17. Lựa chọn của Jully
Có đôi lúc niềm hạnh phúc trong cuộc sống không phải xuất phát từ điều gì đó thật to tát hay xa xôi, mà có thể chỉ đơn giản là cảm giác mình đang được sống trong sự yêu thương.
Như lúc này đây, tôi đang ngồi dựa vào cửa sổ, mơ màng thưởng thức mùi cà phê nóng thơm lừng hòa quyện với mùi oải hương thoang thoảng. Bên phải tôi, trên chiếc bàn kính màu nâu cánh gián, trên màn hình laptop là file bài tập cho buổi học nghiên cứu xã hội học báo chí.
Tin nhắn của Nat đến vào lúc đó. Tôi mỉm cười đọc tin và hí hoáy trả lời bằng những mẫu đối đáp mà tôi cho là thông thái nhất. Nat là chàng học khóa trên, tỏ tình với tôi chỉ sau khi tôi bước chân vào trường đại học được hai tháng. Anh có vẻ ngoài lịch lãm với nụ cười tỏa nắng khiến tôi, và tôi cá là những cô gái khác không thể làm ngơ.
Có tiếng mở cửa.
Shan bước vào căn hộ chung cư của chúng tôi như một cơn lốc. Hôm nay, cô ấy mặc một bộ váy màu vàng lan đất tuyệt đẹp khiến tôi cứ ngẩn ra nhìn vì ngưỡng mộ. Từ ngày đầu tiên bước chân vào trường đại học, chúng tôi đã nhanh chóng thân nhau như hình với bóng. Tôi và cô ấy quyết định thuê nhà ở cùng nhau, một căn hộ chung cư xinh xắn và ấm cúng.
- Lại tin nhắn. Sao các cậu không gọi điện để tiết kiệm thời gian nhỉ? Tớ cá là tớ không bao giờ đủ kiên nhẫn để ngồi bấm cho xong một tin nhắn.
Tôi mỉm cười không trả lời Shan vì đã quá quen với lời càu nhàu này của cô. Có lẽ tôi khác Shan, tôi không sợ tốn thời gian để nhắn tin, vì những tin nhắn chứa đựng tình cảm ngọt ngào của tôi.
- Thế kế hoạch hôm nay của chúng ta là gì? - Tôi cười tươi nhìn Shan chờ đợi.
Shan nói không cần suy nghĩ: - Trưa nay chúng ta đi bơi, sau đó đi ăn kem, rồi…
Không để Shan nói hết câu, tôi làm bộ mặt cún con với cô nàng.
- Rồi tớ muốn đi mua một chiếc đầm để cuối tuần này đi dự sinh nhật Nat. - Tôi cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không ngăn được mặt mình ửng hồng khi nhắc đến tên anh.
- Chẳng phải cậu đã dành hết tiền để mua quà cho cậu ta rồi sao? Thôi vào phòng tớ, tớ cho cậu mượn chiếc váy đẹp nhất của tớ.
Mặc dù tôi lắc đầu lia lịa từ chối vì ngại, nhưng rồi đành đầu hàng khi Shan vừa hò hét vừa kéo tôi vào phòng. Chúng tôi cùng cười thật tươi.
Tôi cảm thấy cuộc sống của mình sao đáng yêu đến thế, hạnh phúc đến thế, khi có Nat, người bạn trai lý tưởng, và có Shan, người chị em tốt nhất mà tôi từng gặp.
Tôi mong mãi mãi sẽ như vậy.
Tiết lộ của Nat
Buổi tối hôm nay quả là tuyệt vời, không chỉ vì những cơn gió mát lạnh dễ chịu của mùa thu đang vồn vã bao quanh tôi và Nat, không chỉ vì dư âm về buổi tiệc sinh nhật cực kỳ vui nhộn và dễ thương của anh, mà còn là vì nụ hôn đầu tiên Nat dành cho tôi khi anh đưa tôi về nhà. Ngọt ngào và ấm áp kỳ lạ, khiến trái tim tôi cứ mãi rung động.
Anh nắm tay tôi thật chặt và dường như cũng đang bối rối vì cảm xúc ngọt ngào còn đọng lại, anh cùng tôi đứng dựa lưng vào bức tường nhà, ngước nhìn những vì sao. Chúng tôi im lặng như thế để tận hưởng sự bình yên kỳ diệu này.
Rồi cũng đến lúc chúng tôi phải chia tay. Anh đưa tay vuốt tóc mai bướng bỉnh của tôi ra sau vành tai, ánh mắt có chút đăm chiêu như đắn đo, có lẽ anh đang lưỡng lự định nói với tôi điều gì đó.
- Có chuyện gì vậy anh? - Tôi thấy hơi bất an.
- À không, có lẽ anh không nên nói. Em vào đi, ngủ ngon nhé! - Như nhận ra sự lo lắng của tôi, ánh mắt Nat dịu dàng xóa đi sự lo lắng, mỉm cười với tôi.
- Không được, em biết anh có chuyện gì đó, nói cho em nghe đi! - Tôi nài nỉ bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy mạnh mẽ.
Tôi thấy ánh mắt Nat bối rối, anh khó khăn khi mở lời.
- Vì anh biết em là bạn thân của Shan nên anh không biết phải nói như thế nào… Shan đã tỏ tình với anh…
Tôi chết lặng. Đầu óc tôi lập tức trống rỗng và không gian xung quanh trở nên thật ngột ngạt, bức bối. Có phải tôi vừa nghe được rằng, người bạn thân nhất của tôi đã phản bội tôi?
- Khi nào… vậy anh? - Tôi mở miệng nói trong trạng thái gần như mất hơi.
- Sáng nay. Và anh đã từ chối cô ấy rồi nhưng Shan có vẻ đang rất điên tiết… - Tôi thấy giọng anh cũng căng thẳng không kém gì tôi. Tôi biết anh đang lo sợ tôi bị tổn thương.
- Cảm ơn anh đã kể với em. Em sẽ xử lý mọi chuyện. Anh ngủ ngon nhé! - Tôi khẽ cười để trấn an anh, mặc dù lòng hoàn toàn ủ dột.
Tiết lộ của Shan
Tôi mở cửa nhà, Shan đang ngồi trên sofa đợi tôi. Cô ấy bật dậy khi nhìn thấy tôi, bước đến trước mặt tôi, chân mày khẽ nhíu lại.
- Đi sinh nhật vui không Jully?
- Lẽ ra rất vui, rất hoàn hảo nếu không có chuyện đó xảy ra.
- Chuyện gì thế? - Shan nhìn tôi chằm chằm, chờ đợi.
- Nat kể hết với tớ chuyện cậu cưa cẩm anh ấy rồi, và cả việc cậu đã điên tiết lên khi anh ấy từ chối cậu. - Tôi kiềm chế để không hét vào mặt Shan.
Shan khựng lại, gương mặt cô ấy thay đổi liên tục, chuyển từ ngỡ ngàng sang tức giận, rồi trở lại ngỡ ngàng. Sau đó, cô cười khan vài tiếng, nụ cười pha chút chua chát.
- Và cậu tin Nat? - Shan mỉa mai hỏi.
- Tớ có lý do để không tin anh ấy ư? - Tôi đáp trả bằng giọng lạnh tanh.
- Vậy để tớ nói lý do cho cậu biết nhé! Sáng nay tớ nhìn thấy Nat ôm eo một con bé trước cổng siêu thị. Tớ đã bước đến và nói với anh ta rằng, hoặc anh ta tự thú nhận với cậu, hoặc tớ sẽ kể chuyện này cho cậu nghe.
Tôi chết lặng lần thứ hai trong ngày. Quá nhiều thông tin khác nhau và đầy bất ngờ đến từ hai người mà tôi vô cùng yêu quý. Đầu óc quay cuồng, tôi cảm thấy mình như phát điên, tôi không thể nào phân biệt được điều gì là đúng là sai.
Shan khoanh tay vẻ như tự vệ, hỏi tôi:
- Vậy bây giờ cậu tin ai?
Lựa chọn
Đã một tuần kể từ cái ngày quái đản nhất đó đến với tôi, cũng là một tuần tôi cố tình tránh mặt cả hai, mặc cho Nat liên tục nhắn tin hỏi thăm, mặc cho Shan cứ thản nhiên đi lại trong nhà như khiêu khích.
Và cũng trong một tuần qua tôi cảm thấy nhớ hai người bọn họ hơn bao giờ hết. Tôi nhớ những buổi tối Nat tới chở tôi đi ăn linh tinh, và lần nào cũng vậy, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn thấy tôi bước ra từ chung cư. Tôi nhớ cả những câu đùa cợt vui nhộn của anh, sự quan tâm dịu dàng và dễ thương của anh. Tôi cũng nhớ vô cùng những lúc được nằm dài trên sofa to đùng, nhấm nháp khoai tây chiên và xem phim cùng Shan, những lúc hai đứa dạo quanh các khu mua sắm lớn nhỏ, cùng cười đùa chọn đồ, rồi giả vờ tranh giành nhau khi một anh chàng đẹp trai đi ngang qua.
Có phải Shan luôn muốn tranh giành các chàng trai với tôi, là thật chứ không phải giả vờ?
Tin nhắn của Nat đến vào lúc đó.
- Anh đang đứng dưới nhà, có muốn cùng anh đi dạo một lát không?
Tôi đắn đo và mặc cho cảm giác bế tắc bủa vây suốt một tuần nay dấy lên nhắc nhở tôi, tôi vẫn không thể kiềm chế, quyết định lao xuống gặp anh. Tôi thật sự rất nhớ anh.
Hai chúng tôi nói ít nhưng mỉm cười nhiều, cùng dạo bước trên con đường rộng thênh thang trong khu đô thị mới. Chỉ cần được nhìn thấy anh, những muộn phiền suốt tuần qua của tôi tạm thời ngủ vùi đâu đó.
- Thế… sáng hôm ấy anh bảo đi chơi cùng đám bạn và Shan đã đến tìm anh tỏ tình ư? - Tôi buông vài câu lơ đãng, hi vọng anh không cho rằng tôi có ý nghi ngờ anh. Tôi không như vậy, tôi chỉ muốn hình dung câu chuyện này thật rõ từ đầu đến cuối.
- À… thật ra cũng không phải cô ấy nói trực tiếp với anh. Shan nhìn thấy anh đang đi cùng đám con trai, có lẽ ngại nên cô ấy không tiện tới gần, chỉ nhắn tin cho anh nói rằng cô ấy thích anh và hỏi xem anh có thích cô ấy không… - Anh có vẻ khó xử khi phải kể lại với tôi chuyện này.
Tôi bỗng cảm thấy như có tiếng sấm sét nổ vang đầu, cùng lúc những đám sương mù của sự giả dối bao quanh tôi suốt tuần qua như bị chính tiếng sét ấy xé tan. Tôi quay lại nhìn thật kĩ người con trai mà tôi vô cùng quý mến, mái tóc của anh, đôi mắt, gương mặt anh.
- Tớ cá là tớ không bao giờ đủ kiên nhẫn để ngồi bấm cho xong một tin nhắn. - Câu càu nhàu của Shan văng vẳng bên tai tôi.
- Cám ơn anh đã cho em biết sự thật. Và một sự thật em luôn biết là, bất kể như thế nào Shan không bao giờ nhắn tin.
Nói rồi tôi quả quyết quay đi. Từ đây anh chỉ còn là người con trai mà tôi đã từng quý mến.
Không hối tiếc
Tôi gõ cửa phòng Shan, có chút hồi hộp.
Shan mở của, đôi mày thanh tú nhíu lại nhìn tôi vẻ dò xét. Tôi mỉm cười, đôi tay nãy giờ đang giấu sau lưng đưa ra một chiếc bánh kem sô cô la cực kì hấp dẫn. Tôi biết Shan rất thích sô cô la.
- Tớ xin lỗi. Lẽ ra tớ phải tin cậu. Có thể cho tớ cơ hội làm bạn thân với cậu lần nữa không? - Tôi nhìn Shan chờ đợi, ánh mắt chân thành.
- Cậu tưởng là một chiếc bánh của cậu có thể khiến tớ bỏ qua mọi chuyện hay sao? - Shan lừ mắt nhìn tôi. Tim tôi hụt một nhịp vì thất vọng.
- Ít nhất phải có thêm một chầu kem sô cô la, kẹo sô cô la và cả một ly sô cô la sữa đá to đùng nữa! - Gương mặt Shan bắt đầu giãn ra, cười trêu chọc tôi.
- Nhưng tớ hết sạch tiền rồi. - Tôi làm bộ mặt cún con với Shan.
Shan đưa tay giật lấy chiếc bánh sô cô la, bật cười.
- Thôi được, tớ cho cậu nợ đấy, với một điều kiện.
- Không phải là… từ nay tớ sẽ không được tin bọn con trai nữa đấy chứ? - Tôi hoảng hốt.
- Điên à? Điều kiện là cậu ăn cái bánh này cùng với tớ. - Shan cười ha hả.
Tôi mau lẹ gật đầu, không đợi Shan nói lần thứ hai.
Có lẽ giờ đây niềm hạnh phúc tôi từng cảm nhận cách đây hai tuần không còn trọn vẹn vì thiếu Nat, nhưng cuộc đời còn rất dài, tôi tin rằng mình sẽ tìm được người con trai khác phù hợp với mình hơn. Còn bây giờ, tôi cùng vui với Shan trước đã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...