Mắt Cao Phong khẩn tương theo dõi cổ tay cầm kiếm của Tăng Nhâm Nội, thấy tư thế nơi ấy, gã đã đoán trước chiêu thức sắp trổ ra, lập tức thần trí an định, vạch ngang ngực trường kiếm, xuất chiêu "Long Ẩn thâm đàm", lấy sự chậm rãi đối phó cái nhanh nhẹn của đối phương, nghe "Keng" một tiếng, hai lưỡi gươm chạm nhau, trường kiếm của Tăng Nhâm Nội đã bị chấn mạnh ra ngoài.
Một chiêu sử ra đã đoạt được tay trên, song Cao Phong không phản kích, gã cầm chác thanh kiếm đứng tại chỗ, bất động, đưa ánh mắt lành lạnh theo dõi đối thủ.
Tăng Nhâm Nội vừa ra chiêu đầu đã kém thế, lòng thầm hoảng, đang định chuyển về thế thủ, nhưng khi thấy Cao Phong ngưng thần đứng yên, gã không khỏi ngạc nhiên, thầm la "Làm trò quỷ gì đây? Chẳng những chỉ dùng ba chiêu ấy là chưa chắc xong, mà hắn lại còn không thèm phản kích?" Ngẩn ngơ một chút, gã bèn xuất chiêu "Song Long hí châu".
Vẫn giữ thân hình bất động,Cao Phong tập trung kiếm ý vào tranh tiên, cỏ tay hơi xoay, lại đánh ra chiêu "Long ẩn thâm đàm" như cũ.
Khi Tăng Nhâm Nội đánh trả bằng chiêu "Phong Động lôi minh", Cao Phong bèn xuất chiêu "Ô Long bãi vĩ".
Tăng Nhâm Nội liên tiếp sách chiêu chống ba kiếm chiêu ngoan cường ấy của Cao Phong, gã thấy đối thủ vẫn trước sau chỉ thủ không công, nỗi hoài nghi trong lòng gã caàng tăng, đồng thời, nỗi tức giận cũng càng lúc càng dấy lên, "Ngươi coi thường ta làm vậy, ta mà không giết chết được ngươi thì còn đâu là thiên đạo nữa!"
Lập tức, gã huy động trường kiếm tung ra toàn những chiêu thức tàn độc, đòn nào đánh ra cũng nhắm lấy mạng đối thủ, liên tiếp tấn công hơn ba mươi chiêu khoái kiếm.
Mà Cao Phong cũng vẫn giữ lời, trước sau chỉ vận dụng có các chiêu "Long Ẩn thâm đàm", "Ô Long bãi vĩ", "Tiềm Long xuất hải" để ứng phó, chiêu nào xuất ra cũng như nước chảy mây trôi, thần thức trong kiếm ý vẫn tự nó toát vẻ nhàn nhã, khi cần vuông thì vuông, lúc phải tròn thì tròn, mỗi mỗi đều tuyệt diệu.
Hai người giao đấu như thế, dẫu chiêu thức đầy dáng vẻ quyết đoạt mệnh đối thủ, nhưng khí thế lại giống như lúc hai huynh đệ đồng môn đang cùng nhau luyện kiếm, giống như họ cố ý tránh phương hại gây chết chóc, cuộc so kiếm còn khoác thêm vẻ thuần thục ngoạn mục,
Quần hào quan chiến thì hoa tay múa chân, vừa kinh nghi, vừa khâm phục, miệng họ không ngớt phát ra những tiếng "ồ", "à" "ủa" biểu lộ của khâm phục,
Giao đấu quá tuần trà, hai bên qua lại có hơn trăm hiệp, Tăng Nhâm Nội chẳng tiến hơn lên được chút nào, lòng gã lo sốt vó, mồ hôi lạnh đã rìn rịn khắp châu thân.
Chẳng cần nhắc lại, Tăng Nhâm Nội này là cao đồ của Võ Đang, đang vinh hạnh nắm giữ thanh "Truy Vân thiết kiếm", vậy mà sao Cao Phong đây lại có thể đem gã hí lộng trước mặt đông đảo anh hào?
Hốt nhiên nghe một tiếng quát lớn:
- Nhâm Nội lui ra, để vi sư đây đến lĩnh giáo!
Chính là Thôi Mẫn Sinh thấy đồ đệ đang mất mặt, bêu xấu, lão không còn nhẫn nhịn được nữa!
Nghe tiếng sư phụ quát thét, Tăng Nhâm Nội bèn lui ra, gã ngừng chiêu, thu kiếm, rồi mặt mày sa sầm, gã quay gót bước ra ngoài.
Nhìn Thôi Mẫn Sinh đang dềnh dang bước tới, trong lòng Cao Phong chợt trào dâng một nỗi khốn khổ gã chưa từng nếm qua!
Chỉ mấy khắc trước đây thôi, gã trong lúc tức giận đã giết chết Chương Kiện, đúng lúc thân thể Chương Kiện bị chém đứt đôi, gã đã tự phát hiện rằng gã đã chẳng kiếm được chút ích lợi gì, mà ngược lại, cái chết cuả đối thủ đã càng dồn gã lại gần tử địa thêm một bước nữa!
Do đó, khi Tăng Nhâm Nội khăng khăng đòi xem kiếm phổ, gã đã đắn đo suy nghĩ, rồi quyết định dùng đối sách thủ mà không công, muốn cho đối thủ thấy khó mà tự động rút lui.
Nhưng đối thủ đó vừa lui ra, lại có một đối thủ khác mạnh hơn, nhập cuộc!
Trong hai mươi năm qua, võ công Thôi Mẫn Sinh đưa lão lên hàng nhân vật số một đương thời, nếu phải động thủ cùng lão, có khác nào muốn dùng đầu ngón chân chỉ chỏ thay cho ngón tay, đủ biết kết cục sẽ là như thế nào!
Cao Phong chẳng phải suy nghĩ lâu lắc, gã hiểu rõ, đụng độ một đối thủ tầm cỡ này, chỉ có cách duy nhất là đưa hết toàn lực ra mà đố phó thôi!
Ánh mắt âm trầm, giá lạnh, Thôi Mẫn Sinh nhạt giọng bảo:
- Kiếm pháp ngươi thiệt khiến người ta kinh hãi, nhưng nhân phẩm ngươi thì quá sức tồi bại!
Cao Phong vẻ mặt khổ não, con ngươi ẩn ước đọng chút lệ, gã kêu lên:
- Thôi sư thúc!
Thôi Mẫn Sinh đáp:
- Ta chẳng phải sư thúc ngươi! Ngươi mới đúng là sư thúc cuả ta, chỉ chăm làm khó cho Võ Đang!
Cao Phong lắc đầu, gượng cười:
- Có nhiều sự kiện mà chẳng phải chỉ với dăm ba câu là có thể nói rõ ra được!
Thôi Mẫn Sinh bảo:
- Vậy thì ngươi hãy dùng kiếm mà nói vậy!
Rồi lão thong thả tuốt kiếm, cầm tay.
Cao Phong không nói gì nữa, gã vận khí vào thanh gươm, lắc nhẹ cổ tay, xuất ra một chiêu "Linh Long hí thủy", kiếm thế nửa phần gay gắt, nửa phần chậm chạp, chính là đang vận dụng kế sách "Đầu thạch vấn lộ" (ném đá dò đường) mà gã đã dùng ngày đó khi đụng độ Tuệ Lâm.
Thần sắc ngưng trọng, Thôi Mẫn Sinh ánh mắt tập trung lên nhát kiếm đang công tới, chờ xem biến hoá tối hậu của chiêu kiếm ra sao, bỗng lão vung gươm, nhanh như gió giật, khéo léo cùng cực, chính là lão đang sử chiêu "Phong xuy vân động" trong ngón nghề tối đắc ý của lão, "Truy vân kiếm pháp".
Cao Phong thầm giật mình "Nhanh thật", gã vội lui ra, tạt ngang thanh gươm, lấy thủ làm công.
Cuộc chiến cuả hai người, lấy nhanh chống nhanh, mỗi đòn tấn công đều dùng chiêu thức ngoan độc, chiêu thức tựa gió giật mưa gào, phóng ra liên miên không dứt.
Các chiêu kiếm của Thôi Mẫn Sinh phần lớn giống những chiêu mà Tăng Nhâm Nội đã sử, chỉ là công lực Thôi Mẫn Sinh đã đến cấp đăng phong tạo cực, nội lực đạt mức lô hỏa thuần thanh, lúc thu lúc phát, đều như sấm sét luồng điện nhà trời, vượt xa không biết bao nhiêu lần Tăng Nhâm Nội mà nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...