Sáng sớm tinh mơ từng tia nắng len lỏi qua rèm cửa kiên cường mà chiếu vài đốm nhỏ vào căn phòng tối.
Hạ Ly lại gặp ác mộng doạ cho tỉnh giấc, cô co chân ngồi sát ở góc tường ánh mắt đờ đẫn còn vươn vài giọt lệ.
Lạch cạch, Trần Cảnh mở cửa bước vào vừa vặn phát ra tiếng động không nhỏ trong không gian tĩnh mịch.
"Ai!"
Hạ Ly hốt hoảng ngẩng phắt đầu dậy, sợ hãi theo phản xạ mà lùi càng sát vào trong góc.
Trần Cảnh nhìn thấy thế thì nổi lo sợ càng tăng lên, anh đi đến nhẹ nhàng xoa tóc cô.
"Đừng sợ, là anh đây."
Cơ thể Hạ Ly vẫn còn run nhưng nghe là anh thì cô lại ngoan ngoãn ngồi yên.
Trần Cảnh đau xót ôm lấy cô vào lòng, anh cứ tưởng khi cô biết sự thật thì sẽ chán ghét và tránh xa anh nhưng không ngờ cô mặc kệ tất thảy vẫn bảo vệ anh.
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của anh là cô bắt đầu có dấu hiệu phong bế bản thân, mất ngủ, sợ hãi bất an cả ngày lẫn đêm.
Anh thà rằng cô hận anh, đánh anh, giết anh cũng được.
Chứ anh không thể trơ mắt cô thành ra bộ dáng thế này.
"Ly Ly đến giờ uống thuốc rồi, cơ thể em không khỏe đừng sợ đắng mà không chịu uống thuốc được không?"
Anh đưa tay nhẹ lau đi vệt nước mắt chưa khô trên má cô, đem hai viên thuốc đặt vào tay cô.
Hiện tại anh không thể đưa cô đi bệnh viện, cảnh sát bên kia vẫn nhìn chằm chằm vào anh, nên chỉ có thể tự mình kê đơn ít thuốc an thần giúp cô dễ dàng ngủ ngon giấc hơn mà thôi.
Hạ Ly vẫn im lặng không kháng cự hay mè nheo như trước, cô đem thuốc bỏ vào miệng rồi uống hai ngụm nước cho dù cả khoang miệng đã đắng nghét nhưng cô ngay cả mày cũng không nhíu.
Đưa ly nước trả lại cho anh, cô dịch người vén chăn lên nằm xuống.
Trần Cảnh cũng không vội rời đi bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
"Thuốc an thần của anh có hiệu quả chứ?"
Giọng nói cô khàn đặc vì khóc quá lâu bất thình lình vang vọng khiến cho bàn tay của Trần Cảnh hơi ngừng lại động tác.
Anh như suy tư mà nhìn cô, thuốc cô uống từ trước đến nay anh chưa từng nói là loại thuốc nào vậy sao cô...!
"Sẽ giúp em ngủ ngon hơn."
Mặc kệ làm sao cô biết được, anh cũng không thèm giấu giếm làm chi.
Hạ Ly nhận được đáp án tiếp đó liền không nói thêm lời nào, cô nhắm hai mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ.
Qua một hồi lâu, nghe được hô hấp đều đều của cô Trần Cảnh mới nhẹ nhàng đứng lên đi ra ngoài.
Nhưng anh không biết khoảnh khắc anh đóng cửa lại, thì khoé mắt vốn nhắm chặt của Hạ Ly lặng lẽ trào ra một giọt lệ.
Cô yêu anh, nhưng không có cách nào kéo anh ra khỏi vùng lầy của tội ác.
Cho đến hiện tại một lần nữa xâu chuỗi lại mọi chuyện cô mới bàng hoàng nhận ra, Trần Cảnh rất thích khống chế mọi thứ trong tay ngay cả cô cũng không ngoại lệ.
