Danh Họa FULL


Chương 9: Cùng nhau học tập
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
“Đây là tạo hình buổi chiều, em thích ứng trước đi.”
Chiếc tạp dề màu trắng, độ dài trên đầu gối Du Hoạ một chút, đường viền được khảm hoa màu hồng phấn, vị trí ngay cô bé của cô còn có một chiếc túi nhỏ, cũng có viền hoa.
Lúc này Du Hoạ từ trên xuống dưới chỉ có một vị trí quan trọng là huyệt nhỏ được che lại, bờ mông nhỏ cong cong và hai quả đào đều bị lộ ra ngoài không khí.
Du Hoạ theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ sát đất trong phòng khách, phát hiện rèm cửa đều bị kéo lên hết, thế nhưng vì tính riêng tư từ chất liệu bán trong suốt của rèm cửa không tốt lắm, thế nên vẫn có thể mơ hồ thấy được một chút cảnh sắc bên ngoài cửa.
Mà bức tường vây quanh sân vườn chỉ cao bằng nửa người, chỉ cần những người đi ngang muốn nhìn trộm thì tuyệt đối có thể thấy được tình hình đại khái, cho dù không cố ý đi nữa, ai có thể bảo đảm họ sẽ không nhìn đông ngó tây chứ…
“Không được không được, sẽ có người nhìn thấy đó!”
Vừa nghĩ đến cả buổi chiều cô sẽ phải lộ ngực rung mông hoạt động trong ngôi nhà kiểu nửa sân vườn thế này, không biết lúc nào sẽ có một cặp mắt dâʍ tà lạ lẫm trong góc tối nào đó nhìn ngắm cơ thể khoả thân của cô, Du Hoạ liền cảm thấy sợ hãi.
Nói không chừng, bây giờ có người đang nhìn lén cũng nên?
Vèo một tiếng, trước mắt Giản Mặc Thư đã không còn bóng người, xoay người thì thấy nửa cái đầu nhú lên ngay bàn bếp phía sau.

Đôi mắt
của Du Hoạ nhìn chăm chăm về hướng phòng khách, tai cảnh giác dựng đứng lên, thấy tình thế không đúng liền lập tức rụt người chạy về phòng.
“Ai nhìn thấy?”
Giản Mặc Thư ngơ ngác, vừa nãy vị trí của Du Hoạ cách bàn bếp ít nhất hai mét, giây trước cô vẫn còn bên cạnh ngoan ngoãn được anh đeo tạp dề, giây sau thì người đã ở đó rồi, thậm chí anh còn không thấy rõ động tác của Du Hoạ.
“Người đi ngang bên ngoài đó…” Du Hoạ dựng ngón tay lên chỉ chỉ cánh cửa sổ sát đất.
Giản Mặc Thư ngơ ngác, thuận theo ngón tay cô nhìn qua, sau khi phản ứng lại được cô đang nói gì thì không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Thầy Mặc Thư cười gì đó…”
Du Hoạ không hiểu, cô rất nghiêm túc mà!
Giản Mặc Thư không nói gì, trực tiếp đi sang giữ lấy cổ tay Du Hoạ kéo cô đi đến bên cửa sổ.
Ê! Lỡ có người thì làm sao! Du Hoạ sợ hãi lúng túng.

