Tiếng kêu khiến mọi người ngây ra, cùng nhìn hướng Nghiêm Học.Vài giây sau, chỉ nghe người đẹp kêu Tiểu Chi bật thốt.
“Nghiêm…Nghiêm Học? Là anh sao?”“Tiểu Chi, là tôi.” Nghiêm Học đáp.
Người đẹp kêu Tiểu Chi chạy ra ôm lấy Nghiêm Học, khóc lớn. Đào Chân đứng bên cạnh buồn bực. Sao Nghiêm Học được hoan nghênh như vậy chứ? Người đẹp đều nhào vào lòng cậu.
Tả Minh Vũ đứng bên cạnh từ đầu tới giờ không ra tiếng, nhưng biểu tình âm trầm nhìn Tiểu Chi. Tiểu Chi cảm giác ánh mắt lạnh lùng của Tả Minh Vũ, ngẩng đầu lên. Nghiêm Học thế này mới chú ý không khí cứng ngắc. Nghiêm Học lặng lẽ đẩy Tiểu Chi ra, nói với Tả Minh Vũ.
“Minh Vũ, đây là An Tiểu Chi, là bạn gái cũ của em, hiện tại là bạn bình thường.” Nói xong cậu quay sang An Tiểu Chi. “Tiểu Chi, đây là Tả Minh Vũ, là…ừm…ông xã của tôi.”
An Tiểu Chi đang không vui vì Nghiêm Học giới thiệu mình chỉ là bạn bè thì nghe từ ông xã, bật thốt.
“Ông xã???”
“Ừm, cái đó…hiện giờ tôi cùng với Minh Vũ.” Nghiêm Học đáp.
“Học, có phải anh trả thù em bỏ rơi anh không? Vậy cũng không cần kiếm người đàn ông đến dằn mặt em chứ.” An Tiểu Chi hỏi.
“Ưm…Tiểu Chi, tôi thật sự cùng Minh Vũ một chỗ. Tôi…cái đó…ưm…tôi đã là người của Minh Vũ.” Nghiêm Học cắn răng, đỏ mặt thổ lộ.
Hiển nhiên Tả Minh Vũ rất hài lòng lời nói của Nghiêm Học, hôn lên khuôn mặt cậu bởi vì ngại ngùng mà đỏ bừng, trìu mến cười.
Nghiêm Học được Tả Minh Vũ khích lệ, lại mở miệng.
“Tiểu Chi, việc giữa chúng ta thì tôi đã sớm không để ý nữa. Bây giờ tôi rất yêu Minh Vũ, tôi rất hạnh phúc. Sau này chúng ta vẫn là bạn nhé.”
An Tiểu Chi vẫn không nói lời nào, bởi vì cô vốn không muốn làm bạn với Nghiêm Học. Mới rồi lúc cô nhào vào ngực Nghiêm Học khóc, mới phát hiện thì ra người đàn ông mặt trẻ con này đáng tin như vậy. Cô đang nghĩ cách nối lại tình xưa với Nghiêm Học, đột nhiên nghe sự thật cậu ở cùng một người đàn ông, An Tiểu Chi cảm thấy mình không có cách nào chấp nhận. Cô quyết định phải trừ bỏ Tả Minh Vũ, cướp lại Nghiêm Học! An Tiểu Chi quyết định xong hung dữ trừng Tả Minh Vũ một cái, sau đó nói với Nghiêm Học.
“Học, anh sẽ chăm sóc em đúng không? Chúng ta không phải là bạn sao?”
Hừ, trước tiên phá hư cảm tình các người đã rồi thừa dịp cướp lại Nghiêm Học!
“Ừ, tôi sẽ chăm sóc cô.” Nghiêm Học vốn không phát hiện ẩn ý trong câu nói của An Tiểu Chi.
Nhưng nhạy bén như Tả Minh Vũ sao không đoán được một hai? Vậy nên Tả đại nhân lên tiếng.
“A Học, để anh tới chăm sóc An Tiểu Chi đi. Chỗ này chỉ anh có thể rảnh rang chăm sóc người khác mà không cần lo lắng điều gì. Đừng để anh lo lắng cho em, được không?” Tả đại nhân nói như vậy.
Nghiêm Học suy nghĩ, thấy cũng đúng, liền cười gật đầu. An Tiểu Chi đang bởi vì Tả Minh Vũ chen chân mà bực mình, đột nhiên nghĩ lại, hừ, nếu ngươi đã chăm sóc ta vậy chẳng phải ta càng dễ ra tay với ngươi sao? Thế nên cô cũng vui vẻ đồng ý.
Còn về Hàn Thanh Hương thì bị bạn Đào Chân đã rơi vào bể tình không thể thoát ra ân cần chăm sóc. Vậy nên đội ngũ không đoàn kết lặng lẽ sinh ra.
Tả Minh Vũ tìm cơ hội lặng lẽ dặn dò Nghiêm Học và Đào Chân trước đừng nói việc anh là thể biến dị. Đương nhiên Nghiêm Học, Đào Chân lập tức đồng ý. An Tiểu Chi thì vì để Tả Minh Vũ thả lỏng cách giác tiện cho mình ra tay, ân cần chăm sóc anh, ngược lại khiến Nghiêm Học ghen lên. Tuy Tả Minh Vũ đều dùng mặt lạnh đáp lại An Tiểu Chi, kỳ thật anh thấy Nghiêm Học ghen thì rất là vui.
