Đánh Mất Bản Thân


Từ lần đó mẹ không còn bỏ mặt tôi một mình nữa.

Mẹ bắt đầu quan tâm tôi hơn, đôi khi ba về mẹ sẽ vui vẻ, nụ cười của mẹ luôn nở trên môi làm tôi rất thích.

Nhưng khi ba không ở nhà mẹ nói với tôi nhưng câu nói rất lạ.
- Tại sao mầy không phải con trai.

Nếu mầy là con trai tao không phải khổ như vầy rồi.

- mẹ ngồi nhìn tôi ngẩn người rồi nói như vậy.
Lúc này tôi chưa hiểu vì sao mẹ lại nói như vậy chỉ khó hiểu nhìn mẹ rồi cười.

Mẹ cũng nhìn tôi rồi cười.

Lúc này không biết trong đầu tôi nghĩ gì nữa, có thể là: Mẹ thật đẹp chăng.
Nhưng cũng từ lúc này bắt đầu mẹ dần dần có những biểu hiện lạ, hành động cũng lạ nữa.

Mẹ thường hay ở trước mặt tôi nói ba tôi có người đàn bà khác, không cần mẹ cũng không cần tôi_ đứa con gái vô dụng không biết làm gì.

Không chỉ nói với tôi mẹ còn đi xung quanh nói với mọi người, ai cũng khuyên mẹ đừng nghĩ nhiều, ba tôi không phải người như vậy.

Vì được mọi người khuyên nên mẹ cũng đỡ suy nghĩ nhiều phần nào.


Nhưng vì di chuyển sự chú ý mẹ bắt đầu làm nhiều hơn, đôi khi cũng dành nhiều thời gian bắt đầu dạy tôi đếm số, làm toán.

Lúc này mẹ trong mắt tôi là một người rất lợi hại, cái gì mẹ cũng làm được còn ba thì không, ba chỉ biết kiếm tiền không thương tôi.
Cứ như vậy đến năm tôi 4 tuổi ba tôi thường xuyên về nhà hơn.

Trước đây cứ nửa năm ba về một lần giờ thì 2 3 tháng ba về một lần để thăm tôi và mẹ.

Nhưng không vì ba thường về thăm chúng tôi như vậy mẹ đối với ba không nóng không lạnh, lâu lâu cãi nhau còn đánh nhau nữa.

Nhiều lần tôi nghe ba mẹ đề ly dị, nhưng ly dị là gì? Mỗi lần nghe từ này ai cũng khuyên ba mẹ tôi bình tĩnh lại, hay suy nghĩ kỹ đi còn có tôi nữa phải làm sao.

Mỗi lần như vậy ai cũng nhìn tôi rất lạ, ba nhìn tôi vừa yêu thương vừa bất đắt dĩ, mẹ nhìn tôi vừa buồn vừa không muốn thấy tôi, mọi người xung qua h thì nhìn tôi thương hại.

Họ làm tôi sợ hãi, tôi sợ những ánh mắt đó.

Sau đó tôi có lên đi hỏi bà Chín ly dị là gì? Sao ba mẹ mỗi lần đều nói rồi lại nhìn tôi tin lặng.
- Ly di là ba mẹ cãi nhau thôi chứ không gì hết nên còn đừng lo.

- bà trả lời tôi.

Rồi bà nói tiếp:
- Nguyệt nè con có thích em không?
- Có ạ.

Có em chơi với con vậy ba mẹ không cần lo cho con rồi.

- Tôi vui vẻ trả lời bà.
- Ừ.

Dậy con nói với ba men sinh cho con đứa em đi rồi ba mẹ con không cãi nhau nữa đâu.

- bà nói với tôi.
Tôi nghe bà Chín nói vậy thì gửi vẻ chạy đi tìm mẹ mà quên chào bà luôn.

Chạy về nhà thì thấy mẹ đang ngồi trên chiếc giường nhỏ hẹp duy nhất trong nhà.

Tôi chạy ào vào ôm chần lấy mẹ rồi nói:
- Mẹ ơi mẹ đẻ em cho con đi.
- Nuôi mình mầy nuôi hông nẩu mà em em gì.


- Mẹ gắt lên với tôi.
- Nhưng con muốn em, ba mẹ đẻ em cho con đi.

Oa..

oaaa.

- Tôi cố khóc lớn lên.
- Rầu rầu.

Mầy nín đi tao đi hỏi ba mầy.

- Mẹ rầu rĩ dỗ tôi.
Thế là tối đó không biết ba mẹ tôi đã nói chuyện với nhau như thế nào mà hôm sau tôi thấy họ ở chung hòa hợp lại.

Đến tối tôi muốn ngủ chung với ba mẹ thì ba tôi không cho, còn bảo rằng:
- Bé con lớn rồi giờ phải ngủ riêng.
- Con không muốn, con muốn ngủ với mẹ.

- Tôi ấm ức nói.
- Con ngủ chung với ba mẹ là ba mẹ không đẻ em cho con đâu.

Con không muốn em à? - Ba nói với tôi.
- Có phải con ngủ một mình là có em hả ba.

- Tôi khó hiểu hỏi ba.
- Đúng rồi.


Con không ngủ riêng sao mà có em.

- Ba tôi đương nhiên trả lời.
- Vậy con ngủ một mình.

Ba mẹ nhanh đẻ em cho con nha.

- Tôi do dự một lát nhưng vì em tôi đống ý rồi.
- Được.

- Ba tôi đồng ý một cách nhanh chóng không do dự.
Rồi sau đó ba chuyển chiếc giường nhỏ cho tôi để tôi ngủ riêng một mình.

Nói thật tôi lúc này gan lớn lắm không sợ gì hết nói ngủ một mình là ngủ một mình.

Tự dưng thấy mình đúng cảm giống ba ghê hehe.
Sau đó, nhờ sự tích cực hợp tác của tôi thì đến năm tôi 5 tuổi tôi cũng được như ý nguyện có em.

Là một bé gái ba mẹ đặt tên em là Hương.

Một đòn nho nhỏ dễ thương ghê, nhìn yêu ghê á..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui