Danh Kiếm Hoa Hương


Ba người tụ họp vào chỗ gần đó, Cao Phong khẽ nói với hai người: “Võ công vị Thiếu Lâm đại sư này rất cao, ta phải đấu với lão ấy qua ba chiêu thì mới biết được, mà thật ra ta không muốn tranh giành hơn thua với hắn ta.”
Hoa Tàng Diễm nói: “Hắn ta là ai?”
Cao Phong nói: “Lưu Hàn Bách.”
Sắc mặt Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm đều lộ vẻ nghi ngờ, rõ ràng vẫn chưa hiểu.
Hoa Tàng Diễm nói: “Hắn sao vậy?”
Cao Phong hơi trầm ngâm, nói: “Người đó lòng dạ nhỏ hẹp, thù hận chất đầy người, trong lúc ta đang giao chiến, có thể hắn ta sẽ có ý định gì không tốt với các ngươi, các ngươi nên cẩn thận.”

Hoa Vân Tàng gật đầu ưng thuận, nói: “Chúng cháu sẽ xem chừng hắn.”
Hoa Tàng Diễm mặc dầu cũng lên tiếng đồng ý, nhưng đôi mắt đen nháy của nàng khẽ chớp động, thật ra trong lòng nàng lại có ý nghĩ khác: “Lưu Hàn Bách có phong thái bất phàm, xem ra không phải là loại người bại hoại, hừ, chẳng qua là ngươi muốn lấy lại thể diện vừa rồi mà giảng hòa thôi, ngươi cho rằng ca ca tin ngươi, còn ta cũng tin ngươi ư? ai bảo ta thông minh hơn ca ca làm chi.”
Cao Phong nào có hiểu trong lòng Hoa Tàng Diễm đang nghĩ gì, bằng không nhất định hắn sẽ khó chịu mãi trong lòng.

Ngay sau khi hội ý xong, hắn lập tức không nói nhiều, quay người về phía Tuệ Lâm vòng tay hành lễ, cung kính nói: “Đại sư đã muốn chỉ giáo, vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lão tăng Tuệ Lâm gật đầu nói: “Khá lắm, xin mời Cao đại hiệp ra chiêu!” thân hình lão hơi triển khai, một tay đưa ra trước, làm động tác mời gọi, thật đúng là phong độ của đại cao thủ.
Cao Phong tập trung tinh thần, kiếm trong tay rời khỏi vỏ, vẽ lên không nửa vòng cung, rồi đâm xéo về hướng đối thủ, thế công có thể nói vừa nhanh vừa chậm.
Hắn đối địch như vậy, dụng ý rất sâu xa, chiêu thức có thể đột biến, cũng có thể không biến, mục đích muốn xem đối thủ ứng phó thế nào, thực ra đây chỉ là diệu chiêu ‘ném đá dò đường’ mà thôi.
Tuệ Lâm chăm chú nhìn thế kiếm, trong ánh mắt hiện lên vẻ hào quang kỳ dị, thân thể không tránh né, bàn tay phải đột nhiên hướng về thân kiếm vỗ thẳng tới.
Thân kiếm Cao Phong thình lình dịch chuyển, lấy lưỡi kiếm nghinh đón chưởng phong.
Tuệ Lâm làm như đoán trước đối phương sẽ biến hóa, tay phải rút về, tay trái lợi dụng sơ hở đánh vào cánh tay phải Cao Phong như búa rìu phá núi, tốc độ cực nhanh như chớp điện.


Cao Phong thầm kêu: “Quả nhiên lợi hại!” kiếm thức vội khép kín, ngăn chặn thế công đối phương, mang hết tốc độ bình sinh ra nghiêng người tránh né.

Mặc dù kinh nghiệm lâm trận của hắn phong phú, phản ứng cực nhanh, có khả năng thoát hiểm, tuy vậy, hắn vẫn cảm thấy cánh tay hơi bị tê dại, rõ ràng là đã bị chưởng phong ác liệt của đối phương lướt nhẹ qua cơ thể.

Giao đấu qua hai hiệp, hai người đều cảm thấy kinh sợ lẫn nhau.
Điều Cao Phong kinh hãi vẫn là chưởng pháp tinh ảo và nội công thâm hậu của đối phương; còn cái làm Tuệ Lâm kinh sợ lại là kiếm thuật tinh thuần đến tột cùng, tuyệt mỹ không gì thay thế nổi của Cao Phong.


Võ học của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, một thì rất cương, một thì rất nhu, trải qua hàng trăm năm, cùng sinh cùng tồn, tranh nhau hơn thua, mỗi phái đều có sở trường sở đoản riêng, có thể nói chiêu thức võ học đôi bên về căn bản khó lòng mà phân ai hơn ai kém? vì thế trong lúc tranh hùng, thắng bại của nó phần nhiều phụ thuộc vào thâm niên công lực và tài trí thông minh, với đạo lý đó, vào lúc này, Tuệ Lâm lại càng biết rõ, Cao Phong trước mắt lão chỉ mới ba mươi tuổi, làm sao lại có tu vi kiếm thuật như vậy, chẳng lẽ hắn vừa mới lọt lòng mẹ đã học kiếm thuật? cho dù có như thế, dường như vẫn không ăn khớp, sự thật này đã khiến cho vị lão tăng Thiếu Lâm này suy nghĩ nát cả đầu vẫn không tìm ra nguyên cớ.

Nhưng thế cũng được, lão tăng sớm đã có dự kiến, lúc còn nhỏ đã cắt tóc đi tu, bây giờ không cần phải lo lắng ưu phiền nữa, chỉ là thay đổi kế hoạch ban đầu mà lão vốn nghĩ chỉ cần ra bảy chiêu tám thức là đã thủ thắng đối phương dễ dàng, bây giờ thay vào đó, ở mỗi chiêu mỗi thức, có công có thủ, mỗi chưởng phong đều bao hàm thế sấm sét, tất cả lão đều đem ra thi thố toàn lực.

Chưởng đi kiếm lại, trong nháy mắt hai người đã đấu với nhau hơn ba trăm hiệp, quả nhiên thần công của tăng sư Thiếu Lâm Tuệ Lâm càng lúc càng trổ thần uy, mà tên tuổi của Cao Phong cũng không tệ, mặc dù trong thế hạ phong nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì ở mức bất phân thắng bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui