Chương 72: Cô bé quàng khăn đỏ (1)
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Truyện cô bé quàng khăn đỏ trong bối cảnh huyền huyễn phương Tây, cô bé quàng khăn đỏ (con người) x sói xám lớn (người thú).
---
Lại là một ngày chủ nhật, hiếm khi mẹ buông việc đan len trong tay ra, ngược lại còn giúp đỡ Du Họa hầm canh khoai tây thịt bò thơm ngào ngạt.
Mẹ múc một ít khoai tây và tịt vào trong chén nhỏ, phần còn lại thì để vào trong hũ sành: "Ông ngoại con thích ăn món này nhất, Họa Họa mau đưa
qua cho ông đi, tiện thể ăn trưa với ông ngoại luôn."
Du Họa gật đầu, cô đội cái mũ đỏ yêu dấu của mình lên, cầm cái giỏ lớn mà mẹ vừa đưa rồi xuất phát.
Ông Ngoại ở căn nhà gỗ nhỏ trên mảnh đất ở bìa rừng, từ sau khi bà ngoại qua đời thì ông chỉ sống một mình ở đó.
Mẹ sợ ông cô đơn nên mỗi chủ nhật hằng tuần đều cho Du Họa mang theo đồ ăn nóng qua đấy để thăm ông, hôm nay cũng như mọi ngày.
Nhưng ông ngoại lại xảy ra việc ngoài ý muốn.
Một ngày trước, ông đuổi theo thỏ hoang ở trong rừng bị vấp ngã, đùi phải đau nhức tới mức không thể đứng dậy.
Ông nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn tình hình bốn phía mới phát hiện bản thân ông đã đi vào sâu trong rừng rậm.
Sắc trời dần dần tối đi, ngay tại lúc ông cho rằng mình sẽ phải ngủ giữa nơi hoang vu nguy hiểm này thì may mắn thay, cái tên người thú hàng xóm bình thường luôn có vẻ lạnh lùng lại lần theo mùi của ông và tìm được ông, dẫn ông đến nơi Tinh Linh trị liệu.
Tinh Linh chuẩn đoán theo triệu chứng, nói rằng xương đùi bị vỡ vụn.
Tinh linh khuyen ông ngoại sau khi sử dụng linh dược, tốt nhất nên tĩnh dưỡng hai tháng.
Thật sự rất không ổn, xem ra ông không thể xuất hiện trước mặt cháu mình với vẻ khỏe mạnh được rồi.
Ông ngoại Du ảo não vò đầu, ánh mắt lại
rơi vào tên hàng xóm người thú của mình, bóng đèn nhỏ trên đầu ông bật sáng trong nháy mắt: "Úi chà, người tốt Giản, tôi có thể cầu xin cậu giúp tôi một việc được không?"
Đúng lúc Giản xoay đầu lại kèm với ánh mắt khó hiểu.
Ông ngoại Du nắm tay thành quyền rồi đưa lên môi, ho hai tiếng, tựa như có hơi khó khăn đối với lời nói kế tiếp.
"Cậu có thể đến nhà và cải trang thành tôi vào ngày Chủ Nhật trong hai tháng này không?"
"..." Người thú tên Giản kia im lặng thật lâu, ánh mắt dò từ chân tới đầu ông ngoại Du, đánh giá một phen, sau đó quay đó quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi Tinh Linh đang trộn thảo dược: "Ngươi chắc chắn ông ta chỉ bị thương ở chân thôi?"
Tinh Linh: "Tôi cực kỳ chắc chắn."
Ông ngoại Du cũng biết cách nghĩ này vô cùng kỳ lạ nên vội vàng giải thích: "Ngày mai cháu gái Du Họa của tôi sẽ đến thăm, tôi không muốn con bé và mẹ nó biết tôi té bị thương vì săn thú.
Nếu vậy thì chắc chắn mẹ con họ sẽ đón tôi đi, sẽ không cho phép tôi được ở một mình trong căn nhà gỗ đó nữa!"
"Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ báo đáp cho cậu.
Cậu có thể đến nhà tôi ăn cơm vào những ngày chủ nhật trong một năm này, đương nhiên cũng bao gồm hai tháng này trong đó."
Ông ngoại Du tha thiết nhìn anh: "Lúc trước, cậu đã nếm qua tay nghề của bé Họa nhà chúng tôi rồi nhỉ? Cậu cảm thấy như thế nào?"
Giản không giỏi nấu nướng thế mà miệng lại rất kén chọn, hai lỗ tai màu xám trên đỉnh đầu hơi rung rung lộ vẻ động lòng nhưng biểu cảm lại duy trì rất khá, "Ừm" một tiếng coi như đã đồng ý.
Nhưng ngày hôm sau, khi thật sự đứng trước căn nhà gỗ nhỏ của ông ngoại Du, nghĩ đến cô gái nhỏ cười rộ lên giống như ánh mặt trời đang xách đồ ăn đi về phía mình, cái đuôi sói phủ lớp lông mềm như nhung không kiềm được mà ngoe nguẩy, tiết lộ tâm trạng chủ nhân nó rất tốt.
Giản mặc chiếc áo khoác ngày thường của ông ngoại Du, đeo khẩu trang vải rồi nằm lên giường, kéo chăn qua người nhằm để che giấu cơ thể to cao của mình đi, thậm chí chăn còn che hơn nửa cái mặt, dự định giả trang thành ông ngoại bị cảm để qua mặt cô.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng truyền đến, Giản ngửi thấy mùi khoai tây hầm thịt bò trong không khí càng lúc càng gần, cậu kìm không được mà cong người liếc về phía cửa sổ, trộm thấy một cô bé cùng với ký hiệu đặc biệt của cô là chiếc mũ đỏ đang đi trên con đường nhỏ cách đây không xa.
Mũ?
Lỗ tai sói run lẩy bẩy.
Mũ!
Giản phóng từ trên giường xuống, tìm kiếm thứ gì đó xung quanh có thể che được lỗ tai đang dựng thẳng của cậu nhưng mà trong tủ quần áo không có mũ, chỉ có một khăn trùm đầu lớn bằng vải hoa và có màu hồng nhạt, có thể là bà ngoại Du từng sử dụng qua.
Giản đứng yên tại chỗ và nhìn chằm chằm khăn trùm đầu kiểu nữ trong tay, nhíu mày thật chặt.
Màu hồng nhạt tuyệt đối không phù hợp với hình tượng sói xám của cậu.
Thế nhưng trong lúc cậu xoắn xuýt thì Du Họa chỉ còn cách căn nhà gỗ khoảng hơn mười mét, cô vừa đi tới vừa hô to: "Ông ngoại ơi, con đến rồi."
Cuối cùng, Giản quấn khăn trùm đầu kiểu nữ kia lên với vẻ mặt vừa nhục nhã vừa thẹn thùng, trước khi Du Họa đẩy cửa ra, cậu đã thực hiện một loạt động tác vô cùng lưu loát như cởi giày và nhanh chóng nằm lên giường.
Bề ngoài không chứng minh được gì cả, nội tâm của cậu vẫn rất oai phong, mạnh mẽ.
Giản nằm trên giường với vẻ mặt vô cảm nhưng trong lòng tự an ủi bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...