Buổi tối lại bắt đầu mưa, khi xuất môn Ứng Thiên phải ngồi xe nên đi được rất chậm, Tuân Thiệu nghĩ khi nãy nàng gọi hắn là "Cậu", sợ chọc hắn tức giận sẽ không chịu đi cứu Trúc Tú nữa, đành chỉ dám giục ngựa đi theo sau.
Ngồi trên xe, hắn xoa đầu gối giận dữ nói:
"Sớm biết hôm nay phải đi quan nha, ta đã thay xiêm y xuất môn ."
Tuân Thiệu vừa đi vừa nghĩ, khi nãy nhìn bộ dáng ngươi đi ra từ Tuân phủ, người không biết còn tưởng rằng hắn mới là chủ nhân! Nhưng lúc này có việc cầu người, nàng cố gằng bày ra thái độ hữu hảo:
"Trữ Đô hầu mặc cái gì cũng đều phong độ, không sao cả."
"A, nguyên lai muội thưởng thức ta như vậy."
Trong xe, ánh sáng đèn lồng nhập nhòe không rõ, hắn khoác áo choàng mỏng, nhìn qua thập phần nhàn nhã, hướng nàng cười, mười phần mười một là cái tên yêu nghiệt.
Tuân Thiệu quay đầu đi, không dám nhìn tiếp hắn.
Xe đã dừng trước cửa nha môn, hắn xuống xe, đối Tuân Thiệu nói:
"Muội ở đây chờ ta, miễn cho lại xảy ra việc phức tạp."
Tuân Thiệu lúc này thực nghe lời, chỉ cần hắn thật nhanh đem người ra là được.
Phủ doãn Hà Nam vừa rửa mặt xong, đang ôm ấp tiểu thiếp thì bị âm thanh cấp dưới gõ cửa làm mất hứng, nổi giận đùng đùng nhưng vừa nghe chuyện xảy ra liền nhanh chóng chỉnh trang y phục xuất môn.
Tuân Thiệu trốn trong xe, nhìn bóng dáng Ứng Thiên vào trong nha môn mà lòng nóng như lửa đốt. Bỗng nghe thấy tiếng hô từ thật xa:
"Trữ Đô hầu đại giá quang lâm, hạ quan không có từ xa tiếp đón, thực thất lễ"
Nàng không khỏi cảm khái, quyền thế thật sự là thứ tốt.
Chưa đến thời gian nhấp một chung trà, Ứng Thiên liền đi ra. Theo sau là đám tùy tùng đưa tiễn, Ứng Thiên đi rất chậm mà phủ doãn Hà Nam cũng không nói gì nhiều, một đường cúi đầu cười làm lành.
Phạm Nhất Thống đỡ Ứng Thiên lên xe, Tuân Thiệu vội vàng nhảy ra hỏi:
"Người đâu?"
"Yên tâm, tên đó nói sẽ dùng xe ngựa hảo hảo đem người đưa trở về."
Tuân Thiệu thế này mới thả lỏng tinh thần.
Ứng Thiên liếc mắt một cái nhìn nàng:
"Muội tựa hồ đối với Trúc Tú thực dễ dàng tha thứ, nàng xảy ra chuyện như vậy rất khẩn trương, nhìn qua không giống chủ tớ."
Tuân Thiệu trầm mặc không nói lời nào.
Ứng Thiên cười nhẹ:
"Thôi, ta cũng không phải muốn bắt buộc muội cái gì, muội không muốn nói liền không cần nói ."
"Cũng không có gì, chẳng qua..." Nàng thở dài:
"Nếu ca ca ta còn sống, Trúc Tú hẳn đã là tẩu tử của ta ."
Ứng Thiên ngẩn người, hắn quả thực không nghĩ tới có chuyện này.
"Năm đó đại ca ta phòng thủ ở Miêu Cương, gặp Trúc Tú trong trại lính. Nàng khi ấy bất quá chỉ định đi tìm ca ta luận võ, không nghĩ lâu ngày sinh tình, sau lại còn giả làm tùy tùng theo ca ta ngàn dặm xa xôi đi Tây Bắc... Ngày ca ta chết trận năm ấy, trời rét đậm mà chỉ cần đợi đến đầu xuân bọn họ có thể thành hôn ."
Tuân Thiệu lúc đó đưa Trúc Tú về Miêu Cương nhưng trong đêm nàng lại giả trang lẻn vào doanh trại địch, liên tục chém giết mười tám tên địch, khi trở về một thân áo hồng nhiễm đỏ màu máu.
