Nhìn tình hình trước mắt, ba người Cao Phong, Hoa Hương Lăng và Đường Trung Long bấy giờ nhận rõ ra rằng, lần lên núi Võ Đang này, Dương Bảo Thiên đã có chuẩn bị chu đáo, dựa cân bằng lực lượng, lão đã sắp đặt người đâu vào đấy, xem ra, nếu bọn ba người họ còn chần chừ không tham chiến, phái Võ Đang, lần đầu tiên từ mấy trăm năm nay, thể nào cũng sa vào kiếp nạn tuyệt diệt môn phái.
Cao Phong đánh mắt sang Đường Trung Long, ngụ ý nhờ gã đối phó tên mặc áo vải gai Nguyễn đường chủ.
Đường Trung Long hiểu ý, bèn quay ra sau dặn dò hai cô em gái dăm ba câu, rồi song quyền vung lên, thân thủ nhanh như cắt, gã đã xông thẳng vào tên Nguyễn đường chủ!
Gã Nguyễn đường chủ này đang đại chiến Tiêu Thành, vào lúc hoàn toàn chiếm thượng phong, mắt thấy sắp hạ gục đối thủ, gã chợt nghe từ đàng sau có tiếng gió lạ ập vào, biết bị cao thủ tấn công, mà lại là hạng cao thủ khó đối phó, gã bèn lập tức bỏ địch thủ trước mặt, quay lại nghênh tiếp chiêu tấn công đó.
Đường Trung Long vừa nhập cuộc, tên Nguyễn đường chủ bị áp lực nặng nề, lập tức mất đi ưu thế trước đây.
Tiêu Thành vừa vớt vát được tính mạng từ Quỷ Môn quan trở về, bèn không chần chừ, hoa kiếm phối hợp vào đòn tấn công cuả Đường Trung Long, liên thủ giáp kích đối phương.
Và tên Nguyễn đường chủ đúng là đang nhức đầu khổ sở, nội chống cự độc chưởng cực nhanh của mình Đường Trung Long đã thấy chớ phở, còn bị thêm Tiêu Thành, y phải gắng sức huy động ngọn đoản thương, múa quẫy như rồng thiêng, song vẫn khó tránh các hiểm chiêu từ đối phương, khiến y phải lui lia lịa.
Cao Phong bèn quay sang dặn dò Hoa Hương Lăng cách thức bảo vệ người phe gã.
Hoa Hương Lăng nói:
- Huynh đang mang kiếm thương trong mình, mà lại còn muốn ra động thủ cùng Dương Bảo Thiên sao?
Cao Phong liếc nhìn Hoa Tàng Diễm, rồi khẽ cười:
- Ta được thấy Tàng Diễm vô sự, vết thương đã lành được nhiều!
Gã vặn mình xông ra, miệng la lớn:
- Vân sư bá, đồ nhi đến giúp người một tay!
Gã quài tay tuốt gươm, tung ra chiêu "Kình Long phi thiên" công vào mé sau lưng Dương Bảo Thiên.
Nghe tiếng Cao Phong hô hoán, rồi Dương Bảo Thiên cảm giác gió kiếm hung mãnh đang phá không tấn công tới, bị bất ngờ to, lão phải thu hồi chiêu kiếm "Trảm hoa thủ diệp" vừa tung ra mé truớc, quay lại nghênh tiếp đòn tấn công của Cao Phong.
Vừa được Cao Phong xông vào trợ chiến, Vân Nhạn lên tinh thần, ông lập tức thay đổi chiến thuật, hươi trường kiếm trong tay vung ra một chiêu "Phong xuy vân động", nhắm đoạt tiên cơ.
Mà Dương Bảo Thiên võ công dẫu rõ cao, nhưng phải một lúc đương đầu màn hợp công của hai đại cao thủ, cước bộ lão đã thấy loạn, tay sử kiếm hơi hoang mang.
Lão đấu thêm chục hiệp nữa, biết nếu còn tiếp tục, sẽ gặp phiền phức lớn, bèn tung mình nhảy ra ngoài, nhìn Cao Phong, quát hỏi:
- Tiểu Cao Phong, mi điên rồi ư? Phái Võ Đang bắt giữ con gái mi, rõ ràng chẳng có ý tốt, sao mi còn đi giúp tụi chúng chống đối ta?
Cao Phong hơi ngạc nhiên, gã nghĩ thầm "Thiệt lạ ghê, sao lão ta lại biết chuyện đó?" Chần chừ một chút, Cao Phong đáp:
- Thì cũng như lão đã bắt giữ Hiểu Lan vậy, xem chừng cũng không nhiều hảo ý!
Dương Bảo Thiên nói:
- Nhưng mà ta đã không làm khó gì mi, đã thả cô ta ra rồi mà!
Cao Phong đáp:
- Võ Đang cũng chẳng làm khó gì tôi, cũng đã trao trả con gái lại cho tôi!
Dương Bảo Thiên khoa ống tay áo:
- Vậy thì ngươi chớ có đi giúp bất cứ phe nào mới phải chớ!
Cao Phong hứ lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng giúp bên nào? Nguyên lai Võ Đang đương thái bình vô sự, sao lão lại đi cấu kết cùng bọn yêu nhân đó, muốn dùng chúng tiêu diệt gọn Võ Đang, đúng là chuyện cực hiểm ác, chuyện khi sư diệt tổ, làm sao tôi có thể tụ thủ bàng quan?
Rồi gã dòm vào Vân Nhạn, nói:
- Vân sư bá, cái món hoạ hoạn này mà không trừ cho tuyệt, sau này sẽ hung hiểm vô cùng!
Vân Nhạn làm sao không hiểu chuyện đó, ông thét to:
- Giết chết nó đi!
Khoa nhanh trường kiếm, ông tung ta chiêu "Khổng tước chấn linh" đâm vào mé yếu huyệt nơi bụng dưới Dương Bảo Thiên, đấy là một chiếu tấn công tối hiểm độc cuả Thái Cực kiếm pháp.
Dương Bảo Thiên biết sự lợi hại của nó, lão lắc tay, huy động thanh kiếm phản kích thẳng vào đấy.
Cao Phong căn bản không muốn cho lão có dịp ngừng tay điều hoà hơi thở, thấy lão đang nghênh tiếp kiếm chiêu của Vân Nhạn, gã bèn xử ra chiêu "Ô long bãi vĩ", một chiêu hai thức, kiếm tới cực nhanh, chém vào phần đầu gối, phần hạ bàn của lão.
Dương Bảo Thiên phải tận sức thi triển "Tồi âm thần kiếm chưởng", tạo một màn kiếm quang lạnh lẽo, chiêu nào chiêu nấy đều âm độc, uy lực thật chẳng phải tầm thường, mới đối phó được hai đại cao thủ.
Võ công lão sẵn cao cường chẳng nói làm chi, kiếm pháp đối phương lão lại rành rọt, cộng thêm công phu tu tập bao nhiêu năm trời đã giúplão sử dụng trường kiếm rất thành thục, các bước tiến thoái của lão, các đòn công thủ đều có thể nói chúng hoàn toàn liền lạc với nhau như áo trời, không một chỗ sơ hở.
--- Xem tiếp chương 106 ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...