Đánh Đổi Ước Mơ Em Nhận Lại Được Gì

Mộng Vãn Tình ôm một bụng đầy thắc mắc đi lên tầng 4. Hoắc Tường Quân gọi cô có việc gì chứ? Tại sao phải lên tầng bốn? Cô khựng lại, nhưng phòng nào mới được?

Cô đứng giữa hành lang tĩnh lặng sáng rưng, cô phải gõ từng phòng một sao?

Không đúng, nếu hắn gọi cô thì sẽ cho cô biết chính xác địa điểm ở đâu chứ,

Có quỷ!

[…]

“Mộng Vãn Tình vẫn chưa quay lại à?” Hoắc Tường Quân trở về chỗ cũ, ngồi xuống vị trí ban nãy cô ngồi. Mộng Vãn Hiếu ngẩng đầu lên thắc mắc “Tôi tưởng hai người đi cùng nhau chứ?”

“Cô ta đi vệ sinh, sao lại đi cùng tôi được?” Hắn nhíu mày, hắn không có đi vào nhà vệ sinh nữ.

“Gì thế này, cậu vừa ra ngoài nghe điện thoại hả?”

“Ừ.”

“Ai gọi đấy?”

“Bạn.” Là Mễ Tuyết gọi đến. Điều này khiến hắn hơi đau đầu. Không ngờ rằng tin đồn lại truyền lan nhanh đến vậy, rõ ràng có kẻ trong này buôn chuyện ra bên ngoài, đến tai Mễ Tuyết lẫn Nhất Lãng rồi. Giờ Mễ Tuyết đang làm ầm làm ĩ ở nhà, kêu hắn về ngay lập tức kia kìa.

“Ồ.” Mộng Vãn Hiếu hỏi “Nãy cậu gọi em gái tôi làm gì?” Để giờ con bé còn chưa thấy mặt mũi đâu.

“Tôi đâu có gọi cô ta.” Hắn nghe Mễ Tuyết gào muốn thủng màng nhĩ đây.

“Ể?” Anh chớp mắt “Nãy cậu gọi con bé mà?”


“Tôi không có.” Hắn khẳng định, nhíu mày “Tôi gọi cô ta làm gì?” Tới để đánh à?

“Vừa nãy có người phục vụ bảo cậu gọi con bé lên tầng 4 mà?” Mộng Vãn Hiếu chỉ tay lên trên “Con bé đi được kha khá thời gian rồi…”

“Tôi thực sự không gọi cô ta.”

Hai người đàn ông đều hiện lên một suy nghĩ…

Bị lừa rồi!

“Chết tiệt!” Mộng Vãn Hiếu bật dậy thẳng hướng cầu thang lao đi với tốc độ nhanh nhất. Hắn đánh mùi được có gì đó nguy hiểm liền chạy theo. Hai người đàn ông gây ra động tĩnh lớn, thu hút sự chú ý của đám đông.

“Con mẹ nó! Sao tôi lại không nhận ra chứ!” Mộng Vãn Hiếu hửi thề. Anh ta biết rõ mối quan hệ của Hoắc Tường Quân và cô em gái mình đâu có tốt như bề ngoài, hắn gọi riêng cô em anh làm cái chó gì!

Hoắc Tường Quân nhíu mày lại. Mộng Vãn Tình đang ở đâu chứ?

Rầm! Rầm! Rầm!

“Mộng Vãn Tình!!! Mộng Vãn Tình!!!” Mộng Vãn Hiếu đập từng cửa một, không có bất kì ai trả lời, trong lòng anh ta trở nên khẩn trương. Mộng Vãn Tình là con át chủ bài của anh ta, anh ta không thể để cô xảy ra chuyện gì được, cô mà làm sao anh ta cũng lãnh đủ!

“Bên trong không có gì đâu.” Hắn lôi Mộng Vãn Hiếu đang phát điên lại, kéo đi lên phía trước. “Tầng 4 là nơi chứa đồ linh tinh của bọn họ, duy nhất có căn phòng cuối cùng là có thể sử dụng được.”

Hắn rất quen thuộc với nơi này.

“Nhà” của hắn mà, sao có thể không nắm rõ chứ.

Mộng Vãn Hiếu tiếp tục đập cửa rầm rầm “Mộng Vãn Tình! Em có ở bên trong không?”

“A…” Bên trong mơ hồ truyền ra tiếng kêu khe khẽ. Sắc mặt Mộng Vãn Hiếu sầm lại.

“Tránh ra!” Hắn đẩy anh ta sang một bên, giơ chân nhắm thẳng vào chốt cửa mà đạp.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa đập mạnh vào tường, treo lủng lẳng trên con ốc vít trụ lại được.

Mùi hương kích tình bên trong tràn ra đập vào mũi, Mộng Vãn Hiếu và hắn không hẹn mà lùi lại phái sau, nhăn hết mặt mày lại.

“A…ưm…a…”

Mặt hắn tối sầm lại, bên trong tối om, chỉ loáng thoáng hiện lên hai thân hình quấn chặt lấy nhau không ngùng phát ra âm thanh xấu hổ.

“Mộng…Mộng Vãn Tình!” Tay hắn siết chặt lại, cảm giác bức bối nghẹn lại trong lồng ngực, cô ta… Hắn giơ chân bước vào căn phòng.

“Anh đi đâu vậy?” Cánh tay hắn bị kéo giật lại, Hoắc Tường Quân lùi lại phía sau, đụng vào thân hình mềm mềm, mùi sữa non quanh quẩn bên người hắn. Cái giọng non nớt quen thuộc vang lên sau tai “Sao lại phá cửa rồi… ai chọc anh rồi…”

“Em không sao chứ?” Mộng Vãn Hiếu chạy lại, lắc vai cô “Em có bị thương ở đâu không?”


“Anh hai, em ổn mà.” Mộng Vãn Tình mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh “Hai người lên đây làm gì vậy?”

“Bên trong…” Cô rướn người nhìn qua vai anh vào bên trong phòng. Trước mắt cô liền tối sầm lại, cả người cô đập vào lồng ngực phía sau “Trẻ con không được nhìn!”

Mộng Vãn Hiếu “…”

Mộng Vãn Tình “…”

Cái gì nên nhìn cũng nhìn rồi, nghe cũng nhe rồi, giờ anh che có tác dụng gì chứ!

Còn nữa, cô hai mươi tuổi rồi!!!

Mộng Vãn Hiếu thở phào nhẹ nhõm “Em không sao là tốt rồi…”

“Vậy người bên trong…” Anh lầm lét nhì, lẩm bẩm “Tiếng động lớn như thế vẫn có thể làm được… nể thiệc sự.”

Hoắc Tường Quân giữ nguyên tư thế, kéo cô đi ra chỗ khác. Với hắn thì cô nhóc hai mươi tuổi vẫn là trẻ con thôi.

“Kia…” Tiếng động lớn do hắn gây ra kéo thêm vài người hiếu kì tới, bọn họ thấy ba người đứng bên ngoài cửa, bên trong phòng còn có âm thanh không dành cho trẻ con, bản tính tò mò trỗi dậy, không kiêng nể ngó vào xem.

“Tiểu thư nhà họ Đường phải không?”

Mộng Vãn Hiếu chợt khựng lại. Có người hét to lên “Cô ta và lão Vương! Trời ạ!”

“Đi đi đi!” Mộng Vãn Hiếu đẩy lưng hắn chuồn ra khỏi đây “Đưa Mộng Vãn Tình ra khỏi đây đã!’

“Đi bên này, tránh gặp người ngoài hơn.” Hắn đương nhiên hiểu ra vẫn đề, dẫn hai người đi lối khác xuống sảnh, điềm nhiên như không có việc gì.

“Mộng Vãn Tình, em thực sự không sao chứ?” Mộng Vãn Hiếu lo lắng hỏi han, cô gật đầu “Em ổn.”

“Có chuyện gì, kể lại xem nào.” Hắn kéo cô lại, nghiêm giọng truy vấn. Cô ngẫm nghĩ một lúc, kể lại chắc không sao hết.

Lúc đặt chân lên tầng 4 cô đã sinh nghi, nên có cảnh giác hơn. Cô phát hiện cánh cửa phòng cuối hành lang là mở. Mộng Vãn Tình nhờ thân hình nhỏ bé, cậy vào bóng đêm trốn sau bình hoa to tướng đặt cuối hàng lang. Cô ngồi mất một lúc lâu thì thấy lão Vương quấn mỗi chiếc khăn tắm bên hông hục hịch bước ra, chửi rủa ai đó qua điện thoại, đợi một lúc nữa mới thấy Đường Ly hớt hải chạy lên. Bọn họ có kế hoạch giăng bẫy cô, nhằm làm cô thân bại danh liệt. Mộng Vãn Tình nghe hết kế hoạch của bọn họ, nhân lúc hai người kia không chú ý, cô giật lấy lọ thuốc nước trong tay Đường Ly ném vào phòng, đẩy hai người kia vào rồi chạy thôi.


“Thuốc?” Hắn nhướn mày. Cô ậm ừ “Em không rõ cô ta lấy nó ở đâu, nghe nói chỉ cần ngửi một chút là lên cơn hứng tình trời đất quay cuồng không thể dập được.” Cô nhắc lại lời Đường Ly nói “Cái này gậy ông đập lưng ông, trách em sao được.”

“Khoan.” Mộng Vãn Hiếu bắt đúng trọng tâm “Hít một chút?” Là hứng tình???

“Đường Ly bảo thế.” Cô nhún vai “À… hình như vừa nãy hai người có xông vào nhỉ…”

Hoắc Tường Quân “…”

Mộng Vãn Hiếu “…”

Bảo sao cái mùi kích tình kia nó nồng vậy…

“Hai người đừng lo, không sao đâu! Công dụng của thuốc bị hai người kia lạm dụng gần hết rồi, với lại cần phải ở trong cái mùi của thuốc thì mới thế nên đối với những người đến sau như hai người chỉ gây khó chịu một lúc thôi.” Cô phẩy tay trấn an.

“Em nói thật chứ?” Mộng Vãn Hiếu không tin cho lắm. Hai người trong phòng kia đúng là chơi nhau mãnh liệt thật…

“Ai biết được! Cùng lắm hai người tự xử trong nhà tắm thôi! Hai người trưởng thành hết rồi, còn lạ gì cái vụ này nữa.” Cô nói “Nếu thích thì ra ngoài tìm đại một cô là được chứ gì?”

Mộng Vãn Hiếu “…”

Hoắc Tường Quân “…”

Hắn ném cho cô cái nhìn sắc lạnh. Mộng Vãn Tình rụt người lại. Cô nói sai gì à…

“Em giỡn xíu hoi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận