Lạc Vân hét lên trong phòng khách, tiếng hét của cô như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Hi Hoa trong phòng bếp vậy.
Giai Tuệ đã lường trước được chuyện này nên đã bịt chặt tai lại trước khi tai của của cô bị thủng màng nhĩ.
-Cậu có hiểu cậu đang nói gì không hả Giai Tuệ! Là tham gia show truyền hình đấy!
-Ừm, cậu đi với tớ.- Giai Tuệ khẩn thiết nhìn về phía Tô Lạc Vân.
-Không được, đi với anh Dương Kì của cậu đi! Dù sao đây cũng là chương trình dành cho cặp đôi mà, sao cậu lại có thể đi với tớ được chứ.- Lạc Vân phẩy tay bác bỏ ý định của Giai Tuệ.- Với lại mấy chương trình kiểu đó chỉ dành cho người nổi tiếng thôi! Như kiểu mấy ngôi sao hạng A á.
- Thì cậu cũng là người có tầm ảnh hưởng mà, đi đi!
-Tớ có gì, có mỗi cái thân này với chồng tớ, còn gì nữa đâu.
-Cậu không đọc trên diễn đàn cộng đồng mạng sao? Sau khi cậu kết hôn, thì đã khiến bao nhiêu người con trai đau lòng đến nhường nào, vậy mà cậu thậm chí còn không quan tâm đến người ta nữa sao!
-Không phải, mà là tớ không có thời gian, vì thời gian này bên tớ tuyển nhân sự và sắp xếp xem ai được thưởng, ai được thăng chức, ai đã nghỉ làm nữa.
Tớ không có rảnh đâu…
Cắt đứt những lời nói của Tô Lạc Vân là tiếng chuông điện thoại của cô, một số lạ hoắc không có trong danh bạ của cô.
Cảm giác như là lừa đảo gọi đến nhưng cô vẫn nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khá hào hứng, xen lẫn chút vui vẻ: “Chào Tô Tổng, chúng tôi…”.
Tô Lạc Vân liền ngắt máy giữa chừng, mặc dù cô biết làm vậy là rất bất lịch sự nhưng cô không muốn tham gia mấy chương trình đó một chút nào.
Châu Hi Hoa thấy vậy liền tháo tạp dề ra, đến bên ghế sô-pha, nơi Lạc Vân đang ngồi thở ra đầy vẻ phiền muộn, hắn cầm điện thoại của cô lên, đúng lúc tiếng chuông điện thoại lại đổ, hắn liền bắt máy.
Đầu dây bên kia vẫn là giọng hồi nãy nhưng bây giờ lại có vẻ hơi ái ngại: “Tô Tổng, cô có thể dành chút thời gian cho chương trình của chúng tôi được không.
Mặc dù chúng tôi biết đây không phải phạm trù mà Tô Tổng thuộc về.”
-Được, tôi sẽ đến.
-Anh yêu, anh nói gì vậy?- Tô Lạc Vân, hơi cau mày, cố giành giật lại chiếc điện thoại của mình từ tay của Hi Hoa.
Đầu bên kia nghe thấy giọng nam liền biết không phải Tô Tổng mà họ tìm, nhưng tiếng nhéo nhéo kia thì họ đoán chắc là của Tô Tổng, vậy thì chắc đây là chồng của cô ấy rồi.
Người kia thấy vậy giọng liền ngọt sớt trở lại: “Chúng tôi rất biết ơn sự góp mặt của hai người.”.
Đường dây đã bị ngắt, Lạc Vân đã không thể cứu vãn tình hình được nữa, cô ngồi trên sô-pha, trầm ngâm không nói nên lời, cô như muốn chết lâm sàng đến nơi rồi vậy.
-Cậu thấy chưa! Anh Châu cũng đồng ý rồi, vậy đi thôi!
Tô Lạc Vân dãy đành đạch lên như đứa trẻ lên ba, cô không muốn tham gia một chút nào, cô không muốn thời gian biểu thường ngày bị lệch, không muốn dành thời gian cho mấy chương trình đó, mặc dù đó là chương trình cô vẫn thỉnh thoảng hào hứng nhảy bổ vào xem.
Cuối cùng, nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của chồng mình, cô chỉ đành xách túi ra đi.
Bước vào phòng ghi hình, cô nuốt ực một ngụm nước bọt, tính quay đầu đi về thì Hi Hoa đã đẩy cô vào bên trong.
Mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Lạc Vân vừa bị đẩy vào.
Cô ngượng nghịu đứng thẳng người, bước vào chào hỏi mọi người trong đoàn làm chương trình, Hi Hoa theo sau nhưng không mang một chút nét ngượng ngùng nào cả.
Mọi người tham gia chương trình đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, nhất là Châu Hi Hoa, vẻ ngoài hút mắt ấy đã khiến mọi người không khỏi xuýt xoa.
Bảo sao “phú bà quốc dân” lại kết hôn sớm như vậy.
Đạo diễn nhìn thấy Lạc Vân cũng niềm nở chào đón, nhưng có vẻ ông ta khá tò mò về thân thế của Châu Hi Hoa.
Nhìn ra vẻ tò mò ấy của mọi người, Tô Lạc Vân không giải thích mà cứ để khúc mắc ấy trong lòng bọn họ.
Nếu họ biết được Hi Hoa là mafia thì họ sẽ công kích như thế nào, cô rất sợ những “anh hùng bàn phím”, dường như khi họ trên không gian mạng họ mới có thể lộ ra là chính mình, buông những lời chỉ trích đầy sát thương lên các ngôi sao không chút dè chừng.
Đó cũng là điều cô lo sợ hiện giờ, và cũng chính là lý do cô không muốn lộ diện trước công chúng quá nhiều, họ có thể soi ra thân phận của Hi Hoa rất nhanh.
Hơn nữa, đây là chương trình “Thử thách lòng trung thực của các cặp đôi”, điều này không khỏi khiến Lạc Vân lo sợ vì cuộc hôn nhân chớp nhoáng của mình và Hi Hoa, chắc chắn có ai đó đã nhúng tay vào.
Đạo diễn chạy về phía Lạc Vân để hỏi ý cô.
-Tô Tổng muốn quay bây giờ không ạ?
-Trăm sự nhờ ngài.- Cô nhoẻn miệng cười với đạo diễn.
Nhưng đáy mắt cô không hề có ý cười.
Người phải nhận thử thách đầu tiên dĩ nhiên là Hi Hoa rồi, các cặp đôi khác đang ngồi chờ, còn Lạc Vân ngồi ở một phòng riêng với góc quay theo dõi được mọi cử chỉ của chồng mình.
Dĩ nhiên chương trình này cũng được quay để phát trực tiếp, và với vẻ đẹp của mình thì Hi Hoa dễ dàng thu hút được sự chú ý của người xem, màn hình phát sóng tràn ngập những bình luận về nhan sắc của Hi Hoa.
Lạc Vân ngồi đọc những bình luận ấy mà không khỏi cau mày, lòng cô nôn nao muốn nhanh chóng kết thúc để quang minh chính đại mà đi về.
Hi Hoa ở trong một căn phòng trắng tinh, hắn cũng quên mất không biết đây là chương trình gì đến lúc đến đây hắn mới biết, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Mà đối với hắn, chương trình này cũng chẳng là gì, dù cho có là chương trình “chia rẽ cặp đôi” nổi tiếng đi chăng nữa cũng không thể làm khó được hắn.
Chương trình đã bắt đầu thử thách, họ đưa ra ba cô gái rất xinh đẹp và gợi cảm làm ở những ngành nghề khác nhau.
Trong lòng họ chắc như đinh đóng cột rằng kiểu gì Châu Hi Hoa cũng sẽ đổ đứ đừ mà thôi.
-Thật sự ba cô rất đẹp đấy!- Hắn cảm thán.
Tổ chương trình: “Đó! Biết ngay kiểu gì cũng không thoát khỏi mỹ nhân kế mà.Cho dù có là chồng của Tô Tổng cũng không thể không bị cám dỗ bởi sắc đẹp được đâu.”
-Nhưng mà cảm giác ba cô chẳng có gì đặc biệt cả.
Cho dù có là nhân viên của công ty có đầu vào tuyển chọn khắt khe thì cũng không có gì cả.
-Anh Châu, đây là dối lòng đúng không? Họ đẹp như vậy mà- MC chương trình khiêu khích hắn.
-Đẹp! Nhưng có ăn được đâu, mà tôi thấy mấy ba cô gái này quá nhạt nhẽo, sống lại quá là khuôn mẫu, chắc là kiểu “mama girl”, không thích!
-Ôi trời anh Châu, anh có biết họ là những người cực kì xuất sắc không ạ? Anh từ chối như vậy không sợ họ buồn sao?
-Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng nếu mấy lời đó còn không nghe được thì cũng không có cửa đâu.
Nếu đã là vợ của tôi, những gì tôi nói ra đều phải nghe theo.
-Woa, anh Châu thật dứt khoát, không bị cám dỗ bởi cái đẹp.
Tôi cảm thấy bất ngờ đấy! Mà có vẻ Tô Tổng cũng rất yêu anh nhỉ!
Tổ chương trình không ngờ rằng Châu Hi Hoa không dao động, thậm chí chỉ một chút thôi cũng không, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của họ.
Đúng là chồng của Tô Tổng, rắn thật mặc dù ngoại hình hơi đối lập, mà không gọi là Tô Tổng nữa, giờ phải gọi là Châu phu nhân mới đúng.
Chương trình vốn dĩ không có ý định buông tha cho họ dễ dàng đến vậy đâu, họ còn chuẩn bị rất nhiều thử thách nhưng Châu Hi Hoa đã đứng dậy, hắn đến chỗ bọn họ mà thì thầm gì đó.
Cuối cùng chương trình cũng chấp nhận hắn thắng, mặt của bọn họ không còn chút sức sống nào sau khi nghe Hi Hoa nói và đưa ra quyết định.
Lạc Vân trong phòng nhìn thấy vậy cũng thở phào một hơi, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến vậy, cô bước ra khỏi phòng bắt gặp những cặp đôi khác đang nhìn lên màn hình ti-vi mà không khỏi buông ra những lời suýt xoa, tán thưởng.
Châu Hi Hoa bước ra khỏi phòng thu thì họ cũng nhìn về phía của hắn, họ vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị với hắn, ngay cả diễn viên nổi tiếng như Phong Miên và chồng của cô ấy là Cao Quang cũng phải hâm mộ.
Nhưng hắn không quan tâm lắm, hắn chỉ quan tâm xem Lạc Vân đang ở đâu mà thôi.
Một cánh tay nắm lấy tay của hắn, Lạc Vân khoác cánh tay hắn, tựa đầu vào vai hắn mà thỏ thẻ.
-Em đã nói là đừng đến mấy chương trình kiểu này mà, chẳng vui chút nào.
-Được rồi, sau sẽ không đi nữa, anh cũng không nghĩ là có chương trình kiểu này.
-Vậy thì anh phải bù đắp cho em chứ! Em đã nói là không muốn tham gia rồi mà.
-Được, tối nay em muốn ăn gì?
Lạc Vân nhìn hắn, cô đỏ mặt rồi mỉm cười đầy nham hiểm.
-Trừ anh ra.- Hi Hoa lên tiếng đánh tan ý định của cô.
Mặt cô buồn trông thấy, rồi mắt cô sáng rực rỡ, Hi Hoa cảm thấy một điều gì đó không lành.
-Em thích ăn “hoa” lắm! Anh làm cho em nhá!
-Hoa không có ăn được đâu.
-Em không nói hoa đấy, em nói “hoa” này cơ.
Ngón tay của Lạc Vân chọt vào cánh tay của Hi Hoa khiến hắn lạnh tóc gáy mà lắc đầu điên cuồng từ chối.
Hết chương 17.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...