Cẩm Sắt thấy Hoàn Nhan Tông Trạch trợn
đôi mắt xanh như sóng triều dâng thì nàng bất chợt ngượng ngùng, đôi gò
má ửng đỏ. Nàng nghĩ gã vừa mới cứu bản thân mình và em trai, báo hại
vết thương cũ rách ra, ấy thế mà nàng còn hiểu lầm đến nỗi đá cho hắn
một cú, chuyện này dù là ai đi nữa đều sẽ phải nổi cáu, huống hồ là Hoàn Nhan Tông Trạch, người có lẽ chưa từng gặp tình huống này.
Nhưng Cẩm Sắt tự nhủ chuyện này đâu thể
do nàng tất, ai bảo Hoàn Nhan Tông Trạch làm bộ ngọt ngào làm chi, nàng
mới gặp hiểm cảnh, thần kinh vốn đã căng thẳng, nhìn đâu cũng thấy nguy
hiểm, thấy gã cởi quần áo liền nhớ tới những lời bỡn cợt ban nãy, cho
nên mới hiểu lầm thành như vậy, nàng và gã cũng đâu có thân thiết, sao
có thể hiểu rõ mồn một tính tình gã chứ.
Nàng chần chừ liếc gã, Hoàn Nhan Tông
Trạch lườm nàng một cái liền buông đôi tay xuống, ngã phệt trên đất. Cẩm Sắt thấy gã nằm im trên mặt đất không hề nhúc nhích thì bỗng thấy giật
mình. Nàng đâu có biết cưỡi ngựa, nếu Hoàn Nhan Tông Trạch mà bị ngất
thật thì việc không thể trở về đúng lúc chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng gã
bỗng dưng nổi cơn giận dữ, bám dính không tha thì nàng đúng là gặp rắc
rối to.
Cẩm Sắt âu lo, không dám làm phật lòng
Hoàn Nhan Tông Trạch, vả lại cảm thấy có phần áy náy, cho nên vội vàng
chạy tới cạnh gã, ngồi thụp xuống, vừa đẩy Hoàn Nhan Tông Trạch đang
nhắm nghiền mắt vừa gọi: “Vương gia? Vương gia tỉnh lại đi?”
Thấy Hoàn Nhan Tông Trạch không hề phản
ứng gì, rồi lại thấy xung quanh vô cùng im ắng, vào đông bốn bề vốn yên
tĩnh lạnh giá, ngay cả một tiếng chim cũng chẳng nghe thấy, Cẩm Sắt thật nôn nóng đến muốn khóc.
Thuốc bột trong bình sứ kia vốn do ngày thứ hai sống lại nàng hái thảo dược nghiền nát mà thành, đơn thuốc nàng lấy từ quyển sách hiếm trước đây Tạ Thiếu Văn tặng nàng. Năm xưa khi
còn ở kinh thành, do Tạ Thiếu Văn biết nàng có sở thích sưu tầm sách
quý, cho nên mỗi lần có quyển sách nào quý hiếm, hắn đều tặng tới phủ
Thủ phụ.
Chẳng hạn như lúc Võ An Hầu còn nhậm
chức ở Hình Bộ, lúc đó trong kinh bắt được một kẻ giang hồ lãng du,
quyển sách này vốn tìm thấy khi lục soát người hắn, lúc ấy nàng vốn dĩ
rất thích thể loại thoại bản diễn nghĩa*, năm đó lại còn bé, cho nên vô
cùng tò mò chuyện giang hồ, vì thế nghe Tạ Thiếu Văn nói Võ An Hầu đem
tang vật về phủ liền nhắc tới đôi câu, Tạ Thiếu Văn thấy thế lập tức
mang tặng sách cho nàng. Có điều đối với thảo dược thì nàng chỉ mới đọc
qua hai trang, thấy toàn những thứ thuốc ghê rợn dọa người, cho nên liền vứt xó, chẳng ngờ hôm nay lần đầu tiên dùng tới lại để trả đũa Võ An
Hầu phủ, âu cũng là bọn họ gieo nhân nào, gặt quả nấy**.
*Nguyên văn là cụm từ “Nhân quả
tương báo”. Nhân quả là nguyên nhân và kết quả, trong Phật Giáo, cụm từ
này chỉ nguyên nhân và kết quả của sự vật, kiếp này gieo nhân này thì
kiếp sau gặt quả ấy, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Tương là lẫn
nhau, báo là hồi báo, đáp lại, đền đáp. Cụm từ này đặt vào trong câu hơi trừu tượng và khó giải thích một chút, vì hành động đưa sách của Tạ
Thiếu Văn không phải là việc ác, nhưng chuyện Vạn thị ra tay với Cẩm
Sắt, dẫn đến Cẩm Sắt học theo sách hại Thu Bình thì chính là một hành
động “đáp lại”. Theo cách hiểu của tớ thì cụm từ “Nhân quả tương báo”
trong câu có nghĩa tương tự với cụm từ tớ dùng.
**Thoại bản là một hình thức kể
chuyện bằng cách hát xướng hoặc tiểu thuyết, phát triển từ thời Tống,
chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân hát xướng. Diễn Nghĩa là một thể loại văn chương, lấy sự kiện lịch sử nhất định làm bối cảnh, lấy tư liệu truyền thuyết và sách sử làm nền tảng, thêm vào một
số chi tiết xây dựng thành những cuốn tiểu thuyết chương hồi như “Tam
quốc chí”, “Tuỳ Đường diễn nghĩa”, cách hành văn rõ ràng, dễ hiểu, thiên về tự thuật, tình tiết mạnh mẽ. (Theo Baidu)
Bởi nàng sợ thuốc ít gây tác dụng, cho
nên bỏ rất nhiều thuốc bột vào trong bình sứ, nhớ tới lúc Thu Bình vừa
ngửi một chút mà ngất ngay tại chỗ, Cẩm Sắt càng thêm phần chắc chắn
Hoàn Nhan Tông Trạch đã hoàn toàn hôn mê. Nghĩ vậy bỗng chốc đôi chân
nàng mềm oặt, ngã ngồi xuống bên người gã.
Hoàn Nhan Tông Trạch cứ bất tỉnh như
vậy, Cẩm Sắt thì cứ đờ người nhìn gã, nàng thấy gã nằm im lặng, đôi tay
mở rộng, đôi chân hơi dạng, mặt hướng lên trời. Tư thế này làm vóc người gã càng có vẻ cao lớn, khiến người khác ngắm gã ngủ giữa đất trời mà
vẫn mang phong thái hiên ngang khí phách, dũng cảm gan dạ đặc trưng. Cẩm Sắt lặng ngắm khuôn mặt bình yên với những đường nét tuấn tú dưới ánh
mặt trời của gã, gương mặt gã tựa như được đẽo gọt tỉ mỉ từ tượng điêu
khắc, khôi ngô đến mức ai nhìn vào cũng phải ca ngợi, nàng bỗng tự dưng
nảy ra suy nghĩ so sánh gã và Tạ Thiếu Văn.
Trước đây mặc dù nàng không thích Tạ
Thiếu Văn, nhưng vẫn phải công nhận vẻ đẹp của hắn, bởi ông nội và cha
nàng đều là người có dáng hình tuấn tú của người trí thức, lâu dần khiến khiếu thẩm mỹ của Cẩm Sắt cũng nghiêng về vẻ đẹp nho nhã ôn hòa. Hiển
nhiên Hoàn Nhan Tông Trạch không hề có vẻ ôn hòa nho nhã này, gương mặt
của Hoàn Nhan Tông Trạch rất sắc nét, đường nét to rõ đặc trưng của
người ngoại tộc, mặt mày hào sảng, nhưng không hề lộ vẻ tục tằn thô lỗ,
da dẻ nhẵn nhụi, cả khuôn mặt toát vẻ sắc sảo vô cùng. Nếu nói Tạ Thiếu
Văn sở hữu tướng mạo như cây trúc dưới ánh trăng, tao nhã tuấn tú, thì
Hoàn Nhan Tông Trạch lại càng như vách đá cheo leo nơi đỉnh núi, như cây thông lừng lững giữa chốn gió rét bừng ánh lửa, thân thể gã vô cùng rắn rỏi kiên cường. Ngắm gần thế này, trông gã quả thật xứng đáng với danh
hiệu mỹ nam tử.
Cẩm Sắt bất giác khen thầm, nhưng rồi
bỗng dưng giật mình tỉnh táo lại. Nàng nghĩ đến cảnh đám nô tài Diêu gia không tìm thấy mình, bất chợt toát mồ hôi lạnh, lập tức tới gần Hoàn
Nhan Tông Trạch, gắng sức nhéo vào đôi má gã.
“Hoàn Nhan Tông Trạch, ngài mau tỉnh
dậy! Ngài phải nhanh đưa tiểu nữ trở về, tiểu nữ không biết cưỡi ngựa
đâu! Ngài tỉnh lại mau lên…”
Nàng mới vỗ vài phát, ai ngờ Hoàn Nhan
Tông Trạch đột ngột mở mắt, sau đó gã đồng thời nhấc tay nắm chặt đôi
tay nàng rồi quật ngược lại, thân thể cao to của gã lộn lên, trong nháy
mắt đè ngửa Cẩm Sắt xuống cỏ. Cẩm Sắt bất ngờ bị tấn công, chỉ có thể
giương mắt ngây ngẩn nhìn lên gương mặt tuấn tú của gã.
Hoàn Nhan Tông Trạch chẳng qua muốn trêu đùa Cẩm Sắt, cho nên mới giả đò hôn mê, thấy nàng sợ hãi đẩy mình,
trong lòng gã vô cùng thích thú, thầm tính đợi cho nàng sốt ruột tới
phát khóc, gã mới bất thình lình tỉnh dậy dọa nàng sợ chết khiếp. Nhưng
mà Cẩm Sắt chỉ đưa đẩy vài cái rồi ngồi lặng bên cạnh, ngắm nhìn gã tới
mức khiến gã chợt thấy hốt hoảng.
Gã học võ từ nhỏ, dù nhắm mắt lại nhưng
các giác quan vẫn nhạy bén hơn so với người thường, cảm thấy ánh mắt như làn nước của nàng, cộng với hơi thở thơm ngát nồng đượm quẩn quanh bên
cạnh, khiến gã tự dưng chẳng muốn tỉnh dậy, gã cảm thấy ánh mắt dịu dàng của nàng thật giống như sợi lông tơ khẽ khàng vuốt qua trái tim gã, cảm giác ngứa ngáy nóng bừng này khiến chân tay gã trở nên cứng ngắc, tim
đập thình thịch, toàn thân trở nên bứt rứt khôn tả.
Thế nhưng Cẩm Sắt lại chẳng hề biết,
đúng lúc này nàng còn dùng đôi tay nhỏ nhắn mang theo làn gió lạnh buổi
sớm như ngọc mát lụa mềm nhéo mạnh vào làn da thô ráp của gã, khiến
gương mặt gã nóng rẫy hừng hực, bỗng dưng gã vô cùng mong ngóng đôi tay
mềm lạnh như nước tựa tơ của nàng, cứ như thể gã là một kẻ lữ hành lang
thang trong sa mạc khát khao tới gần suối nguồn mát lạnh vậy.
Vì thế trong khoảnh khắc gã bỗng trở nên nóng nảy thô lỗ, đầu óc đặc quánh, chộp được đôi tay nàng liền lập tức
xoay nàng đè xuống dưới thân. Gã chỉ biết rằng gã nhất định phải đặt
nàng xuống dưới, nếu không chắc gã sẽ bị giày vò đến phát điên mất.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng của
Cẩm Sắt, gã bỗng nhiên giật mình, chẳng hiểu sao lúng ta lúng túng. Đôi
mắt long lanh như nước của nàng in bóng hình gã, con ngươi đen nhánh mở
to, đầy vẻ sững sờ ngạc nhiên, đôi mắt trong veo tựa làn nước, hàng mi
cong khẽ rung, mỗi lần chớp động như thể vuốt qua đáy lòng gã, khiến
trái tim gã đập nhanh và khó lòng kiểm soát hơn cả năm tám tuổi, lúc gã
lần đầu tiên được Phụ hoàng cho phép dẫn năm nghìn kỵ binh tấn công Vân
thành đêm đó.
Ánh mắt gã nhìn nàng bất giác trở nên
đăm chiêu, gã ngắm cái mũi xinh xắn, đôi môi mềm mại hồng hào như cánh
hoa, hàm răng trắng bóc ngọt ngào tựa hạnh nhân hảo hạng, khiến gã chỉ
muốn vươn lưỡi liếm một chặp. Còn cả đôi cổ tay thanh mảnh kia làm gã
vừa muốn nắm thật chặt, vừa chỉ sợ làm nàng bị đau, cảm giác dịu mềm quá đỗi khiến gã muốn dùng tay ve vuốt cho thỏa, nhưng lại sợ rằng bản thân sẽ chìm đắm vào vẻ đẹp thanh cao thoát tục* nhường này.
*Nguyên văn là từ “Băng cơ ngọc
cốt”, băng nghĩa là trong suốt, băng cơ ngọc cốt nghĩa là xương cốt như
ngọc băng, cụm từ này để miêu tả làn da thiếu nữ mịn màng trơn láng.
Mặc dù trông nàng còn nhỏ, nhưng dáng
dấp mảnh khảnh yêu kiều biết bao, các cô thiếu nữ Đại Cẩm mười lăm tuổi
mới cập kê gả chồng, nhưng nơi thảo nguyên của gã, thiếu nữ vốn dậy thì
từ sớm, mười một mười hai tuổi đã có con là chuyện thường tình…
Nghĩ vậy, đôi mắt xanh của Hoàn Nhan
Tông Trạch bỗng dưng tối sẫm lại, như thủy triều cuộn dâng, như sấm sét
chớp động giữa những đám mây đen trên bầu trời vần vũ gió mưa, cổ họng
gã khô khốc, gã bỗng thấy phần bụng dưới râm ran, tức thì gã giật thót
người tỉnh táo lại, gào toáng lên như thể gặp quân địch, lập tức buông
cổ tay Cẩm Sắt ra, nhảy khỏi người nàng rồi ngã uỵch sang một bên, thở
hổn hà hổn hển.
Gã cảm thấy sự biến hóa của mình sao mà
dài dằng dặc, nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt mà thôi, Cẩm Sắt còn
đương sợ hãi vì Hoàn Nhan Tông Trạch tự dưng tỉnh dậy, nàng không hiểu
sao gã ngửi thuốc mà không hề ngất đi, cho nên đâu có chú ý tới vẻ mặt
và đôi mắt ửng đỏ của gã, càng chẳng để ý tới tư thế thân mật giữa hai
người, nàng duy chỉ thấy Hoàn Nhan Tông Trạch cứ như thể bị rắn cắn vậy, bỗng dưng lại nhảy bổ khỏi người nàng.
Cẩm Sắt nhìn sang gã, thấy gã vẫn nằm
bất động trên mặt đất thì vô cùng ngạc nhiên, còn tưởng rằng thuốc mê
của mình có tác dụng đặc biệt đối với người ngoại tộc ấy chứ. Nàng ngồi
dậy, nhìn Hoàn Nhan Tông Trạch với ánh mắt đầy ngờ vực rồi hỏi: “Ngài ổn không vậy?”
Hoàn Nhan Tông Trạch bấy giờ đã khống
chế được sự xốn xang trong lòng, gã mở mắt lườm Cẩm Sắt, lạnh lùng nói:
“Không ổn! Đau đầu, mệt mỏi toàn thân, vô cùng tức giận!”
Cẩm Sắt thấy giọng nói của gã đầy hăng
hái, ánh mắt sáng rỡ, duy có nét mặt là làm bộ dữ dằn, rõ ràng trông gã
vô cùng khỏe khoắn, nàng đành thở dài thườn thượt, sau đó cười nói: “Nếu ngài không sao thì hãy đưa tiểu nữ về ngay có được không? Tiểu nữ sợ…”
Nàng còn chưa dứt lời, gương mặt Hoàn
Nhan Tông Trạch chợt đanh lại, gã híp mắt nhìn chằm chằm nàng, khiến Cẩm Sắt rợn cả da gà, sợ đến mức tim nảy thình thịch như muốn vọt khỏi
miệng. Hoàn Nhan Tông Trạch nhìn nàng chăm chú một lúc rồi hừ mạnh một
tiếng, sau đó gã ngồi dậy, chẳng nói chẳng rằng.
Cẩm Sắt lo lắng không yên, có trời mới
biết nếu đám nô tài Diêu gia không tìm thấy nàng thì sẽ nảy sinh bao
điều bàn tán nhăng cuộ đến mức nào. Nàng thật không dám trêu chọc Hoàn
Nhan Tông Trạch, ngộ nhỡ vị tổ tông này cáu giận thật thì nàng biết trở
về sao đây.
Cẩm Sắt khóc không ra nước mắt, ngẫm
rằng trở về là chuyện quan trọng nhất, ngẫm rằng phải nhẫn nhịn, lúc này mới coi như đỡ phần nôn nóng.
Nhìn vết thương trước ngực Hoàn Nhan
Tông Trạch, Cẩm Sắt nhớ tới hôm ấy ở trên thuyền nàng đã từng xử lý vết
thương cho gã, lần này càng chẳng cần chú trọng tới lễ nghĩa nữa, có lẽ
nàng nên băng bó cho gã, bởi lẽ nếu nhanh chóng dỗ dành vị tổ tông này
thì gã mới mau mau đưa nàng trở về.
Nghĩ vậy Cẩm Sắt lập tức tươi cười, dịu
dàng nói: “Vết thương của ngài bị rách ra rồi, ban nãy do lỗi của tiểu
nữ tất, vậy ngài còn chưa nguôi giận sao? Vương gia là người khoan dung
độ lượng, bụng tể tướng chứa được cả con thuyền*, ngài cần gì phải chấp
nhặt với tiểu nữ. Nếu không để tiểu nữ trước hết xử lý vết thương cho
Vương gia nhé?”
*Bụng tể tướng chứa được cả con
thuyền: là một câu thành ngữ xuất phát từ điển cố, dùng để hình dung
người có lòng khoan dung độ lượng.
Hoàn Nhan Tông Trạch thấy Cẩm Sắt ra vẻ
lấy lòng thì mới quay sang ngó nàng, Cẩm Sắt vội vã nở nụ cười tươi. Gã
nhìn đôi má lúm đồng tiền của nàng nở rộ như hoa dưới ánh nắng mặt trời, tóc mây đen như mực càng làm nổi bật dung nhan trong sáng đẹp đẽ, ánh
mắt sáng rỡ như trăng rằm, sóng sánh trong veo, đôi mắt toát vẻ dịu
dàng, đôi môi đầy đặn hồng hào ươn ướt tựa cánh hoa, hàm răng trắng bóc.
Hoàn Nhan Tông Trạch nhìn lướt qua đôi môi nàng, sau đó xoay người sang một bên, làm bộ giận dỗi hừ hừ vài tiếng.
Cẩm Sắt thấy gã như vậy, trái lại thở
phào nhẹ nhõm, vội vã lấy thuốc trị ngoại thương từ trong tay áo ra để
xuống đất, sau đó cởi áo ngoài của gã ra thì thấy ngay tấm băng vải
trắng quấn trước ngực đã bị nhuộm một màu đỏ thẫm. Cơn giận trong lòng
nàng bất chợt chuyển thành nỗi áy náy.
Nàng nghiêng người định tháo nút tấm
băng dưới nách Hoàn Nhan Tông Trạch, chẳng ngờ ngón tay vừa mới chạm
vào, Hoàn Nhan Tông Trạch bỗng dưng gào toáng lên làm Cẩm Sắt giật nảy
người ngước nhìn lên, nàng thấy gã tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt hình như hơi
lảng tránh, gã cất giọng nói: “Tay chân vụng về đến nỗi làm đau ta! Nhìn nàng có vẻ lanh lợi, sao còn chẳng bằng gã thái giám nhanh nhẹn hay hầu hạ bên người ta thế. Thôi đi, để ta tự làm.”
Hắn dứt lời liền cúi xuống tự tháo nút
thắt, sau đó giật mạnh tấm băng đến nỗi Cẩm Sắt nghe rõ cả tiếng, mắt
thấy vết thương đáng sợ của gã lộ ra ngoài, da thịt lẫn lộn với máu, Cẩm Sắt há hốc mồm, nhìn gương mặt xanh mét của Hoàn Nhan Tông Trạch với
ánh mắt đầy cổ quái.
Cẩm Sắt khó lòng mà hiểu nổi, vị trước
mắt này có phải đầu óc đang có vấn đề hay không, nàng dù có vụng về đến
đâu cũng sẽ không mạnh bạo kinh hồn như gã. Có điều gã tự mình làm lấy,
Cẩm Sắt cũng vui lòng đáp ứng thôi, nhưng nghe gã so sánh bản thân mình
với thái giám, trong lòng đương nhiên cảm thấy không vui, bất chợt nàng
lại trở nên đăm chiêu suy nghĩ.
Cẩm Sắt còn đang bận suy tư, còn Hoàn
Nhan Tông Trạch thì đương bứt rứt khó tả, gã chỉ cảm thấy trong lòng
ngứa ngáy khó chịu, suy cho cùng gã cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình
muốn gì. Một mặt gã vừa mong Cẩm Sắt tới gần mình, mặt khác lại cực kỳ
sợ hãi nàng tới gần, thấy nàng cách xa mình thì lại thở dài đánh thượt,
cảm giác vô cùng trống vắng. Nhưng nếu nàng ở gần, mùi hương thơm mát từ tóc nàng lại xộc vào mũi gã, khiến gã lại phải điên cuồng né tránh Cẩm
Sắt như tránh hồng thủy mãnh thú vậy.
Ví như hiện tại, gã đang tháo tấm băng
vải xuống, thấy Cẩm Sắt ơ hờ quỳ gối bên cạnh chẳng hề để ý tới mình, gã lập tức cảm thấy cáu kỉnh, tức thì trừng mắt cao giọng với nàng: “Ngơ
ngẩn ở đó làm gì, tới bôi thuốc cho ta!”
Cẩm Sắt đương suy nghĩ chuyện hôm nay
không giống do Ngô thị gây ra, bất ngờ bị Hoàn Nhan Tông Trạch gào lên
làm giật nảy cả người. Nàng nhìn sang gã, tự dưng lại thấy bực mình. Ban nãy nàng gặp nguy hiểm cho nên không còn lòng dạ nào ngẫm ngợi kỹ
lưỡng, nhưng bây giờ khi bình tĩnh lại, nàng chợt hiểu ra rất nhiều
chuyện.
Trước hết, chuyện hôm nay không phải do
nàng cầu xin Hoàn Nhan Tông Trạch cứu giúp, vả lại, hai gã ám vệ kia nếu không phải Hoàn Nhan Tông Trạch sai bảo thì bây giờ không thể nào chẳng thấy mặt mũi đâu như vậy. Nàng không hỏi tội gã dám sai khiến người của nàng đã là nhân nhượng lắm rồi, thế mà gãdám coi nàng như con bé nha
hoàn mà sai bảo này nọ. Hơn nữa, hôm trước rõ ràng Hoàn Nhan Tông Trạch
bảo nàng rằng hắn sẽ rời Giang Châu, hôm nay tự dưng lại xuất hiện ở
đây, Cẩm Sắt đương nhiên không ngốc tới mức nghĩ rằng sự xuất hiện của
gã lúc này là trùng hợp.
Nghĩ tới cảnh Dương Tùng Chi đuổi tới
rừng mai, Cẩm Sắt bất chợt cười gằn, Hoàn Nhan Tông Trạch rõ ràng đã lợi dụng nàng đuổi Dương Tùng Chi đi. Dương Tùng Chi không tìm thấy người,
hẳn nhiên sẽ không nghĩ tới Hoàn Nhan Tông Trạch vẫn còn trốn ở chỗ này, đối với đám quân binh Đại Cẩm, nếu thế tử Trấn Quốc Công còn chẳng tìm
thấy Hoàn Nhan Tông Trạch ở trên núi, vậy nhất định bọn họ cũng sẽ không tới sục sạo nơi này, thế mà trước đó nàng còn ngốc nghếch chẳng hiểu vì sao gã lại đột ngột báo cáo hành tung với bản thân mình.
Cẩm Sắt vốn vừa trải qua nguy hiểm, đầu
óc sớm đã rối như tơ vò, tâm tư rối rắm, bị Hoàn Nhan Tông Trạch quát
tháo như vậy, tức thì không thèm nhịn nữa, đôi mắt trong veo của nàng
chợt tỏ ý lạnh lùng, nàng bực bội quát: “Ngậm miệng lại!”
Hoàn Nhan Tông Trạch không ngờ Cẩm Sắt đột nhiên giận dữ, nhất thời ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn im miệng.
Gã thấy Cẩm Sắt cất tiếng: “Thốn Thảo và Xuân Huy đâu? Vương gia cho tiểu nữ hai gã ám vệ, hay chỉ là tống khứ
hai kẻ ăn không ngồi rồi sang cho tiểu nữ? Chẳng lẽ Vương gia coi tiểu
nữ là kẻ ngu ngốc, bề ngoài giả bộ tặng cho hai gã ám vệ, nhưng thực
chất là muốn trêu đùa tiểu nữ sao? Nếu hôm trước tiểu nữ không ngây ngốc nói với thế tử Trấn Quốc Công rằng ngài đã rời khỏi Giang Châu, chắc
hẳn Vương gia sẽ thất vọng lắm nhỉ?”
Vẻ mặt Cẩm Sắt lạnh lùng, chất vấn liên
tục, khiến Hoàn Nhan Tông Trạch như bị dội một chậu nước đá xuống đầu,
gã bỗng cảm thấy lúng túng lo sợ, nhận thấy ánh mắt Cẩm Sắt độc vẻ xa
cách giá băng, lồng ngực bất chợt thấy bực bội tưng tức, có điều nhìn
gương mặt kiêu kỳ* của nàng, hắn lại chẳng thốt nên lời.
*Nguyên văn là cụm từ “Cự người ngàn dặm”: Là cụm từ để miêu tả người có thái độ kiêu kỳ với người khác.
Cẩm Sắt thấy gã cứng họng thì nghĩ bản
thân mình nói đúng, nàng cầm bình sứ trên đất lên ném cho Hoàn Nhan Tông Trạch, sau đó chẳng thèm nhìn gã, xoay người đứng dậy đi thẳng ra xa.
Hoàn Nhan Tông Trạch thấy thế thì hốt
hoảng, gã chẳng màng đến vết thương, xé băng vải quấn qua loa lại, sau
đó đứng dậy đuổi theo nàng. Nhưng gã không dám tới gần quá, chỉ ton tót
theo đuôi* nàng từng bước một, làm bộ ôn hòa hỏi: “Đi đâu thế?”
*Nguyên văn là thành ngữ “Diệc bộ
diệc xu”, nghĩa gốc là muốn học theo người giỏi, nhưng hiện giờ cách nói này có hàm ý tiêu cực, dùng để ví những kẻ chỉ biết bắt chước, rập
khuôn hoặc nịnh hót người khác, bản thân không hề có ý tưởng sáng tạo
nào. Đồng nghĩa với từ “Bảo sao hay vậy.” Trong câu thì mình nghĩ cụm từ này đơn giản có nghĩa là “theo đuôi”.
Thấy Cẩm Sắt không đáp, chỉ một mực đi
thẳng, gã liền trở nên luống cuống, bất chấp thể diện mà dỗ dành: “Là do Tia Chớp* đột nhiên bay tới rít gào, cho nên ta biết nàng gặp chuyện,
vì thế mới cùng Ảnh Thất tới xem. Giữa đường gặp được hai gã ám vệ, ta
mới sai bọn họ đuổi theo kẻ bắn tên, không phải cố tình đến chọc ghẹo
nàng.”
*Tia Chớp: Theo mình đoán thì Tia Chớp theo lời Hoàn Nhan Tông Trạch chính là con chim ưng nhỏ Chúa Sơn Lâm của Cẩm Sắt.
Gã dứt lời, Cẩm Sắt bỗng nhiên xoay
người lại, nhưng không nhìn gã, mà nhìn quanh một lát rồi bước nhanh
tới. Hoàn Nhan Tông Trạch đâu ngờ Cẩm Sắt đột nhiên xoay người lại, chân chệch bước suýt dẫm vào nàng, gã lùi sau vài bước mới ổn định được nhịp chân, thấy Cẩm Sắt lại bước vội vã thì hấp tấp đuổi theo, gấp gáp nói:
“Nếu nàng thấy bọn họ không ổn thì cứ nói với ta, ta sẽ tặng nàng mấy kẻ khác, cần gì phải tức giận đến thế?”Ban nãy vì giận dữ cho nên Cẩm Sắt nổi cơn bướng bỉnh, thầm nghĩ mặc kệ
Hoàn Nhan Tông Trạch, gã không muốn đưa nàng về thì tự nàng quay về là
được. Nghĩ vậy cho nên nàng mới nhanh chóng tìm đường trở về, nhưng đi
vài bước lại cảm thấy bản thân đúng là giận quá mất khôn, đi thế này thì bao giờ mới trở về được chứ, bởi thế nàng lại xoay người tới gần con
ngựa của Hoàn Nhan Tông Trạch.
Hoàn Nhan Tông Trạch cứ lải nhải, còn
Cẩm Sắt thì đã tới trước ngựa, nàng nắm lấy cương ngựa cố gắng giẫm lên
bàn đạp, nhưng con ngựa mà Hoàn Nhan Tông Trạch sở hữu vốn là bảo mã quý hiếm, sao có thể ngoan ngoãn để một cô bé như Cẩm Sắt giễu võ giương
oai, nó tức thì muốn hất nàng sang một bên. Thấy Cẩm Sắt hùng hục leo
lên ngựa, Hoàn Nhan Tông Trạch càng hoảng sợ, vội vã nhảy tới túm lấy
dây cương, mạnh mẽ giữ chặt con ngựa đương phì phò, còn Cẩm Sắt thì giẫm trượt vào không khí.
Thấy nàng cố thế nào cũng không trèo lên ngựa được, Hoàn Nhan Tông Trạch cảm thấy có phần dở khóc dở cười, gã sờ sờ mũi, sau đó nói: “Nàng đừng vội, ta đã sai người dẫn đám nô tài Diêu phủ đi vòng quanh đây, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm thấy và đưa nàng trở
về, sẽ không liên lụy tới thanh danh của nàng đâu…”
Cẩm Sắt đương nhiên biết năng lực bản
thân tới đâu, nàng làm sao có thể tự mình cưỡi ngựa trở về, nàng làm bộ
như vậy chỉ để cảnh cáo Hoàn Nhan Tông Trạch mà thôi. Bây giờ nghe gã
giải thích rõ nguyên do, nàng cũng thức thời buông cương ngựa xuống, ra
vẻ lạnh lùng nhìn sang Hoàn Nhan Tông Trạch đương ton hót tươi cười, cất tiếng: “Ngài nói có người lén bắn tên ư?”
Hoàn Nhan Tông Trạch thấy nàng cất
tiếng, không làm loạn nữa thì thở phào một hơi, vội cười nói: “Nếu không ngựa của nàng đang yên đang lành sao có thể đột ngột lồng lên? Ban nãy
kẻ bắn tên chạy về hướng này, nàng gặp nguy hiểm như vậy dù sao cũng
phải tìm hiểu rõ sự thể chứ, kẻ bắn tên kia đương nhiên không thể bỏ
qua, vì thế ta mới sai ám vệ đuổi theo bắt hắn…”
Cẩm Sắt nghe vậy mới chăm chú nhìn xung
quanh, quả nhiên thấy bên phía đông cánh rừng mang máng có một con đường mòn xuống núi, Hoàn Nhan Tông Trạch đưa nàng tới đây chắc là muốn gặp
gỡ ám vệ, để nàng tra khảo kẻ bắn lén kia, thuận tiện tìm cách ứng phó.
Dường như để đáp lại câu nói của Hoàn
Nhan Tông Trạch, một lát sau cách đó không xa vẳng tới tiếng vó ngựa,
nửa khắc sau liền thấy Thốn Thảo và Xuân Huy cưỡi ngựa tới, trong tay
Thốn Thảo còn nắm dây cương một con ngựa không người cưỡi, Cẩm Sắt chăm
chú nhìn thì thấy đó chính là con ngựa màu mận kéo xe. Còn trên lưng
ngựa của Xuân Huy thì chở thêm một người, có vẻ không rõ sống chết, đôi
chân hắn đung đưa theo nhịp vó ngựa.
Bọn họ tới gần, lưu loát xuống ngựa, hành lễ với hai người Cẩm Sắt rồi thưa: “Vương gia, tiểu thư.”
Hoàn Nhan Tông Trạch thấy Xuân Huy ném gã bắn tên xuống ngựa thì nhìn lướt qua Cẩm Sắt rồi cất giọng: “Đã tra hỏi chưa?”
Xuân Huy đáp: “Kẻ này chỉ sợ đã bị người khác dùng nhược điểm để khống chế, thấy thuộc hạ đuổi theo lập tức muốn nhảy xuống núi tự vẫn, thuộc hạ cứu hắn trở về, sợ Vương gia và tiểu
thư chờ lâu nên đưa về ngay, còn chưa tra hỏi qua.”
Cẩm Sắt nghe vậy cũng không lập tức tra
hỏi, nàng từ tốn tới nhìn gã bắn tên, thấy là người lạ mặt thì lập tức
đứng lên, tới gần con ngựa màu mận, thấy từ bụng tới cổ chân nó có vết
máu bị tên bắn thì chau mày nhìn sang Thốn Thảo, hỏi: “Ngươi có tìm được mũi tên không?”
Thốn Thảo lấy từ trong tay áo ra một nửa mũi tên bị đứt dâng cho Cẩm Sắt, Cẩm Sắt chăm chú nhìn nhưng không phát hiện ra ký hiệu hay manh mối gì, đôi mắt nàng bất chợt sẫm lại, càng
thêm đoan chắc rằng chuyện này chắc chắn Ngô thị biết rõ nội tình, nhưng không phải là mưu tính của nàng ta.
Tình huống địch trong tối ta ngoài sáng
như vậy thật khiến người khác căm hận, Cẩm Sắt ngẩng đầu lên thì thấy
Hoàn Nhan Tông Trạch tới gần, gã nhìn nàng rồi mở lời: “Mấy năm nay ở
Đại Cẩm lòng dân bất ổn, cho nên triều đình quản lý vũ khí rất chặt.
Triều đình ra lệnh giới nghiêm không cho dân chúng tự tạo vũ khí, dù là
kho vũ khí của quan phủ cũng có tới ba chiếc chìa khóa, mỗi chìa do ba
người chủ chốt nắm giữ, vũ khí ra vào kho, dùng để làm gì đều được ghi
chép thành văn bản, nếu dân chúng bị phát hiện tự tạo hay tàng trữ vũ
khí thì chắc chắn sẽ phải chịu cực hình, bởi thế cho nên mấy năm nay các cửa hàng rèn ở Đại Cẩm đều đóng cửa hàng loạt. Chẳng hạn như phủ Trấn
Quốc Công là hoàng thân quốc thích, gia tộc công huân tôn quý tuy được
tự ý chế tạo vũ khí, nhưng trên mũi tên đều phải khắc lại con dấu riêng
của phủ. Giang Châu không hề có gia tộc tôn quý vinh hiển như vậy, Diêu
gia càng chẳng cần nhắc tới. Mặc dù các gia tộc giàu sang hàng năm đều
nhận một số lượng mũi tên từ kho của quan phủ, nhưng những mũi tên đó
đương nhiên cũng phải khắc con dấu quan phủ. Trên mũi tên này lại không
hề có dấu hiệu gì, nhưng nhìn cách chế tạo tinh vi, lớp sơn mới cứng,
mũi tên sáng bóng thì có vẻ mới được tạo thành không lâu, lớp sơn này có vẻ giống như lớp sơn Miên Lĩnh chuyên dùng của quan phủ, ta nghĩ chắc
hẳn lấy ra từ trong kho quan phủ. Nàng có muốn ta tra xem trong số những kẻ lui tới kho vũ khí Giang Châu gần đây có người của Diêu gia hay
không? Nếu có thể tìm hiểu rõ ràng nguồn gốc* thì cũng dễ dàng lần ra
nhiều manh mối hơn**.
*Nguyên văn là “Thuận đằng mạc qua”: Có nghĩa là từ dây leo có thể tìm ra dưa hấu, cụm từ để ví từ đầu mối
nào đó có thể tìm ra chân tướng sự việc.
**Nguyên văn là “Chu ti mã tích”: Có nghĩa là từ mạng nhện có thể tìm ra con nhện, từ dấu chân ngựa có thể
lần ra con ngựa, cụm từ này dùng để ví von sự việc có nguyên do và manh
mối mịt mù, khó tìm hiểu rõ ràng được.
Cẩm Sắt cũng không làm bộ khách sáo với gã, nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý, sau đó ra lệnh cho Xuân Huy: “Làm hắn tỉnh lại”.
Xuân Huy nghe lệnh rút đao xẹt qua đầu
người đàn ông đang gục xuống đất khiến hắn ta thảm thiết kêu lên, Cẩm
Sắt đoán Xuân Huy tấn công vào gân cốt người đó, tức thì hơi chau mày,
Hoàn Nhan Tông Trạch thì trừng mắt với Xuân Huy. Xuân Huy bất chợt vã mồ hôi đầy trán, không phải hắn không để ý tới Cẩm Sắt, mà thói quen tanh
mùi máu này vốn là đặc trưng khi làm ám vệ lâu năm rồi.
Xuân Huy đành mê mẩn ngồi xổm xuống hí
hoáy một lát rên người tên bắn lén, lát sau hắn ta liền im bặt, ngẩng
đầu lên sợ hãi nhìn về Hoàn Nhan Tông Trạch và Cẩm Sắt, Xuân Huy quát
hắn: “Nhìn đi đâu vậy!”
Hắn ta hoảng hốt vội vã ngoảnh đi, Xuân
Huy lạnh lùng hỏi: “Ai đã sai khiến ngươi bắn tên vào ngựa của Diêu phủ? Nếu ngươi không nói rõ, hôm nay ta sẽ làm ngươi trở thành người tàn
phế.”
Hắn ta nghe vậy sợ run lẩy bẩy, một mực
dập đầu xin tha, nhưng không hề khai rõ, Xuân Huy xách gã lên, làm bộ
hiểm ác nói: “Ngươi tưởng không khai thì ta không có cách trị ngươi sao? Ngươi bỏ mạng vốn chẳng quan trọng, nhưng nếu liên lụy hại chết cả gia
đình, vợ con đều bị kẻ khác sát hại thì sao?”
Thấy kẻ bắn tên thoắt cứng đờ người,
Xuân Huy đoan chắc mình đã đoán đúng, lập tức tiếp lời: “Ngươi ngẫm mà
xem, nếu không tìm thấy tung tích ngươi, kẻ đó chẳng lẽ sẽ bỏ qua cho vợ con ngươi ư? Hãy khai thật ra xem, không biết chừng tiểu thư của ta là
người nhân từ, còn có thể cứu giúp tính mạng vợ con ngươi.”
Xuân Huy chỉ cần tra tấn một hồi thì hắn ta chắc chắn sẽ khai tuốt tuồn tuột, nhưng Xuân Huy vừa bị Hoàn Nhan
Tông Trạch lườm cho, bởi thế đành phải nhẫn nhịn mà cất tiếng đe dọa.
Cũng may Xuân Huy nói câu nào câu nấy đều nhắm vào yếu điểm của hắn, cho nên hắn ta cuối cùng cũng quả quyết nhìn về phía Cẩm Sắt rồi khai hết.
“Tiểu nhân là dân thường sống trong một
con hẻm cạnh con kênh phía Tây thành, vốn chuyên làm thuê những công
việc lặt vặt để nuôi sống gia đình qua ngày, bởi thời trẻ từng học bắn
tên, lại biết chút võ nghệ, cho nên bình thường lúc rảnh rỗi tiểu nhân
hay lên núi săn bắn kiếm thêm ít thịt cải thiện bữa cơm gia đình. Tiểu
nhân đâu muốn hại người, tiểu nhân càng chẳng có thù oán gì với tiểu
thư, nhưng hôm ấy sau khi xong việc về nhà, tiểu nhân bỗng dưng không
thấy vợ và ba đứa con đâu, tiểu nhân tìm tới nửa đêm rồi quay về thì tự
dưng thấy một kẻ bịt mặt ngồi trong nhà, kẻ ấy đưa cho tiểu nhân mũi tên này, bảo tiểu nhân hôm nay lên núi nhìn thấy phù hiệu chứng tỏ người
của Diêu gia thì bắn tên vào ngựa, nếu thành công thì hắn sẽ đưa vợ con
tiểu nhân về, hắn còn bắt tiểu nhân nói với hàng xóm rằng vì vợ chồng
cãi nhau ỏm tỏi, cho nên vợ tiểu nhân mới đem theo con cái trở về nhà mẹ đẻ dưới sườn núi khoảng mười dặm*. Tiểu nhân thật sự không muốn hại
người, xin ngài và tiểu thư tha mạng…”
*Dặm là một đơn vị đo chiều dài, = 1/2km.
Hắn ta vừa nói vừa run cầm cập, Cẩm Sắt
cũng không mong moi được tin tức gì hữu ích từ hắn, nàng hít sâu một
hơi, sau đó thi lễ với Hoàn Nhan Tông Trạch: “Vương gia cho phép tiểu nữ đưa hắn về được không?”
Hoàn Nhan Tông Trạch đương nhiên đáp
ứng, sau đó lên tiếng: “Ta sẽ điều tra tung tích người nhà của hắn, nếu
có tin tức gì sẽ đưa tới chỗ nàng ngay. Để ta đưa nàng quay về…”
Ở đây có ba con ngựa, so với đi cùng
Xuân Huy và Thốn Thảo, Cẩm Sắt nghĩ đã “Đập bình ném bình”* rồi thì để
Hoàn Nhan Tông Trạch đưa về cũng chẳng sao. Bởi vậy nàng không từ chối,
chỉ gật đầu cảm tạ, Xuân Huy và Thốn Thảo thấy Vương gia đối đãi với
Diêu tiểu thư có vẻ khác lạ thì cũng tinh ý, một người kéo gã bắn lén
lên ngựa, còn người kia thì dắt con ngựa màu mận cùng nhau đi trước.
*Nguyên văn là “Phá bình phá suất”,
nghĩa đen là bình nếu đã bị vỡ, thì cho dù vỡ nát thêm cũng không cần
giữ gìn nữa. Cụm từ này nghĩa bóng là: Nếu một người đã bỏ mặc không
quan tâm tới diễn biến sự tình thì dù sự tình đó chuyển biến xấu thì
người đó cũng sẽ mặc kệ, không tìm cách cứu vãn nữa. Trong câu thì cụm
từ này có nghĩa là Cẩm Sắt đã bị Hoàn Nhan Tông Trạch đưa đi, vậy thì để Hoàn Nhan Tông Trạch đưa về cũng chẳng sao.
Hoàn Nhan Tông Trạch đang muốn tới dắt
ngựa, Cẩm Sắt nghĩ chuyện tìm người còn phải phiền Hoàn Nhan Tông Trạch, nàng đã làm gã bị thương thì cũng nên giúp gã, bởi vậy vươn tay ra
trước mặt gã rồi nói: “Thuốc đâu? Không phải ngài đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi sao, mau băng bó vết thương lại đi.”
Hoàn Nhan Tông Trạch sững người, thấy
Cẩm Sắt dù không tươi cười, nhưng không có bộ dạng xa lánh như ban nãy
nữa, ngay lập tức gã nghĩ Cẩm Sắt đã hết giận rồi, trong lòng bất chợt
vui sướng tới mức sôi nổi hoạt bát, gã lập tức cười cợt xán lại gần,
chớp mắt quyến rũ: “Nàng đau lòng sao?”
Cẩm Sắt thấy gã dí mũi gần sát mặt mình
thì lập tức giậm chân đáp: “Xem sắc mặt Vương gia hồng hào thế kia, có
chảy tí máu cũng chẳng sao đâu, tiểu nữ chẳng thèm quan tâm.”
Nàng dứt lời liền bước tới chỗ con ngựa, Hoàn Nhan Tông Trạch xem điệu bộ giậm chân tức tối của nàng thì nhoẻn
miệng cười tươi. Không phải gã không thấy đau, mà thật ra gã không dám
để Cẩm Sắt bôi thuốc, chỉ sợ bỗng dưng gã lại nổi cơn thất thường làm
nàng khó chịu, đến lúc đó hẳn khó mà dỗ dành lần nữa.
Gã cười khổ, sau đó đuổi theo Cẩm Sắt, kéo dây cương, toan đỡ nàng lên lưng ngựa trước thì nghe thấy Cẩm Sắt cất tiếng.
“Ngài lên trước đi, tiểu nữ muốn ngồi phía sau.”
Hoàn Nhan Tông Trạch mở to hai mắt, ngắm nàng một lúc lâu không đáp, sau đó mới ấp úng kêu: “Nàng thật sự muốn ngồi sau ư?”
Cẩm Sắt trông gã có vẻ quái lạ thì sinh
lòng hoài nghi, nhưng nàng vẫn gật đầu đáp: “Tiểu nữ sợ ngồi đằng trước
sẽ chạm vào vết thương của Vương gia.”
Nàng dứt lời liền nghĩ tới cảnh ban nãy
ngực mình đụng vào ngực gã, trong lòng biết là nói sai rồi, suýt chút
nữa thì âm thầm cắn rụng đầu lưỡi.
Hoàn Nhan Tông Trạch mím môi, sau đó mới xoay người lên lưng ngựa, vươn tay đỡ nàng. Cẩm Sắt đặt bàn tay nhỏ
nhắn vào tay gã, gã nghiêng người xuống nắm bờ eo đưa nàng lên ngựa. Gã
cứng đờ người, Cẩm Sắt lên ngựa liền di chuyển một chút để ngồi vững, gã thấy thế bất chợt nở nụ cười ranh mãnh.
Thấy Cẩm Sắt ngồi yên rồi, gã mới hỏi: “Ngồi vững chưa?”
Cẩm Sắt đáp lại, gã làm bộ ho khan vài tiếng, sau đó tiếp: “Ta bắt đầu thúc ngựa nhé.”
Dứt lời gã lập tức thúc ngựa, con ngựa
hí vang rồi xông lên, khiến thân thể Cẩm Sắt bất chợt nghiêng đi, nàng
sợ tới mức phải nắm chặt yên ngựa, nhưng trong rừng vốn dày đặc đá tảng, lưng ngựa thì tròng trành, nàng lại không quen ngồi ngựa, cứ lung lay
chực ngã, lo lắng tới mức sắc mặt thoắt tái mét.
Hoàn Nhan Tông Trạch thấy cả người Cẩm
Sắt cứ lung lay thì ghìm cương ngựa chậm lại chút, gã hơi ngoảnh lại rồi nói: “Hay là nàng túm chặt lấy áo ta đi, nàng cứ nghiêng ngả thế này
thì đến trưa cũng chẳng về tới nơi được.”
Cẩm Sắt thấy cũng đúng, đành thả yên
ngựa ra, túm lấy áo choàng của Hoàn Nhan Tông Trạch, nhưng con ngựa phi
cứ rầm rập, khiến nàng túm áo gã cũng chẳng khác gì không túm, vả lại
đoạn đường phía trước rõ ràng vẫn còn xóc nảy, cơ thể Cẩm Sắt cứ nghiêng dần, mắt thấy mặt đất càng ngày càng gần, nàng đành bất chấp thể diện,
buông áo gã ra, ôm chặt lấy thắt lưng gã, khiến cơ thể hai người bọn họ
dính sát vào nhau.
Cảm nhận thấy cơ thể Hoàn Nhan Tông
Trạch thoắt cứng đờ, gương mặt Cẩm Sắt cũng đỏ bừng lên. Nàng chưa từng
cưỡi ngựa bao giờ, ban nãy đứng bên cạnh con ngựa, cứ tưởng chỉ cần ngồi phía sau bám chặt lấy yên ngựa là có thể ngồi vững được, như vậy không
đến mức cả người bị lọt thỏm vào lồng ngực Hoàn Nhan Tông Trạch, thở ra
hít vào đều ngửi thấy hơi thở nam tính mạnh mẽ của gã, chẳng ngờ lên
ngựa rồi nàng mới biết bản thân mình đúng là khờ khạo quá đỗi. Nhớ tới
nét mặt Hoàn Nhan Tông Trạch khi hỏi lại xem có thật sự muốn ngồi ở phía sau hay không, Cẩm Sắt thật muốn độn thổ cho xong.
Nhưng nếu bảo Hoàn Nhan Tông Trạch dừng
lại để nàng lên ngồi đằng trước thì chỉ càng xấu hổ hơn mà thôi. Hiện
giờ nàng cũng chỉ còn cách cố gắng kiên trì, Cẩm Sắt bất chợt khép mắt
lại, chán nản cắn chặt môi.
Hoàn Nhan Tông Trạch thoạt đầu được đôi
tay nhỏ nhắn ôm chặt thắt lưng thì xao động thích thú tới mức nhoẻn
miệng cười tươi, nhưng con ngựa chạy thêm một lát thì gã chẳng thể cười
nổi nữa. Cẩm Sắt dán sát vào lưng gã, con ngựa thì phi băng băng, mỗi
một lần nảy lên nảy xuống khiến cơ thể bọn họ va chạm càng thân mật hơn. Nhưng Cẩm Sắt dường như không để ý tới vấn đề này, nàng chỉ một mực lo
sợ bị ngã xuống, cho nên ôm gã rõ chặt. Những đường cong thiếu nữ lả
lướt mềm mại, cộng với bộ ngực nhỏ nhắn cứ ma sát liên tục vào sau lưng
gã.
Mỗi lần xóc nảy lên xuống lại khiến cơ
thể gã như tê dại đi, cảm giác này lan tỏa khắp toàn thân, rồi chuyển
thành sự nóng nực, khiến chỗ bụng dưới của gã bừng bừng như bị lửa
thiêu, càng khiến trái tim gã đập nhanh thình thịch.
Gã quyết tâm nhắm chặt mắt lại để làn
gió lạnh thổi tan cơn nóng trên mặt, nhưng làn gió kia dường như giống
hệt đôi tay xinh xắn ấm áp của nàng, liên tục vỗ về gương mặt gã, đầu óc gã trở nên trống rỗng, chỉ nghĩ tới đôi gò bồng đảo mềm mại đằng sau
lưng, con ngựa phi như bay, chừng như đưa thẳng trái tim đương đập thình thịch của gã lên cao tới tận những đám mây trên bầu trời xa.
Hoàn Nhan Tông Trạch năm nay mới có mười lăm tuổi, vốn còn trẻ, lại quanh năm sinh sống tại Đại Cẩm, bởi thân
phận đặc thù nên thường xuyên đối đầu với nguy hiểm, hiếm khi gần gũi
với người khác, vả lại gã cũng không tin tưởng nữ nhân Đại Cẩm, bản thân gã lại ít khi đụng chạm da thịt với người khác phái, tất cả tâm tư đều
đặt vào chuyện khác, cho nên tới giờ chưa từng thử qua mùi vị đàn bà. Gã tỏ vẻ bông đùa ngả ngớn trước mặt Cẩm Sắt, thật ra là bắt chước theo
đám nô tài đã có vợ mà vẫn hay chòng ghẹo các cô thiếu nữ chưa chồng ấy
thôi.
Nhưng dù gã ít khi đụng chạm da thịt với đàn bà thì cũng là một chàng trai trẻ tuổi, mạnh mẽ nam tính, nào đã
từng thân mật với người khác phái đến vậy. Bởi gã bị thương, vì thế mấy
ngày nay đều dùng đồ bổ, bây giờ gã càng ngày càng cảm thấy nóng bức,
bất ngờ thấy cái mũi âm ấm, máu nhỏ giọt xuống mu bàn tay, gã cúi đầu
nhìn thì thấy hóa ra mình bị chảy máu cam. Gương mặt gã trở nên đỏ lựng, chỉ sợ Cẩm Sắt biết, vội vã dùng tay áo lau đi.
Thật ra gã lo lắng hơi thừa, bởi Cẩm Sắt đâu có để ý tới gã, chính nàng cũng như con thỏ đang bị nướng trên đống lửa, cảm thấy sốt ruột vô cùng.
Dựa vào người gã, nàng chỉ cảm thấy tấm
lưng gã rộng rãi mà rắn rỏi, dán sát vào cơ thể ấm áp của gã, mùi hương
mạnh mẽ đặc trưng quẩn quanh khiến nàng cứ phải cật lực tránh né, nhận
thấy cơ thể của gã bỗng dưng cứng rắn như thể tấm sắt, Cẩm Sắt đương
nhiên biết tại sao, hiện giờ nàng xấu hổ tới mức muốn tìm một cái hố mà
chui vào, làm gì còn lòng dạ nào để ý tới biểu hiện của Hoàn Nhan Tông
Trạch, càng lúc càng cảm cảm thấy con đường sao mà dài dằng dặc thế.
Không biết lâu hay chóng, Hoàn Nhan Tông Trạch trông thấy Thốn Thảo và Xuân Huy thì tự khắc ghìm cương ngựa lại, đóng rồi lại mở cái miệng khô khốc, một lúc lâu sau mới thốt: “Lúc
trước ta không hề muốn lợi dụng nàng, thật sự ta đã định rời Giang
Châu…”
Đầu óc Cẩm Sắt đương rối như tơ vò,
chẳng rõ tại sao gã đột nhiên nói tới việc này, nàng lặng thinh không
đáp, Hoàn Nhan Tông Trạch tiếp lời: “Sau đó ta mới thấy chỗ này là nơi
ẩn náu rất hữu hiệu, có điều hôm nay xảy ra chuyện này ta cũng không thể nán lại được…”
Trong lúc gã giải thích con ngựa đã dừng lại, Cẩm Sắt thấy trước mắt là khu rừng ban nãy, thêm việc mang máng
nghe thấy giọng nói của Văn Thanh, nàng chẳng còn lòng dạ nào để ý xem
gã nói gì, lập tức buông đôi tay khỏi thắt lưng gã như thể bị ong chích, sau đó nắm chặt vào yên ngựa.
Nàng thấy Hoàn Nhan Tông Trạch cứ lặng thinh thì đỏ mặt đẩy đẩy gã rồi nói: “Vương gia đưa tiểu nữ xuống!”
Hoàn Nhan Tông Trạch dường như bừng
tỉnh, gã bối rối nhảy xuống, né tránh ánh mắt nàng rồi đỡ nàng xuống
ngựa. Hai chân chạm đất rồi, Cẩm Sắt vội vã cúi người thi lễ rồi nói:
“Vương gia đi đường cẩn thận, tiểu nữ xin cáo từ.”
Dứt lời không đợi Hoàn Nhan Tông Trạch
đáp lại, Cẩm Sắt chạy nhanh như thể chân được bôi mỡ tới chỗ Diêu Văn
Thanh, Hoàn Nhan Tông Trạch thấy nàng như vậy thi không ngăn cản, chỉ
biết giương mắt dõi theo bóng dáng vội vã của nàng, trong lòng bất chợt
thấy mất mát, bầu nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng dường như thoáng chốc bay biến theo bóng hình kia, gã thờ thẫn đứng lặng một hồi, đến khi Ảnh Thất ruổi ngựa tới gần, biết rằng nếu Cẩm Sắt gặp được em trai thì đám
nô tài Diêu gia cũng sẽ sớm tìm tới, gã đành hít sâu một hơi, xoay người lên ngựa, rồi lại nhìn về phương ấy, nét mặt buồn bã, sau đó mới vung
roi thúc ngựa rời đi cùng Ảnh Thất.
Còn Cẩm Sắt sau khi thoát khỏi tầm mắt
của Hoàn Nhan Tông Trạch, bước chân tức thì chậm lại, nàng vốn trưởng
thành hơn so với Hoàn Nhan Tông Trạch, cho nên sao lại không nắm bắt
được tâm tư gã chứ? Ban nãy cũng bởi dựa vào sự yêu thích mà gã dành cho mình, cho nên nàng mới dám làm bộ lớn tiếng hờn dỗi gã.
Có điều Cẩm Sắt không hề mong đợi tình
cảm của Hoàn Nhan Tông Trạch, vì nàng nghĩ tình ý của gã có lẽ không kéo dài được lâu, dù sao thân phận của bọn họ cách biệt quá lớn, lại không
phải người cùng một nước, với vị thế của Hoàn Nhan Tông Trạch chắc chắn
sẽ phải lấy một cô gái cùng tộc làm Vương phi, còn nàng chưa nói tới
việc làm chính thất, dù có là Trắc phi* cũng chưa đủ tư cách.
*Trắc phi: Là vị trí thứ hai trong Vương phủ, sau Vương phi, trên vị trí phu nhân, thiếp thất.
Dù không đề cập tới chuyện thân phận,
thì hiện giờ nàng cũng chẳng có tâm tư nào nghĩ tới chuyện yêu đương,
bởi vậy chỉ trong chốc lát, khi cơn gió lạnh thổi bay cơn nóng trên mặt, trái tim nàng cũng trở nên trầm lặng như nước. Thấy Văn Thanh đang chạy vội tới, Cẩm Sắt lập tức nở nụ cười tươi.
“Chị, chị không sao chứ? Người đó là ai, gã không làm hại chị đấy chứ?”
Diêu Văn Thanh dứt lời mới nhìn thấy
Thốn Thảo và Xuân Huy dắt ngựa xuất hiện từ sau lưng Cẩm Sắt, cậu bất
chợt đăm chiêu, đoán rằng bọn họ chắc hẳn là do người mắt xanh kia phái
tới, tức thì trong lòng mỗi lúc một trở nên hoài nghi. Diêu Văn Thanh đã gặp Hoàn Nhan Tông Trạch, Cẩm Sắt cũng không muốn giấu diếm em trai
nữa, nàng đành mở lời: “Chị không sao, chuyện này để về phủ chị sẽ giải
thích rõ cho em, Lai Vượng thế nào rồi?”
Diêu Văn Thanh cũng biết hiện giờ không
phải lúc bàn chuyện này, cậu nghe Cẩm Sắt hỏi tới Lai Vượng, nét mặt
bỗng đanh lại, đôi mắt toát vẻ lạnh lùng rồi đáp: “Người vừa cứu em đã
xử lý qua vết thương cho Lai Vượng, y bị gãy tay phải, mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng chắc cũng phải dưỡng bệnh trên giường một
thời gian, còn không biết có khỏi hẳn được không nữa! Chị à, rốt cuộc là ai hãm hại chị em mình? Em nhất định phải xé xác kẻ đó ra thành trăm
mảnh* cho hả mới được!”
*Nguyên văn là cụm từ “Bầm thây vạn đoạn”.
Cẩm Sắt thấy vẻ mặt em trai đầy sự thù
hận thì chỉ vỗ về tay em rồi nói: “Là ai thì bây giờ chị cũng chưa tìm
hiểu rõ được, nhưng mà chị em mình có thể nhân cơ hội này làm loạn một
phen, kiểu gì cũng phải kiếm lợi lộc từ chuyện này mới được.”
Dứt lời nàng nhìn sang Thốn Thảo và Xuân Huy, cười nói: “Hôm nay có thể tìm được ngựa, bắt được tên trộm, công
lớn thuộc về hai vị, tiểu nữ xin tạ ơn hai vị.”
Sau đó nàng cúi người hành lễ với bọn
họ, Thốn Thảo và Xuân Huy giật mình, biết rõ Cẩm Sắt đương tức giận vì
bọn họ nghe lệnh Hoàn Nhan Tông Trạch, tức thì vội vàng quỳ xuống thưa:
“Tiểu thư bớt giận, chúng nô tài không dám nữa.”
Cẩm Sắt biết bản thân mình thân cô thế
cô, hiện giờ làm bộ cáu giận với hai người họ chẳng qua là dựa vào Hoàn
Nhan Tông Trạch, nàng cũng không thật sự muốn trách tội bọn họ, hai
người này dù sao vẫn vô cùng coi trọng Hoàn Nhan Tông Trạch, nghĩ vậy
nàng đành thở dài rồi nói: “Ta sẽ nhớ kỹ lời hai người hôm nay, nếu còn
có lần sau, ta buộc lòng phải mời hai vị đi cho.”
Thốn Thảo và Xuân Huy vội vã đồng ý, Cẩm Sắt thấy vậy liền dịu giọng dặn dò: “Một lát nữa nhóm người Diêu gia
tìm tới, hai ngươi chỉ cần tự xưng là thị vệ phủ Trấn Quốc Công, vừa
khéo vào rừng săn bắt chim muông thú rừng làm món ăn dân dã cho Quận
chúa, trùng hợp sao cứu được ta và thiếu gia, còn lại cứ để ta.”
Thốn Thảo và Xuân Huy gật đầu đáp ứng,
ngay sau đó bọn họ nghe thấy gần đó vẳng tới một loạt âm thanh ồn ã, Cẩm Sắt nheo mắt, thấy Văn Thanh căng thẳng như thể đối đầu với quân địch
thì mỉm cười xoa nhẹ bờ vai em, nói: “Mấy thằng nhóc sai vặt vốn không
được việc bên cạnh em, nhân chuyện lần này đổi hết đi, không phải em vẫn chờ dịp thích hợp sao, bây giờ thời cơ tới rồi đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...