Danh Kiếm Hoa Hương


Cao Phong hơi bất ngờ, miệng tự nhiên thốt ra: “Cái này! ….

.

” trong lòng rất chua xót, hắn vội vã uống trà, nước trà trong chén dường như biến thành nước đắng, khó lòng nuốt trôi được.

Đinh lão phu nhân nói: “Ta biết, trái tim Hiểu Lan đã hướng về con, và con cũng có lòng với Hiểu Lan, hai lần trước con có ghé qua đây, nghĩa mẫu đã để ý tới con, điều mà nghĩa mẫu thích là tuổi tác của con đã chững chạc, lúc đó Lưu gia chưa đề xuất việc hôn sự, nghĩa mẫu định sẽ bàn với sư phụ của Hiểu Lan là Chu chưởng môn về việc hai con, nhưng bây giờ ….

.


Cao Phong cũng không biết làm sao: “Nghĩa mẫu, tuổi tác của mẹ đã cao, lại còn phải lo toan việc nhà, khiến cho kẻ làm con cảm thấy bất an.


Đinh lão phu nhân mỉn cười nhìn hắn, ánh mắt hiền từ chan chứa thương yêu, một lát sau bà mới nói: “Phong nhi, trai lớn phải lấy vợ, gái lớn phải lấy chồng, con đã xông xáo trong giang hồ bấy nhiêu năm đó, chắc đã thỏa mãn rồi, để việc Lưu gia thu xếp xong, nghĩa mẫu sẽ lập tức chủ hôn cho con, nhất định con sẽ có một địa vị thật xứng đáng trong Đinh gia, và nghĩa mẫu sẽ tìm kiếm một cô nương thật xinh đẹp có gia thế hẳn hòi cho con.



Lòng Cao Phong cay đắng, miệng hắn mơ hồ vâng vâng dạ dạ cho xong.

********
Màn đêm, giống như người tình, nó đến một cách bất chợt, bao trùm lấy tình cảm con người.

Tâm tình Đinh Hiểu Lan phảng phất như bóng đêm, u ám, đầy sầu muộn, nàng không có cách nào nắm được nó, cho dù nàng đã tận dụng hết mọi biện pháp để biến đổi nó.

Tình nhân, có lúc là như thế, không biết chàng có thay đổi không? Chàng đã có biện pháp gì?
Bữa ăn tối đã được mang vào phòng từ lâu, nhưng trước sau nàng vẫn không thèm mó qua, mặc dù gia nhân đã hai lần tới để khuyên nhủ, nhưng lần nào cũng đều bị nàng đuổi ra khỏi phòng, đến lúc lần thứ ba có người bước vào, nàng đang định nổi giận ném mâm cơm ra ngoài cửa sổ, thì đột nhiên thay đổi chủ ý, bởi vì người đến lần này là Cao Phong.

Cao Phong cố nén tình cảm nói: “Muội cho dù không vì bản thân mình, nhưng vì mẹ muội, nên ăn một chút gì đi!”
Vẻ mặt Đinh Hiểu Lan càng khó coi: “Mẹ muội sai huynh tới phải không?”
Cao Phong gật đầu.


Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh sao lại nghe lời mẹ muội?”
Cao Phong nói: “Vì mẹ là nghĩa mẫu của huynh.


Đinh Hiểu Lan nói: “Nghĩa mẫu? bởi vì huynh nhận mẹ muội làm nghĩa mẫu, nên nghe theo lời mẹ, để muội gả cho Lưu Hàn Tùng phải không?”
Cao Phong nói: “Đó không phải chủ ý của huynh.


Đinh Hiểu Lan nói: “Muội biết đó không phải chủ ý của huynh, nhưng huynh phải tận lực phản đối, không được đồng ý theo mẹ!”
Cao Phong thở dài khổ sở: “Hiểu Lan, chúng ta sinh ra là vì người, khó nói là vì mình được?”
Đinh Hiểu Lan lắc đầu, nói: “Huynh không cần phải nói với muội đạo lý đó, muội đương nhiên biết rõ phận làm con phải nghe lời cha mẹ, nhưng nếu đặt huynh vào trường hợp đó, giữa một bên là tình cảm trân quí như sinh mệnh, một bên là đạo đức, luân lý, hiếu nghĩa, huynh sẽ chọn bên nào? Giả sử đặt muội là Hoa Hương Lăng, lập trường của huynh sẽ ra sao? Huynh sẽ chọn thế nào?”
Vừa nghe Đinh Hiểu Lan nhắc tới ba chữ “Hoa Hương Lăng”, cả người Cao Phong như bị cuốn hút vào hố sâu không đáy, đầy bi ai, sầu muộn, mâu thuẫn, không thể bầy tỏ ra được.

Hoa Hương Lăng, nữ nhân mà hắn yêu thiết tha say đắm, đã đồng ý với hắn nhưng với kỳ hạn sau mười năm.

Vì lời hứa này, hắn đã bỏ ra mười năm năm chờ đợi, mười năm năm thương nhớ.

Trong đời sống bình thường của con người, có bao nhiêu lần mười năm năm phải chờ đợi?
Cho dù có nhiều đi nữa, nhưng có mấy ai đồng ý, có mấy ai chịu đợi chờ?
Hết chương 29


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui