*Lưu ý: Chương này sẽ được kể dưới ngôi thứ nhất dưới góc nhìn của nhân vật Châu Hi Hoa, và sẽ có những từ ngữ hơi tục tĩu một xíu.
Vài tuần trôi qua thật nhanh chóng, Tô Lạc Vân và tôi đã đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ như giự kiến.
Cảm giác như một giấc mơ vậy.
Tôi cảm thấy hả hê trông ngày hôn lễ, người bắt được hoa không phải là Triệu Giai Tuệ, mà là thư ký của vợ tôi.
Tôi nhìn mặt của Triệu Giai Tuệ mà hả hê vô cùng, ai bảo cản đường tôi chứ.
Mà sau hôn lễ chúng tôi đã đi hưởng tuần trăng mật ở đâu ý nhỉ, tôi không nhớ rõ lắm nhưng cô ấy nói đó là quê hương thứ hai của cô ấy.
Đồ ăn ở đó phải gọi là cực kì ngon luôn! Tôi đi hưởng tuần trăng mật ở đó về mà tăng mất ba kí, ở đó có món phở thì phải, ăn rất bon miệng.
Chắc sau này tôi cũng làm mấy video mukbang quá! Nhưng phải công nhận đồ ăn ở đó thật sự ngon quá!
Chúng tôi sống chung cũng đã được hơn một tháng rồi, từ ngày cưới cô ấy về thì đêm nào tôi cũng thấy cô ấy có biểu hiện rất là lại.
Ngồi cười một mình khi lướt điện thoại, tôi sợ cô ấy bị thứ gì đó ám nên kêu cô ấy đi bệnh viện tâm thần khám nhưng cô ấy nói cô ấy không bị làm sao cả.
Rõ ràng là có mà cứ giấu.
Rốt cuộc cứ nửa đêm là ngồi cười khanh khách rồi còn múa tay múa chân đầy giận dữ nữa.
Tôi cảm thấy sau hôn nhân thì tôi lại bị dựa dẫm quá nhiều vào Lạc Vân, giờ đến việc đi tắm của tôi thỉnh thoảng cô ấy vẫn phải tắm cho.
Cảm giác tôi như một đứa trẻ mới sinh vậy.
Buổi sáng cô ấy cũng giúp tôi mặc quần áo nữa.
À! Tôi nói thật chuyện này nhé! Tô Lạc Vân là một người cực kì biến thái luôn.
Khi tôi đang tắm thì cô ấy lẻn vào thì với có chuyện cô ấy tắm cho tôi đấy.
Hình như cô ấy cũng rất thích “vòng một” của tôi, ngày nào cũng chạm vào khiến đầu ngực của tôi bây giờ vô cùng nhạy cảm.
Thậm chí cô ấy còn rất thích nhìn tôi mặc những bộ đồ ngủ vô cùng hớ hênh.
Cái nào cái nấy xuyên thấu.
Trời ơi! Đúng là biến thái mà!!!
Giờ tôi đã biết thứ gọi là “bà dì ghé thăm” trong những cuộc trò chuyện của hội con gái là cái gì.
Thật sự tôi rất ghét cái “ngày đèn đỏ”, nó khiến vợ tôi nằm vật vã quằn quại trên giường, lại còn phải đi làm nữa chứ.
Xì! Rõ là ghét bọn tư bản.
Mà khoan, hình như tôi cũng là tư bản thì phải.
Ahhhh! Nhưng mà tôi rất rất ghét cái gọi là “ngày đèn đỏ”, nhiều lúc cô ấy cứ ôm bụng mà không dám ăn cơm, thậm chí thỉnh thoảng còn ốm nữa.
Không thể nào chịu nổi.
Tôi nhớ ngày đầu Lạc Vân nhờ tôi đi mua băng vệ sinh, cô ấy cứ nói là “bvs” làm tôi không hiểu gì cả, cuối cùng là khiến cô ấy tức giận nói toẹt ra, rồi kêu tôi đi mua giùm.
Đây mới là cực hình này, tôi không biết cái băng vệ sinh là cái gì, lên mạng tra rồi tôi đi vào cửa hàng tiện lợi.
Lúc mua được rồi tôi ra thanh toán mới là vấn đề.
Cái cô nhân viên ở đó ý, cứ nhìn tôi, lườm tôi nữa chứ.
Mọi người biết cô ta nói gì với tôi không? Cô ta nói vậy nè: “Được cái đẹp mã mà biến thái.
Anh mua với mục đích gì?”
Tôi: “Mua cho vợ tôi cũng cần cô quan tâm à?”
Rồi mọi người biết đấy, cô ta ngượng đỏ tía tai luôn.
Việc nhà tôi không cần người khác quan tâm, một mình tôi là đủ rồi.
Mà có mỗi cái băng vệ sinh thôi mà có gì phải ngại chứ? Nó là điều hiển nhiên sẽ đến mà, dường như con gái nào cũng sẽ ngại khi cầm thứ này mà không có túi bóng đen.
Tôi không quan tâm lắm, khi cô ta hỏi tôi có cần túi bóng đen không thì tôi liền từ chối ngay.
Vậy là cô ta lấy cho tôi túi bóng trong như thường.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi mọi người cứ nhìn tôi với ánh mắt kiểu như là “tại sao thứ đó lại không cho vào túi bóng đen?” hay “hắn ta là biến thái hay gì vậy?”.
Tôi không có mua t.oy s.ex hay cái gì đáng xấu hổ đâu chứ.
Thật lòng thì tôi muốn chửi đám người đó thừa sống thiếu chết nhưng vợ tôi còn đang trong toilet nên tôi bỏ qua.
Dường như đầu tôi muốn bùng nổ lúc đó vậy như tôi phải kiềm chế để về đưa cho vợ.
Nghe bảo con gái trong thời gian này rất dễ cáu thì phải, tôi sẽ thật cẩn thận.
Tối đó vợ tôi không cười nữa mà cứ nằm ôm bụng.
Tôi: “Bây giờ anh phải làm sao để em hết đau bụng đây?”
Vợ tôi liền nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được, chợt cô ấy bật cười rồi lại nhăn nhó vì cơn đau từ bụng truyền đến.
Tôi cũng lo chứ, nhìn cô ấy đau như vậy sót bỏ m.ẹ ra.
Vợ tôi (Tô Lạc Vân): “Anh có thể ôm em được không? Người ta bảo những “ngày đèn đỏ” đầu tiên thì nên có cái gì đó ấm áp chườm vào bụng.”
Dĩ nhiên là tôi đồng ý rồi, thân nhiệt của vợ tôi lúc nào cũng mát lạnh thì phải.
Bởi vì bất cứ khi nào tôi chạm vào cô ấy thì đều là một bàn tay lạnh toát (chắc là tại ngồi máy lạnh nhiều quá).
Không phải xác sống đâu, hơi thở của cô ấy vẫn ấm áp như người bình thường.
Khi tôi ôm lấy cô ấy, dường như cô ấy không còn cảm thấy đau nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn tôi thì không, đó lại ngày đầu như vậy nên tôi hơi ngại.
Sau thì cũng thành thói quen, thiếu là tôi không ngủ được.
Hả? Cô ấy vừa come out với tôi đấy à? Lạc Vân nói cô ấy là người có thể yêu cả nam lẫn nữ, tay tôi liền mất hết sức lực, cuốn truyện trên tay rơi xuống.
Tôi lại dùng nước mắt cá sấu vậy.
Tôi: “Em nói vậy, nghĩa là em từng thích Giai Tuệ sao?”
Nước mắt giả tạo của tôi liền tuôn rơi, dĩ nhiên, tôi nắm thóp cô ấy trong lòng bàn tay.
Vợ tôi: “Không có, honey à! Anh là mối tình đầu của em vậy nên em rất yêu và trân trọng anh.”
Cô ấy nói tôi là mối tình đầu của cô ấy đó! Nghe mà phê ghê á!
Tôi: “Thật vậy sao? Em không nói dối anh chứ?”
Vợ tôi: “Em thề, em nói điêu bóng điện sẽ tắt!”
Yeah, trùng hợp thay là bóng điện tắt ngúm luôn.
Tôi biết thừa tôi là mối tình đầu của cô ấy nhưng tôi vẫn cố tình hỏi.
Mà cái bóng điện này mấy ngày trước đã có giấu hiệu sắp hỏng rồi(làm gì có chuyện đó, Hi Hoa điều khiển đấy!).
Tôi lại giả vờ khóc, lần này khóc to hơn.
Cuối cùng cô ấy lại dỗ tôi, bóng điện lại sáng trở lại.
Triệu Giai Tuệ làm sao mà thắng được tôi chứ.
I am the winner!
Cứu tôi với! Cái thứ gọi là tranh giành lãnh thổ đã đến, tôi không muốn một chút nào đâu.
Nhìn bản đồ thật sự rất đau mắt đấy biết không hả trời ơi! Làm giang hồ chứ có phải học sinh giỏi địa đâu trời.
Mà cái băng đảng gì ấy nhỉ? Phải rồi, cái băng có ông già là trùm, tôi chẳng nhớ tên gì nữa.
Ông ta ba lần bảy lượt khiêu chiến với tôi nhưng tôi bơ ông ta.
Không biết lần này ông ta sẽ bày ra trò gì?
“My love is you…” bản nhạc đó vang lên, tôi quá quen rồi! Bản nhạc này là tôi cài riêng cho vợ tôi mà.
Chắc là nhớ tôi rồi! Không chần chừ tôi liền nhấc máy lên.
Ế? Không phải giọng vợ tôi, là giọng thằng cha nào vậy?
Thằng đầu dây bên kia: “Này, Châu Hi Hoa, còn nhớ tao không?”
Tôi: “Mày là thằng cha nào? Sao lại cầm điện thoại vợ tao?”
Thằng đó: “Tao đây, Vương Đại Bảo.
Mà con vợ đáng yêu của mày không biết thế nào nhỉ.” Hắn lia camera về phía vợ tôi.
“Ôi trời! Cô vợ của mày có nhiều người tình thật đó! Hửm? Mày tháo ra cho nó nói nghe coi.”
Vợ tôi ở đầu dây bên kia: “M.ẹ, con chó khốn nạn.
Tao mà thoát được là mày bỏ mạng với bố mày nghe chưa.
Con đ*, ư ưm…”
Hắn lại bịt chặt miệng vợ tôi lại.
Vương Đại Bảo: “Ôi trời! Đúng là nồi nào úp vung nấy! Nghe ngứa tai v.ãi.
Mà nhanh đến cứu vợ mày đi! Mấy tên kia toàn mấy tên động dục thôi! Mà hình như vợ mày dính thuốc rồi đấy!”
Tôi khi nghe câu đó dường như muốn bùng nổ luôn vậy: “Mày ở đâu? Nhè ra đây! Đừng có đụng vào đồ của tao!!! Mày mà đụng vào đừng trách tao!”
Vương Đại Bảo, hắn cười cợt: “Được, tao sẽ gửi định vị cho mày.”
Tôi khi nhận được địa chỉ liền lập tức kéo người đến đó.
Mày dám động vào Tô Lạc Vân tao sẽ chơi khô máu với mày.
Khi tôi đến nơi thì, mọi người biết sao không!?
Hết chương 13.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...