Để cô đoán xem anh đã cho cô sử dụng thuốc an thần bao lâu rồi nhỉ, một tuần, một tháng hay là lâu hơn trước?
Hơi xoay người nằm ngửa lại, Hạ Ly đưa tay che miệng giấu đi từng tiếng nấc nghẹn đứt quảng.
Cô nên làm gì mới phải đây?
Trần Cảnh rời khỏi phòng ngủ đi ra ban công ấn di động gọi cho Trương Phàm, rất nhanh điện thoại liền có người nhận.
"Bác sĩ Trần, có việc gì sao?"
"Cậu đặt hai vé máy bay qua nước Z và sắp xếp mọi thứ ổn thoả một chút, ngày mai tôi muốn cậu đưa một người qua đó.
Tranh thủ thời gian nhanh một chút, còn nữa tìm một bác sĩ tâm lý uy tín cho tôi."
Mặc dù Trương Phàm không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng sếp giao việc anh ta sẽ cố hoàn thành nhanh chóng và hiệu quả nhất.
"Vâng tôi đi làm ngay."
Cúp máy, Trần Cảnh trầm tư nhìn cảnh vật xung quanh.
Anh biết vụ án lần này bản thân quá hấp tấp và nóng nảy khiến cho cảnh sát nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.
Sắp tới đây sóng gió sẽ nổi lên nhanh thôi, nhưng trước hết anh phải sắp xếp ổn thỏa cho Hạ Ly.
Tinh thần cô quá bất thường trong lòng chắc chắn còn rất rối ren, đưa cô ra nước ngoài một thời gian xem như là lựa chọn không tồi.
*Phòng cảnh sát hình sự.
Uông Hàm một đêm thức trắng gấp gáp tiến nhanh vào trong, vẻ mặt anh ta hiếm khi mang theo chút hốt hoảng.
"Đội trưởng! Mọi người tập trung đi."
Hoàng Minh, Gia Trạch và Đổng Nam nghe được liền đi đến tụ lại một chỗ chỉ có duy nhất Trần Nguyệt Cầm đã bị Hoàng Minh hối về nhà từ sớm không thấy đâu.
"Tra được gì rồi?"
Hoàng Minh hỏi Uông Hàm chỉ thấy anh ta một lời khó nói hết đưa tư liệu cho Hoàng Minh.
Họ và tên: Trần Cảnh, 28 tuổi.
Nghề nghiệp: Bác sĩ tâm lý.
Năm 10 tuổi ba mẹ ly hôn anh được ủy quyền cho mẹ nuôi dưỡng, 5 năm sau mẹ ruột bị người tình giết chết phóng hoả, anh ta cũng bị bạo hành suốt 5 năm tiếp tục được ủy quyền cho bà ngoại nuôi dưỡng sinh sống ở thành phố H, năm 21 tuổi bà ngoại mất, Trần Cảnh tốt nghiệp đại học chứng chỉ xuất sắc năm 23 tuổi đã tự mở phòng làm việc riêng.
Hoàng Minh đọc đến đây suy nghĩ dường như có thứ gì đó dẫn dắt, anh tiếp tục đọc xuống dưới.
Uông Hàm xoa mái tóc đã rối bù của mình nói chen vào một câu.
"Tháng 10 năm ngoái Trần Cảnh từ chung cư ngoại thành chuyển về nơi ở hiện tại, nhưng đáng chú ý hơn là nơi ở đó trùng hợp là hàng xóm của nạn nhân Liễu Gia Nguyên thiệt mạng ở Tây Ảnh và ngày anh ta dọn đi cũng không chênh lệch lắm với thời gian vụ nổ kia xảy ra...!hơn nữa..."
Uông Hàm hơi ngừng lại nhìn xung quanh một vòng không thấy người đâu anh ta mới âm thầm thở phào.
Mà vừa vặn lúc này Hoàng Minh cũng đọc đến cuối tư liệu, bốn chữ chói loá đập thẳng vào đại não anh.
Ba ruột: Trần Lập.
