Đánh Mất Nụ Cười
Chương 45: Luận văn biến mất (1)
Sáng hôm sau, tại học viện Intel
Tại vườn trường, có 2 chàng trai đang đứng nhìn thẳng vào mắt nhau, giống như đang muốn tìm kiếm hay biết đc điều gì đó.
2 người đó ko ai khác mà chính là Quân và Hùng.. ai có thể ngờ 2 người bạn thân tưởng chừng như mãi thân sẽ rơi vào hoàn cảnh này chứ?
Rốt cuộc vẫn là Quân lên tiếng trước:
“ Cậu muốn gì đây?”
Hùng nghe câu hỏi của Quân, ánh măt từ từ hạ thấp xuống, cậu ko nhìn về đối phươn mà chỉ lặng lẽ trả lời:
“ Cậu….có còn tôi là bạn ko?”
Quân ánh mắt trở nên âm thầm, bạn? Bạn sao?:
“ Cậu vẫn là bạn của tôi…”
“ Vậy cậu có thể, thành thật cho tôi biết..cậu thích bạn gái của tôi hả?”
“ ….”
Quân im lặng, cậu chưa thể nói gì lúc này… điều đó là đúng…nhưng thẳng thắn mà nói ra trước mặt Lạc Hùng thì…
Hùng khẽ cười:
“ Ko trả lời đc sao?”
“….”- Vẫn im lặng..
“ Nếu đã vậy..”/ “ Phải..”
Ánh mắt của Lạc Hùng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nụ cười trên môi cũng vụt tắt, những lời dự định nói ra đều bị 1 từ của Quân mà ko thể phát ra đc nữa..
Phải? Trương Thành Quân có thể tự tin mà thừa nhận điều này trước mặt của Lạc Hùng sao?
Trong lúc Hùng còn đang mải suy nghĩ thì Quân đã tiếp tục lên tiếng:
“ Cậu biết ko Hùng..? Cậu mãi là bạn của tôi…chỉ có điều… tôi đã yêu cô ấy hơn cậu rồi…”
Lạc Hùng khẽ cười…miệng lẩm bẩm, nhưng vẫn đủ cho Quân nghe thấy:
“ Thật vậy sao? “
“ Ừ…”
Ánh mắt Lạc Hùng trở nên nghiêm túc hơn từ đầu tới giờ..
“ Chúng ta cá cược nha…..”
Đằng sau 1 gốc cây gần đó… có 1 người đang đứng và cố lắng nghe từng câu từng chữ của 2 người đằng kia.. ánh mắt ko khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.. và dần dần thì ánh mắt đó trở nên đen tối….
…………………………………………
Vill ngồi vào lớp 1 lúc thì thấy cả 2 người- Quân và Hùng bước vào với vẻ mặt ko mấy vui vẻ… Định hỏi gì đó…nhưng có lẽ đây ko phải lúc….
“ Rầm..!!!!!!”
Vill còn đang mải suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa bị mở ra đột ngột.. Ánh mắt âm trầm của cô trở nên tròn xoe, hướng về phía cửa.. là 1 thành viên của lớp mà… cô bạn đó sao thế nhỉ?
Và rồi tất cả thắc mắc của cô đã đc giải đáp khi mà cô bạn kia vừa thở vừa nói:
“ Các cậu ơi… lên lớp 12G1 xem kìa…. Anh Vũ Phong…. Đang bị phạt đó..!!!!!!!”
Lời của cô bạn vừa nói ra thì lập tức gây nên 1 trận ồn ào trong lớp…. anh Vũ Phong tuy là 1 ngôi sao nổi tiếng nhưng trước giờ chưa bao giờ bỏ bê chuyện học hành..đương nhiên cũng chưa bao giờ bị phạt..chuyện gì đang xảy ra với anh ấy chứ..?
Và…rốt cuộc có 1 người cũng lên tiếng hỏi để giải đáp sự khó hiểu cho cả lớp:
“ Sao lại bị phạt vậy?”
Cô bé kia nãy giờ đã thở lại bình thường đc, nói:
“ Hình như ko làm bài gì đó..nghe nói bài đó quan trọng lắm…”
Bài quan trọng? Bài quan trọng nào mà anh ấy ko làm chứ?
Luận văn?...
Ko phải…bài đó đã khiến anh ấy thức mấy đêm suy nghĩ mới làm xong mà…
Nếu cứ tiếp tục ngồi đây suy nghĩ thì có nghĩ đến sáng mai cugnx ko ra..
Vill lập tức rời khỏi chỗ ngồi, chạy ra khỏi lớp..mà chạy đi đâu thì chắc ai cung biết..
Cả lớp bị hành động của Vill làm giật mình… nhưng chỉ vài giây sau tất cả cugnx đổ bộ về phía lớp 12G1.
Quân nhìn dáng vẻ vội vã của Vill, khẽ nói:
“ Có vẻ như cả hai chúng ta…đều ko phải…”
Lạc Hùng ko nói gì… ánh mắt cậu nhắm chặt lại… nhưng ko quá lâu.. cậu mở to 2 mắt ra, đứng dậy, ko nhìn Quân mà nói:
” Cả lớp đi hết rồi… có lẽ chúng ta cũng nên đi xem thế nào thôi..”
Rồi bước thẳng ra cửa..ko them quan tâm xem Quân có đi hay ko..
Nhưng Quân đâu phải kẻ tự kỉ.. ko lẽ lại ngồi 1 mình trong lớp…
Cậu cũng đứng dậy… bình tĩnh mà đi đến nơi đang ồn ào nhất tỏng học viện..
……………........
Trước cửa lớp 12G1, có rất đông các học viên đang tụ tập lại xem thực hư chuyện của Hạ Vũ Phong…
Có kẻ vui, có kẻ buồn.. có kẻ lạnh lùng,chả quan tâm..lại có kẻ ầm ĩ la ó..
Cảnh tượng này có lẽ là chưa từng xảy ra trong học viện Intel…. Nhưng mà, ko hiểu ông hiệu trưởng Luss này nghĩ gì mà vẫn cho phép tất cả có thể đứng đây bàn tán.
Ở giữa đám đông là 2 người- 1 là trung tâm của vấn đề đang đc bàn luận xôn xao- Hạ Vũ Phong.. và người còn lại là ông thầy giám thị nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường..
Đám đông đang bàn tán cũng phải im lặng dần để nghe kĩ 2 người này nói gì..
Ông thầy giám thị ko quan tâm tới đám đông, giận dữ hỏi Vũ Phong:
“ Rốt cuộc em có thừa nhận mình đã ko làm bài ko hả?”
Vũ Phong cũng chả quan tâm đến đám người nhí nhố xung quanh.. lạnh nhạt trả lời:
“ Em phải nói đến bao nhiêu lần nữa thì thấy mới hiểu hả? Em làm rồi, chỉ là bài luận văn đó đã biến mất thôi..”
Luận văn đã biến mất?
Vill khẽ gật gù, hiểu rồi… luận văn của anh Phong bị mất..
.. Mất? Tức là có kẻ cố tình sắp xếp sao?
Mà thôi, ko phải lúc nghĩ mấy chuyện này… Vill khẽ lắc lắc đầu… làm sao mới giúp đc anh Phong đây?
Trong đầu chợt lóe lên 1 ý nghĩ.. đúng vậy… có lẽ vẫn kịp..
Vừa nghĩ xong Vill liền nhanh chóng rời khỏi đám lộ xộn đó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...