Cao Phong bàn:
- Giờ thì mình có nên kiếm một chỗ nào ngủ, sau đó, trời sáng, mình đến chỗ chợ búa nào gần đây, chờ Phí Ngữ Thư, ông thấy vậy được không?
Lôi Vũ đáp:
- Thêm vào đó, mình còn phải làm một việc khác nữa!
Cao Phong hỏi:
- Làm chuyện gì?
Lôi Vũ nói:
- Tức là lại hoá trang ngươi cho khác đi!
Cao Phong cười rộ:
- Sớm biết thế, ông lẽ ra đừng cải trang tôi thành một lão già như vầy!
Nằm trên giường, trong lòng Cao Phong nổi sóng cuồn cuộn, lâu thật lâu, gã không sao trấn tĩnh được, đó dĩ nhiên do sự việc tại Thúy Trúc trang, cớ gì mà Bạch Long môn chủ tìm cách thao túng, tạo áp lực lên Thúy Trúc trang?
Đã bằng cách nào buộc được một tay anh hào đương thời như Hoa Ngưỡng Hạc phải đi vào con đường chết, không có đất cho lão chùn chân, lùi bước?
Còn Hoa Hương Lăng nữa?
Nàng có dính líu gì vô mấy chuyện đó không?
Nàng có đang bị Bạch Long môn chủ áp đặt không?
Nếu nàng không bị gì, quả một điều quá tốt rồi!
Thế nhưng nếu nàng đúng là nằm đang trong sự điều động của Bạch Long môn, sau đây, mình sẽ sống như thế nào cùng nàng? Mình sẽ sống ra sao ở Thúy Trúc trang? Sẽ đối mặt cùng hai đứa con như thế nào?
Tròi đất tuy bao la, nhưng gã chả biết phải đi về nẻo nào?
***
Tảng sáng hôm sau!
Rời khỏi giường, chuyện đầu tiên Lôi Vũ bắt tay vào làm là cải trang lại cho Cao Phong.
Bận này, Cao Phong đương nhiên thôi không đóng vai một lão già, mà trở thành một tên công nhân vạm vỡ, hình dạng phải cho ra mẽ con nhà lao động.
Hóa trang xong, Cao Phong soi gương, hết sức hài lòng, gã dang tay định cầm trường kiếm, nhưng nó đã nhanh chóng bị Lôi Vũ chụp mất, bị lão dang tay ném ra ngoài cửa sổ.
Cao Phong thảng thốt nhìn thanh bảo kiếm bay vụt ra ngoài, sao thấy nó giống tình hình lúc gã co giò tẩu thoát khỏi căn nhà của Đường Cầm thế!
Lôi Vũ bảo:
- Ngươi phải ghi nhớ cho thật kỹ, từ giờ trở đi, ngươi không còn là vị Kình Long Kiếm Cao Phong của trước đây nữa, mà là một tên phu phen nhọc nhằn lao động hòng nuôi vợ, nuôi con!
Mặt rầu rĩ, Cao Phong hỏi:
- Nếu chẳng may phải động võ cùng Bạch Long sứ giả, bọn mình chẳng phải sẽ như bầy cừu trước miệng sói dữ sao?
Sắc mặt u ám, Lôi Vũ đáp:
- Trong bất cứ trường hợp nào, mình phải đừng lộ sơ hở cho hắn thấy, cũng rán tránh động thủ cùng hắn.
Cao Phong gục gặc cái đầu, gã nghĩ ngợi một lúc, bỗng nói:
- Tôi chợt nhận ra rằng con người tôi đã thay đổi mất rồi!
Có hơi ngạc nhiên, Lôi Vũ hỏi:
- Sao tự dưng ngươi lại có ý nghĩ như thế?
Cao Phong nét mặt nghiêm trang, đáp:
- Rõ ràng tôi đã đổi thay rồi, so với lúc trước, tôi thấy mình nhát gan hẳn đi, trở thành dễ sợ chết!
Lôi Vũ ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Cái đó thì đúng đấy, nếu ngươi mà không thay đổi, ấy mới là lạ!
Cao Phong hỏi:
- Tại sao?
Lôi Vũ cười nhẹ:
- Chẳng tại sao cả, vì bây giờ, ngươi không còn như ngươi ngày trước nữa, ngươi làm cha hai đứa con, cũng lại làm chồng của một nữ tử.
Cao Phong đắn đo một hồi, rồi gã thở dài, chất vấn:
- Ông bảo là tôi đã bị ngoại cảnh biến đổi, thì trong tâm tư cũng nảy sinh những thay đổi theo à?
Lôi Vũ gật đầu, đáp:
- Thực ra, với ngươi, những biến đổi đó lại là tốt, khiến ngươi trở nên thận trọng hơn, làm cho ngươi chú tâm hơn, khi đứng trước những sự kiện trọng đại, sẽ bắt buộc ngươi bớt manh động, bớt ẩu tả như thưở xưa!
Cao Phong dòm dòm vào lão, rồi nói:
- Chẳng còn sớm sủa gì nữa đâu, muốn được lọt vào đám phu phen do Phí Ngữ Thư chiêu mộ, hãy ngừng suy nghĩ mấy chuyện rườm rà ấy đi!
Lôi Vũ quả nhiên không nói năng gì khác, blão thu xếp, nhặt nhạnh dăm ba món gì đó, rồi hắng giọng một tiếng, vung tay ném thanh bội đao tuỳ thân ra ngoài song cửa xong, lão rảo bước đi ra khỏi cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...