến rồi đi, nhưng cô chẳng thật lòng với ai, 5 năm, cô dùng chính 5 năm tuổi thanh xuân quý giá ở bên anh, cô biết anh đã cảm động.
Nhưng đến cuối cùng 5 năm của cô đổi lấy được cái gì?
Khi nghe tin Thì Nhan đã trở lại. Mọi cố gắng của cô dường như hóa thành bọt nước.
Cô, còn được bao nhiêu cái thời gian 5 năm mà hao phí. . . . . . Hàng năm cô đều đi Thụy Sĩ nghỉ phép, cùng một căn phòng, cùng cảnh tuyết ngoài cửa sổ, cô chưa từng thấy khung cảnh ở đây có gì đẹp, tại sao lại quyến luyến như vậy, có lẽ là vì hiếm lạ.
Cô cũng không biết, ở trong một căn phòng khác, Trì Thành cùng Thì Nhan đã ở đó.
Khi chuông cửa vang lên, Nhiễm Khiết Nhất mở cửa thấy Trì Thành đứng bên ngoài, thậm chí vẻ mặt cô có chút hoảng hốt.
Bởi vì tất cả dường như chỉ là ảo giác.
Nhưng câu nói kế tiếp của Trì Thành đã thành công làm cho Nhiễm Khiết Nhất bật tỉnh, đây mới là sự thật, một sự thật đắng lòng —— "Anh và ThìNhan đang đi hưởng tuần trăng mật”.
Nhiễm Khiết Nhất tự mình hiểu rõ ẩn ý trong lời nói đó, còn anh chỉ đứng ở cạnh cửa một hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Cùng lúc này, Nhiễm Nhiễm chạy tới bắt gặp một cảnh như vậy.
Biểu tình của Trì Thành khi gặp Nhiễm Nhiễm có một chút khác thường: "Con gái nuôi. . . . . . của em?"
Nhiễm Khiết Nhất chợt kéo về suy nghĩ, cười gượng gạo: "Phải, 6 tuổi rồi . Nhiễm Nhiễm, đến đây con, gọi chú đi."
Nhiễm Nhiễm bỗng sửa lại: "mẹ ah, con mới 4 tuổi rưỡi."
"Thực xin lỗi, mẹ nhớ lầm ."
Nhiễm Khiết Nhất vừa nói xong, nâng mắt chỉ thấy sắc mặt Trì Thành cứng đờ.
Anh nhìn chằm chằm mặt đứa nhỏ, rốt cuộc là muốn ở trên mặt nó tìm được cái gì? Nhiễm Khiết Nhất sâu kín có thể hiểu được, anh đã đoán ra được gì rồi. . . . . .
Lần trước ở Singapore, Trì Thành đã từng gặp qua đứa bé này, ở ở bãi đỗ xe của công ty đã từng chạm mặt nhau nhưng lúc đó anh đang bận có việc gấp bên ngoài.
Nhiễm Khiết Nhất không muốn cho bất luận người nào biết đến sự tồn tại của Nhiễm Nhiễm, nhất là anh, cho nên cô mới phá lệ không có chào hỏi Trì Thành, trực tiếp đem Nhiễm Nhiễm lên xe, cấp tốc chạy nhanh rời đi.
Lúc đó mặt cô lạnh như băng, Nhiễm Nhiễm ngồi ở tay lái phụ bởi vì tốc độ xe quá nhanh, không thể không nắm chặt dây an toàn, đáy mắt sâu kín thật cẩn thận nói: "Mẹ đừng tức giận, về sau con không bao giờ đến công ty tìm mẹ nữa."
Nghe vậy, lòng Nhiễm Khiết Nhất nhất thời như bị một sức mạnh không tên xé rách. Đứa nhỏ này, cô cũng từng thử yêu nó, chấp nhận nó......nhưng vẫn không làm được.
Đột ngột, cô dừng xe lại, đấu tranh hồi lâu mới ôm lấy Nhiễm Nhiễm: "Mẹ không trách con."
Nhiễm Nhiễm là đứa nhỏ trưởng thành sớm, thậm chí Nhiễm Khiết Nhất cảm thấy, đứa nhỏ này còn biết quan sát sắc mặt của người lớn, thận trọng giấu kín mọi suy nghĩ bản thân.
Lúc này, trước cửa phòng, ánh mắt Trì Thành rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, thậm chí anh còn cúi người ôm đứa nhỏ vào lòng: "Con là Nhiễm Nhiễm?"
Vẻ mặt Trì Thành dịu dàng, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, ngay cả câu hỏi “Nhiễm nhiễm có phải... hay không là con nuôi của cô?” cũng trầm thấp, vang vọng khắp phòng, rõ ràng để Nhiễm Nhiễm dễ dàng nghe thấy.
Còn cô ngược lại hoang mang đến cực điểm, ngay cả tuổi của Nhiễm Nhiễm cũng nói nhầm mất.
Đáy lòng vang lên tiếng nói tự trách, Nhiễm Khiết Nhất ẩn nhẫn gắt gao cắn chặt môi.
Nhiễm Nhiễm không đáp lại câu hỏi của Trì Thành,chỉ ngửa đầu, đưa mắt nhìn về phía mẹ nó như trưng cầu ý kiến. Mẹ nhất định đang mất hứng —— Nhiễm Nhiễm đã phát hiện thấy, nên càng ra sức giữ im lặng.
Không khí bổng trầm lặng, Nhiễm Khiết Nhất liếc mắt nhìn hướng Trì Thành vừa đi tới, chỉ một cái liếc mà thôi, rất nhanh liền dời xuống. Bởi vì cô phát hiện mình không thể chịu đựng được cảnh tượng này, trong lòng nổi lên bao chua xót, sẽ làm cô sụp đỗ mất.
Nếu, Nhiễm Nhiễm thật sự là con của họ, thế thì tốt biết bao......
Đã nghĩ đến việc anh sẽ nổi lên nghi ngờ đối với thân phận của đứa nhỏ, nhưng cô có năng lực thay đổi được cái gì? Chỉ cần hơi thêm chút bằng chứng, anh rất nhanh có thể biết được sự thật, chính mình cho dù cô có cố gắng che dấu,thì cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần.
Nhiễm Khiết Nhất cảm giác như mình đang đứng trên vách núi cheo leo, bốn phía đều là vực sâu không đáy, cho dù cô bước đi hướng nào, tất cả đều là đường cùng.
Quá nhiều bí mật và suy nghĩ khiến cô đâm ra phiền muộn, vì vậy mà trong suốt kỳ nghĩ phép ở Thụy Sĩ, cô không hề thấy thoải mái.
Thậm chí có một lần cô không nhịn được hỏi Nhiễm Nhiễm: "Con còn có nhớ chú gì đó đã gặp ngày trước hay không?"
Chẳng biết tại sao, đứa nhỏ dường như đối với chuyện này rõ ràng có ấn tượng sâu sắc: "Chú ấy tốt lắm."
Nó còn nhớ rõ chú ấy đã ôm lấy mình vào nhà khi thấy nó để chân trần nha, Nhiễm Nhiễm không biết bản thân đang hồi tưởng nhớ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trước giờ luôn nghiêm túc dần dần hiện lên một tia ấm áp.
"Chú ấy họ Trì " Nhiễm Khiết Nhất vừa sờ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, tinh thần có chút mơ hồ nói, "Kỳ thật, con cũng nên họ Trì."
Kỳ thật, con cũng nên họ Trì......
Nhiễm Khiết Nhất biết đứa nhỏ nghe không hiểu, cô cũng không giải thích nhiều lắm, cũng có thể bởi vì do cô nói ra những lời này, cho nên phải gánh tội —— vào ngày hôm đó, cô phát hiện ảnh chụp trên tường đã bị thay đổi.
Tấm ảnh cô chụp cùng anh biến mất, nhất thời trong lòng cô chỉ còn lại tĩnh mịch giống như bị một lưỡi dao sắc bén cắt đi một phần máu thịt của mình.
Thay vào đó, là tấm hình có người đàn ông cô yêu ôm ấp cùng người con gái khác. Người con gái đó ngủ im lặng mà quật cường, hình bóng đó, là ám ảnh bao lấy suốt cuộc đời cô.
Nhiễm Khiết Nhất cơ hồ nghe được thanh âm ngực chính mình đang dần dần rỉ máu, rõ ràng như vậy, không thể bỏ qua, đau đến tâm tê phế liệt.
Cũng chính hôm đó, cô xảy ra sự cố khi đang trượt tuyết.
Tại thời điểm té xuống kia, trước khi bất tỉnh 1 giây, thậm chí cô còn có suy nghĩ: cứ như vậy chết đi, cứ như vậy mà chết đi, cho dù Thiên đường hay Địa Ngục, cũng sẽ không có sống ở cõi đời này, không có trong thế giới của anh tới đau, tới khổ......
Nhưng khi cô gian nan mở to mắt thì không ngờ lại được thấy anh.
Một phút kia, đau đầu muốn nứt ra, Nhiễm Khiết Nhất nghĩ đây chỉ là ảo giác, người đàn ông đứng trước mặt cô, không hề lạnh nhạt, không hề lạnh lùng xa cách, càng không hề cứng rắn nhốt bản thân vào cái vỏ bọc bên ngoài mà từ chối sự quan tâm của cô.
Cho dù lúc này chỉ là ảo giác, cô cũng nguyện ý, ngủ say không tỉnh.
Ung thư não...... Rốt cuộc bởi vì ông trời không công bằng, hay chính cô đã làm nhiều việc sai trái nên mới nhận lấy sự trừng phạt này?
Cô không thể suy nghĩ, càng không thể để cho chút thời gian cuối cùng của cuộc đời trôi qua lãng phí chỉ để tra tấn bản thân. Cô bắt đầu tích cực phối hợp chữa trị, trong đời chưa từng có ý nghĩ muốn sống mãnh liệt như lúc này. Anh đối với cô tốt như vậy, cô sao có thể từ bỏ được?
Có đôi khi cô tình nguyện mặc anh đối xử tàn nhẫn với mình, nhưng nay anh lại dịu dàng cẩn thận chăm sóc, điều này chỉ làm tình cảm đã chết kia lại mãnh liệt bùng cháy, sẽ chỉ làm cô lại lần nữa...... đắm chìm.
Anh, cô, còn có Nhiễm Nhiễm, thật sự tựa như một nhà ba người vậy, cùng nhau xem phim, êm đềm chia sẻ từng bữa ăn, rốt cụôc vào phút cuối cuộc đời, lần duy nhất trong suốt 28 năm qua cô cũng cảm thấy ấm áp.
Tình yêu của cô, không mê muội, không thể tồn tại.
Tranh thủ khoảng thời gian còn lại, một lần trong đời chiếm lấy người đàn ông đã có vợ, mơ ước được anh yêu, tham lam hơi ấm từ ngực anh...... Nhiễm Khiết Nhất cũng có lúc hèn mọn như vậy, bảo cô buông tay, cô sao có thể bỏ được?
Lúc Thì Nhan tìm được cô, đem báo cáo xét nghiệm DNA quăng trước mặt, cô chỉ biết ngẩn người.
Báo cáo xảy ra vấn đề. Nhiễm Khiết Nhất chợt ý thức, đây là hy vọng cuối cùng của cô.
Nhất niệm Thiên đường, nhất niệm Địa Ngục......
Người phụ nữ này không cần tốn nhiều sức lực lại có được mong muốn của cả cuộc đời cô: "Cô chỉ dùng 50 ngày đã phá hủy hết 5 năm cố gắng của tôi, tôi làm sao có thể không hận?"
Cô biết mình cố chấp, càng biết cả đời này, nhất định mãi mãi không chiếm được trái tim người đàn ông kia, nhưng cho đến khi sắp chết, ngay cả cơ hội yêu một người..... cô cũng không có.
Đã vậy, người đàn ông cô coi trọng, ở trong miệng Thì Nhan, lại xem thường không đáng một xu,: "Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, tôi nhường anh ta cho cô lúc cô còn sống"
Trì Thành yêu cô ta, những lời này, sao cô ta có thể dễ dàng thốt ra?
Nhìn lại, cô sống nhiều năm như vậy, hèn mọn mà kiêu ngạo chờ đợi, nếu không phải anh thì không được, đến cả cầu xin cũng từng thử qua nhưng kết quả thế nào, chẳng lẽ liền thua trên tay một người phụ nữ không biết quý trọng anh?
Sự thật này, so với trực tiếp nả một phát súng vào trong lòng cô còn muốn tàn nhẫn hơn.
Vốn dĩ, tàn nhẫn, không chỉ có những thứ này.
Câu nói kia của Trì Thành, mới chính thức đẩy cô vào chỗ chết.
Anh nói: " Hiện tại tôi mới phát hiện chính mình kỳ thật không có năng lực bảo vệ mọi người, nếu như vậy, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn ích kỷ."
Cho nên, ngay cả cái chết của cô, cũng không tranh lại người phụ nữ kia......
Trì Thành đi rồi, Nhiễm Khiết Nhất từ dưới gối lấy ra báo cáo DNA đã giấu trước đó. Thì Nhan khi rời đi đã quên lấy đi, giờ phút này, nó chính là hi vọng cuối cùng của cô.