Mọi người liên tục chạy hơn mười ngày không nghỉ ngơi tốt, hôm nay rốt cuộc tìm tới một căn nhà không tệ lắm. Nhà rất khá, không có máu me vì bị cương thi tấn công. Năm người nhất trí đồng ý nghỉ ngơi tại đây một đêm. Căn nhà này dường như đã lâu không có người ở, trong nhà có một tầng tro bụi. Lầu một và lầu hai có phòng ngủ. Lầu một có một phòng chắc là phòng của chủ nhà. Lầu hai song song ba phòng, chắc là phòng khách. Năm người vì để an toàn, mọi người ở gần nhau chút nên quyết định ở lâu hai. Mọi người vội bắt tay vào dọn dẹp, khoảng nửa tiếng sau thì đã có thể ở tạm một đêm. Thật ra điều kiện như vậy so với hiện tại thì đã tốt lắm rồi.
Sắp xếp phòng dĩ nhiên là Tả Minh Vũ và Nghiêm Học một phòng, Hàn Thanh Hương cùng An Tiểu Chi một phòng, Đào Chân một phòng. Mọi người ở gần, có tình trạng gì hét to là được. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học dĩ nhiên rất vừa lòng sắp xếp như vậy. Dù sao hai người gần đây vừa phải chăm sóc con gái trong đội vừa phải đối kháng cương thi, đã lâu không thân mật. Đương nhiên cũng có người tức giận, người này là An Tiểu Chi. Nhưng cô không có tư cách phản đối, bởi vì đó hiển nhiên là sắp xếp tốt nhất. Vậy nên cô chỉ có thể ăn cục tức, nhưng không cản trở cô ‘ân cần’ với Tả Minh Vũ.
Thế nên An Tiểu Chi lại đến thêm phiền.
“Minh Vũ, mệt rồi hả? Uống nước không?” An Tiểu Chi lấy ra nước trong ba lô sau lưng mình đưa tới trước mặt Tả Minh Vũ.
Vốn Tả Minh Vũ không thèm để ý cô, nhưng vô tình liếc bé Nghiêm Học đáng yêu đang ‘cảnh giác’ nhìn hai người ‘thân thiết’, Tả Minh Vũ thầm cười, vươn tay nhận nước.
An Tiểu Chi thầm vui mừng. Tên này rốt cuộc thả lỏng cảnh giác với mình rồi? Mình rốt cuộc có thể bắt đầu kế hoạch làm sao để hắn ta ‘ngoài ý muốn’ chết? Đang lúc An Tiểu Chi thầm vui sướng thì tình huống ngoài ý muốn xảy ra…Nghiêm Học đá văng tay Tả Minh Vũ định cầm nước! Tiểu thụ muốn tạo phản!
Tả Minh Vũ mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn Nghiêm Học. Cậu chẳng chút yếu thế cúi đầu trừng anh. (Bởi vì Minh Vũ đang ngồi, A Học thì đứng.)
Tả Minh Vũ bỗng đứng dậy, kéo Nghiêm Học lên lầu hai. Nghiêm Học không phản kháng đi theo Tả Minh Vũ, chỉ là sau khi đi vào, cậu đóng cửa cái rầm.
Ba người dưới lầu biểu tình khác nhau. Hàn Thanh Hương chợt hiểu ra Nghiêm Học đang ghen, xấu xa cười. Đào Chân thì khó hiểu, nhưng thấy Hàn Thanh Hương cười đẹp quá cũng đi theo ngây ngô cười. An Tiểu Chi bởi vì kế ly gián thành công mà vui vẻ, cười gian.
Chúng ta chuyển ống kính đến phòng khách chính giữa nào.
Sau khi vào phòng, Nghiêm Học bỏ ra tay Tả Minh Vũ kéo mình, tức giận dựa vào tường. Tả Minh Vũ không giận, ngược lại tới gần Nghiêm Học, nhẹ giọng nói bên tai cậu.
“Bà xã, em ghen hả?” Nói xong nhẹ cắn vành tai Nghiêm Học. Tai cậu rất mẫn cảm, bị Tả Minh Vũ cắn khẽ run lên.
Nhưng Nghiêm Học không quên tình hình hiện tại, đẩy Tả Minh Vũ ra, nói.
“Anh thích cô ta như vậy à? Có đúng không? Làm gì gần sát cô ta dữ vậy? Hèn chi chủ động yêu cầu chăm sóc người ta, thì ra là vừa mắt người ta chứ gì!”
Tả Minh Vũ nghe xong cười phá lên. Nghiêm Học chưa từng thấy Tả Minh Vũ cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt đẹp trai khiến cậu thất thần. Nhưng Tả Minh Vũ cười thành công chọc giận Nghiêm Học. Mình rõ ràng khó chịu như vậy mà anh ta còn có tâm tình cười!?
Nghiêm Học mở cửa định ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...