Nàng cắm đao xuống đất, nói nàng không quay về, đã đến đây thì không nghĩ tới ngày về.
Vốn là Tuân gia nàng thiếu nợ người ta, sao dám đem Trúc Tú như người bình thường mà đối đãi.
Xe vững vàng dừng lại trước cửa Trữ Đô hầu phủ.
Ứng Thiên thò người ra cốc đầu Tuân Thiệu:
" Điều khiến ta không thể lý giải được chính là, muội rõ ràng đã trải qua quá nhiều bi thương từ chiến tranh, vì sao còn nhất định phải trở lại chiến trường?"
Tuân Thiệu lòng nao nao, chưa đáp lại, hắn đã bước xuống xe, tựa hồ không chờ mong đáp án.
"Đúng rồi, " hắn đứng bên cạnh xe, lại thay đổi thành khuôn mặt tươi cười:
"Hôm nay muội nợ ta một nhân tình, ta sẽ nhớ kỹ, ngày khác muội phải trả ta."
"..." Tuân Thiệu một câu cảm tạ đã đến miệng, nghe vậy lập tức nuốt trở vào, phân phó xa phu đánh xe hồi phủ.
Không nghĩ tới Trúc Tú so với nàng còn trở về sớm hơn, vừa thấy nàng đến trước mặt đã kêu to:
"Đừng tới đây! Chờ ta đi trước tắm rửa một cái, ta sắp phát điên rồi!" Nói xong lắc người hướng hậu viện chạy đi.
Tuân Thiệu trợn mắt há hốc mồm, đã tích góp từng tí một thật nhiều câu an ủi cuối cùng đành quăng hết ra sau đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trúc Tú đã đem Tuân Thiệu từ trên giường tha lên, nói quốc cữu phái người đến đây, lập tức sẽ xuất phát.
Tuân Thiệu vừa mặc quần áo vừa đánh giá nàng:
"Ngươi vừa vào một chuyến đại lao chả trách chịu hầu hạ ta mặc quần áo."
Trúc Tú cười hì hì lại gần:
"Lần này là ta không tốt, không suy nghĩ thấu đáo, về sau không bao giờ tái phạm nữa. Người liền mang ta đi Hợp Phổ đi, quốc cữu bên kia cũng nói ta có thể đi cùng nha"
"Họ Ứng thật sự là nhiều chuyện." Tuân Thiệu nhức đầu:
"Quên đi, đem ngươi một người quăng ở lại, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, ta có trở về đều sợ không kịp."
Hai bên hẹn gặp nhau ở cửa Đông thành, vốn tưởng rằng quốc cữu xuất hành sẽ rất phô trương, không nghĩ tới chỉ có mấy chiếc xe ngựa, hộ vệ đi theo cũng đều cải trang thành dân chúng bình dân.
Tuân Thiệu ngồi trên xe ngựa Ứng Thiên, nghi hoặc nói:
"Làm cái gì vậy?"
Ứng Thiên cũng là một thân thường phục, thoạt nhìn như là thương nhân trẻ tuổi:
"Muội đã bị người trong triều đỏ mắt theo dõi, không khỏi có người quấy rối, chúng ta vẫn là đi trước một bước, có thể yên tâm chậm rãi đi thôi."
Tuân Thiệu nhíu mày:
"Chuyện này cũng không phải cái gì thiên địa công huân, làm gì mà phải tranh nhau cướp."
*thiên địa công huân: công lao to lớn như trời đất.
"Muội chỉ biết đến sa trường giết địch lập công, kỳ thật dẹp yên ổn sau trận chiến mới là công lớn chân chính. Thuộc hạ của Thừa tướng có vài người bị ta đè ép đến nay thấy có thể lên chức, đã sớm nóng nảy, cố tình lúc này ngươi lại xông ra, Thái hậu cùng Thừa tướng đều nói đề bạt người tài là muội, muội lại là nữ tử, muội nói bọn họ cảm thấy thế nào?"
Tuân Thiệu mặt mày nhăn lại.
"Sao nào, hiện giờ mới biết quan trường phức tạp ? Ta cho muội rời khỏi thì muội nhất định không lùi, giờ hối hận cũng không còn kịp rồi." Ứng Thiên nhàn nhã đặt tay lên đầu gối.
"Không tranh một chút, làm sao biết lòng người nông sâu?" Tuân Thiệu hừ lạnh:
"Đa tạ quốc cữu quan tâm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...