Hoàng Minh xiết chặt nắm đấm vì kích động mà hơi thở phập phồng, anh không ngờ Trần Cảnh vậy mà lại là con trai của bác Trần.
Vậy Nguyệt Cầm cô ấy có biết hay không?
Nhưng không để cho Hoàng Minh có nhiều thời gian suy nghĩ về vấn đề này, anh vội đi đến bảng trắng cầm bút lông lên bắt đầu vạch ra suy đoán trong đầu.
Mà Đổng Nam và Gia Trạch bên cạnh cũng kinh ngạc đến há hốc mồm, bọn họ không ngờ tùy tiện điều tra một cái liền tra ra bí mật động trời này.
Uông Hàm vỗ vai hai người đi đến nhìn Hoàng Minh đang thoăn thoắt viết chi chít lên bảng.
"Đầu tiên là cái chết của mẹ ruột Trần Cảnh, rất trùng hợp là chết cháy.
Năm 21 tuổi bà ngoại Trần Cảnh mất, vừa vặn thời gian 7 năm trước hacker K kia xuất hiện ở thành phố H.
Tháng 10 năm ngoái vụ nổ ở Tây Ảnh xảy ra, Trần Cảnh đã chuyển nhà đi.
Còn ở Cao gia, Trần Cảnh xuất hiện với vai trò là bác sĩ riêng của Cao Thắng.
Vụ án của Lương Cảnh Chi...!vì ẩu đả với Hạ Ly?"
Viết tới đây Hoàng Minh lại vẽ một dấu hỏi chấm to đùng, anh cắn cắn đầu bút quan sát một lúc rất lâu.
Vẻ mặt nghiêm túc ấy khiến cho ba người phía sau không dám thở mạnh.
Đột nhiên Uông Hàm lên tiếng.
"Đội trưởng, hình như anh ghi thiếu một điều?"
Hoàng Minh nhíu mày xoay đầu nhìn Uông Hàm ý bảo anh ta tiếp tục nói, Uông Hàm chỉ vào câu đầu tiên.
"Mẹ Trần Cảnh là bị người tình giết chết rồi phóng hoả!"
Hai chữ "người tình" trực tiếp đánh vào đại não Hoàng Minh, anh quay phắt đầu lại trong đầu lại loé lên vô số suy giảm.
Những nạn nhân trong hai vụ nổ trong năm vừa rồi không phải đều ngoại tình đó sao?
Còn một điểm mấu chốt anh vội lật xem lại tư liệu một lần nữa, Trần Cảnh bị bạo hành suốt 5 năm.
"Gia Trạch cậu đi điều tra Vương Chí Hùng chồng của nạn nhân Liễu Gia Nguyên một lần nữa, xem xét ông ta có quan hệ thế nào với Trần Cảnh."
"Đổng Nam cậu tiếp tục giải mã các video bị cắt ở lần lượt ở Tây Ảnh, Cao Gia và cả chung cư của Lương Cảnh Chi.
Rất có thể người kia là Trần Cảnh."
"Uông Hàm cậu cùng tôi đi đến trại giam một chuyến."
Uông Hàm, Đổng Nam và Gia Trạch đồng thanh hô:
"RÕ!!!"
Ánh mắt bốn người nhìn nhau đều mang theo tia hưng phấn không thể tả, có lẽ người đứng sau màn tất cả vụ án rất nhanh sẽ bại lộ ra ánh sáng.
Hoàng Minh nắm chặt cây bút trong tay, nhìn bảng trắng hồi lâu bổ sung thêm một câu.
"Chuyện về bác Trần, khoan hãy cho Nguyệt Cầm biết sự thật."
Theo quan sát và điều tra của anh Trần Cảnh ngày càng nguy hiểm khó lường, khi chưa có chứng cứ xác thực mọi chuyện anh không thể để cô biết được Trần Cảnh là anh trai của mình.
Với tính tình của Nguyệt Cầm anh dám chắc cô sẽ vui sướng mà chạy đi nhận người anh trai này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...