Thân dưới bị tạp dề che lại, hai quả đào lớn thì không có chỗ nào che lại được, dưới tình thế cấp bách, cô trốn sau lưng Giản Mặc Thư, bàn tay đỡ lấy vai Giản Mặc Thư, hai quả đào mềm mại dính chặt vào lưng anh, hệt như chú gà nhỏ đi theo đuôi anh vậy.
Đầu ngực bỗng đâm lên lưng, Giản Mặc Thư cứng người lại, kéo người con gái thơm tho mềm mại đang dán trên lưng mình từng bước tiến đến bên cửa sổ.
“Em xem kỹ đi, kính có gì khác không?”
Du Hoạ nhón chân lên, ló đầu ra khỏi vai của Giản Mặc Thư, nhìn một hồi lâu mới phát hiện phần đường viền của kính hình như có dán một lớp màng.
“Dán thứ gì vậy ạ?”
“Đây là màng nhìn một chiều.”
“Công dụng gần giống như kính một chiều, khi ánh sáng ngoài trời mạnh hơn trong nhà, chúng ta có thể nhìn thấy người bên ngoài, người bên ngoài không thể nhìn thấy chúng ta.”
Bây giờ đã sắp một giờ chiều,ánh sáng mặt trời mùa hè bên ngoài vào giờ này đang cực mạnh, bên ngoài sáng hơn rất nhiều so với trong phòng, người ngoài kia có mở to mắt đến mấy cũng không nhìn thấy được sự riêng tư của chủ nhà.
“Vậy, vậy ạ…”
Du Hoạ ngượng ngùng bỏ bàn tay đang đặt trên vai Giản Mặc Thư xuống.
“Yên tâm chưa?”
“Vâng… vâng.”
“Đến giúp tôi bưng mì ra.”
Giản Mặc Thư vào bếp mở nắp nồi, vớt mì trong nồi múc vào bát, rồi lại nhấc nồi lên đổ nước mì ra, thêm trứng chiên và rau xanh đã luộc chín, cực kỳ đầy đủ.
Du Hoạ ngồi trên bàn ăn cầm bát húp mì xì xụp.
Tuy lúc nãy đã bị dày vò như vậy, mì cũng đã có chút dính lại rồi, thế nhưng hoàn toàn không thể ngăn Du Hoạ thưởng thức vị ngon của chúng.
Canh cà chua đậm đà kết hợp với trứng chiên vàng xém cạnh, húp một muỗng canh, cắn một miếng trứng, rồi lại thêm một đũa mì, hương thơm lưu giữ đầy trong khoang miệng.
“Ngon quá.” Du Hoạ nuốt miếng mì cuối cùng, ngả người ra sau vỗ vỗ bụng mình.
Mùa hè ăn mì nóng hổi khó tránh được việc đổ đầy mồ hôi, thế nhưng Du Hoạ không mặc quần áo, vậy nên hoàn toàn không thấy nóng chút nào, điểm không tốt duy nhất chính là phần da trước ngực cô bị dính không ít nước canh.
“Sao lại không cẩn thận vậy chứ?”
Giản Mặc Thư ngồi bên cạnh cô, anh bỏ đũa xuống rút tờ khăn giấy ướt rồi cẩn thận giúp cô lau ngực, ngay cả nụ hoa hồng hào kia cũng được Giản Mặc Thư làm hết trách nhiệm dùng khăn ướt phục vụ riêng, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Xong rồi.” Giản Mặc Thư trải tấm khăn ướt trong tay ra, cho cô xem những vết dơ màu cam.

“Em ngồi một chút, tôi đi rửa chén trước, chút nữa nói chuyện với em.”
Du Hoạ có lòng muốn rửa chén, ăn xong mì do chính tay Giản Mặc Thư làm thì cũng phải làm chút gì đó, thế mà khi não bộ hoạt động rồi mà cơ thể ăn hệt như bà bầu hai tháng này lại không hoạt động, vậy là cô dứt khoát từ bỏ.
Đợi đến lúc Giản Mặc Thư quay lại bàn ăn, cuộc trò chuyện của họ cũng bắt đầu.
“Tôi nhớ trước đây có nói với em, bộ sưu tập gần đây tôi muốn vẽ là về du͙ƈ vọиɠ, thật ra thứ mà tôi nói tới, là tìиɦ ɖu͙ƈ.”
“Tôi muốn hỏi em, à…xưng hô với em thế nào thì tiện?”
“Hoạ Hoạ.” Du Hoạ vô thức nói ra biệt danh của mình.
“Được, Hoạ Hoạ.

