Edit + beta: Tố Ngô.
Bên này Du Họa thật sự là bị lạc đường.
Ban đầu cô muốn rửa mặt, nhưng nhà trưng bày nghệ thuật quá lớn lại không có bảng hướng dẫn, sau một lúc lâu trong phòng triển lãm, cô bị quần chóng mặt luôn.
Cũng không biết anh yêu của cô khi nào thì mới có thể đi tìm cô nữa.
Đang nghĩ đến đây thì di động Du Họa vang lên, là Giản Mặc Thư.
“Tiểu Họa, em đang ở đâu?” Giản Mặc Thư đứng trước wc nữ, đưa lưng về phía cửa.
Vừa rồi anh gõ cửa wc, hỏi to nhưng không nhận được phản hồi, trên đường chạy qua đây cũng không đụng phải Du Họa, sợ cô gặp tai nạn nên nhanh chóng gọi cho cô.
“Em cũng không biết chỗ này là chỗ nào nữa…”
“Vậy em đứng yên ở đó nha, anh đến tìm em, vẫn còn ở lầu 1 đúng không?”
Du Họa ngoan ngoãn gật đầu, lại nhớ đến Giản Mặc Thư không thể nhìn thấy nên nhanh chóng lên tiếng đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Du Họa nhìn xung quanh, trên tường của phòng triển lãm này chỉ có vài bức tranh, phần lớn tường đều trống, nhưng trên đó có rất nhiều khung tranh đơn giản, các vị trí vẽ tranh đã được đặt trước, có thể bổ sung bất cứ lúc nào.
Chẳng lẽ đây là khu vực dành riêng cho triển lãm các tác phẩm của các nghệ sĩ Giang Thành sao?
Du Họa đếm, có tổng cộng 16 chỗ trống, số bức tranh được treo lên hẳn là như nhau, cũng không biết số lượng tác phẩm xuất sắc của học sinh sẽ chiếm bao nhiêu phần trăm.
Giá như bức tranh của cô có thể được chọn.
(ノдヽ)
“Chắc chắn không có vấn đề gì.”
Có ai đó nói chuyện đang từ từ tiến đến từ hành lang nối các phòng triển lãm.
“Em lo cái gì? Anh đã sắp xếp xong hết mọi thứ rồi, chỉ cần trình độ vẽ của em qua cửa, anh bảo đảm sẽ được trưng bày ở đây.”
“Anh Triệu thật tốt nha~”
Tần Nhĩ Na và Triệu tổng?
Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, người đã đến, họ đi vào từ phía bên kia của phòng triển lãm, Du Họa vừa lúc đang đứng ở một góc, ở giữa còn có một bồn hoa cao bằng người che lại, đó là một điểm mù trong tầm nhìn của họ.
“Bé cưng theo anh lâu như vậy, vất vả như vậy, anh làm sao có thể bạc đãi em chứ?”
“Ưm…anh Triệu à…”
Sau đó cả hai cùng im lặng.
Du Họa tò mò ló đầu ra xem, nương theo kẽ hở giữa cây cối xanh tươi, kinh ngạc nhìn Tần Nhĩ Na cũng với Triệu tổng dính chặt vào nhau, môi lưỡi dây dưa, Tần Nhĩ Na cởi bỏ áo khoác nhỏ của cô ta, phối hợp với bàn tay thô ráp của người đàn ông đang muốn lột đai đeo váy.
“??????”
WTF, bọn họ….là loại quan hệ này hả????? (′⊙w⊙)
Du Họa vẫn còn đang bàng hoàng, bên kia đã không thể chờ đợi được mà bắt đầu.
“Ứ ừ…Triệu tổng, đừng mà!…Sẽ có người tới đó…”
“Toilet ở góc bên kia, không thấy thấy được tới đâu.Hơn nữa ngay cả khi có người đến, bị người ta nhìn thấy cái l**n nhỏ, cái đồ dâʍ đãиɠ như em không phải càng thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn hả?”
Phốc—-
Có âm thanh thứ gì đó quất vào trong nước, tiếp theo là âm thanh va chạm của da thịt, cùng với tiếng rêи ɾỉ mập mờ vang vọng khắp phòng triễn lãm, thật lâu không có tiêu tan.
Du Họa đỏ mặt, vội vã quay mặt đi chỗ khác.
Cái gì vậy trời, hai người kia sao lại làm chuyện này ở đây chứ? Nè nè, còn có người khác ở đây đó nha… (′⊙w⊙)
Cô lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ im lặng, nếu không anh yêu của cô đột nhiên gọi đến, sẽ…rất xấu hổ nhắm nhun á.
>.
“Triệu tổng đừng….ưm…sâu quá…Á! Ở đó!”
“Thoải mái? Nước chảy đầy đất rồi kia, đến lúc người ta vô tham quan ngửi thấy mùi vị dâʍ đãиɠ, nếu phàn nàn thì phải làm sao hả?”
“Hứ, nước đều là do Triệu tổng khoan ra thì có, Triệu tổng phải chịu trách nhiệm mới đúng nha…”
Ngôn ngữ tục tĩu không ngừng truyền đến, tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ quyến rũ mê người, giống như tiếng mèo kêu nửa đêm, có sức xuyên thấu mạnh mẽ, mặc dù Du Họa cố gắng làm như gió thoảng qua tai, nhưng vẫn không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Cơ thể cô dần trở nên nóng bỏng, qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm.
Tình hình hiện tại của cô rất xấu hổ, phòng triển lãm có hai cửa ra vào, một bên đang tiến hành Av âm thanh “hai phai” phiên bản người thật sống động, nếu cô bước qua cánh cửa đi ra ngoài sẽ bị họ nhìn thấy, không có đường trốn.
Cô chỉ có thể co lại trong góc tường, nghe đủ loại âm thanh mập mờ, cách lớp quần áo đè lại đóa hoa màu mỡ đang không ngừng tuôn mật hoa, khóc không ra nước mắt.
(╥﹏╥)
Có phải cô trở nên dâʍ đãиɠ rồi không? Tại sao chỉ cần nghe thấy âm thanh mà đã ngứa ngáy khó chịu như vậy rồi…
Nhớ anh yêu của cô quá đi.
Du Họa híp mắt lại, muốn nhìn tình huống, vừa lúc mơ hồ thấy được bọ họ đổi tư thế, Triệu tổng lật ngược Tần Nhĩ Na lại, đè cô ta xuống dưới, nhanh chóng di chuyển.
Lúc này cả hai đều đưa lưng về phía cô hướng ra cửa, Du Họa vịn tường, hai chân mềm nhũn từ từ đứng lên, ổn định thân thể, nhón chân chạy ra ngoài.
Vừa quẹo ra khỏi cửa, Du Họa đã đâm vào vòng tay của ai đó.
Mới vừa trải qua cảnh Av sống động trong phòng triển lãm, Du Họa đã rất hồi hộp, tim đập thình thịch, khi bị va chạm như thế này thì sợ đến thiếu điều quăng mất linh hồn luôn.
Giản Mặc Thư nắm lấy Du Họa đang ngã về phía sau, nhìn thấy cô đỏ mặt, vẻ mặt như gặp ma không bằng, không khỏi nhéo nhéo vành tai của cô: “Sao em chạy nhanh vậy?”
“Mặc Thư…”
Du Họa lao vào vòng tay của Giản Mặc Thư cọ lung tung, đầu dụi dụi vào ngực anh:” Đi mau đi mau a.”
Giản Mặc Thư liếc nhìn phòng triễn lãm cô vừa đi ra, tiến lên một bước: “Bên trong có gì hả?”
“Không có, không có mà.” Du Họa liều mạng kéo Giản Mặc Thư lui ra bên ngoài.
“Ưm….a….quá nhanh….Triệu tổng….đừng…”
“Đừng? Không nhanh làm sao có thể thỏa mãn được đồ dâʍ đãиɠ em hả?
“…”
Du Họa phản ứng rất nhanh, nhanh chóng che lỗ tai Giản Mặc Thư lại: “Anh…Anh không được nghe.”
Giản Mặc Thư trở tay che lỗ tai Du Họa: “Ừ, em cũng không được nghe.”
Hai người dùng tư thế kỳ lạ 4 tay úp vào tai nhau, cùng nhau rời khỏi chỗ đó.
Du Họa trực tiếp lôi kéo Giản Mặc Thư lên xe.
Cửa xe vừa khóa cô đã lao thẳng lên người Giản Mặc Thư, hôn anh.
Giản Mặc Thư dựa vào ghế ngồi, mở rộng vòng tay ôm cô, để cho cô hôn loạn xạ.
Anh nhìn đôi mắt long lanh của cô, luồn tay thăm dò động đào nguyên, vừa chạm vào, cả bàn tay đã bị thấm ướt đẫm.
“Anh yêu à—-“
Du Họa kẹp chặt tay anh, không cho anh rút về.
“Em muốn….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...