Cô đem giấy tờ bất động sản, tất cả tiền trong ngân hàng cùng chút tài sản khác gom vào trong một túi hồ sơ, đương nhiên, báo cáo DNA kia cũng nằm hỗn loạn ở trong đó.
Đem túi giao cho Nhiễm Nhiễm: "Mấy thứ này rất quan trọng, nhớ rõ phải tự tay con giao cho chú Trì."
Nhiễm Nhiễm đối với chuyện cô giao cho không dám trái ý, nhưng là, một vài ngày sau, Trì Thành vẫn không có xuất hiện như cũ.
Một lần nữa, cô tin rằng bởi vì anh không có mở túi hồ sơ ra xem, mãi cho đến khi tận mắt thấy anh đứng thẳng trên bục cao khách sạn Kim Hoàn, chính tai nghe được Trì Thành nói hết tất cả mọi chuyện, cô mới hiểu được, thì ra điều này chỉ là nguyện vọng của riêng cô mà thôi.
Trên thực tế anh thấy được báo cáo DNA kia, vẫn như cũ không có thay đổi quyết định ban đầu.
Rốt cuộc như thế nào là yêu, mới có thể khiến cho một người đàn ông không để ý thân tình, liều lĩnh bất chấp tất cả kiên trì?
"Nhiễm Nhiễm là con gái của anh."
"Anh biết, nhưng là...... Thực xin lỗi......"
Nhìn sắc mặt người đó khi trả lời, cô mới bỗng nhiên hiểu được, cô không phải bại bởi người phụ nữ kia, mà là bại bởi người đàn ông này.
Người đàn ông này, đem tất cả tình yêu trao hết cho một người phụ nữ, không mảy may suy nghĩ.
Anh vì yêu mà bất chấp tất cả, không giống như cô vì yêu anh mà không tiếc tính mạng?
Gió đêm tiêu điều, thổi loạn tóc cô, tựa hồ như thu hút: nhảy đi, chỉ cần đi lên trước một bước cô liền được giải thoát. Kiếp sau, không bao giờ quen biết một người đàn ông tên là Trì Thành; kiếp sau, hãy để cho cô được yêu một lần.
Nhưng cuối cùng đến tư cách kết thúc tính mạng đều bị cướp đoạt —— Trì Thành cứu cô, mà cô, kiên cường chống đỡ lâu như vậy, rốt cục cũng bị đau khổ đánh tan, ngất xỉu không hay biết.
Ông trời tựa hồ cùng cô đối nghịch, một lần lại một lần đem cô từ trong tay tử thần đoạt lại. Cả đời này, cô thật sự sống đủ rồi, ngay cả cái chết cũng không làm được, đối với cô đây là sự trừng phạt lớn nhất.
Tính mạng của cô luôn luôn mỏng manh, lần cuối cùng bị cứu trở về, cô tựa hồ nghe bác sĩ nói với Trì Thiệu Nhân: "Thật sự là kỳ tích."
Là kỳ tích, hay vẫn chỉ là một vòng tra tấn luẩn quẩn?
Không lâu sau, Trì Thành từ nước Mĩ bay về. Người phụ nữ kia mang thai, hơn nữa sắp sinh, là thật, chính là đứa nhỏ của bọn họ......
Thời gian cô tỉnh táo không nhiều lắm, chỉ thấy anh trong giây lát rồi lại hôn mê. Khi tỉnh lại phát hiện đã là ban đêm, ánh mắt quét một lượt khắp phòng, chỉ thấy Trì Thành ngủ ở góc sô pha, thân hình vạm vỡ, mặt nghiêng trầm tĩnh mà tuấn mỹ.
Cạnh sô pha là cửa sổ, cảnh vật bên ngoài, thật đẹp, yên tĩnh như có một sức mạnh huyền bí, hắc ám lại bao phủ lờ mờ ánh sáng rạng đông —— Cô trong suốt 28 năm cuộc đời, đã bao giờ để tâm chú ý?
Bản thân chỉ vì một người đàn ông, rốt cuộc đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cảnh đẹp......
Cô gian nan đưa tay, tháo mặt nạ dưỡng khí ra.
Cái chết, đối với cô mà nói, giờ phút này là chuyện nhanh chóng mà bình tĩnh.
Lần này trước khi chết một giây, cô tựa hồ lại nghe đến giọng nói kia: kiếp sau, không bao giờ quen biết một người đàn ông tên là Trì Thành; kiếp sau, hãy để cô được yêu một lần.
Gặp được người tốt và được yêu một lần......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...