Em cảm nhận thế nào về tìиɦ ɖu͙ƈ?”
Du Hoạ ngẩn người, trước giờ cô chưa suy nghĩ về vấn đề này bao giờ.
“Chính là… làm những chuyện như vậy đó.”
“Như thế nào?”
“Những chuyện xấu hổ… giữa nam và nữ.”
“Tại sao những chuyện đó lại xấu hổ?”
Du Hoạ vòng vo không nói rõ được.
“Giống như chúng ta đói thì ăn, khát thì uống nước, buồn ngủ thì sẽ ngủ vậy, với điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến người khác, giải tỏa vấn đề tìиɦ ɖu͙ƈ là việc không thể bình thường hơn, sao lại phải xấu hổ?”
Thấy Du Hoạ đỏ mặt, hứng thú xấu xa của Giản Mặc Thư lại nổi lên.
“Côи ŧɦịŧ giả hôm nay và ngón tay của thầy Mặc Thư hôm qua, cái nào thoải mái hơn?”
Mặt Du Hoạ bỗng đỏ lên thành màu của canh cà chua lúc nãy.
Thầy, thầy Mặc Thư sao lại hỏi câu hỏi này… cô trả lời thế nào đây?
Trong đầu Du Hoạ lại không thể khống chế được mà lướt qua hình ảnh hôm qua và hôm nay, cả cảnh tượng trong mơ.

Nói thật lòng, cô cảm thấy khi kɦoáı ƈảʍ mạnh mẽ và thoải mái nhất là ƈôи ŧɦịŧ giả hôm nay, huyệŧ, bờ môi và miệng nhỏ phía dưới đều được chiếc gậy nóng hổi phục vụ thoải mái.

Chiếc lưỡi trong mơ tiến vào trong huyệt nhỏ làm cô cực kỳ hưởng thụ, mà ngón tay kia cũng nhanh chóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyệŧ cô để đạt đến cao trào…
Thứ trong mơ chắc chắn không thể nói, vậy, nói cái nào đây?
Trả lời thật lòng là ƈôи ŧɦịŧ giả? Thầy Mặc Thư có cảm thấy ngón tay mình còn không bằng một cái ƈôи ŧɦịŧ giả, tổn thương lòng tự trọng không?
Nếu nói là ngón tay của thầy Mặc Thư, thầy ấy có cảm thấy cô đang dụ dỗ thầy ấy không?
“Để tôi đoán xem… Hôm nay, nước chảy ở đây nhiều hơn hôm qua rất nhiều…” Tay Giản Mặc Thư nhẹ nhàng đặt lên chiếc túi nhỏ trên tạp dề của Du Hoạ.
“Thế nên, ƈôи ŧɦịŧ giả làm em thoải mái hơn, có đúng không?”
Du Hoạ đỏ mặt, gật gật đầu.
“Đừng xấu hổ.

Tìиɦ ɖu͙ƈ là bản năng của con người, Hoạ Hoạ có, tôi, đương nhiên cũng sẽ có.”
Nghe Giản Mặc Thư sảng khoái thừa nhận chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ của mình, Du Hoạ sửng sốt đối diện với ánh mắt anh.
Con ngươi đen láy của anh ẩn giấu tính chiếm hữu mãnh liệt, dường như muốn ăn cả cơ thể cô vào bụng.
Không biết vì sao, Du Hoạ cứ cảm thấy giây phút này đây, Giản Mặc Thư trước mặt mình và hình tượng của anh trong bức tranh "Tôi" đang mờ mờ ảo ảo mà chồng lên nhau.
“Vậy thầy Mặc Thư… sẽ giải tỏa thế nào?” Du Hoạ không nhịn được hỏi.
Cô thật sự quá khó để tưởng tượng ra hình ảnh một Giản Mặc Thư sáng sủa thế này ở trên giường điên cuồng đẩy hông tiến vào hoa huyệt, cho dù là trong những giấc mơ trước đây, nhiều lắm anh cũng chỉ sờ sờ liếm liếm chứ chưa từng tiến vào trong cơ thể cô.
Thế nhưng ở độ tuổi này của Giản Mặc Thư, 28 tuổi, cộng thêm động tác tay thuần thục của anh lúc chạm vào cô, nhìn thế nào cũng không giống như bộ dạng chưa trải qua bao giờ…
Cảm giác chua xót trong lòng Du Hoạ nổi lên từng cơn.
“Tôi?” Khoé mắt Giản Mặc Thư hơi nâng lên: “Tự xử.”
Bị sự thẳng thắn của Giản Mặc Thư làm nghẹn lại, Du Hoạ đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ.
“Đúng rồi, đợi một chút.”
Giản Mặc Thư rời khỏi chỗ ngồi, bước chân lên lầu rồi vào phòng, không lâu sau thì trở lại với một cuốn sách dày.
Anh đặt cuốn sách trước mặt cô, Du Hoạ nhìn một cái, là sách nước ngoài, bìa sách vẽ nơi thầm kín của một đôi nam nữ khoả thân đang quấn lấy nhau.
“"Hướng dẫn chính xác về cách thức thủ dâʍ".
Giản Mặc Thư phiên dịch cho cô nghe.

“...?”
Giản Mặc Thư mở cuốn hướng dẫn ra, bên trong là những hình ảnh giải thích tường tận về các bộ phận trên cơ thể nam nữ, còn có ghi chú bằng tiếng Trung của anh.
“Rất nhiều người trong lúc tự giải tỏa sẽ dùng quá sức hoặc quá nhiều lần, đến cuối cùng sẽ dẫn đến việc bộ phận sinh dục gặp trở ngại trong việc đạt được kɦoáı ƈảʍ.

Vì thế, dùng những cách thức tự xử theo khoa học là rất cần thiết.”
…Hình như, cũng có lý đó?
Giản Mặc Thư đưa cô xem giải thích về bộ phận sinh dục của nam nữ và những vấn đề cần chú ý khi tự giải quyết, cuối cùng khi chuẩn bị đến phần nam nữ tiến hành thì đóng sách lại, nhét vào ngực Du Hoạ.
“Muốn hiểu về tìиɦ ɖu͙ƈ, trước tiên cần phải học thuộc kiến thức lý luận về cơ thể con người, nội dung phần trước để em tự học, phần tiếp theo, tôi nghĩ, chúng ta đều không có kinh nghiệm, vậy nên cùng nhau học, được không?”
“Học, học thế nào?”
Không phải thầy Mặc Thư muốn cùng cô luyện tập thực tế chứ! Tuy cô vẫn luôn… thế nhưng mới hai ngày, thế này cũng tiến triển quá nhanh rồi đó!
“Xem phim tài liệu.”
Giản Mặc Thư dập tắt ngọn lửa mới nhóm lên của Du Hoạ.
“Ưm~sâu quá~đừng mà~”
Chỉ có điều, đến khi âm thanh nũng nịu hổn hển từ loa truyền ra, kiểu gì thì Du Hoạ cũng không nghĩ đến, chiếc đĩa mà Giản Mặc Thư bỏ vào đầu DVD lại là AV!
Lúc này ống kính cho gương mặt nữ chính một cảnh quay đặc biệt, cô ta ngẩng cao đầu, hai mắt mơ màng, đôi môi hồng hé mở, thoáng lộ ra cái lưỡi nhỏ, một dáng vẻ đang hoàn toàn chìm đắm.
“Lố quá, hướng dẫn này không đúng, Hoạ Hoạ đừng học theo.” Giản Mặc Thư ngồi xuống bên cạnh Du Hoạ.
“Sao em phải…” Nửa câu sau của Du Hoạ vẫn chưa nói ra thì cô liền nhìn thấy nữ chính trong phim mặc một chiếc tạp dề trên eo, y hệt với cái của cô đang mặc bây giờ.
Cô đột nhiên thấy ấm ức, thầy Mặc Thư đối xử với cô như một diễn viên AV sao?
“Nếu thầy Mặc Thư đã có… phim tài liệu, sao còn gọi em đến…”
Giản Mặc Thư nhạy bén cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của Du Hoạ, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nói thật lòng, chắc có lẽ lúc này là lúc hiệu quả nhất.
“Vóc dáng và gương mặt của cô ta đều không được, nóng mắt lắm.”
“Vả lại tôi cảm thấy…”
Du Hoạ nâng cằm lên, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Giản Mặc Thư.
“Dáng vẻ của Họa Hoạ khi lên đỉnh, rất đẹp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận