Hai người lặng lẽ đến gần căn nhà có ánh đèn hắt ra ngoài song, chăm chú dỏng tai nghe động tịnh bên trong nhà.
Sau một chặp, nghe có tiếng bước chân, rồi vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Lão Tần, tối hôm nay có khách quý đến chơi, môn chủ có dặn, phải sắp đặt một bàn tiệc linh đình, ông hãy lo liệu giùm nhé.
Cao Phong, Lôi Vũ đều rúng động trong đầu "Đây chẳng phải là giọng tên Lưu Nhị Đản sao? Quý khách? Hòn đảo này đón tiếp khách khứa quý vào hạng nào thế?
Lập tức nghe tiếng lão Tần hỏi ngay:
- Khuya khoắt thế này, còn đón tiếp quý khách từ đâu đến vậy?
Lưu Nhị Đản quát lên:
- Chuyện này đâu đã đến ông quản? Có nhiều chuyện mà biết cho lắm chỉ tổ tổn thọ, ông hiểu chưa?
Gã làm lão Tần liền miệng vâng dạ, y không dám hó hé hỏi thêm mấy câu thừa thãi kiểu đó nữa, rõ ràng đang làm ra vẻ bận rộn.
Chờ thêm một lúc nữa, nghe có tiếng bước chân đi xa dần, ắt hẳn tên Lưu Nhị Đản đã rời khỏi căn nhà ấy mà đi mất rồi.
Lôi Vũ đưa tay ra hiệu cho Cao Phong, ý bảo muốn bám gót theo.
Khi Cao Phong hiểu ý lão rồi, gã gật đầu đồng ý.
Hai người rời xa khỏi khung cửa sổ, ra đến sân trước, dưới ánh trăng nhàn nhạt, quả nhiên thấy bóng hình Lưu Nhị Đản đang rảo bước trên một con lộ nhỏ phía trước.
Biết tên Lưu Nhị Đản này võ nghệ tầm thường, họ lập tức thấy yên tâm hơn lên, gấp rút rượt theo y.
Tên Lưu Nhị Đản bản tính nhộn nhạo, đi quanh quẹo vậy mà miệng không ngớt lẩm nhẩm lầm thầm, có lúc còn nghe y ngâm nga mấy câu của "Thập bát mô" nữa.
Cao Phong nghĩ thầm "Rồi cũng lòi ra nguyên trạng một tên vô tâm vô tính, chỉ giỏi phởn như trẻ nít.
"
Lôi Vũ thì lại nghĩ khác "Chắc y về báo cáo Bạch Long môn chủ đã làm xong mấy chuyện sai bảo vặt vãnh đó, xem ra sẽ giúp bọn mình tìm đến chỗ Bạch Long môn chủ dễ dàng hơn nhiều.
Tốt! Tốt lắm, hoan hô Lưu Nhị Đản!"
Bám theo chừng độ một tuần trà, họ thấy Lưu Nhị Đản tới một đại lộ lát đá xanh rộng rãi.
Tự Cao Phong cũng có ý niệm tên nọ đang đi đâu, làm gì, gã bèn dấn bước, ghé sát vào Lôi Vũ, thì thào hỏi:
- Có lẽ y đang đi tìm gặp Bạch Long môn chủ đây?
Lôi Vũ gật đầu:
- Không thể nào khác được! Đây rõ ràng là trú sở của Bạch Long môn chủ, thế nào rồi cũng sẽ có nhiều trò hay hay, sẽ lòi ra nhiều manh mối đấy.
Cao Phong hừm một tiếng, trong lòng gã chẳng hiểu vì sao bỗng dưng dậy lên một nỗi thắc thỏm khẩn trương.
Lại tiếp tục bám theo sau một hồi nữa, Lưu Nhị Đản đến trước một toà nhà lớn, y đưa tay gõ lên cánh cổng.
Một nha hoàn ra mở cửa cho y, rồi dẫn y đi thẳng vô trong.
Chở cửa đóng then gài xong, nghe tiếng bước chân đi xa dần, Lôi Vũ cùng Cao Phong mới phi thân nhảy vào.
Qua khỏi cổng, hai người mới phát hiện khoảnh vườn trồng tràn lan hoa cỏ, cảnh vật lặnh lẽ, mùi hương thoang thoảng, tạo một cảm giác thoải mái trong tâm.
Đầu óc Cao Phong ngẫm nghĩ "Thiệt không ngờ, lên tới hòn đảo này lại được gặp người biết thưởng thức trà hoa của Giang Nam.
Nhất định Bạch Long môn chủ đây ưa thích trà hoa lắm, đã sai người giỏi, có biệt tài về trà hoa trồng trọt đủ mọi chủng loại nơi đây"
Lôi Vũ đi trước, vạch hoa rẽ lá, thận trọng hết mức, không chăm chú lắm về mặt trà hoa.
Cả hai đi lò dò chừng mười bước, đã đến chỗ song cửa có lọt ánh sáng ra ngoài, họ ẩn mình bên dưới, đã nghe tiếng của Lưu Nhị Đản vọng ra:
- Chuyện rượu uống, thức nhắm đã sắp đạt xong xuôi do lão Tần lo liệu, xin hỏi, sẽ chiêu đãi yến tiệc ở đâu?
Có một giọng khác trả lời:
- Chúa công hiện đang tiếp khách quý, chỉ chờ ông đến Tụ Nghĩa đường sắp đặt xong, sẽ đưa khách đến đấy.
Đích thực giọng của Bạch Long sứ giả.
Lưu Nhị Đản dạ một tiếng, rồi nói:
- Xin hỏi sứ giả, sau đó còn có chuyện gì khác cần ban bố nữa không?
Bạch Long sứ giả đáp:
- Không còn gì khác cả, ông đi sửa soạn Tụ Nghĩa đường cho thật đàng hoàng, rồi về phòng mà nghỉ đi.
Lưu Nhị Đản lại vâng vâng, dạ dạ, rồi y lùi gót, đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...