Trì Thành không có bị đánh.
Nhưng Thì Nhan lại đau lòng hơn—— Tịch Thịnh bị thất vọng rồi.
Một trận va chạm thật lớn, Tịch Thịnh cả người đụng vào tủ giày, Trì Thành không nói lời gì níu cổ áo hắn lên: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thì Nhan chạy tới chỉ kịp kéo tay Trì Thành: "Anh ăn phải thuốc nổ à..., xuống tay ác như vậy?" Vừa nói vừa đi đỡ Tịch Thịnh.
Trì Thành ở phía sau mắt lạnh nhìn, lúc tay người con trai trẻ tuổi sắp khoác lên vai cô, phút chốc rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chợt ôm cô trở lại, chân mày khóe mắt cùng âm thanh đều đè nén: "Đừng nói với anh hắn là bạn trai em."
Thì Nhan dở khóc dở cười, mắt chớp mắt, thật là uất ức: "Hắn là em trai của em."
Kinh ngạc, sợ sệt, lúng túng thay nhau ở trong mắt của anh hiện lên, Trì Thành thật vất vả tìm được vẻ mặt thích hợp, xoay người đi đỡ Tịch Thịnh: "Xin lỗi."
Tịch Thịnh không cảm kích chút nào, bỏ qua tay của anh.
Trì Thành nhìn chân trái hắn, ánh mắt không khỏi dừng lại. Đứa nhỏ này đi bộ có chút kỳ quái, sợ là mới vừa rồi chân bị thương. Nhưng hắn mặc quần rộng thùng thình, Trì Thành cũng nhìn không ra cái gì. Ngược lại Tịch Thịnh, lại đem trên dưới anh đánh giá một vòng: "Anh chính là, Trì Thành?"
Trì Thành gật đầu.
"Ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu" Tịch Thịnh vốn là người lành tính, giờ phút này giọng nói lại gần như ương ngạnh, "Lần đầu tiên gặp mặt liền bị anh đánh, cũng coi như khắc sâu ấn tượng"
Thì Nhan thấy Tịch Thịnh vẫn như cũ sanh long hoạt hổ, chắc không bị thương. Xem ra ở quán quyền anh luyện một chút, hiệu quả không tệ.
Cô không khách khí đập một phát lên trên đầu hắn: "Chớ không biết lớn nhỏ."
Tịch Thịnh xoa ót, dáng vẻ kìm nén, "Chris nói chị bị. . . . . ." Lườm Trì Thành một cái mắt lộ ra cảnh giác, ". . . . . . Bị anh ta ôm đi. Chị cả đêm không có tin tức, em sợ có chuyện?"
Xét thấy mình mới vừa rồi động thủ, Trì Thành lập tức lựa chọn trầm mặc.
"Em xem chị, bây giờ không phải là thật tốt sao? Em đi về trước đi."
Cô đẩy vai Tịch Thịnh một cái, thế nhưng dưới chân hắn như cắm rễ, nửa bước cũng không chịu xê dịch: "Chị cũng cùng trở về đi."
Đứa nhỏ này bướng bỉnh lên thật sự làm cho người ta chán ốm, Thì Nhan không thể không tiến tới, lấy âm lượng chỉ có Tịch Thịnh nghe, nói: "Ngoan! Chớ làm hỏng chuyện tốt của chị."
Cô ít khi dụ dỗ hắn, cho nên bộ dáng này đối với hắn đặc biệt có tác dụng, tai Tịch Thịnh đỏ lên, vội vàng che lỗ tai, trộm nghiêng mắt nhìn Thì Nhan một cái, thật may là cô không có phát giác.
"Vậy buổi tối chị nhớ về nhà." Tịch Thịnh không cam không nguyện.
Thì Nhan vội vàng không ngừng gật đầu. Tịch Thịnh đã đi tới cửa rồi, đột nhiên lại quay đầu lại, Thì Nhan cho là hắn còn có lời nói với mình, ai ngờ hắn lại nhìn về phía Trì Thành: "Này, tay anh không tệ. Lần sau đi quán quyền anh, chúng ta đánh một trận. Đến lúc đó không chừng xem ai hơn ai."
Trì Thành cũng thản nhiên: "Nhất định theo cùng."
******
Cửa đóng, còn dư lại anh cùng với Thì Nhan, trầm mặc không chút nào hòa tan được lúng túng mới vừa rồi , Trì Thành nhìn xuống cô, có chút tự giễu, "Anh hiện tại thần kinh khẩn trương không bàn, về bên cạnh em xuất hiện người nào, đều đem hắn làm tình địch."
Thì Nhan cong người cười hết sức: "Anh là sợ em sức quyến rũ quá lớn, hay là sợ anh sức quyến rũ không đủ?"
"Anh tự tin đối với mình, 5 năm trước cũng đã bị hủy, " hắn lập lờ nước đôi mà cười, "Em tự tay hủy."
Một nháy mắt kia, Thì Nhan thật cảm thấy đau lòng. Anh không cách nào tiếp tục cái đề tài này nữa. Nếu không, giữa bọn họ sợ rằng buồn tẻ tới chết.
"Hắn chính là con của ba dượng em?"
Nhưng là, nhìn phản ứng của cô, rõ ràng —— cái đề tài này, cô lại càng không nguyện nói tới.
Nhiều năm trước kia cô hướng anh đề cập một lần mà thôi, không ngờ anh lại vẫn nhớ. Thì Nhan tránh ra ánh mắt của anh, "Đúng vậy, hắn gọi Tịch Thịnh, hiện tại ở nhà em." Cô một câu nói qua, liền không hề nói chuyện nhiều nữa, "Quay về ăn cơm đi."
Trên bàn cơm, cũng không thấy nhẹ nhõm được .
Dường như, 5 năm trống rỗng khiến hai người cũng quên muốn trao đổi thế nào, nói ra được lời, lúc nào cũng không đủ vui.
"Còn có Bùi Lục Thần, anh có cần thay em giải quyết hay không?"
Thì Nhan đang cố gắng suy nghĩ muốn nói gì mới có thể đánh vỡ trầm mặc này, anh ngược lại lên tiếng.
"Giải quyết? Chẳng lẽ em lại muốn giết người diệt khẩu?"
Cô cố ý đùa anh, hãy nhìn sắc mặt anh, căn bản không nhìn ra cảm xúc gì, có chút cô đơn tự tìm mất mặt, Thì Nhan ho khan một tiếng: "Em cùng hắn ta nửa điểm quan hệ cũng không có."
"Hắn ta cũng không nói như vậy."
"Bùi Lục Thần đi tìm anh?"
Trì Thành cười một tiếng.
Thì Nhan như bị anh treo ngược cổ họng: "Hắn ta tìm anh nói cái gì?"
Thì Nhan thật là đoán không ra phản ứng của anh, là giận là tức? Cũng không giống, anh thậm chí nâng cằm lên, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Thì Nhan bất cứ giá nào, cắn răng một cái: "Hắn ta nói gì anh cũng đừng tin, chỉ tin em, có thể hay không?"
Trì Thành từ chối cho ý kiến, Thì Nhan chờ cả ngày, chỉ chờ tới một câu của anh: " em có nghĩ tới rời Thì Dụ hay không?"
Anh nếu tránh nặng tìm nhẹ cũng tốt, hết lần này tới lần khác nhắc tới Thì Dụ.
Chuyện Thì Dụ, Thì Nhan nhức đầu trước tiên.
"Em không thể nào cả đời sống ở viện thiết kế Yết Thụy Quốc. Huống chi. . . . . ." Ánh mắt của anh rạng rỡ, mang theo năng lực xuyên thủng người tựa như, ". . . . . . Hiện tại em cùng Yết Thấm lại có giao tập."
Thì Nhan siết chặt thìa, đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch.
Che giấu quá nhiều chuyện, quay đầu lại, còn là chính cô chịu đau khổ.
Tất cả không thể làm gì, chỉ hóa thành một câu: "Cho em chút thời gian, em sẽ xử lý tốt tất cả."
Một hồi lâu, Trì Thành đứng lên đi về phía cô.
Anh vòng tay ôm vai của cô, hơi khom người, môi dịu dàng liền in ở trán của cô: "Anh xuất vốn làm một viện thiết kế tư nhân mới, chính em làm chủ, không tốt sao?"
Thì Nhan hai cánh tay hợp lại, siết tại bên hông anh, một bên mặt dán lên bụng của anh: "Anh đối với em tốt như vậy, em sợ là phải ký khế ước bán thân, mới trả nổi rồi...!"
Đề nghị này không tệ, anh rốt cuộc thay đổi khuôn mặt không chút biểu tình kia, ngắt chóp mũi cô, "Trước giải quyết ‘ vườn treo ’ rồi hãy nói, đi theo anh."
******
Trì Thành dẫn cô đến thư phòng, khi anh ở trước mặt cô triển khai bản thiết kế mới, Thì Nhan khó nén kinh ngạc: "Anh hoàn thành khi nào?"
"Lúc em ngủ." Trì Thành cũng không để ý, thật giống như một giờ làm việc.
Ngón tay thon dài của anh ở trên bản vẽ: " Nơi lầu cuối này, trống đi một tầng làm giá trên không bày hồ chèo thuyền, càng tăng nước thêm cho thiết bị tuần hoàn nước. Như vậy hồ bơi dùng nước liền hoàn toàn độc lập với thiết bị thuỷ lợi bên trong khách sạn."
"Tiền bạc dự tính?"
"Anh đến giải quyết."
Nghe anh nói như vậy, Thì Nhan nhất thời trong lòng mềm mại, không khỏi lại muốn khinh bỉ lòng tham không đáy của mình.
Nhưng cô vẫn là nhịn không được yêu cầu: "Anh không ngại nếu em lấy đi phần bản thảo này?"
"Em lấy bản thảo làm cái gì?"
"Ừ. . . . . ." Không muốn biết giải thích thế nào, định nói thẳng, ". . . . . . Phải cầm đi khoe khoang một chút."
Anh lập tức đoán được, "Yết Thấm?"
Tính khí người này, nhiều năm như vậy cũng không đổi. Anh cũng như quá khứ một dạng vô pháp vô thiên cưng chiều, để tùy cô, cũng đang không thể xác định, mình không làm không được.
Đối mặt cô, mặc dù Trì Thành bằng mọi cách không muốn thừa nhận, nhưng, cuối cùng tâm tư anh vẫn là phòng bị.
Thì Nhan nhìn ra anh bị làm khó, thói quen lấy cười hóa giải: "Em đùa giỡn."
Anh đã cuốn lên bản vẽ, nhét vào ống đựng tranh: "Không có việc gì, em cầm đi đi. Chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là, bồi thường ——"
Thì Nhan nháy mắt một cái, mắt nhìn tới anh, đoạn sau yên tĩnh.
"—— tối nay không cho phép trở về."
Thì ra là anh sớm đem đối thoại chính mình cùng Tịch Thịnh nghe được, một câu cùng một câu thất thường của anh, lời nói không tập trung, Thì Nhan cực yêu vẻ mặt nghiêm túc của anh.
Cô liều mạng kiềm chế khóe miệng cười: "Đồng ý!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...